Chương 4: Nhẫn
Mộng Tiêu Nhị
03/08/2022
Cách một tuần, Ôn Địch nhận được điện thoại của Cù Bồi, Cù Bồi nói công ty đã ký hợp đồng kịch bản đặt làm với Minh Kiến Quân, trước năm mới Minh Kiến Quân bận, sau năm mới ông rút ra thời gian gặp mặt với Ôn Địch, kể cho cô về câu chuyện ông và vợ ông gặp nhau rồi yêu nhau.
Ôn Địch không nghĩ tới tin tức chuyện phong lưu ngoài hôn nhân không ảnh hưởng tới Minh Kiến Quân, ông vẫn kiên trì làm riêng kịch bản này. “Ngoại tình rồi vẫn muốn tặng món quà này cho vợ ông ấy? Rốt cuộc ông ấy nghĩ gì vậy?”
Cù Bồi đoán: “Có khả năng vợ ông ấy không tìm thấy chứng cứ ngoại tình của ông ấy.”
Nội tình là gì, người ngoài không thể biết được.
Nói xong chuyện kịch bản làm riêng, Cù Bồi nói: “ Chương trình * tìm cô, muốn mời em làm khách mời thường trú.”
* gốc: 如影随形: Hán Việt có nghĩa là Như Ảnh Tùy Hình
Ôn Địch vốn dĩ nằm nhoài trên thảm đọc sách, nghe tới cô liền ngồi dậy, khoảng thời gian này bế quan viết kịch bản, cô không mấy theo dõi tin tức giải trí.
Cô còn chưa nghe qua chương trình này, từ tên của chương trình cũng không thể đoán điều gì, hỏi Cù Bồi: “Đây là loại hình chương trình thực tế gì vậy?”
Cù Bồi trả lời: “Có liên quan đến du lịch và nhiếp ảnh, thương hiệu điện thoại là đơn vị tài trợ. Đúng rồi, công ty của Minh Kiến Quân cũng là một trong những đơn vị tài trợ.”
mùa đầu tiên sơ bộ đã lựa chọn sáu địa điểm, mời bốn minh tinh và bốn nhà nhiếp ảnh, chia thành bốn nhóm để quay, trong thời gian đó tổ chức cuộc thi giữa các nhóm.
Ôn Địch tự mình chế giễu: “Em tính là loại minh tinh gì, tổ chương trình sao lại nghĩ tới mời em?”
Cù Bồi thao thao bất tuyệt: “Bởi vì hiện tại em có nhiệt độ, bởi vì năng lực khống chế toàn cục của em mạnh, biết làm sao để khuấy động không khí, là linh hồn nhân vật của đoàn đội, em còn được dân mạng xưng tụng là mỹ nữ 360 độ không góc chết, nhiếp ảnh gia có thể từ em chụp ra những tác phẩm có linh hồn, những lý do này đã đủ chưa?”
Ôn Địch cười: “Cô cứ tiếp tục nói quá?”
Cù Bồi bị cô làm tức bật cười: “Em cái đứa nhỏ này không biết tốt xấu.” Cô nói với Ôn Địch, vốn dĩ tổ chương trình còn muốn mời bạn thân của Ôn Địch là Thẩm Đường tham gia, nhưng Thẩm Đường không có lịch trống.
Ôn Địch mấy tháng tiếp theo không có công việc khác, vốn dĩ cô định tìm nơi đi du lịch thả lỏng, liền nhận chương trình này, chỉ tiếc là không được cùng bạn thân Thẩm Đường tham gia.
Cô thuận miệng hỏi một câu, tới lúc đó cô cùng với nhà nhiếp ảnh nào hợp tác, trước đây có qua lại hay không.
Cù Bồi nhất thời không thể nhớ ra được tên của nhà nhiếp ảnh gọi là gì, gần đây bệnh cũ tái phát, ngày ngày dựa vào thuốc chống đỡ, cô lắc lắc đầu ngẫm nghĩ “Hình như là họ Kỳ, nhỏ hơn em hai tuổi, là một nhà nhiếp ảnh mới, vừa từ nước ngoài trở về, thông qua tổ chương trình tầng tầng lớp lớp chọn lựa, thật không dễ dàng mới được vào danh sách.”
Chương trình đầu tháng sau bắt đầu ghi hình tập đầu tiên.
Cúp điện thoại, Ôn Địch đi đến phòng quần áo, xem xem có áo quần thích hợp để mặc lúc ghi hình không, vừa chọn ra được ba bộ quần áo, điện thoại reo, mẹ cô gọi đến.
“Alo, mẹ.”
Ôn Địch mở loa ngoài.
Giọng nói ôn hòa của Triệu Nguyệt Linh truyền đến: “Địch Địch, mẹ sắp tới dưới lầu nhà con.”
Ôn Địch đem áo quần trên tay ném về phía sô pha, bận bịu cầm điện thoại lên: “Sao mẹ không nói sớm, con đến sân bay đón người.”
