Chương 5: Tổ Tông Trợn Mắt Nói Dối
Mộng Tiêu Nhị
03/08/2022
Lúc Ôn Địch nhận điện thoại của trợ lý Khang, vẫn còn đang ngủ bù, Khang Ba hai ba câu đã đem ý của Nghiêm Hạ Vũ truyền đạt xong, tắt điện thoại cô mới tỉnh, tìm hiểu thủ tục liên quan đến thêm tên vào giấy tờ nhà mà chiều thứ sáu Nghiêm Hạ Vũ rút thời gian đi làm.
Hôm nay lại là một ngày chả có công việc gì.
Ôn Địch dự định gọi hẹn Nghiêm Hạ Vũ đi ăn trưa, khoảng thời gian này cô không có dành thời gian cho anh, điện thoại còn chưa gọi, mẹ cô đã gọi sang, hỏi cô trưa nay rảnh không.
Triệu Nguyệt Linh vốn dĩ cùng với bạn cùng phòng thời đại học hẹn ăn trưa, một trong mấy người đó đột nhiên có việc, họ liền đổi thành uống trà chiều, buổi tối lại tiếp tục tụ họp.
Bà nói với con gái: "Nếu con ăn một mình, vậy thì đến ăn cùng mẹ."
Ngày nào cũng có thể dành thời gian cho Nghiêm Hạ Vũ, còn mẹ thì không phải thường xuyên có thời gian cùng cô ăn cơm, Ôn Địch đồng ý.
Cô tỉ mỉ trang điểm, sớm một chút ra ngoài.
Nơi Triệu Nguyệt Linh ở cách nhà hàng gần, bà tới sớm hơn con gái, Ôn Trường Viễn biết được vợ và con gái cùng nhau ăn trưa, ông rút ra thời gian gọi điện thoại sang: "Địch Địch ở bên cạnh em không?"
Triệu Nguyệt Linh xem đồng hồ, không trả lời mà hỏi: "Buổi sáng không phải có hiệp đàm à? Nhanh như vậy đã kết thúc?"
Ôn Trường Viễn nói: “Chưa, bên trong vẫn còn thương lượng, anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Hút thuốc chỉ là cái cớ, ông lấy cớ hút thuốc để gọi cho vợ, “Một hồi em nói chuyện phiếm với Địch Địch hỏi nó, bạn trai của nó là người ở đâu, làm việc gì?”
Ông không trực tiếp hỏi chuyện tình yêu của con gái không có nghĩa là trong lòng ông không vội.
Triệu Nguyệt Linh từ chối: “Em không hỏi, có hỏi thì anh đi mà hỏi.”
Con gái không nói khẳng định có nguyên nhân của nó, “Anh đi bận việc của anh đi, chuyện của Địch Địch anh không cần bận tâm, nó cũng không phải là đứa trẻ không có chính kiến. Không nói với anh nữa, Địch Địch đến rồi.”
Bà trực tiếp cúp điện thoại, hướng về phía Ôn Địch vẫy vẫy tay.
Sau khi Ôn Địch ngồi xuống, hỏi mẹ tình hình hôm qua tham gia hôn lễ con gái của lớp trưởng: “Có bạn học nào mẹ không nhận ra không?”
Triệu Nguyệt Linh đưa cho con gái một ly nước ấm, nói: “Có, ánh mắt đầu tiên nhìn mẹ không dám nhận, giới thiệu tên mới biết là ai. Hôn lễ lớn hơn mẹ nghĩ, đến mỹ nữ cùng khóa đó của mẹ cũng có mặt.”
Ôn Địch tiếp lời: “Chính là dì mỹ nữ mà năm đó cùng mẹ xưng danh hoa khôi?”
“Ừ.” Triệu Nguyệt Linh nói: “Mẹ và bà ấy không thân, tối hôm qua cũng không ngồi cùng một bàn.” Có điều trong bữa tiệc có người nhắc đến, con trai của Diệp Mẫn Quỳnh sắp đính hôn, từ đính hôn đến kết hôn cũng không xa, đến lúc đó lại có thể cùng nhau tụ họp.
