Không Ai Am Hiểu Công Lược Hơn Tui
Chương 41: Cha Hiền Con Hiếu
Quang Diễn Tinh Di
14/04/2024
Nếu hỏi một nghệ sĩ trẻ thích gì trong ngày mưa nhất, anh ta sẽ nói là tiếng mưa có ý thơ;
Nếu hỏi một A Trạch, cậu ta sẽ nói có thể lấy nó làm cớ để không ra ngoài;
Nếu hỏi một tên chúa mất nết, cậu ta sẽ nói: thích ngồi trong phòng nhìn người trẻ mạnh mẽ chạy loạn khắp nơi vì mưa gió chẳng đem dù.
Tất nhiên, Chu Nam Trạch là một tên chúa mất nết.
Sau khi về đến nhà, cậu báo cáo với chị gái về cuộc thương chiến ( vật lý) đã xảy ra, phơi phới nằm trên sô pha lướt mạng.
Sự việc Nhà quê tiếp tục lan truyền, trải qua sự tức giận ban đầu, tiếp theo là lên án, cư dân mạng đã đến một giai đoạn hoàn toàn mới: Thảo luận xem sản nghiệp nhà học Cao sẽ gánh hậu quả gì.
Cậu mở đại một app trò chuyện, # khôngchấpnhậnngườichịutộithay # đột nhiên đứng top một hotsearch.
Nhấn mở thì thấy cái tag đầu tiên là:
# khôngchấpnhậnngườichịutộithay ## chiếnđấuvìNhàquê # tôi xin cam đoan, chút nữa thôi là nhà họ Cao sẽ dùng tiền gỡ hotsearch, có phải lần đầu họ có vấn đề đâu, lần nào cũng kiếm vài người chịu tội thay rồi đăng một bài thanh minh tuyên bố rũ sạch quan hệ, cá chắc lần này cũng nói là đám người buôn tự hành động. Ha hả, biết ngay chứ lị, kẻ thủ ác sau màn đen khi nào mới chịu trừng phạt?
Vui hơn là, phía dưới là một bài đính chính do tài khoản chính thức của của Dược phẩm Lân Duệ thuộc nhà họ Cao, sự việc Nhà quê là hành vi mang tính cá nhân, hoàn toàn không an dự đến doanh nghiệp, lên án mạnh mẽ và luật sư sẽ gửi thư cảnh cáo đến những cá nhân bôi nhọ doanh nghiệp.
Tuy không kiểm soát được bình luận, tất cả toàn là mỉa mai, có người nói bài đăng trên kia như thần tiên đoán.
Thật vậy, vài phút sau, tài khoản chính thức đó đã khóa bình luận.
Nửa tiếng sau, hotsearch bị gỡ.
Cư dân mạng vẫn đang chửi bới, nhưng có thể đoán được qua vài ngày nữa thì chuyện này sẽ bốc hơi thôi.
Sao Chu Nam Trạch có thể để nhà họ Cao yên được?
Cậu lăn một vòng rồi bò dậy, lật ghi chú, gửi hai tin nhắn khác nhau cho hai ngườ.
Phải là Đại Xúc: Dạo này làm gì đấy?
Rap đỉnh nhất trong đám đầu bếp: Đang viết lời, sao, kiếm tôi làm gì? Đừng có bảo tôi đi bưng bồ câu nữa nha anh!
ID “Rap đỉnh nhất trong đám đầu bếp”, là cậu trai làm thuê đã giúp Chu Nam Trạch vụ bồ câu, giờ là người nổi tiếng có ảnh hưởng trên mạng xã hội, tác phẩm tiêu biểu 《 thằng chủ ngu 》.
Phải là Đại Xúc: Có hứng thú viết diss không?
Rap đỉnh nhất trong đám đầu bếp: Vụ Nhà quê hả? Uầy, chú coi cái video của chú viral rồi, sau này ra ngoài phỏng chừng ai cũng biết chú em đó...
Rap đỉnh nhất trong đám đầu bếp: Bây giờ hotsearch bị gỡ hết rồi, tôi sợ tài khoản bị cấm rồi nhận trát của luật sư nữa.
