Không Ai Am Hiểu Công Lược Hơn Tui
Chương 40: Thuyết Phục Em Út
Quang Diễn Tinh Di
14/04/2024
Lúc trưởng đoàn buôn tỉnh lại đã phát hiện mình bị đeo vòng bạc, hai chân cũng bị còng nốt. Còng tay có thể kiềm hãm dị năng, làm ông ta cảm thấy cơ thể như bị khoét rỗng.
Dị năng của ông ta, thật sự chẳng còn chút nào nữa.
Chu Nam Trạch thấy ông ta tỉnh lại cũng chẳng quan tâm, tiếp tục trao đổi với đội trưởng Lý vừa đến nơi.
Đội trưởng Lý là là người đã đi dẹp loạn ở đấu trường thú Hồ Quang, có ấn tượng sâu sắc với Chu Nam Trạch. Sau khi Cục trưởng Trương nhận được cuộc gọi của Chu Nam Trạch, mấy đội trưởng cấp dưới chẳng ai muốn đi, kết quả là vì từng dọn bãi chiến trường cho Chu Nam Trạch rồi nên đã trở thành người may mắn.
Đội trưởng Lý mày rậm mắt to, khá điển trai, nhưng giờ mặt mày đã nhăn thành mướp rồi.
Anh nhìn một vòng, chỉ vào Em Út với đám đàn em: “Chuyện gì đấy?”
“Họ là quản lý của thị trấn này.”
Đội trưởng Lý càng nhìn càng thấy đám người này giống xã hội đen, nhưng cậu chủ nhà họ Chu ngồi ở giữa còn giống xã hội đen hơn, vậy là lời sắp ra khỏi miệng phải nuốt ngược lại, nhìn sang ba đứa trẻ bị lừa bán.
Anh nói với cấp dưới: “Ghi lại thông tin của họ rồi cân nhắc xử lý.”
Vì Chu Nam Trạch đã đăng video lên mạng, vào cái thời người ta cứ rảnh là cầm điện thoại thì chuyện đã nhanh chóng lan rộng. Tất nhiên dư luận sẽ đứng về phía đám trẻ, huống chi là ba đứa trẻ đẹp như thế.
Rất nhanh đã có người nói rằng, nếu chúng nó đẹp như vậy mà không làm 53 thì tiếc thiệt.
#GĂH: 5年高考3年模拟 theo bải đu thì đây là sách luyện thi, chủ yếu tóm tắt phân tích nội dung, đoán trước câu hỏi bài thi đại học.
Lập tức đã có hàng loạt người đồng tình, mọi người ôm hi vọng lương thiện và những ý tưởng khôi hài, yêu cầu đưa chúng vào thành phố nhận giáo dục bắt buộc.
Nhưng đội trưởng Lý cho rằng họ không thể quyết định bừa bãi, cần phải tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và trao đổi với phụ huynh đám trẻ, làm theo ý kiến của họ.
Nhà quê nghe được thì tràn trề hi vọng hỏi: “Choa nỏ có dị năng cụng được đọc à? Đọc xong có mần ra tiền không?”
Đội trưởng Lý nghiêm túc trả lời: “Thật ra ai cũng có siêu năng lực, nhưng có thể cậu là cấp thấp nhất nên hầu như không xuất hiện. Nhưng dù dị năng vô dụng thì vẫn có một phần kỹ năng cơ bản, vẫn kiếm sống được.”
Mắt Nhà quê long lanh, đôi môi xinh đẹp mấy máy thốt ra những lời hết sức mâu thuẫn: “Choa ưng đi, cả em choa nữa, nằm mơ còn không mơ tới ở lại thành phố!”
Khóe miệng đội trưởng Lý giật giật: “Có lòng cầu tiến là tốt, nhưng chúng ta vẫn phải liên hệ với người giám hộ của mấy đứa. Biết địa chỉ nhà ở đâu chứ?”
Nhà quê gật đầu như gà mổ thóc.