Bà đưa thực đơn đến trước mặt con gái, tỏ ý bảo con gái chọn món “Đợi con kết hôn, mẹ tổ chức cho con một hôn lễ hào hoa.”
Ôn Địch cười: “Mẹ định tổ chức hôn lễ thế kỷ cho con à?”
Triệu Nguyệt Linh: “Chắc chắn rồi.”
Ôn Địch gọi món xong, gấp thực đơn lại.
Triệu Nguyệt Linh hỏi cô: “Hay là còn về nhà với mẹ ở vài ngày, dù gì gần đây con cũng không sắp xếp công việc gì.”
Ôn Địch xin lỗi nói: “Thứ sáu con phải cùng anh ấy đi đổi tên giấy tờ nhà.”
----
Trưa thứ sáu, Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ hẹn xong thời gian, cô lái xe tới tập đoàn Kinh Việt gặp Nghiêm Hạ Vũ.
Lúc tới giao lộ đèn đỏ trước tập đoàn Kinh Việt, cô gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạ Vũ: [ Còn năm phút nữa sẽ tới dưới lầu công ty anh.]
Đem điện thoại để trên bàn điều khiển, từ trong cửa sổ xe cô nhìn thấy logo Kinh Việt ở phía xa. Một tòa cao ốc mà làm cho người ta có cảm giác cao không thể với tới.
Trong tòa nhà Kinh Việt, Nghiêm Hạ Vũ vừa nghỉ trưa dậy, đang ngồi trước máy tính xem tin tức nội bộ của tập đoàn.
Anh xem lướt tiêu đề tin tức, lướt tới cái thứ hai từ dưới lên nhìn thấy cái tên Ôn Trường Viễn.
Anh không nghĩ tới tên của ba Ôn Địch lại xuất hiện trong mạng lưới tin tức nội bộ tập toàn, anh mở liên kết.
Tuần này, một công ty ở Thượng Hải của Kinh Việt cùng với tập đoàn Vận Huy tổ chức một buổi hiệp đàm thương vụ, Ôn Trường Viễn là đổng sự trưởng của tập đoàn Vận Huy, tham gia lần hiệp đàm này.
Hai công ty sơ bộ đã đạt được ý chí hợp tác.
Nội dung tin tức còn chưa xem xong, trợ lý Khang gõ cửa đi vào.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi: “Ôn Địch tới rồi?”
Khang Ba không biết Ôn Địch đến đâu rồi, Ôn Địch không có liên hệ với anh. Anh vào đây để báo cáo việc tập đoàn Vạn Huy hợp tác với công ty, không nghĩ tới ông chủ đang xem tin tức này.
Ông chủ rất ít khi nhúng tay vào hoạt động của công ty con, lần này là tình huống đặc thù, anh không thể không báo cáo.
Ông chủ của tập đoàn Vận Huy là ba của Ôn Địch, Ôn Trường Viễn không biết Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch có mối quan hệ gì, hoàn toàn dựa vào thực lực để lấy được đơn hàng của công ty họ. Nếu sau này ông chủ đính hôn với Điền Thanh Lộ, vậy thì cùng với Ôn Địch sớm muộn cũng phải cắt đứt, đến lúc đó có ảnh hưởng đến sự hợp tác của hai công ty hay không, hiện tại vẫn là một ẩn số.
Anh không nắm bắt được ý của ông chủ, tới xin chỉ thị: “Nghiêm tổng, hợp tác với Ôn Trường Viễn, ngài có ý kiến gì không?”
Nghiêm Hạ Vũ tắt cửa sổ tin tức, nói: “Làm ăn là làm ăn, không vướng cảm tình, nên hợp tác như thế nào thì cứ theo như vậy mà hợp tác.”
Khang Ba gật đầu, trong lòng có tính toán.