“Không cần, công ty mẹ sắp xếp chuyên xe đến đón ở sân bay.” Triệu Nguyệt Linh là nữ cường nhân mạnh mẽ, nhưng trước mặt con gái từ trước đến nay đều ôn nhu: “Mẹ không nói chuyện với con nữa, gặp mặt lại nói.”
Ôn Địch nhanh chóng lấy ra một cái váy dài từ trong tủ quần áo, thay ra cái váy ngủ gợi cảm mà cô đang mặc.
Thay xong quần áo, chuông cửa reo, không đợi cô đi ra, dì Thôi đã đi mở cửa.
Triệu Nguyệt Linh đưa đồ trong tay cho dì Thôi, thay ra giày cao gót.
“Mẹ.” Ôn Địch chạy nhanh tới ôm bà.
Triệu Nguyệt Linh đánh giá con gái, “Khí sắc không tệ.” Trước đây mỗi lần con gái hoàn thành xong một bộ kịch bản, người đều gầy đi một vòng.
Ôn Địch cười nói: “Đó là do dì Thôi chăm sóc tốt.”
Ngồi xuống sô pha, Triệu Nguyệt Linh mở cái túi mà bà đem đến: “Mẹ mua cho con và Đường Đường mấy cái túi xách, phối hợp với lễ phục. Túi xách mấy màu này tiệm trong nước vẫn chưa có.”
Mẹ cô có thói quen mỗi lần mua quà đều mua thêm một phần cho bạn thân cô. Cô không có hứng thú với túi xách kích thước nhỏ, dự định toàn bộ sẽ đưa cho Thẩm Đường.
Triệu Nguyệt Linh hỏi: “Đường Đường còn đang quay phim à?”
“Dạ, cô ấy hiện tại đang ở Hoành Điếm, phải quay đến tháng ba tháng tư năm sau.” Ôn Địch đem túi lớn bỏ qua một bên, xếp bàn ngồi trên thảm, tay khoác lên đầu gối bà, thỉnh thoảng khẩy khẩy hai cái.
Cô hỏi mẹ lần này bà ở Bắc Kinh mấy ngày.
Chuyến bay của Triệu Nguyệt Linh là sáng ngày mốt, bà chỉ ở Bắc Kinh hai ngày, “Mẹ lần này không có thời gian ở cùng con, tối nay phải tham gia hôn lễ của con gái lớp trưởng lớp mẹ, ngày mai các bạn học trong lớp tụ họp.”
Sau khi tốt nghiệp ai cũng bận rộn, có những bạn học sắp ba mươi năm chưa gặp nhau.
Ôn Địch nói chuyện phiếm: “Những đẳng cấp tinh anh như mọi người, lúc họp lớp sẽ nói những chuyện gì ạ?”
“Giống như các con tụ họp thôi, chuyện gì cũng nói.” Triệu Nguyệt Linh mở túi của bà lấy ra một túi văn kiện.
Ôn Địch vẫn đang nói về chuyện tụ họp với bạn học: “Ba mươi năm không gặp, có khi một vài bạn học còn không nhận ra nhau, nhưng mà hoa khôi như mẹ không cần lo lắng, thân hình một chút cũng không thay đổi.”
“Cái gì mà hoa khôi không hoa khôi, khóa đó của mẹ còn có một cô gái cũng rất xinh đẹp.” Triệu Nguyệt Linh đưa túi văn kiện cho con gái, nói: “Trong này có chứng nhận bất động sản và tư liệu mà ba con bảo mẹ đem cho con, con xem thử còn thiếu gì thì bảo ba con chuẩn bị cho con.”
Tình yêu của con gái như thế nào, Triệu Nguyệt Linh không hỏi nhiều, cũng không hỏi cặn kẽ chuyện đứng tên trên giấy tờ nhà, bà bưng ly nước lên uống.
Ôn Địch cùng mẹ nói một vài chuyện ở nhà, nửa tiếng sau mẹ cô vội vàng đi dự tiệc.
Cô lấy giấy tờ nhà ra, chụp một tấm ảnh gửi cho Nghiêm Hạ Vũ: [Giấy tờ nhà lấy được rồi, khi nào cũng có thể đi làm thủ tục thêm tên của anh vào.]
Nghiêm Hạ Vũ ở nhà cũ của Nghiêm gia, gần nửa tháng anh chưa về nhà, chạng vạng hôm nay mẹ anh gọi điện thoại bảo anh bắt buộc phải về một chuyến.
Anh đang chuẩn bị trả lời Ôn Địch, trước mắt xuất hiện một hộp nhẫn.
Diệp Mẫn Quỳnh nhìn anh: “Đeo thử một chút, xem có hợp hay không.”
Nghiêm Hạ Vũ không nhận, đối diện với mẹ anh: “Con đã nói với Người rồi, con không cần nhẫn.”
Diệp Mẫn Quỳnh nói: “Ngày đính hôn cũng không thể không có nhẫn chứ?”
Lúc này ở cửa vang lên tiếng giày cao gót: “Mẹ anh con đồng ý đính hôn rồi à?” Nghiêm Hạ Ngôn nói chen vào.