Hỏi hai đứa trẻ khác xong, đội trưởng Lý bảo đồng đội đưa đám nghi phạm về, còn mình thì theo ba đứa nhỏ đến hỏi thăm gia đình.
Sau khi mọi việc êm xuôi, nơi này lại yên tĩnh trở lại. Em Út nhìn cảnh sát thành phố rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Gã nhìn sang Chu Nam Trạch, vẻ mặt xót xa, ánh mắt thành khẩn.
—— ông nội à, xong việc rồi thì đi đi chứ?
Chu Nam Trạch đứng lên, Em Út mừng thầm trong lòng.
Tiễn ông tổ này đi là gã có thể quay lại làm đại ca xã hội đen, tiếp tục diễu võ dương oai ở cái thị trấn này, không phải là Em Út nữa!
Bảo diễu võ dương oai hình như không ổn lắm. Gã với đám xã hội đen không đốt giết ăn cướp, quá lắm chỉ là ăn cướp đám người buôn bất nhân, trộm của nhà giàu chia cho nhà ngèo. Phần lớn tiền cướp được dùng để xây dựng thị trấn, tháng nào cũng dành ra một khoản nhỏ để mua Cola tự khao thôi.
Ở ngoài hoang dã, mỗi lon Cola đều vô cùng quý giá! Vậy mà còn bị cái thằng đáng ghét này uống mẹ mấy lon! qwq
Đám “xã hội đen” tức muốn hộc máu.
Chu Nam Trạch đang định đi thì nhìn thoáng qua một cái tủ có khóa, đột nhiên nổi tính tò mò.
“Trong này để gì thế?”
Em Út vừa thấy là bụng dạ cộn cạo ngay, toang rồi.
Anh em xã hội đen của gã lập tức cứng đờ, mặt mũi trắng toát, tâm lý không tốt, run bần bật. Không ít người nhìn gã trách móc. Ai bảo ông khóa hả! Lôi kéo người ta để ý!
Chu Nam Trạch nhận ra phản ứng của chúng, càng tò mò hơn.
Nụ cười chầm chậm xuất hiện trên mặt cậu: “Thú vị nhe, rốt cuộc là giấu gì trỏng? Để tôi đoán xem......”
“Thuốc gây ảo giác? Xác người? Nội tạng?” Mỗi từ Chu Nam Trạch nói đều làm lông mày Em Út nhảy lên.
Cậu uy hiếp nói: “Tôi cho rằng mấy người không làm ba cái chuyện giết người đốt nhà nên mới có lòng tha thứ, nếu mấy người làm gì bất nhân thì cứ chờ tôi ——”
Ngay khi cậu giật khóa mở tủ thì đột nhiên im bặt.
Trên tủ xếp gọn từng cuộn len đủ màu, tầng dưới thì nhét bừa đồ chưa móc xong như áo len hay mấy chiếc tất nhỏ chưa làm xong.
Chu Nam Trạch:?
[ chả hiểu gì.jpg]
“Ê này, à không, sao phải khóa đống này lại?”
Cậu hỏi xong, nhìn đám xã hội đen, mặt ai cũng đỏ tới cả cổ.
“Đ- Đây là đồ tụi này mua cho tụi nhỏ trên trấn.
Một người khác nói lớn: “Không, không sai! Không phải tụi này đan!”
Em Út đã bưng kín mặt.
Mùa đông ở đây rất lạnh, dường như không hề có chỗ nào bán đồ trẻ em. Mỗi thu đám “xã hội đen” đều đan tất với áo len nhỏ, Năm mới thì tặng cho đám nhỏ trấn trên.
Chu Nam Trạch: “......”
Hình tượng xã hội đen một đi không trở lại, giờ kiểu gì cũng chỉ thấy đám này giống mẹ nam.
Chuyện đan tất len này làm gã phải ở lại thị trấn nhỏ này mấy ngày, đến khi Đội trưởng Lý đưa đám nhỏ về. Ba mẹ Nhà quê đều đồng ý cho con lên thành phố học, còn nhét cho một bao đặc sản quê thật to.