Phải là Đại Xúc: Chúng có thể dùng tiền gỡ thì mình cũng dùng tiền mua được.
Rap đỉnh nhất trong đám đầu bếp: Bớt khoe.
Phải là Đại Xúc: Nói chung là anh cứ yên tâm, mục tiêu của chúng ta là khiến chúng nhận trát của luật sư.
Sau khi Đầu bếp rap đồng ý, Chu Nam Trạch tìm đến Đoàn Minh Lãng.
Cậu đứng dưới cửa nhà Đoàn Minh Lãng, gõ cửa được 10 phút mà không ai trả lời, đành phải quẩn quanh dưới lầu bò lên theo đường ống.
Căn nhà của tên A Trạch nghiện búp bê BJD vẫn tối tăm như cũ, tiếng ngáy nhỏ phát ra từ chỗ sô pha, chỉ ra vị trí của chủ nhà.
Lúc Đoạn Minh Lãng bật dậy thì hét lên: “Bắt cóc! Cứu! Huhuhu cướp của hay cướp sắc chứ đừng giết tôi huhuhu...”
Chu Nam Trạch cạn lời: “Anh không có cả hai.”
Đoạn Minh Lãng run rẩy mở đèn, miệng méo xẹo: “Là cậu hả, ngon sao không đi cửa chính đi ba?”
Chu Nam Trạch bật lại: “Thế anh ngon thì mở cửa đi?”
“Gặp cậu là biết chẳng phải chuyện tốt lành.” Đoạn Minh Lãng lẩm bẩm mấy câu, thấy sặc mặt đối phương không ổn lắm thì vội vàng vào chủ đề chính: “Có chuyện gì?”
“Nghe nói anh có một tốt chức hacker tên là Mặt nạ đen hay Sứ giả nặc danh gì đó, có hứng góp sức lật đổ nhà họ Cao không?”
“Không có.”
“Búp bê đặt làm, tùy anh lựa.”
Đoạn Minh Lãng lập tức nở nụ cười thương mại: “Nghe rất thú vị.”
Cậu ta suy nghĩ một lại, đột nhiên nhớ ra gì đó, sửa lại thành: “Thanh niên ba tốt.”
“Cái gì?”
“Tổ chức hacker này tên là Thanh niên ba tốt.”
“......”
Chu Nam Trạch cạn lời một lúc. “Rồi, vậy liên lạc với Thanh niên ba tốt đi. Nhiệm vụ của mấy anh là đào tài liệu bẩn của nhà họ Cao, nếu đào được chứng cứ phạm pháp thì tôi có thể tăng thêm nhiều tiền hơn. Tôi sẽ làm trung gian cho chị với mấy người, cho mấy người biết cần làm những gì.”
Đoạn Minh Lãng gật đầu lia lịa, mỉm cười vươn tay.
Chu Nam Trạch để một tấm thẻ lên tay anh ta.
“Tiền đặt cọc, nội bộ phân chia kiểu nào tôi không biết, không được chiếm làm riêng, không thì sẽ chả có búp bê đâu.”
“Xin cậu hãy yên tâm!”
Sau khi dừng lại trong nửa ngày ngắn ngủi, cư dân mạng đột nhiên thay đổi 180°.
Đầu tiên là một bài diss không biết từ đâu ra, câu nào cũng sâu xa, sau đó là các tài khoản mặc lên như nấm phân tích mọi câu rap của bài diss, chỉ về một số chứng cứ đã bị che giấu.
Trong lúc nhất thời, tài liệu bẩn của doanh nghiệp nhà họ Cao bay đầy trời.
Cao Thiên Duệ chi tiền để Weibo gỡ hotsearch, vốn đã sắp xếp đâu vào đó rồi, thế mà thong thả được có vài tiếng thì lại nhận được câu trả lời là không gỡ được.
Ông ta nhìn chằm chằm đầu đề “Chúng tôi rất tiếc khi phải thông báo rằng”, nghĩ mãi cũng không ra.
“Rốt cuộc là sai từ đâu?!”