Diệp Mẫn Quỳnh không ngờ hôm nay con gái trở về sớm như vậy, bà nói với con gái: “Con còn không hiểu anh con, nếu như không phải nó ngầm cho phép, mẹ có thể đi đặt nhẫn sao?”
Nếu như Nghiêm Hạ Vũ phản đối liên hôn, vậy bà không thể nào tự tiện chủ trương đi đặt nhẫn.
Nếu như quyết định đính hôn, vậy không thể qua loa với Điền gia, nên cho Điền Thanh Lộ một cái cũng không thể thiếu. Con trai không tình nguyện đi chọn nhẫn, bà làm mẹ chỉ có thể đi chọn thay anh.
Nghiêm Hạ Ngôn không thay giày, mang đôi giày cao tám phân mắt nhìn thẳng dẫm lên mu bàn chân Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ nhíu mày: “Mắt em đâu?”
Nghiêm Hạ Ngôn liếc anh: “Mắt em ở trong khoang mắt, anh không nhìn thấy à?”
Diệp Mẫn Quỳnh bất lực nói: “Hai đứa các con để mẹ yên tĩnh yên tĩnh.”
“Con và anh ấy bát tự không hợp, không nên gặp nhau. Mẹ Người cũng quản anh ấy đi, bảo anh ấy bớt tạo nghiệp.” Nghiêm Hạ Ngôn lấy chiếc nhẫn dành cho nam từ trong hộp ra, cô biết Nghiêm Hạ Vũ sẽ không đeo, nên cô đeo vào ngón tay xoay xoay vài vòng.
Diệp Mẫn Quỳnh nghiêm nghị ngăn con gái: “Để nhẫn xuống, con thêm loạn làm gì!”
Nghiêm Hạ Ngôn không khống chế lực, “Vèo” một cái, chiếc nhẫn rơi một cách chuẩn xác vào thùng rác.
Cô với mẹ trừng mắt qua lại.
“Con không phải cố ý.” Cô làm như không có chuyện gì đi vào phòng ngủ.
Nghiêm Hạ Vũ không thể nào đi nhặt chiếc nhẫn, Diệp Mẫn Quỳnh chỉ có thể đeo bao tay vào rồi tới thùng rác nhặt chiếc nhẫn nam ra, cầm đi đến nhà vệ sinh xả nước rửa vài lần.
Bà bỏ chiếc nhẫn vào trong hộp, rồi làm công tác tư tưởng cho con trai: “Liên hôn không có tệ như con nghĩ, Thanh Lộ vốn dĩ cũng thích con, chỉ cần con không làm gì, ngày tháng cũng không tới nỗi nào.”
Tài xế tới nhắc nhở Diệp Mẫn Quỳnh, tới giờ xuất phát rồi.
Diệp Mẫn Quỳnh bị chọc tức thiếu chút nữa là quên mất tối nay phải tham gia hôn lễ con gái của bạn cùng trường, bà cầm lấy áo khoác ra khỏi cửa.
Nghiêm Hạ Vũ liếc qua hộp nhẫn trên khay trà, không cầm, đứng dậy rời đi.
“Ê, Vòng kim cô nhỏ của anh đâu? Không đeo thử à?” Nghiêm Hạ Ngôn gác cằm lên lan can ban công lầu hai, vui sướng khi người khác gặp họa.
Nghiêm Hạ Vũ không để ý em gái, đi tới ô tô.
Khang Ba ở trên xe, đợi Nghiêm Hạ Vũ ngồi vào, anh báo cáo: “Nghiêm tổng, vừa nãy Ôn tiểu thư liên hệ với tôi, cô ấy tưởng rằng anh không trả lời tin nhắn là đang họp, cô ấy bảo tôi sắp xếp thời gian đi đến trung tâm giao dịch bất động sản, sau đó gọi cho cô ấy.”
Nghiêm Hạ Vũ dựa vào ghế, cho tới khi xe rời khỏi Nghiêm gia mới nói với Khang Ba: “Nhà không cần thêm tên nữa. Cậu nói với Ôn Địch gần đây công việc của tôi nhiều, không rút ra được thời gian.”
Khang Ba: “Vâng.”
Ông chủ kiên quyết không thêm tên vào giấy tờ nhà chắc là có liên quan đến việc liên hôn.
Tối hôm đó, Nghiêm Hạ Vũ tăng ca đến tám giờ, từ công ty bảo tài xế đưa anh đến nhà của Ôn Địch.
Ôn Địch sửa mật khẩu lại như trước đây, bốn số đầu là sinh nhật của Ôn Địch, hai số sau là năm sinh của anh.
Ôn Địch đang ở thư phòng luyện ký tên, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn một cái: “Ông xã.”
“Ừm.” Nghiêm Hạ Vũ bỏ túi laptop lên bàn, nhìn trên bàn toàn là giấy: “Làm gì vậy, sao lại loạn thế.”
Ôn Địch nói: “Mấy tháng rồi không ký tên, sợ cứng tay, em luyện tập một chút.” Tháng sau bắt đầu ghi hình chương trình, lỡ như gặp fan xin cô ký tên, đến lúc đó không thể nào không ký được.