Chu Nam Trạch nói với Đội trưởng Lý chuyện tất len, Đội trưởng Lý nghe vậy là đủ rồi.
Lúc trò chuyện, Chu Nam Trạch hỏi: “Đội trưởng Lý, lần trước dẹp loạn mọi người có ý tưởng tăng cường quản lý vùng hoang dã mà, sao mấy năm nay không tiến hành?”
Đội trưởng Lý thở ngắn than dài. “Đâu có đơn giản thế, ngoài hoang dã rắc rối khó xử lý lắm, không chỉ có mỗi thế gia ở thành phổ mà còn đoàn thám hiểm, thế lực địa phương nữa, chúng ta trời xa đất lạ, không tìm ra nổi bước đột phá.”
“Anh thấy đám xã hội đen đan len này thế nào?”
“Nhân cách cũng được, nhưng thiếu văn hóa, không biết quản lý phát triển thị trấn này.” Đội trưởng Lý nói xong, đột nhiên ngộ ra: “Cậu thấy thuyết phục họ có phải ý hay không?”
“Có.”
Chu Nam Trạch bấm ngón tay.
“Nhân cách cũng được, văn hóa thì có thể học. Có một cái anh chưa kể đến, vị trí địa lý của thị trấn này rất tốt.”
Mắt đội trưởng Lý sáng rực lên. “Có lý, tôi sẽ báo cáo với cấp trên ngay.”
Cứ thế, trước khi Chu Nam Trạch đi, lại làm xong một chuyện lớn.
Sau khi Em Út được thuyết phục, chưa kịp mừng vì nguồn của cải có thể kiếm được trong tương lai thì đã bất tỉnh vì đống sách xếp gọn trước mắt. Người ta bảo ba tháng nữa sẽ có hai kỳ thi, khoa 《 kỳ thi năng lực hành chính》 với 《 lập luận 》.
Quá đáng!
Ngày cuối cùng ở hoang dã, Chu Nam Trạch đang dọn hành lý thì có khách không mời mà tới.
Lúc mở cửa thấy Trạm Mặc, nửa ngày sau mới khép miệng lại.
“Sao cậu lại tới đây?”
Trạm Mặc khựng lại, giọng điệu có chút rầu rĩ: “Không chào đón hả?”
“Không phải, hơi bất ngờ thôi.” Chu Nam Trạch khó lắm mới vào mode diễn kịch, thoải mái cười nói: “Vào ngồi đi.”
Trạm Mặc đi vào, nhìn căn phòng giản dị rồi ngồi xuống ở mép giường.
Chu Nam Trạch kéo ghế sang, ngồi xuống trước mặt y, hơi xấu hổ, không biết nói gì.
Im lặng một lát, Trạm Mặc mở lời trước: “Lần trước cậu bảo công ty nhà cậu thiếu ít thảo dược quý.”
“À, ừ.” Chu Nam Trạch hoàn hồn: “Cậu có tin gì à?”
Cậu không ngờ, Trạm Mấy lấy một cái bao tải ra từ trong cặp, tằn tiện như nông dân lao động. Mở ra, là thảo dược cấp A, xa xỉ hơn cả thùng chứa với dịch dinh dưỡng, bản thân thực vật có giá mà chẳng có thị trường.
“Cầm lấy, thiếu gì thì bảo tớ.”
Chu Nam Trạch xách theo cái bao quê mùa kia, nửa ngày mới nói được một câu: “Cậu đi ăn trộm hả?”
“Cậu ăn trộm thì có.” Trạm Mặc nói sắc sảo.
Chu Nam Trạch: “......”
Làm bộ như có lý lắm.
“Ăn trộm cũng không bảo tớ.” Trạm Mặc nói.
“Sao, muốn ăn trộm chung à?”
“Hoang dã loạn lắm, tớ lo.” Trạm Mặc nhíu mày. “Mùi khét của Protein hôi lắm, tớ ngửi đủ rồi.”