Những tài liệu bẩn được công bố là sự thật, đấy mới là chuyện khiến ông ta lo sợ nhất. Đúng theo như chúng nói, thật ra tài sản nhà họ Cao đến từ công việc bẩn thỉu ngoài hoang dã, lợi nhuận lớn nhất đến từ buôn người.
Khi đó người đứng đầu gia tộc là một kẻ đến sách còn chẳng biết đọc, năm 16 tuổi ra ngoài hoang dã, làm mưa làm gió ở chốn hỗn loạn nhờ vào lợi thế trơ trẽn, sau khi kiếm được tiền thì quay lại thành phố thành lập công ty dược phẩm thực vật rửa sạch vết nhơ.
Lúc ấy công ty này là một cái vỏ rỗng, mục đích chính là rửa tiền, công ty về dược phẩm thực vật là vì tên họ Cao đó cảm thấy như vầy nghe rất sang. Không ngờ thế hệ sau lại phát triển công ty này thật.
Người đứng đầu nhà họ Cao hiện tại, cũng là thiên tài năm đó đã phát triển công ty, đang ngồi chễm chệ trước bàn sách nghe thằng con tị nạnh của mình đang nổi nóng.
Đợi Cao Thiên Duệ đập phá đồ đạc xong xuôi, ông lão mới chậm rì rì hỏi: “Mấy chuyện này đều là thật sao?”
Cao Thiên Duệ nghẹn họng.
Ông ta chưa bao giờ hối hận đến vậy. Tài liệu bẩn là thật, ba ông ta cực khổ rửa sạch nhà họ Cao, nhưng ông ta lại lén lút đi theo đường cũ.
Ba lão nhìn sắc mặt lão, hiểu rõ trong lòng: “Là thật.”
“Ba, ba nghe con giải thích! Con không cố tình đâu, tại con muốn được ba chấp nhận quá......”
Cao Thiên Duệ nói này nói kia, than thở khóc lóc, như đang đóng phim truyền hình dài tập.
“Ba giao khâu quan trọng cho con mấy tháng nay, tình hình kinh doanh của công ty không ổn...... Huhuhu......”
“Nên mày dùng loại quỹ này làm doanh thu?”
Ông lão đau đầu đỡ trán.
“Ba! Lần này ba phải giúp con, con là con ba mà! Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu......”
Ông lão thở dài.
“Mày về đi, việc này để tao giải quyết.”
Cao Thiên Duệ gật đầu lia lịa, nước mắt lưng tròng, trở về nhà từ công ty đang hỗn loạn.
Tất nhiên lão sẽ cảm thấy ông già sẽ lại thu dọn bãi chiến trường của mình giống như mười mấy năm qua. Qua một thời gian nữa là lão sẽ có thể quay lại công ty, tiếp tục làm người thừa kế của nhà họ Cao, tiếp tục làm tổng giám đốc.
Lão không ngờ ba ruột của mình nhìn bóng xe ngoài cửa sổ biến mất cuối đường cái, sau đó thở dài nói với thư ký: “Dọn dẹp đồ đạc đi.”
Ba ruột bỏ chạy rồi! ( °д°)
Lúc đấy, Chu Bắc Phong mới họp xong. Chu Nam Trạch quay lại từ chỗ Đoạn Minh Lãng phấn khích vọt vào văn phòng, hỏi: “Thế nào?”
Chu Bắc Phong cười xảo quyệt: “Thế nào nữa, dậu đổ bìm leo.”
“Muốn trách thì chỉ có thể trách họ đã động vào quá nhiều người.”
Chu Bắc Phong nhướn mày. “Chú mày thấy mình thì đụng vào ít người hả?”
“Nhưng thuộc phạm vi đạo đức của em, thanh niên ba tốt không vết chàm!”
Chu Nam Trạch giơ ngón cái vì chính mình.
Nguyên nhân nhà họ Cao không không gỡ hotsearch được là ở đây.
Các nhà tư bản có thể kiểm soát dư luận một cách trắng trợn, nếu không được thì sau lưng cũng có một hay nhiều nhà tư bản khác kiểm soát dư luận.