Nghiêm Hạ Vũ còn một chút công việc chưa làm xong, anh cầm laptop với một quyển sổ ghi chép.
Ôn Địch kéo quyển sổ ghi chép của anh sang, ký một chữ ký to bự trên trang giấy trắng phía sau.
“Trợ lý Khang nói với em, gần đây anh không rảnh đi thêm tên vào giấy tờ nhà.” Ôn Địch thuận tay viết lên sổ ghi chép của Nghiêm Hạ Vũ ba chữ “bà Nghiêm*”, cô vừa viết vừa nói: “Thêm tên anh trên giấy tờ nhà không cần bắt buộc phải đích thân anh phải đi, anh ủy quyền cho luật sư đi làm. Tiền anh cũng chuyển cho em rồi, em không muốn kéo dài.”
*严太太: bà Nghiêm (trong tiếng Trung là ba chữ)
Ôn Địch đóng nắp bút, nhìn anh: “Nếu anh muốn đích thân đi cùng em cũng được, em tiếp tục đợi.”
Nghiêm Hạ Vũ cúi người, hôn lên trán cô: “Em đi vào phòng ngủ đọc sách đi, anh tăng ca.”
Ôn Địch ôm lấy cổ anh, hôn lại anh.
Vào phòng ngủ, Ôn Địch nhận được email mà Cù Bồi gửi sang, đính kèm là tư liệu liên quan đến chương trình , cô tải xuống nghiêm túc ngồi xem.
Nhà nhiếp ảnh hợp tác với cô tên là Kỳ Minh Triệt, cô tìm tên cậu trên weibo, fan không nhiều, không có hình ảnh chính chủ, toàn bộ trạng thái đều là tác phẩm của cậu ấy chụp.
Phong cảnh chụp ảnh là phong cách mà cô thích, chả trách tổ chương trình lại sắp xếp cho cô và Kỳ Minh Triệt vào một nhóm.
Bất tri bất giác đã chín giờ, Nghiêm Hạ Vũ hoàn thành xong công việc, đẩy cửa phòng ngủ đi vào.
Ôn Địch vừa xem xong tư liệu về chương trình, tắt màn hình để vào tủ đầu giường, cô dựa vào phía đầu giường mà Nghiêm Hạ Vũ thường ngủ, đưa tay ra: “Ông xã, giúp em một việc, ôm em đến phía đầu giường của em đi.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô: “Tự em không thể xê qua à?”
Nói thì nói, anh vẫn đi đến ôm ngang cô lên: “Sau này chơi máy tính, ở phía đầu giường của em mà chơi.”
Ôn Địch trước giờ đều không bao giờ thuận theo anh: “Không được, phía bên này của anh thoải mái.”
Nghiêm Hạ Vũ thả cô lên gối, vừa định đứng thẳng người, eo đã bị hai chân của cô quấn lấy, Ôn Địch giữ không cho anh đi.
Nghiêm Hạ Vũ lại cúi người, đưa tay giữ lấy gáy cô, nhìn chằm chằm cô hai giây, sau đó nụ hôn phủ xuống, tay anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Ôn Địch thiếu chút là không chống đỡ nổi, bất kể là ở phòng tắm hay lên đến trên giường, đêm nay anh vừa nhiệt tình vừa dịu dàng.
Lần thứ hai kết thúc, cô mơ hồ đi vào giấc ngủ, không nhớ nổi rốt cuộc có đi tắm hay không.
Sáng hôm sau, Ôn Địch tỉnh dậy sau Nghiêm Hạ Vũ, cô đưa tay sờ bên cạnh, không có người.
Nghiêm Hạ Vũ đã rửa mặt xong “Thời gian còn sớm, em ngủ thêm một chút.”
Ôn Địch nhận của anh năm nghìn vạn tiền nhà, muốn nhanh xong xử lý xong chuyện giấy tờ, cô híp mặt lầu bầu nói: “Tháng sau em đi ghi hình chương trình ở nơi khác, anh bảo trợ lý Khang cô gắng trước cuối tháng sắp xếp thời gian đi đổi giấy tờ, nửa ngày là đủ rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, đeo đồng hồ, đóng cửa phòng ngủ rời đi.
Đến công ty, trợ lý Khang đã tới rồi.
Nghiêm Hạ Vũ đi qua văn phòng của trợ lý Khang, nhẹ đẩy cánh cửa mở rộng, phân phó: “Để lịch trống cho tôi vào chiều thứ sáu, cùng với Ôn Địch đi đổi giấy tờ nhà.”
Trợ lý Khang mông lung.
Nghiêm Hạ Vũ kiệm lời nói mấy chữ giải thích: “Trước đây đáp ứng với cô ấy.” Dừng một chút anh lại nói: “Bây giờ vẫn chưa chia tay với cô ấy. Đợi lúc nào chia tay lại tính tiếp, cùng lắm thì tới lúc đó lại đi thêm một chuyến tới trung tâm giao dịch, xóa tên.”
Trợ lý Khang: “…… vâng, tôi lập tức sắp xếp.”