Chu Nam Trạch nghe thế thì có chút băn khoăn. “Cậu không cần lo cho tớ đâu, chạy muốn chuyến cũng xa lắm.”
“Tớ không lo cho cậu, tớ lo cho vùng hoang dã. Cậu tới, nó càng loạn hơn.” Trạm Mặc nghiêm túc.
Chu Nam Trạch:?
Sao mấy tháng không thấy mà Trạm Mặc cũng trở nên quá đáng vậy? Có còn tình anh em chủ nghĩ xã hội không thế?
Cậu cười nói: “Tốt rồi, thật ra bây giờ tớ phải về rồi.”
“Tớ xin nghỉ để tới đây, sắp phải quay lại. Chúng ta còn một tiếng.”
Trạm Mặc đột nhiên áp sát vào, ngước lên nhìn cậu, khóe miệng hơi nhếch.
“Muốn làm gì?”
Chu Nam Trạch ngây ngẩn cả người.
Một lát sau, đã suy nghĩ cẩn thận và nhanh chóng, cậu vui vẻ phấn khích trả lời:
“Này, dù gì cũng rảnh mà không đánh game được, hay tiện tra thông tin cái cây quý cậu mới đem tới đi?”
Trạm Mặc: “...... Cũng được
[ cười sống sót.jpg]
Một tiếng sau, hai người chào tạm biệt.
“Tớ đi đây.” Trạm Mặc nói.
Chu Nam Trạch phất tay: “Tạm biệt!”
Lại thêm một ngày làm người chơi có thâm niên thẳng tắp! Cậu tuyệt đối không bị boss rù quến! Tuyệt đối, không bao giờ!
Cậu nhìn bóng dáng cô đơn hiu quanh của Trạm Mặc sắp đi ra cửa. Không biết sao lại nhớ đến trò chơi hai người bỏ ngỏ, nhớ hồi cấp 3 cùng viết bản kiểm điểm, nhớ đến cái ôm hôm sinh nhật Trạm Mặc, trong lòng bỗng hối hận, kiểu hối hận trước kỳ thi cuối kỳ một tuần mà coi phim cả ngày.
Cả thấy mình đang lãng phí thời gian.
Ma xui quỷ khiến làm cậu bước nhanh đến, gọi: “Từ từ.”
Trạm Mặc vừa quay lưng thì đụng phải một cái ôm chặt chẽ ấm áp, đầu óc trống rỗng.
Đúng là ôm vẫn thoải mái hơn.
Suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Chu Nam Trạch quẳng ra sau đầu.
Cậu nói nhỏ: “Kỳ sau tớ muốn ra hoang dã với giáo sư, lúc đó gặp lại nha?”
Trạm Mặc há miệng thở dốc, sắp xếp câu nói một cách khó khăn, cuối cùng chỉ có thể phát ra một từ.
“Ừ.”
“Quyết định vậy đi.”
Chu Nam Trạch nói xong, như cứu vãn tình hình mà vỗ lưng Trạm Mặc hai cái.
Anh em ôm nhau, đúng vậy!
Chu Nam Trạch âm thầm cường điệu.
Trên xe về nhà, Chu Nam Trạch nhân dịp chưa đi xa thị trấn, mở điện thoại lên.
Vừa mở điện thoại liền có một thông báo mới nhảy lên.
《 Tìm thăm tp Vạn Mộ: Shock! Sau lưng một đứa trẻ miền quê được cứu là vô số đứa trẻ bị sát hại! 》
Đăng ảnh nóng lên mạng, đánh thuốc xổ các thứ so với vụ này thì chỉ là tép. Có danh tiếng nhà họ Cao cộng thêm ngoại hình đám Nhà quê đã khiến nó bùng nổ, sự việc buôn người hoang dã (còn được gọi là vụ buôn dân quê) đã cắm cọc trên mạng nhiều ngày.
Có người đề nghị tìm hiểu rõ đám thế gia, có người kêu gọi thực hiện các biện pháp nghiêm khắc chống lại doanh nghiệp mờ ám ngoài hoang dã, có cả người cả gan nói thành phố nên thành lập một chính phủ liên hiệp.