Nghiêm Hạ Vũ cầm điện thoại lên, mới thấy tin nhắn Ôn Địch gửi qua mấy phút trước, anh trả lời: [Ở dưới lầu đợi anh.]
Anh tắt máy tính xuống lầu.
Nghiêm Hạ Vũ ngồi xe của Ôn Địch, trợ lý Khang và vệ sĩ đi xe theo sau.
“Ông xã.” Ôn Địch gọi anh
Nghiêm Hạ Vũ chống trán nhìn ra ngoài cửa sổ, quay mặt hỏi: “Chuyện gì?”
Ôn Địch: “Tối nay chúng ta chúc mừng một chút?”
Nghiêm Hạ Vũ không quan tâm cô muốn chúc mừng cái gì, có khi thời tiết tốt, hôm nay không kẹt xe, hôm nay hoa hèo nở, đều là lý do chúc mừng của cô, điều anh quan tâm là: “Muốn quà gì?”
“Không muốn.” Ôn Địch nói: “Anh về nhà cùng em ăn cơm tối, cùng em xem TV.”
Nghiêm Hạ Vũ cân nhắc, vẫn là gật đầu đồng ý với cô.
Tỉ lệ người xem phìm tình cảm, có một phần đóng góp của anh.
Đến trung tâm giao dịch, không dễ gì Ôn Địch mới tìm được vị trí đỗ xe. Trước đó Khang Ba đã hẹn thời gian, làm thủ tục rất nhanh, từ trung tâm giao dịch đi ra, Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ tách nhau ra, Ôn Địch đến xe đợi anh.
Lúc về đổi thành Nghiêm Hạ Vũ lái xe, anh hơi nhíu mày, hai chiếc xe của Ôn Địch đều không dễ lái.
Anh hỏi cô: “Khi nào thì em đổi xe?”
Trước mắt Ôn Địch không có dự định đổi xe, “Miễn cưỡng lái đi, dù sao em dùng xe cũng không nhiều, mua rồi cũng chỉ để ở hầm xe bám bụi.”
Hai người về đến nhà, dì Thôi không ở nhà.
Ôn Địch đi tắm, đi thay cái váy ngủ mới mua, Nghiêm Hạ Vũ ở phòng khách xem máy tính, bên chân là cuốn tạp chí đã lật được mấy trang.
Cô bỏ tạp chí qua bên cạnh, ngồi lên chân anh.
Nghiêm Hạ Vũ kéo tấm thảm trên sô pha khoác lên vai cô, hỏi: “Tháng sau phải ghi hình chương trình gì?”
“Chương trình thực tế, chủ đề tập một là tuyết.” Cô có thể mượn cơ hội này trượt tuyết.
Ôn Địch ôm cổ anh: “Ghi hình không thể mang theo điện thoại, đợi khi về khách sạn em sẽ gửi tin nhắn cho anh, anh nhìn thấy tin nhắn phải gọi điện thoại cho em.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô: “Em không thể trực tiếp gọi cho anh?”
Ôn Địch nói: “Không thể, anh gọi cho em trước.”
Cô ôm cổ anh kéo về phía trước, “Em gửi tin nhắn cho anh, anh phải lập tức gọi điện thoại lại cho em, anh nhớ kỹ chưa?”
Môi hai người lập tức kề sát vào nhau, cô cũng không hôn anh, cứ lẳng lặng đợi anh, đợi anh đồng ý với cô.
Nghiêm Hạ Vũ chỉ có thể nói: “Không quên được.”
Ôn Địch ngậm lấy bờ môi anh hôn mấy lần.
Nghiêm Hạ Vũ lại hỏi: “Ghi hình mất bao nhiêu lâu?”
Ôn Địch không xác định được: “Ghi hình sáu tập, không nói chắc thời gian được, còn phải xem thời tiết có ủng hộ không.” Gần đây biểu hiện của anh không tệ, cô dỗ anh vui vẻ: “Yên tâm, sẽ không làm lỡ lễ tình nhân, hôm đó cho dù ở chân trời góc bể em cũng sẽ bay về ở cùng anh.”