P/s: Lần đầu dịch từ bản raw và edit, nên không được mượt mà, có góp ý gì mình xin nhận hết. Hơn nữa mình đi làm rồi, vừa dịch vừa đăng nên sẽ chậm lắm lắm, ai lỡ lọt hố thì xin tha thứ........
Ôn Địch không nghĩ tới tin tức chuyện phong lưu ngoài hôn nhân không ảnh hưởng tới Minh Kiến Quân, ông vẫn kiên trì làm riêng kịch bản này. “Ngoại tình rồi vẫn muốn tặng món quà này cho vợ ông ấy? Rốt cuộc ông ấy nghĩ gì vậy?”
Cù Bồi đoán: “Có khả năng vợ ông ấy không tìm thấy chứng cứ ngoại tình của ông ấy.”
Nội tình là gì, người ngoài không thể biết được.
Nói xong chuyện kịch bản làm riêng, Cù Bồi nói: “ Chương trình * tìm cô, muốn mời em làm khách mời thường trú.”
* gốc: 如影随形: Hán Việt có nghĩa là Như Ảnh Tùy Hình
Ôn Địch vốn dĩ nằm nhoài trên thảm đọc sách, nghe tới cô liền ngồi dậy, khoảng thời gian này bế quan viết kịch bản, cô không mấy theo dõi tin tức giải trí.
Cô còn chưa nghe qua chương trình này, từ tên của chương trình cũng không thể đoán điều gì, hỏi Cù Bồi: “Đây là loại hình chương trình thực tế gì vậy?”
Cù Bồi trả lời: “Có liên quan đến du lịch và nhiếp ảnh, thương hiệu điện thoại là đơn vị tài trợ. Đúng rồi, công ty của Minh Kiến Quân cũng là một trong những đơn vị tài trợ.”
mùa đầu tiên sơ bộ đã lựa chọn sáu địa điểm, mời bốn minh tinh và bốn nhà nhiếp ảnh, chia thành bốn nhóm để quay, trong thời gian đó tổ chức cuộc thi giữa các nhóm.
Ôn Địch tự mình chế giễu: “Em tính là loại minh tinh gì, tổ chương trình sao lại nghĩ tới mời em?”
Cù Bồi thao thao bất tuyệt: “Bởi vì hiện tại em có nhiệt độ, bởi vì năng lực khống chế toàn cục của em mạnh, biết làm sao để khuấy động không khí, là linh hồn nhân vật của đoàn đội, em còn được dân mạng xưng tụng là mỹ nữ 360 độ không góc chết, nhiếp ảnh gia có thể từ em chụp ra những tác phẩm có linh hồn, những lý do này đã đủ chưa?”
Ôn Địch cười: “Cô cứ tiếp tục nói quá?”
Cù Bồi bị cô làm tức bật cười: “Em cái đứa nhỏ này không biết tốt xấu.” Cô nói với Ôn Địch, vốn dĩ tổ chương trình còn muốn mời bạn thân của Ôn Địch là Thẩm Đường tham gia, nhưng Thẩm Đường không có lịch trống.
Ôn Địch mấy tháng tiếp theo không có công việc khác, vốn dĩ cô định tìm nơi đi du lịch thả lỏng, liền nhận chương trình này, chỉ tiếc là không được cùng bạn thân Thẩm Đường tham gia.
Cô thuận miệng hỏi một câu, tới lúc đó cô cùng với nhà nhiếp ảnh nào hợp tác, trước đây có qua lại hay không.
Cù Bồi nhất thời không thể nhớ ra được tên của nhà nhiếp ảnh gọi là gì, gần đây bệnh cũ tái phát, ngày ngày dựa vào thuốc chống đỡ, cô lắc lắc đầu ngẫm nghĩ “Hình như là họ Kỳ, nhỏ hơn em hai tuổi, là một nhà nhiếp ảnh mới, vừa từ nước ngoài trở về, thông qua tổ chương trình tầng tầng lớp lớp chọn lựa, thật không dễ dàng mới được vào danh sách.”
Chương trình đầu tháng sau bắt đầu ghi hình tập đầu tiên.
Cúp điện thoại, Ôn Địch đi đến phòng quần áo, xem xem có áo quần thích hợp để mặc lúc ghi hình không, vừa chọn ra được ba bộ quần áo, điện thoại reo, mẹ cô gọi đến.
“Alo, mẹ.”
Ôn Địch mở loa ngoài.
Giọng nói ôn hòa của Triệu Nguyệt Linh truyền đến: “Địch Địch, mẹ sắp tới dưới lầu nhà con.”
Ôn Địch đem áo quần trên tay ném về phía sô pha, bận bịu cầm điện thoại lên: “Sao mẹ không nói sớm, con đến sân bay đón người.”
“Không cần, công ty mẹ sắp xếp chuyên xe đến đón ở sân bay.” Triệu Nguyệt Linh là nữ cường nhân mạnh mẽ, nhưng trước mặt con gái từ trước đến nay đều ôn nhu: “Mẹ không nói chuyện với con nữa, gặp mặt lại nói.”