Nếu chỉ có Đoàn Minh Lãng và đội hacker Thanh niên ba tốt của anh ta, thì đào ra được bao nhiêu tài liệu bẩn đăng lên mạng cũng sẽ bị nhà họ Cao xóa hết và gọi côn đồ đến cửa. Bài diss khá nổi của Đầu bếp cũng sẽ dẫn đến kết quả nhận trát của luật sư.
Nhưng khi có n nhà tư bản hậu thuẫn thì lại là chuyện khác.
Mà n nhà tư bản này đã trao đổi về việc chia sản nghiệp nhà họ Cao trong cuộc họp vừa kết thúc với Chu Bắc Phong, còn náo loạn cả lên vì chuyện này.
Vất vả lắm mới nhất trí với nhau, bắt đầu theo trình tự của pháp luật.
Đội hacker Thanh niên ba tốt rất tài giỏi, đào được đồ làm hội luật sư mừng như điên.
Trát từ tòa án nhanh chóng đến tay Cao Thiên Duệ.
Vì đây là một vụ bê bối lớn nên ngay hôm nhận được trát, hàng tá người hóng hớt đã tập trung ngoài cửa cao ốc nhà họ Cao giơ điện thoại livestream mong rằng ké fame vụ này sẽ làm tài khoản mình tăng fan.
Chu Nam Trạch cũng lẫn trong đám người vây xem, đeo khẩu trang đề phòng bị nhận ra.
Cậu phấn khích nhìn nhân viên tòa án xuống xe, đi về phía cao ốc dưới sự hộ tống của cảnh sát. Một chốc sau, thực hiện theo quy trình xong thì nhân viên tòa án rời đi. Quần chúng vây xem chụp được toàn bộ quá trình vui vẻ đăng trạng thái:
Má má má! Thật rồi!
Có ai biết khi nào mở tòa không?
Online chờ! [ hóng.jpg]
Giữa bầu không khí hỗn loạn, một người đàn ông trung niên đội mũ đeo khẩu trang bước ra khỏi tòa nhà, được bao quanh bởi nhiều vệ sĩ.
Chu Nam Trạch vui vẻ, nếu Cao Thiên Duệ có thể nhịn nhục mặc bộ đồng phục lao công đi ra từ cửa sau thì đại khái sẽ không bị ai nhận ra. Ăn mặc kiểu này như thể khắc dòng “Tôi là Cao Thiên Duệ” lên trán.
Thật vậy, người ta vây quanh xôn xao ồn ào.
“Thằng cặn bã!”
“Ai có vỏ chuối không?”
“Mệt vãi, coi tất tôi thối chưa này!”
“Đm cởi giày làm gì đấy? Vũ khí sinh học à!”
Chu Nam Trạch coi tuồng say sưa mà không để ý tới nhóm người đứng cạnh đang nhìn chằm chằm mình một hồi lâu.
Một cô gái không nhịn nổi nữa, chọt cậu một cái.
“Cậu có phải là Chu Nam Trạch không?”
Chu Nam Trạch hoàn hồn. “Không phải, tôi không phải, tôi là Trạm Mặc.”
Trên mặt cô gái khắc rõ dòng “Tôi không tin“.
“Trời nóng vầy cậu đeo khẩu trang làm gì?”
Chu Nam Trạch che lại: “Tôi bị cảm, khụ khụ.”
“...... Đừng giả vờ nữa Chu Nam Trạch, cậu dễ nhận ra lắm.”
“Chu Nam Trạch là ai?” Bạn cô gái hỏi.
“Là người up video Nhà quê đầu tiên đó, anh phóng viên đẹp trai ngoài hoang dã.”
“À À À!”
Thấy ngày càng có nhiều người nhận ra mình, phóng viên vốn muốn chúi mic vào mồm Cao Thiên Duệ trước mặt quần chúng cũng chuyển máy quay, nhắm về phía cậu.
Chu Nam Trạch nhận ra nguy cơ, có lẽ mình không nên đến đây hóng.
Cậu chật vật đẩy đám người này ra toan bỏ chạy. Thật đáng tiếc, đúng lúc này Cao Thiên Duệ cũng chú ý đến bất thường bên kia, sau khi nhận ra Chu Nam Trạch thì vọt tới như mất đi lý trí.