Nghiêm Hạ Vũ kéo cô ôm trước ngực, hôn lại cô.
----
Đầu tháng, Ôn Địch nhận được thông báo ghi hình của tổ chương trình, đêm trước khi xuất phát, cô bận thu dọn hành lý.
Tối nay Nghiêm Hạ Vũ về sớm, anh không thấy Ôn Địch ở phòng khách, tới phòng ngủ tìm cô, phía phòng quần áo có tiếng lục đục, anh đi qua, trên mặt sàn đặt ba cái vali, có một vali riêng đựng quần áo lông và quần áo chống lạnh.
“Em đang làm gì?”
“Sắp xếp hành lý, ngày mai đi ghi hình chương trình.”
Có một cái vali chặn ở cửa phòng quần áo, Nghiêm Hạ Vũ kéo nó qua một bên, “Nhanh như vậy?”
“Em còn chê chậm.” Ôn Địch để cái túi trên tay vào vali ngẩng đầu nhìn anh: “Tay anh cầm gì vậy?”
Nghiêm Hạ Vũ đưa túi văn kiện cho cô: “Giấy tờ nhà làm xong rồi.”
Ôn Địch lấy giấy tờ nhà ra, cố ý nhìn tên Nghiêm Hạ Vũ, cô gấp lại giấy tờ nhà đưa anh: “Cất ở chỗ anh đi. Sau này đồ quan trọng để ở chỗ anh, anh giữ giúp em.”
Trí nhớ cô không tốt, thường quên đồ đạc để ở đâu.
Nghiêm Hạ Vũ không nhận, nói: “Đồ quan trọng em tự mình giữ, sau này học cách tự mình bảo quản.”
Ôn Địch đối nghịch với anh: “Em không đó. Anh mà không giữ đồ quan trọng của em cẩn thận, em tìm anh tính sổ.” nhất định đưa giấy tờ nhà cho anh.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô trong chốc lát, anh cầm lấy giấy tờ nhà có tên của anh.
Sáng ngày hôm sau, Ôn Địch vội vã đến sân bay.
Vốn dĩ tổ chương trình sắp xếp cô cùng với người hợp tác cùng cô Kỳ Minh Triệt cùng nhau đi đến địa điểm ghi hình, cô và Kỳ Minh Triệt đều ở Bắc Kinh, hai người thuận tiện cùng một chuyến bay, tổ chương trình muốn ở sân bay quay một ít tư liệu.
Ai biết được Kỳ Minh Triết đi qua đó trước, căn bản không có ý định ngồi cùng chuyến bay với cô.
Kế hoạch quay tư liệu ở sân bay bị ngâm nước.
Cù Bồi gọi điện cho cô nói, con người Kỳ Minh Triết tài hoa nhưng không nói nhiều, cho người khác có cảm giác không dễ tiếp xúc, có lẽ là sau khi quen thuộc rồi sẽ tốt hơn.
Ôn Địch có dự cảm, lần hợp tác này với Kỳ Minh Triết, sẽ không thoải mái.
Chỉ mong giác quan thứ sáu của cô sai.
Sau khi Ôn Địch đi, Nghiêm Hạ Vũ vẫn giống như ngày thường, mỗi sáng đến công ty. Hôm nay có nhiều cuộc họp, hết cuộc họp này lại đến cuộc họp khác, bận xong công việc trên tay đã là nửa đêm mười một giờ.
Khang Ba gõ cửa, hỏi anh có muốn ăn khuya không.
Nghiêm Hạ Vũ đang xem điện thoại, nói: “Không cần.”
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Khương Ba: “Ôn Địch có gửi tin nhắn cho tôi không?”
Khương Ba: “…..”
Bị hỏi đến mông lung.
Điện thoại riêng của Nghiêm Hạ Vũ trước nay không rời khỏi người anh, Ôn Địch có gửi tin nhắn hay không, anh đi đâu hỏi để biết được.