Chu Nam Trạch tắt máy cất vào túi, quay về xem mưa rền gió dữ sau vụ lớn này.
Dị năng của ông ta, thật sự chẳng còn chút nào nữa.
Chu Nam Trạch thấy ông ta tỉnh lại cũng chẳng quan tâm, tiếp tục trao đổi với đội trưởng Lý vừa đến nơi.
Đội trưởng Lý là là người đã đi dẹp loạn ở đấu trường thú Hồ Quang, có ấn tượng sâu sắc với Chu Nam Trạch. Sau khi Cục trưởng Trương nhận được cuộc gọi của Chu Nam Trạch, mấy đội trưởng cấp dưới chẳng ai muốn đi, kết quả là vì từng dọn bãi chiến trường cho Chu Nam Trạch rồi nên đã trở thành người may mắn.
Đội trưởng Lý mày rậm mắt to, khá điển trai, nhưng giờ mặt mày đã nhăn thành mướp rồi.
Anh nhìn một vòng, chỉ vào Em Út với đám đàn em: “Chuyện gì đấy?”
“Họ là quản lý của thị trấn này.”
Đội trưởng Lý càng nhìn càng thấy đám người này giống xã hội đen, nhưng cậu chủ nhà họ Chu ngồi ở giữa còn giống xã hội đen hơn, vậy là lời sắp ra khỏi miệng phải nuốt ngược lại, nhìn sang ba đứa trẻ bị lừa bán.
Anh nói với cấp dưới: “Ghi lại thông tin của họ rồi cân nhắc xử lý.”
Vì Chu Nam Trạch đã đăng video lên mạng, vào cái thời người ta cứ rảnh là cầm điện thoại thì chuyện đã nhanh chóng lan rộng. Tất nhiên dư luận sẽ đứng về phía đám trẻ, huống chi là ba đứa trẻ đẹp như thế.
Rất nhanh đã có người nói rằng, nếu chúng nó đẹp như vậy mà không làm 53 thì tiếc thiệt.
#GĂH: 5年高考3年模拟 theo bải đu thì đây là sách luyện thi, chủ yếu tóm tắt phân tích nội dung, đoán trước câu hỏi bài thi đại học.
Lập tức đã có hàng loạt người đồng tình, mọi người ôm hi vọng lương thiện và những ý tưởng khôi hài, yêu cầu đưa chúng vào thành phố nhận giáo dục bắt buộc.
Nhưng đội trưởng Lý cho rằng họ không thể quyết định bừa bãi, cần phải tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và trao đổi với phụ huynh đám trẻ, làm theo ý kiến của họ.
Nhà quê nghe được thì tràn trề hi vọng hỏi: “Choa nỏ có dị năng cụng được đọc à? Đọc xong có mần ra tiền không?”
Đội trưởng Lý nghiêm túc trả lời: “Thật ra ai cũng có siêu năng lực, nhưng có thể cậu là cấp thấp nhất nên hầu như không xuất hiện. Nhưng dù dị năng vô dụng thì vẫn có một phần kỹ năng cơ bản, vẫn kiếm sống được.”
Mắt Nhà quê long lanh, đôi môi xinh đẹp mấy máy thốt ra những lời hết sức mâu thuẫn: “Choa ưng đi, cả em choa nữa, nằm mơ còn không mơ tới ở lại thành phố!”
Khóe miệng đội trưởng Lý giật giật: “Có lòng cầu tiến là tốt, nhưng chúng ta vẫn phải liên hệ với người giám hộ của mấy đứa. Biết địa chỉ nhà ở đâu chứ?”
Nhà quê gật đầu như gà mổ thóc.
Hỏi hai đứa trẻ khác xong, đội trưởng Lý bảo đồng đội đưa đám nghi phạm về, còn mình thì theo ba đứa nhỏ đến hỏi thăm gia đình.