Truyền hình kịch tính hàng năm bắt đầu rồi.
Nếu hỏi một A Trạch, cậu ta sẽ nói có thể lấy nó làm cớ để không ra ngoài;
Nếu hỏi một tên chúa mất nết, cậu ta sẽ nói: thích ngồi trong phòng nhìn người trẻ mạnh mẽ chạy loạn khắp nơi vì mưa gió chẳng đem dù.
Tất nhiên, Chu Nam Trạch là một tên chúa mất nết.
Sau khi về đến nhà, cậu báo cáo với chị gái về cuộc thương chiến ( vật lý) đã xảy ra, phơi phới nằm trên sô pha lướt mạng.
Sự việc Nhà quê tiếp tục lan truyền, trải qua sự tức giận ban đầu, tiếp theo là lên án, cư dân mạng đã đến một giai đoạn hoàn toàn mới: Thảo luận xem sản nghiệp nhà học Cao sẽ gánh hậu quả gì.
Cậu mở đại một app trò chuyện, # khôngchấpnhậnngườichịutộithay # đột nhiên đứng top một hotsearch.
Nhấn mở thì thấy cái tag đầu tiên là:
# khôngchấpnhậnngườichịutộithay ## chiếnđấuvìNhàquê # tôi xin cam đoan, chút nữa thôi là nhà họ Cao sẽ dùng tiền gỡ hotsearch, có phải lần đầu họ có vấn đề đâu, lần nào cũng kiếm vài người chịu tội thay rồi đăng một bài thanh minh tuyên bố rũ sạch quan hệ, cá chắc lần này cũng nói là đám người buôn tự hành động. Ha hả, biết ngay chứ lị, kẻ thủ ác sau màn đen khi nào mới chịu trừng phạt?
Vui hơn là, phía dưới là một bài đính chính do tài khoản chính thức của của Dược phẩm Lân Duệ thuộc nhà họ Cao, sự việc Nhà quê là hành vi mang tính cá nhân, hoàn toàn không an dự đến doanh nghiệp, lên án mạnh mẽ và luật sư sẽ gửi thư cảnh cáo đến những cá nhân bôi nhọ doanh nghiệp.
Tuy không kiểm soát được bình luận, tất cả toàn là mỉa mai, có người nói bài đăng trên kia như thần tiên đoán.
Thật vậy, vài phút sau, tài khoản chính thức đó đã khóa bình luận.
Nửa tiếng sau, hotsearch bị gỡ.
Cư dân mạng vẫn đang chửi bới, nhưng có thể đoán được qua vài ngày nữa thì chuyện này sẽ bốc hơi thôi.
Sao Chu Nam Trạch có thể để nhà họ Cao yên được?
Cậu lăn một vòng rồi bò dậy, lật ghi chú, gửi hai tin nhắn khác nhau cho hai ngườ.
Phải là Đại Xúc: Dạo này làm gì đấy?
Rap đỉnh nhất trong đám đầu bếp: Đang viết lời, sao, kiếm tôi làm gì? Đừng có bảo tôi đi bưng bồ câu nữa nha anh!
ID “Rap đỉnh nhất trong đám đầu bếp”, là cậu trai làm thuê đã giúp Chu Nam Trạch vụ bồ câu, giờ là người nổi tiếng có ảnh hưởng trên mạng xã hội, tác phẩm tiêu biểu 《 thằng chủ ngu 》.
Phải là Đại Xúc: Có hứng thú viết diss không?
Rap đỉnh nhất trong đám đầu bếp: Vụ Nhà quê hả? Uầy, chú coi cái video của chú viral rồi, sau này ra ngoài phỏng chừng ai cũng biết chú em đó...
Rap đỉnh nhất trong đám đầu bếp: Bây giờ hotsearch bị gỡ hết rồi, tôi sợ tài khoản bị cấm rồi nhận trát của luật sư nữa.
Phải là Đại Xúc: Chúng có thể dùng tiền gỡ thì mình cũng dùng tiền mua được.