Mấy giây sau, anh mới hậu tri hậu giác hiểu ý Nghiêm Hạ Vũ, đây là vừa muốn biết tình hình của Ôn Địch vừa không buông xuống được cao ngạo để chủ động gọi điện thoại cho cô ấy, “Tôi liền đi hỏi Ôn tiểu thư.”
Nghiêm Hạ Vũ “Ừm” một tiếng, dặn dò một câu “Nói với cô ấy điện thoại tôi hư rồi.”
Khương Ba quay về văn phòng của mình, theo lời dặn dò của Nghiêm Hạ Vũ gọi điện thoại cho Ôn Địch.
Ôn Địch rất nhanh bắt máy, “Trợ lý Khang, xin chào.”
Khương Ba cũng lễ độ chào một tiếng, sau đó trực tiếp vào chủ đề: “Là thế này, điện thoại của Nghiêm tổng buổi chiều bị hư rồi, vừa sửa xong, sợ trước đó cô gửi tin nhắn không nhận được, Nghiêm tổng bảo tôi nói với cô một tiếng.”
“Oh, tôi không có gửi tin nhắn, bận quên mất.” Điểm chú ý của Ôn Địch là: “Ông chủ như anh ấy, điện thoại cũng sẽ hư?”
Khương Ba vòng vèo quanh co: “….Ừm, đúng vậy. Rất đột ngột.”
Anh chuyển chủ đề: “Nếu không, bây giờ cô gửi cho Nghiêm tổng một tin nhắn?”
Ôn Địch từ trong câu nói của trợ lý Khang giải thích ra, Nghiêm Hạ Vũ đang đợi tin nhắn của cô.
Trước khi đi ghi hình cô đã hẹn với anh, cô gửi tin nhắn cho anh anh phải lập tức gọi điện thoại cho cô.
Vốn dĩ cô định lúc từ sân bay tới khách sạn sẽ liên hệ với Nghiêm Hạ Vũ, ai biết được dưới đại sảnh của khách sạn gặp được tổ đạo diễn của , trước đây cô và đạo diễn có hợp tác với nhau trong chương trình, quan hệ không tệ, buổi tối mấy người bọn họ tụ họp ở quán lẩu, ngồi lại với nhau quên cả thời gian, tụ hội đến giờ này vẫn chưa giải tán.
Ôn Địch quyết định tương kế tựu kế, kết thúc cuộc gọi với trợ lý Khương, cô lập tức gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạ Vũ: [Ông xã, em gửi cho anh hai tin nhắn liên tiếp cũng không thấy anh trả lời em, nghĩ rằng anh không có thời gian đếm xỉa tới em (ủy khuất). Em đợi điện thoại của anh cả một buổi tối, hóa ra là điện thoại anh bị hư không nhận được, lần này tha thứ cho anh.]
Nghiêm Hạ Vũ: “……..”
Không tim không phổi, trợn mắt nói dối.
Hôm nay lại là một ngày chả có công việc gì.
Ôn Địch dự định gọi hẹn Nghiêm Hạ Vũ đi ăn trưa, khoảng thời gian này cô không có dành thời gian cho anh, điện thoại còn chưa gọi, mẹ cô đã gọi sang, hỏi cô trưa nay rảnh không.
Triệu Nguyệt Linh vốn dĩ cùng với bạn cùng phòng thời đại học hẹn ăn trưa, một trong mấy người đó đột nhiên có việc, họ liền đổi thành uống trà chiều, buổi tối lại tiếp tục tụ họp.
Bà nói với con gái: "Nếu con ăn một mình, vậy thì đến ăn cùng mẹ."
Ngày nào cũng có thể dành thời gian cho Nghiêm Hạ Vũ, còn mẹ thì không phải thường xuyên có thời gian cùng cô ăn cơm, Ôn Địch đồng ý.
Cô tỉ mỉ trang điểm, sớm một chút ra ngoài.