Ôn Địch nhanh chóng lấy ra một cái váy dài từ trong tủ quần áo, thay ra cái váy ngủ gợi cảm mà cô đang mặc.
Thay xong quần áo, chuông cửa reo, không đợi cô đi ra, dì Thôi đã đi mở cửa.
Triệu Nguyệt Linh đưa đồ trong tay cho dì Thôi, thay ra giày cao gót.
“Mẹ.” Ôn Địch chạy nhanh tới ôm bà.
Triệu Nguyệt Linh đánh giá con gái, “Khí sắc không tệ.” Trước đây mỗi lần con gái hoàn thành xong một bộ kịch bản, người đều gầy đi một vòng.
Ôn Địch cười nói: “Đó là do dì Thôi chăm sóc tốt.”
Ngồi xuống sô pha, Triệu Nguyệt Linh mở cái túi mà bà đem đến: “Mẹ mua cho con và Đường Đường mấy cái túi xách, phối hợp với lễ phục. Túi xách mấy màu này tiệm trong nước vẫn chưa có.”
Mẹ cô có thói quen mỗi lần mua quà đều mua thêm một phần cho bạn thân cô. Cô không có hứng thú với túi xách kích thước nhỏ, dự định toàn bộ sẽ đưa cho Thẩm Đường.
Triệu Nguyệt Linh hỏi: “Đường Đường còn đang quay phim à?”
“Dạ, cô ấy hiện tại đang ở Hoành Điếm, phải quay đến tháng ba tháng tư năm sau.” Ôn Địch đem túi lớn bỏ qua một bên, xếp bàn ngồi trên thảm, tay khoác lên đầu gối bà, thỉnh thoảng khẩy khẩy hai cái.
Cô hỏi mẹ lần này bà ở Bắc Kinh mấy ngày.
Chuyến bay của Triệu Nguyệt Linh là sáng ngày mốt, bà chỉ ở Bắc Kinh hai ngày, “Mẹ lần này không có thời gian ở cùng con, tối nay phải tham gia hôn lễ của con gái lớp trưởng lớp mẹ, ngày mai các bạn học trong lớp tụ họp.”
Sau khi tốt nghiệp ai cũng bận rộn, có những bạn học sắp ba mươi năm chưa gặp nhau.
Ôn Địch nói chuyện phiếm: “Những đẳng cấp tinh anh như mọi người, lúc họp lớp sẽ nói những chuyện gì ạ?”
“Giống như các con tụ họp thôi, chuyện gì cũng nói.” Triệu Nguyệt Linh mở túi của bà lấy ra một túi văn kiện.
Ôn Địch vẫn đang nói về chuyện tụ họp với bạn học: “Ba mươi năm không gặp, có khi một vài bạn học còn không nhận ra nhau, nhưng mà hoa khôi như mẹ không cần lo lắng, thân hình một chút cũng không thay đổi.”
“Cái gì mà hoa khôi không hoa khôi, khóa đó của mẹ còn có một cô gái cũng rất xinh đẹp.” Triệu Nguyệt Linh đưa túi văn kiện cho con gái, nói: “Trong này có chứng nhận bất động sản và tư liệu mà ba con bảo mẹ đem cho con, con xem thử còn thiếu gì thì bảo ba con chuẩn bị cho con.”
Tình yêu của con gái như thế nào, Triệu Nguyệt Linh không hỏi nhiều, cũng không hỏi cặn kẽ chuyện đứng tên trên giấy tờ nhà, bà bưng ly nước lên uống.
Ôn Địch cùng mẹ nói một vài chuyện ở nhà, nửa tiếng sau mẹ cô vội vàng đi dự tiệc.
Cô lấy giấy tờ nhà ra, chụp một tấm ảnh gửi cho Nghiêm Hạ Vũ: [Giấy tờ nhà lấy được rồi, khi nào cũng có thể đi làm thủ tục thêm tên của anh vào.]
Nghiêm Hạ Vũ ở nhà cũ của Nghiêm gia, gần nửa tháng anh chưa về nhà, chạng vạng hôm nay mẹ anh gọi điện thoại bảo anh bắt buộc phải về một chuyến.
Anh đang chuẩn bị trả lời Ôn Địch, trước mắt xuất hiện một hộp nhẫn.
Diệp Mẫn Quỳnh nhìn anh: “Đeo thử một chút, xem có hợp hay không.”
Nghiêm Hạ Vũ không nhận, đối diện với mẹ anh: “Con đã nói với Người rồi, con không cần nhẫn.”
Diệp Mẫn Quỳnh nói: “Ngày đính hôn cũng không thể không có nhẫn chứ?”
Lúc này ở cửa vang lên tiếng giày cao gót: “Mẹ anh con đồng ý đính hôn rồi à?” Nghiêm Hạ Ngôn nói chen vào.
Diệp Mẫn Quỳnh không ngờ hôm nay con gái trở về sớm như vậy, bà nói với con gái: “Con còn không hiểu anh con, nếu như không phải nó ngầm cho phép, mẹ có thể đi đặt nhẫn sao?”