Rap đỉnh nhất trong đám đầu bếp: Bớt khoe.
Phải là Đại Xúc: Nói chung là anh cứ yên tâm, mục tiêu của chúng ta là khiến chúng nhận trát của luật sư.
Sau khi Đầu bếp rap đồng ý, Chu Nam Trạch tìm đến Đoàn Minh Lãng.
Cậu đứng dưới cửa nhà Đoàn Minh Lãng, gõ cửa được 10 phút mà không ai trả lời, đành phải quẩn quanh dưới lầu bò lên theo đường ống.
Căn nhà của tên A Trạch nghiện búp bê BJD vẫn tối tăm như cũ, tiếng ngáy nhỏ phát ra từ chỗ sô pha, chỉ ra vị trí của chủ nhà.
Lúc Đoạn Minh Lãng bật dậy thì hét lên: “Bắt cóc! Cứu! Huhuhu cướp của hay cướp sắc chứ đừng giết tôi huhuhu...”
Chu Nam Trạch cạn lời: “Anh không có cả hai.”
Đoạn Minh Lãng run rẩy mở đèn, miệng méo xẹo: “Là cậu hả, ngon sao không đi cửa chính đi ba?”
Chu Nam Trạch bật lại: “Thế anh ngon thì mở cửa đi?”
“Gặp cậu là biết chẳng phải chuyện tốt lành.” Đoạn Minh Lãng lẩm bẩm mấy câu, thấy sặc mặt đối phương không ổn lắm thì vội vàng vào chủ đề chính: “Có chuyện gì?”
“Nghe nói anh có một tốt chức hacker tên là Mặt nạ đen hay Sứ giả nặc danh gì đó, có hứng góp sức lật đổ nhà họ Cao không?”
“Không có.”
“Búp bê đặt làm, tùy anh lựa.”
Đoạn Minh Lãng lập tức nở nụ cười thương mại: “Nghe rất thú vị.”
Cậu ta suy nghĩ một lại, đột nhiên nhớ ra gì đó, sửa lại thành: “Thanh niên ba tốt.”
“Cái gì?”
“Tổ chức hacker này tên là Thanh niên ba tốt.”
“......”
Chu Nam Trạch cạn lời một lúc. “Rồi, vậy liên lạc với Thanh niên ba tốt đi. Nhiệm vụ của mấy anh là đào tài liệu bẩn của nhà họ Cao, nếu đào được chứng cứ phạm pháp thì tôi có thể tăng thêm nhiều tiền hơn. Tôi sẽ làm trung gian cho chị với mấy người, cho mấy người biết cần làm những gì.”
Đoạn Minh Lãng gật đầu lia lịa, mỉm cười vươn tay.
Chu Nam Trạch để một tấm thẻ lên tay anh ta.
“Tiền đặt cọc, nội bộ phân chia kiểu nào tôi không biết, không được chiếm làm riêng, không thì sẽ chả có búp bê đâu.”
“Xin cậu hãy yên tâm!”
Sau khi dừng lại trong nửa ngày ngắn ngủi, cư dân mạng đột nhiên thay đổi 180°.
Đầu tiên là một bài diss không biết từ đâu ra, câu nào cũng sâu xa, sau đó là các tài khoản mặc lên như nấm phân tích mọi câu rap của bài diss, chỉ về một số chứng cứ đã bị che giấu.
Trong lúc nhất thời, tài liệu bẩn của doanh nghiệp nhà họ Cao bay đầy trời.
Cao Thiên Duệ chi tiền để Weibo gỡ hotsearch, vốn đã sắp xếp đâu vào đó rồi, thế mà thong thả được có vài tiếng thì lại nhận được câu trả lời là không gỡ được.
Ông ta nhìn chằm chằm đầu đề “Chúng tôi rất tiếc khi phải thông báo rằng”, nghĩ mãi cũng không ra.
“Rốt cuộc là sai từ đâu?!”
Những tài liệu bẩn được công bố là sự thật, đấy mới là chuyện khiến ông ta lo sợ nhất. Đúng theo như chúng nói, thật ra tài sản nhà họ Cao đến từ công việc bẩn thỉu ngoài hoang dã, lợi nhuận lớn nhất đến từ buôn người.