Nơi Triệu Nguyệt Linh ở cách nhà hàng gần, bà tới sớm hơn con gái, Ôn Trường Viễn biết được vợ và con gái cùng nhau ăn trưa, ông rút ra thời gian gọi điện thoại sang: "Địch Địch ở bên cạnh em không?"
Triệu Nguyệt Linh xem đồng hồ, không trả lời mà hỏi: "Buổi sáng không phải có hiệp đàm à? Nhanh như vậy đã kết thúc?"
Ôn Trường Viễn nói: “Chưa, bên trong vẫn còn thương lượng, anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Hút thuốc chỉ là cái cớ, ông lấy cớ hút thuốc để gọi cho vợ, “Một hồi em nói chuyện phiếm với Địch Địch hỏi nó, bạn trai của nó là người ở đâu, làm việc gì?”
Ông không trực tiếp hỏi chuyện tình yêu của con gái không có nghĩa là trong lòng ông không vội.
Triệu Nguyệt Linh từ chối: “Em không hỏi, có hỏi thì anh đi mà hỏi.”
Con gái không nói khẳng định có nguyên nhân của nó, “Anh đi bận việc của anh đi, chuyện của Địch Địch anh không cần bận tâm, nó cũng không phải là đứa trẻ không có chính kiến. Không nói với anh nữa, Địch Địch đến rồi.”
Bà trực tiếp cúp điện thoại, hướng về phía Ôn Địch vẫy vẫy tay.
Sau khi Ôn Địch ngồi xuống, hỏi mẹ tình hình hôm qua tham gia hôn lễ con gái của lớp trưởng: “Có bạn học nào mẹ không nhận ra không?”
Triệu Nguyệt Linh đưa cho con gái một ly nước ấm, nói: “Có, ánh mắt đầu tiên nhìn mẹ không dám nhận, giới thiệu tên mới biết là ai. Hôn lễ lớn hơn mẹ nghĩ, đến mỹ nữ cùng khóa đó của mẹ cũng có mặt.”
Ôn Địch tiếp lời: “Chính là dì mỹ nữ mà năm đó cùng mẹ xưng danh hoa khôi?”
“Ừ.” Triệu Nguyệt Linh nói: “Mẹ và bà ấy không thân, tối hôm qua cũng không ngồi cùng một bàn.” Có điều trong bữa tiệc có người nhắc đến, con trai của Diệp Mẫn Quỳnh sắp đính hôn, từ đính hôn đến kết hôn cũng không xa, đến lúc đó lại có thể cùng nhau tụ họp.
Bà đưa thực đơn đến trước mặt con gái, tỏ ý bảo con gái chọn món “Đợi con kết hôn, mẹ tổ chức cho con một hôn lễ hào hoa.”
Ôn Địch cười: “Mẹ định tổ chức hôn lễ thế kỷ cho con à?”
Triệu Nguyệt Linh: “Chắc chắn rồi.”
Ôn Địch gọi món xong, gấp thực đơn lại.
Triệu Nguyệt Linh hỏi cô: “Hay là còn về nhà với mẹ ở vài ngày, dù gì gần đây con cũng không sắp xếp công việc gì.”
Ôn Địch xin lỗi nói: “Thứ sáu con phải cùng anh ấy đi đổi tên giấy tờ nhà.”
----
Trưa thứ sáu, Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ hẹn xong thời gian, cô lái xe tới tập đoàn Kinh Việt gặp Nghiêm Hạ Vũ.
Lúc tới giao lộ đèn đỏ trước tập đoàn Kinh Việt, cô gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạ Vũ: [ Còn năm phút nữa sẽ tới dưới lầu công ty anh.]
Đem điện thoại để trên bàn điều khiển, từ trong cửa sổ xe cô nhìn thấy logo Kinh Việt ở phía xa. Một tòa cao ốc mà làm cho người ta có cảm giác cao không thể với tới.
Trong tòa nhà Kinh Việt, Nghiêm Hạ Vũ vừa nghỉ trưa dậy, đang ngồi trước máy tính xem tin tức nội bộ của tập đoàn.