Sau khi mọi việc êm xuôi, nơi này lại yên tĩnh trở lại. Em Út nhìn cảnh sát thành phố rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Gã nhìn sang Chu Nam Trạch, vẻ mặt xót xa, ánh mắt thành khẩn.
—— ông nội à, xong việc rồi thì đi đi chứ?
Chu Nam Trạch đứng lên, Em Út mừng thầm trong lòng.
Tiễn ông tổ này đi là gã có thể quay lại làm đại ca xã hội đen, tiếp tục diễu võ dương oai ở cái thị trấn này, không phải là Em Út nữa!
Bảo diễu võ dương oai hình như không ổn lắm. Gã với đám xã hội đen không đốt giết ăn cướp, quá lắm chỉ là ăn cướp đám người buôn bất nhân, trộm của nhà giàu chia cho nhà ngèo. Phần lớn tiền cướp được dùng để xây dựng thị trấn, tháng nào cũng dành ra một khoản nhỏ để mua Cola tự khao thôi.
Ở ngoài hoang dã, mỗi lon Cola đều vô cùng quý giá! Vậy mà còn bị cái thằng đáng ghét này uống mẹ mấy lon! qwq
Đám “xã hội đen” tức muốn hộc máu.
Chu Nam Trạch đang định đi thì nhìn thoáng qua một cái tủ có khóa, đột nhiên nổi tính tò mò.
“Trong này để gì thế?”
Em Út vừa thấy là bụng dạ cộn cạo ngay, toang rồi.
Anh em xã hội đen của gã lập tức cứng đờ, mặt mũi trắng toát, tâm lý không tốt, run bần bật. Không ít người nhìn gã trách móc. Ai bảo ông khóa hả! Lôi kéo người ta để ý!
Chu Nam Trạch nhận ra phản ứng của chúng, càng tò mò hơn.
Nụ cười chầm chậm xuất hiện trên mặt cậu: “Thú vị nhe, rốt cuộc là giấu gì trỏng? Để tôi đoán xem......”
“Thuốc gây ảo giác? Xác người? Nội tạng?” Mỗi từ Chu Nam Trạch nói đều làm lông mày Em Út nhảy lên.
Cậu uy hiếp nói: “Tôi cho rằng mấy người không làm ba cái chuyện giết người đốt nhà nên mới có lòng tha thứ, nếu mấy người làm gì bất nhân thì cứ chờ tôi ——”
Ngay khi cậu giật khóa mở tủ thì đột nhiên im bặt.
Trên tủ xếp gọn từng cuộn len đủ màu, tầng dưới thì nhét bừa đồ chưa móc xong như áo len hay mấy chiếc tất nhỏ chưa làm xong.
Chu Nam Trạch:?
[ chả hiểu gì.jpg]
“Ê này, à không, sao phải khóa đống này lại?”
Cậu hỏi xong, nhìn đám xã hội đen, mặt ai cũng đỏ tới cả cổ.
“Đ- Đây là đồ tụi này mua cho tụi nhỏ trên trấn.
Một người khác nói lớn: “Không, không sai! Không phải tụi này đan!”
Em Út đã bưng kín mặt.
Mùa đông ở đây rất lạnh, dường như không hề có chỗ nào bán đồ trẻ em. Mỗi thu đám “xã hội đen” đều đan tất với áo len nhỏ, Năm mới thì tặng cho đám nhỏ trấn trên.
Chu Nam Trạch: “......”
Hình tượng xã hội đen một đi không trở lại, giờ kiểu gì cũng chỉ thấy đám này giống mẹ nam.
Chuyện đan tất len này làm gã phải ở lại thị trấn nhỏ này mấy ngày, đến khi Đội trưởng Lý đưa đám nhỏ về. Ba mẹ Nhà quê đều đồng ý cho con lên thành phố học, còn nhét cho một bao đặc sản quê thật to.
Chu Nam Trạch nói với Đội trưởng Lý chuyện tất len, Đội trưởng Lý nghe vậy là đủ rồi.