Khi đó người đứng đầu gia tộc là một kẻ đến sách còn chẳng biết đọc, năm 16 tuổi ra ngoài hoang dã, làm mưa làm gió ở chốn hỗn loạn nhờ vào lợi thế trơ trẽn, sau khi kiếm được tiền thì quay lại thành phố thành lập công ty dược phẩm thực vật rửa sạch vết nhơ.
Lúc ấy công ty này là một cái vỏ rỗng, mục đích chính là rửa tiền, công ty về dược phẩm thực vật là vì tên họ Cao đó cảm thấy như vầy nghe rất sang. Không ngờ thế hệ sau lại phát triển công ty này thật.
Người đứng đầu nhà họ Cao hiện tại, cũng là thiên tài năm đó đã phát triển công ty, đang ngồi chễm chệ trước bàn sách nghe thằng con tị nạnh của mình đang nổi nóng.
Đợi Cao Thiên Duệ đập phá đồ đạc xong xuôi, ông lão mới chậm rì rì hỏi: “Mấy chuyện này đều là thật sao?”
Cao Thiên Duệ nghẹn họng.
Ông ta chưa bao giờ hối hận đến vậy. Tài liệu bẩn là thật, ba ông ta cực khổ rửa sạch nhà họ Cao, nhưng ông ta lại lén lút đi theo đường cũ.
Ba lão nhìn sắc mặt lão, hiểu rõ trong lòng: “Là thật.”
“Ba, ba nghe con giải thích! Con không cố tình đâu, tại con muốn được ba chấp nhận quá......”
Cao Thiên Duệ nói này nói kia, than thở khóc lóc, như đang đóng phim truyền hình dài tập.
“Ba giao khâu quan trọng cho con mấy tháng nay, tình hình kinh doanh của công ty không ổn...... Huhuhu......”
“Nên mày dùng loại quỹ này làm doanh thu?”
Ông lão đau đầu đỡ trán.
“Ba! Lần này ba phải giúp con, con là con ba mà! Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu......”
Ông lão thở dài.
“Mày về đi, việc này để tao giải quyết.”
Cao Thiên Duệ gật đầu lia lịa, nước mắt lưng tròng, trở về nhà từ công ty đang hỗn loạn.
Tất nhiên lão sẽ cảm thấy ông già sẽ lại thu dọn bãi chiến trường của mình giống như mười mấy năm qua. Qua một thời gian nữa là lão sẽ có thể quay lại công ty, tiếp tục làm người thừa kế của nhà họ Cao, tiếp tục làm tổng giám đốc.
Lão không ngờ ba ruột của mình nhìn bóng xe ngoài cửa sổ biến mất cuối đường cái, sau đó thở dài nói với thư ký: “Dọn dẹp đồ đạc đi.”
Ba ruột bỏ chạy rồi! ( °д°)
Lúc đấy, Chu Bắc Phong mới họp xong. Chu Nam Trạch quay lại từ chỗ Đoạn Minh Lãng phấn khích vọt vào văn phòng, hỏi: “Thế nào?”
Chu Bắc Phong cười xảo quyệt: “Thế nào nữa, dậu đổ bìm leo.”
“Muốn trách thì chỉ có thể trách họ đã động vào quá nhiều người.”
Chu Bắc Phong nhướn mày. “Chú mày thấy mình thì đụng vào ít người hả?”
“Nhưng thuộc phạm vi đạo đức của em, thanh niên ba tốt không vết chàm!”
Chu Nam Trạch giơ ngón cái vì chính mình.
Nguyên nhân nhà họ Cao không không gỡ hotsearch được là ở đây.
Các nhà tư bản có thể kiểm soát dư luận một cách trắng trợn, nếu không được thì sau lưng cũng có một hay nhiều nhà tư bản khác kiểm soát dư luận.
Nếu chỉ có Đoàn Minh Lãng và đội hacker Thanh niên ba tốt của anh ta, thì đào ra được bao nhiêu tài liệu bẩn đăng lên mạng cũng sẽ bị nhà họ Cao xóa hết và gọi côn đồ đến cửa. Bài diss khá nổi của Đầu bếp cũng sẽ dẫn đến kết quả nhận trát của luật sư.