Anh xem lướt tiêu đề tin tức, lướt tới cái thứ hai từ dưới lên nhìn thấy cái tên Ôn Trường Viễn.
Anh không nghĩ tới tên của ba Ôn Địch lại xuất hiện trong mạng lưới tin tức nội bộ tập toàn, anh mở liên kết.
Tuần này, một công ty ở Thượng Hải của Kinh Việt cùng với tập đoàn Vận Huy tổ chức một buổi hiệp đàm thương vụ, Ôn Trường Viễn là đổng sự trưởng của tập đoàn Vận Huy, tham gia lần hiệp đàm này.
Hai công ty sơ bộ đã đạt được ý chí hợp tác.
Nội dung tin tức còn chưa xem xong, trợ lý Khang gõ cửa đi vào.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi: “Ôn Địch tới rồi?”
Khang Ba không biết Ôn Địch đến đâu rồi, Ôn Địch không có liên hệ với anh. Anh vào đây để báo cáo việc tập đoàn Vạn Huy hợp tác với công ty, không nghĩ tới ông chủ đang xem tin tức này.
Ông chủ rất ít khi nhúng tay vào hoạt động của công ty con, lần này là tình huống đặc thù, anh không thể không báo cáo.
Ông chủ của tập đoàn Vận Huy là ba của Ôn Địch, Ôn Trường Viễn không biết Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch có mối quan hệ gì, hoàn toàn dựa vào thực lực để lấy được đơn hàng của công ty họ. Nếu sau này ông chủ đính hôn với Điền Thanh Lộ, vậy thì cùng với Ôn Địch sớm muộn cũng phải cắt đứt, đến lúc đó có ảnh hưởng đến sự hợp tác của hai công ty hay không, hiện tại vẫn là một ẩn số.
Anh không nắm bắt được ý của ông chủ, tới xin chỉ thị: “Nghiêm tổng, hợp tác với Ôn Trường Viễn, ngài có ý kiến gì không?”
Nghiêm Hạ Vũ tắt cửa sổ tin tức, nói: “Làm ăn là làm ăn, không vướng cảm tình, nên hợp tác như thế nào thì cứ theo như vậy mà hợp tác.”
Khang Ba gật đầu, trong lòng có tính toán.
Nghiêm Hạ Vũ cầm điện thoại lên, mới thấy tin nhắn Ôn Địch gửi qua mấy phút trước, anh trả lời: [Ở dưới lầu đợi anh.]
Anh tắt máy tính xuống lầu.
Nghiêm Hạ Vũ ngồi xe của Ôn Địch, trợ lý Khang và vệ sĩ đi xe theo sau.
“Ông xã.” Ôn Địch gọi anh
Nghiêm Hạ Vũ chống trán nhìn ra ngoài cửa sổ, quay mặt hỏi: “Chuyện gì?”
Ôn Địch: “Tối nay chúng ta chúc mừng một chút?”
Nghiêm Hạ Vũ không quan tâm cô muốn chúc mừng cái gì, có khi thời tiết tốt, hôm nay không kẹt xe, hôm nay hoa hèo nở, đều là lý do chúc mừng của cô, điều anh quan tâm là: “Muốn quà gì?”
“Không muốn.” Ôn Địch nói: “Anh về nhà cùng em ăn cơm tối, cùng em xem TV.”
Nghiêm Hạ Vũ cân nhắc, vẫn là gật đầu đồng ý với cô.
Tỉ lệ người xem phìm tình cảm, có một phần đóng góp của anh.
Đến trung tâm giao dịch, không dễ gì Ôn Địch mới tìm được vị trí đỗ xe. Trước đó Khang Ba đã hẹn thời gian, làm thủ tục rất nhanh, từ trung tâm giao dịch đi ra, Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ tách nhau ra, Ôn Địch đến xe đợi anh.