Nếu như Nghiêm Hạ Vũ phản đối liên hôn, vậy bà không thể nào tự tiện chủ trương đi đặt nhẫn.
Nếu như quyết định đính hôn, vậy không thể qua loa với Điền gia, nên cho Điền Thanh Lộ một cái cũng không thể thiếu. Con trai không tình nguyện đi chọn nhẫn, bà làm mẹ chỉ có thể đi chọn thay anh.
Nghiêm Hạ Ngôn không thay giày, mang đôi giày cao tám phân mắt nhìn thẳng dẫm lên mu bàn chân Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ nhíu mày: “Mắt em đâu?”
Nghiêm Hạ Ngôn liếc anh: “Mắt em ở trong khoang mắt, anh không nhìn thấy à?”
Diệp Mẫn Quỳnh bất lực nói: “Hai đứa các con để mẹ yên tĩnh yên tĩnh.”
“Con và anh ấy bát tự không hợp, không nên gặp nhau. Mẹ Người cũng quản anh ấy đi, bảo anh ấy bớt tạo nghiệp.” Nghiêm Hạ Ngôn lấy chiếc nhẫn dành cho nam từ trong hộp ra, cô biết Nghiêm Hạ Vũ sẽ không đeo, nên cô đeo vào ngón tay xoay xoay vài vòng.
Diệp Mẫn Quỳnh nghiêm nghị ngăn con gái: “Để nhẫn xuống, con thêm loạn làm gì!”
Nghiêm Hạ Ngôn không khống chế lực, “Vèo” một cái, chiếc nhẫn rơi một cách chuẩn xác vào thùng rác.
Cô với mẹ trừng mắt qua lại.
“Con không phải cố ý.” Cô làm như không có chuyện gì đi vào phòng ngủ.
Nghiêm Hạ Vũ không thể nào đi nhặt chiếc nhẫn, Diệp Mẫn Quỳnh chỉ có thể đeo bao tay vào rồi tới thùng rác nhặt chiếc nhẫn nam ra, cầm đi đến nhà vệ sinh xả nước rửa vài lần.
Bà bỏ chiếc nhẫn vào trong hộp, rồi làm công tác tư tưởng cho con trai: “Liên hôn không có tệ như con nghĩ, Thanh Lộ vốn dĩ cũng thích con, chỉ cần con không làm gì, ngày tháng cũng không tới nỗi nào.”
Tài xế tới nhắc nhở Diệp Mẫn Quỳnh, tới giờ xuất phát rồi.
Diệp Mẫn Quỳnh bị chọc tức thiếu chút nữa là quên mất tối nay phải tham gia hôn lễ con gái của bạn cùng trường, bà cầm lấy áo khoác ra khỏi cửa.
Nghiêm Hạ Vũ liếc qua hộp nhẫn trên khay trà, không cầm, đứng dậy rời đi.
“Ê, Vòng kim cô nhỏ của anh đâu? Không đeo thử à?” Nghiêm Hạ Ngôn gác cằm lên lan can ban công lầu hai, vui sướng khi người khác gặp họa.
Nghiêm Hạ Vũ không để ý em gái, đi tới ô tô.
Khang Ba ở trên xe, đợi Nghiêm Hạ Vũ ngồi vào, anh báo cáo: “Nghiêm tổng, vừa nãy Ôn tiểu thư liên hệ với tôi, cô ấy tưởng rằng anh không trả lời tin nhắn là đang họp, cô ấy bảo tôi sắp xếp thời gian đi đến trung tâm giao dịch bất động sản, sau đó gọi cho cô ấy.”
Nghiêm Hạ Vũ dựa vào ghế, cho tới khi xe rời khỏi Nghiêm gia mới nói với Khang Ba: “Nhà không cần thêm tên nữa. Cậu nói với Ôn Địch gần đây công việc của tôi nhiều, không rút ra được thời gian.”
Khang Ba: “Vâng.”
Ông chủ kiên quyết không thêm tên vào giấy tờ nhà chắc là có liên quan đến việc liên hôn.
Tối hôm đó, Nghiêm Hạ Vũ tăng ca đến tám giờ, từ công ty bảo tài xế đưa anh đến nhà của Ôn Địch.
Ôn Địch sửa mật khẩu lại như trước đây, bốn số đầu là sinh nhật của Ôn Địch, hai số sau là năm sinh của anh.
Ôn Địch đang ở thư phòng luyện ký tên, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn một cái: “Ông xã.”
“Ừm.” Nghiêm Hạ Vũ bỏ túi laptop lên bàn, nhìn trên bàn toàn là giấy: “Làm gì vậy, sao lại loạn thế.”
Ôn Địch nói: “Mấy tháng rồi không ký tên, sợ cứng tay, em luyện tập một chút.” Tháng sau bắt đầu ghi hình chương trình, lỡ như gặp fan xin cô ký tên, đến lúc đó không thể nào không ký được.
Nghiêm Hạ Vũ còn một chút công việc chưa làm xong, anh cầm laptop với một quyển sổ ghi chép.
Ôn Địch kéo quyển sổ ghi chép của anh sang, ký một chữ ký to bự trên trang giấy trắng phía sau.