Nhưng khi có n nhà tư bản hậu thuẫn thì lại là chuyện khác.
Mà n nhà tư bản này đã trao đổi về việc chia sản nghiệp nhà họ Cao trong cuộc họp vừa kết thúc với Chu Bắc Phong, còn náo loạn cả lên vì chuyện này.
Vất vả lắm mới nhất trí với nhau, bắt đầu theo trình tự của pháp luật.
Đội hacker Thanh niên ba tốt rất tài giỏi, đào được đồ làm hội luật sư mừng như điên.
Trát từ tòa án nhanh chóng đến tay Cao Thiên Duệ.
Vì đây là một vụ bê bối lớn nên ngay hôm nhận được trát, hàng tá người hóng hớt đã tập trung ngoài cửa cao ốc nhà họ Cao giơ điện thoại livestream mong rằng ké fame vụ này sẽ làm tài khoản mình tăng fan.
Chu Nam Trạch cũng lẫn trong đám người vây xem, đeo khẩu trang đề phòng bị nhận ra.
Cậu phấn khích nhìn nhân viên tòa án xuống xe, đi về phía cao ốc dưới sự hộ tống của cảnh sát. Một chốc sau, thực hiện theo quy trình xong thì nhân viên tòa án rời đi. Quần chúng vây xem chụp được toàn bộ quá trình vui vẻ đăng trạng thái:
Má má má! Thật rồi!
Có ai biết khi nào mở tòa không?
Online chờ! [ hóng.jpg]
Giữa bầu không khí hỗn loạn, một người đàn ông trung niên đội mũ đeo khẩu trang bước ra khỏi tòa nhà, được bao quanh bởi nhiều vệ sĩ.
Chu Nam Trạch vui vẻ, nếu Cao Thiên Duệ có thể nhịn nhục mặc bộ đồng phục lao công đi ra từ cửa sau thì đại khái sẽ không bị ai nhận ra. Ăn mặc kiểu này như thể khắc dòng “Tôi là Cao Thiên Duệ” lên trán.
Thật vậy, người ta vây quanh xôn xao ồn ào.
“Thằng cặn bã!”
“Ai có vỏ chuối không?”
“Mệt vãi, coi tất tôi thối chưa này!”
“Đm cởi giày làm gì đấy? Vũ khí sinh học à!”
Chu Nam Trạch coi tuồng say sưa mà không để ý tới nhóm người đứng cạnh đang nhìn chằm chằm mình một hồi lâu.
Một cô gái không nhịn nổi nữa, chọt cậu một cái.
“Cậu có phải là Chu Nam Trạch không?”
Chu Nam Trạch hoàn hồn. “Không phải, tôi không phải, tôi là Trạm Mặc.”
Trên mặt cô gái khắc rõ dòng “Tôi không tin“.
“Trời nóng vầy cậu đeo khẩu trang làm gì?”
Chu Nam Trạch che lại: “Tôi bị cảm, khụ khụ.”
“...... Đừng giả vờ nữa Chu Nam Trạch, cậu dễ nhận ra lắm.”
“Chu Nam Trạch là ai?” Bạn cô gái hỏi.
“Là người up video Nhà quê đầu tiên đó, anh phóng viên đẹp trai ngoài hoang dã.”
“À À À!”
Thấy ngày càng có nhiều người nhận ra mình, phóng viên vốn muốn chúi mic vào mồm Cao Thiên Duệ trước mặt quần chúng cũng chuyển máy quay, nhắm về phía cậu.
Chu Nam Trạch nhận ra nguy cơ, có lẽ mình không nên đến đây hóng.
Cậu chật vật đẩy đám người này ra toan bỏ chạy. Thật đáng tiếc, đúng lúc này Cao Thiên Duệ cũng chú ý đến bất thường bên kia, sau khi nhận ra Chu Nam Trạch thì vọt tới như mất đi lý trí.
Truyền hình kịch tính hàng năm bắt đầu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.