Lúc trò chuyện, Chu Nam Trạch hỏi: “Đội trưởng Lý, lần trước dẹp loạn mọi người có ý tưởng tăng cường quản lý vùng hoang dã mà, sao mấy năm nay không tiến hành?”
Đội trưởng Lý thở ngắn than dài. “Đâu có đơn giản thế, ngoài hoang dã rắc rối khó xử lý lắm, không chỉ có mỗi thế gia ở thành phổ mà còn đoàn thám hiểm, thế lực địa phương nữa, chúng ta trời xa đất lạ, không tìm ra nổi bước đột phá.”
“Anh thấy đám xã hội đen đan len này thế nào?”
“Nhân cách cũng được, nhưng thiếu văn hóa, không biết quản lý phát triển thị trấn này.” Đội trưởng Lý nói xong, đột nhiên ngộ ra: “Cậu thấy thuyết phục họ có phải ý hay không?”
“Có.”
Chu Nam Trạch bấm ngón tay.
“Nhân cách cũng được, văn hóa thì có thể học. Có một cái anh chưa kể đến, vị trí địa lý của thị trấn này rất tốt.”
Mắt đội trưởng Lý sáng rực lên. “Có lý, tôi sẽ báo cáo với cấp trên ngay.”
Cứ thế, trước khi Chu Nam Trạch đi, lại làm xong một chuyện lớn.
Sau khi Em Út được thuyết phục, chưa kịp mừng vì nguồn của cải có thể kiếm được trong tương lai thì đã bất tỉnh vì đống sách xếp gọn trước mắt. Người ta bảo ba tháng nữa sẽ có hai kỳ thi, khoa 《 kỳ thi năng lực hành chính》 với 《 lập luận 》.
Quá đáng!
Ngày cuối cùng ở hoang dã, Chu Nam Trạch đang dọn hành lý thì có khách không mời mà tới.
Lúc mở cửa thấy Trạm Mặc, nửa ngày sau mới khép miệng lại.
“Sao cậu lại tới đây?”
Trạm Mặc khựng lại, giọng điệu có chút rầu rĩ: “Không chào đón hả?”
“Không phải, hơi bất ngờ thôi.” Chu Nam Trạch khó lắm mới vào mode diễn kịch, thoải mái cười nói: “Vào ngồi đi.”
Trạm Mặc đi vào, nhìn căn phòng giản dị rồi ngồi xuống ở mép giường.
Chu Nam Trạch kéo ghế sang, ngồi xuống trước mặt y, hơi xấu hổ, không biết nói gì.
Im lặng một lát, Trạm Mặc mở lời trước: “Lần trước cậu bảo công ty nhà cậu thiếu ít thảo dược quý.”
“À, ừ.” Chu Nam Trạch hoàn hồn: “Cậu có tin gì à?”
Cậu không ngờ, Trạm Mấy lấy một cái bao tải ra từ trong cặp, tằn tiện như nông dân lao động. Mở ra, là thảo dược cấp A, xa xỉ hơn cả thùng chứa với dịch dinh dưỡng, bản thân thực vật có giá mà chẳng có thị trường.
“Cầm lấy, thiếu gì thì bảo tớ.”
Chu Nam Trạch xách theo cái bao quê mùa kia, nửa ngày mới nói được một câu: “Cậu đi ăn trộm hả?”
“Cậu ăn trộm thì có.” Trạm Mặc nói sắc sảo.
Chu Nam Trạch: “......”
Làm bộ như có lý lắm.
“Ăn trộm cũng không bảo tớ.” Trạm Mặc nói.
“Sao, muốn ăn trộm chung à?”
“Hoang dã loạn lắm, tớ lo.” Trạm Mặc nhíu mày. “Mùi khét của Protein hôi lắm, tớ ngửi đủ rồi.”
Chu Nam Trạch nghe thế thì có chút băn khoăn. “Cậu không cần lo cho tớ đâu, chạy muốn chuyến cũng xa lắm.”
“Tớ không lo cho cậu, tớ lo cho vùng hoang dã. Cậu tới, nó càng loạn hơn.” Trạm Mặc nghiêm túc.