“Trợ lý Khang nói với em, gần đây anh không rảnh đi thêm tên vào giấy tờ nhà.” Ôn Địch thuận tay viết lên sổ ghi chép của Nghiêm Hạ Vũ ba chữ “bà Nghiêm*”, cô vừa viết vừa nói: “Thêm tên anh trên giấy tờ nhà không cần bắt buộc phải đích thân anh phải đi, anh ủy quyền cho luật sư đi làm. Tiền anh cũng chuyển cho em rồi, em không muốn kéo dài.”
*严太太: bà Nghiêm (trong tiếng Trung là ba chữ)
Ôn Địch đóng nắp bút, nhìn anh: “Nếu anh muốn đích thân đi cùng em cũng được, em tiếp tục đợi.”
Nghiêm Hạ Vũ cúi người, hôn lên trán cô: “Em đi vào phòng ngủ đọc sách đi, anh tăng ca.”
Ôn Địch ôm lấy cổ anh, hôn lại anh.
Vào phòng ngủ, Ôn Địch nhận được email mà Cù Bồi gửi sang, đính kèm là tư liệu liên quan đến chương trình , cô tải xuống nghiêm túc ngồi xem.
Nhà nhiếp ảnh hợp tác với cô tên là Kỳ Minh Triệt, cô tìm tên cậu trên weibo, fan không nhiều, không có hình ảnh chính chủ, toàn bộ trạng thái đều là tác phẩm của cậu ấy chụp.
Phong cảnh chụp ảnh là phong cách mà cô thích, chả trách tổ chương trình lại sắp xếp cho cô và Kỳ Minh Triệt vào một nhóm.
Bất tri bất giác đã chín giờ, Nghiêm Hạ Vũ hoàn thành xong công việc, đẩy cửa phòng ngủ đi vào.
Ôn Địch vừa xem xong tư liệu về chương trình, tắt màn hình để vào tủ đầu giường, cô dựa vào phía đầu giường mà Nghiêm Hạ Vũ thường ngủ, đưa tay ra: “Ông xã, giúp em một việc, ôm em đến phía đầu giường của em đi.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô: “Tự em không thể xê qua à?”
Nói thì nói, anh vẫn đi đến ôm ngang cô lên: “Sau này chơi máy tính, ở phía đầu giường của em mà chơi.”
Ôn Địch trước giờ đều không bao giờ thuận theo anh: “Không được, phía bên này của anh thoải mái.”
Nghiêm Hạ Vũ thả cô lên gối, vừa định đứng thẳng người, eo đã bị hai chân của cô quấn lấy, Ôn Địch giữ không cho anh đi.
Nghiêm Hạ Vũ lại cúi người, đưa tay giữ lấy gáy cô, nhìn chằm chằm cô hai giây, sau đó nụ hôn phủ xuống, tay anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Ôn Địch thiếu chút là không chống đỡ nổi, bất kể là ở phòng tắm hay lên đến trên giường, đêm nay anh vừa nhiệt tình vừa dịu dàng.
Lần thứ hai kết thúc, cô mơ hồ đi vào giấc ngủ, không nhớ nổi rốt cuộc có đi tắm hay không.
Sáng hôm sau, Ôn Địch tỉnh dậy sau Nghiêm Hạ Vũ, cô đưa tay sờ bên cạnh, không có người.
Nghiêm Hạ Vũ đã rửa mặt xong “Thời gian còn sớm, em ngủ thêm một chút.”
Ôn Địch nhận của anh năm nghìn vạn tiền nhà, muốn nhanh xong xử lý xong chuyện giấy tờ, cô híp mặt lầu bầu nói: “Tháng sau em đi ghi hình chương trình ở nơi khác, anh bảo trợ lý Khang cô gắng trước cuối tháng sắp xếp thời gian đi đổi giấy tờ, nửa ngày là đủ rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, đeo đồng hồ, đóng cửa phòng ngủ rời đi.
Đến công ty, trợ lý Khang đã tới rồi.
Nghiêm Hạ Vũ đi qua văn phòng của trợ lý Khang, nhẹ đẩy cánh cửa mở rộng, phân phó: “Để lịch trống cho tôi vào chiều thứ sáu, cùng với Ôn Địch đi đổi giấy tờ nhà.”
Trợ lý Khang mông lung.
Nghiêm Hạ Vũ kiệm lời nói mấy chữ giải thích: “Trước đây đáp ứng với cô ấy.” Dừng một chút anh lại nói: “Bây giờ vẫn chưa chia tay với cô ấy. Đợi lúc nào chia tay lại tính tiếp, cùng lắm thì tới lúc đó lại đi thêm một chuyến tới trung tâm giao dịch, xóa tên.”
Trợ lý Khang: “…… vâng, tôi lập tức sắp xếp.”
P/s: Lần đầu dịch từ bản raw và edit, nên không được mượt mà, có góp ý gì mình xin nhận hết. Hơn nữa mình đi làm rồi, vừa dịch vừa đăng nên sẽ chậm lắm lắm, ai lỡ lọt hố thì xin tha thứ........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.