Chu Nam Trạch:?
Sao mấy tháng không thấy mà Trạm Mặc cũng trở nên quá đáng vậy? Có còn tình anh em chủ nghĩ xã hội không thế?
Cậu cười nói: “Tốt rồi, thật ra bây giờ tớ phải về rồi.”
“Tớ xin nghỉ để tới đây, sắp phải quay lại. Chúng ta còn một tiếng.”
Trạm Mặc đột nhiên áp sát vào, ngước lên nhìn cậu, khóe miệng hơi nhếch.
“Muốn làm gì?”
Chu Nam Trạch ngây ngẩn cả người.
Một lát sau, đã suy nghĩ cẩn thận và nhanh chóng, cậu vui vẻ phấn khích trả lời:
“Này, dù gì cũng rảnh mà không đánh game được, hay tiện tra thông tin cái cây quý cậu mới đem tới đi?”
Trạm Mặc: “...... Cũng được
[ cười sống sót.jpg]
Một tiếng sau, hai người chào tạm biệt.
“Tớ đi đây.” Trạm Mặc nói.
Chu Nam Trạch phất tay: “Tạm biệt!”
Lại thêm một ngày làm người chơi có thâm niên thẳng tắp! Cậu tuyệt đối không bị boss rù quến! Tuyệt đối, không bao giờ!
Cậu nhìn bóng dáng cô đơn hiu quanh của Trạm Mặc sắp đi ra cửa. Không biết sao lại nhớ đến trò chơi hai người bỏ ngỏ, nhớ hồi cấp 3 cùng viết bản kiểm điểm, nhớ đến cái ôm hôm sinh nhật Trạm Mặc, trong lòng bỗng hối hận, kiểu hối hận trước kỳ thi cuối kỳ một tuần mà coi phim cả ngày.
Cả thấy mình đang lãng phí thời gian.
Ma xui quỷ khiến làm cậu bước nhanh đến, gọi: “Từ từ.”
Trạm Mặc vừa quay lưng thì đụng phải một cái ôm chặt chẽ ấm áp, đầu óc trống rỗng.
Đúng là ôm vẫn thoải mái hơn.
Suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Chu Nam Trạch quẳng ra sau đầu.
Cậu nói nhỏ: “Kỳ sau tớ muốn ra hoang dã với giáo sư, lúc đó gặp lại nha?”
Trạm Mặc há miệng thở dốc, sắp xếp câu nói một cách khó khăn, cuối cùng chỉ có thể phát ra một từ.
“Ừ.”
“Quyết định vậy đi.”
Chu Nam Trạch nói xong, như cứu vãn tình hình mà vỗ lưng Trạm Mặc hai cái.
Anh em ôm nhau, đúng vậy!
Chu Nam Trạch âm thầm cường điệu.
Trên xe về nhà, Chu Nam Trạch nhân dịp chưa đi xa thị trấn, mở điện thoại lên.
Vừa mở điện thoại liền có một thông báo mới nhảy lên.
《 Tìm thăm tp Vạn Mộ: Shock! Sau lưng một đứa trẻ miền quê được cứu là vô số đứa trẻ bị sát hại! 》
Đăng ảnh nóng lên mạng, đánh thuốc xổ các thứ so với vụ này thì chỉ là tép. Có danh tiếng nhà họ Cao cộng thêm ngoại hình đám Nhà quê đã khiến nó bùng nổ, sự việc buôn người hoang dã (còn được gọi là vụ buôn dân quê) đã cắm cọc trên mạng nhiều ngày.
Có người đề nghị tìm hiểu rõ đám thế gia, có người kêu gọi thực hiện các biện pháp nghiêm khắc chống lại doanh nghiệp mờ ám ngoài hoang dã, có cả người cả gan nói thành phố nên thành lập một chính phủ liên hiệp.
Chu Nam Trạch tắt máy cất vào túi, quay về xem mưa rền gió dữ sau vụ lớn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.