Lúc về đổi thành Nghiêm Hạ Vũ lái xe, anh hơi nhíu mày, hai chiếc xe của Ôn Địch đều không dễ lái.
Anh hỏi cô: “Khi nào thì em đổi xe?”
Trước mắt Ôn Địch không có dự định đổi xe, “Miễn cưỡng lái đi, dù sao em dùng xe cũng không nhiều, mua rồi cũng chỉ để ở hầm xe bám bụi.”
Hai người về đến nhà, dì Thôi không ở nhà.
Ôn Địch đi tắm, đi thay cái váy ngủ mới mua, Nghiêm Hạ Vũ ở phòng khách xem máy tính, bên chân là cuốn tạp chí đã lật được mấy trang.
Cô bỏ tạp chí qua bên cạnh, ngồi lên chân anh.
Nghiêm Hạ Vũ kéo tấm thảm trên sô pha khoác lên vai cô, hỏi: “Tháng sau phải ghi hình chương trình gì?”
“Chương trình thực tế, chủ đề tập một là tuyết.” Cô có thể mượn cơ hội này trượt tuyết.
Ôn Địch ôm cổ anh: “Ghi hình không thể mang theo điện thoại, đợi khi về khách sạn em sẽ gửi tin nhắn cho anh, anh nhìn thấy tin nhắn phải gọi điện thoại cho em.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô: “Em không thể trực tiếp gọi cho anh?”
Ôn Địch nói: “Không thể, anh gọi cho em trước.”
Cô ôm cổ anh kéo về phía trước, “Em gửi tin nhắn cho anh, anh phải lập tức gọi điện thoại lại cho em, anh nhớ kỹ chưa?”
Môi hai người lập tức kề sát vào nhau, cô cũng không hôn anh, cứ lẳng lặng đợi anh, đợi anh đồng ý với cô.
Nghiêm Hạ Vũ chỉ có thể nói: “Không quên được.”
Ôn Địch ngậm lấy bờ môi anh hôn mấy lần.
Nghiêm Hạ Vũ lại hỏi: “Ghi hình mất bao nhiêu lâu?”
Ôn Địch không xác định được: “Ghi hình sáu tập, không nói chắc thời gian được, còn phải xem thời tiết có ủng hộ không.” Gần đây biểu hiện của anh không tệ, cô dỗ anh vui vẻ: “Yên tâm, sẽ không làm lỡ lễ tình nhân, hôm đó cho dù ở chân trời góc bể em cũng sẽ bay về ở cùng anh.”
Nghiêm Hạ Vũ kéo cô ôm trước ngực, hôn lại cô.
----
Đầu tháng, Ôn Địch nhận được thông báo ghi hình của tổ chương trình, đêm trước khi xuất phát, cô bận thu dọn hành lý.
Tối nay Nghiêm Hạ Vũ về sớm, anh không thấy Ôn Địch ở phòng khách, tới phòng ngủ tìm cô, phía phòng quần áo có tiếng lục đục, anh đi qua, trên mặt sàn đặt ba cái vali, có một vali riêng đựng quần áo lông và quần áo chống lạnh.
“Em đang làm gì?”
“Sắp xếp hành lý, ngày mai đi ghi hình chương trình.”
Có một cái vali chặn ở cửa phòng quần áo, Nghiêm Hạ Vũ kéo nó qua một bên, “Nhanh như vậy?”
“Em còn chê chậm.” Ôn Địch để cái túi trên tay vào vali ngẩng đầu nhìn anh: “Tay anh cầm gì vậy?”
Nghiêm Hạ Vũ đưa túi văn kiện cho cô: “Giấy tờ nhà làm xong rồi.”
Ôn Địch lấy giấy tờ nhà ra, cố ý nhìn tên Nghiêm Hạ Vũ, cô gấp lại giấy tờ nhà đưa anh: “Cất ở chỗ anh đi. Sau này đồ quan trọng để ở chỗ anh, anh giữ giúp em.”
Trí nhớ cô không tốt, thường quên đồ đạc để ở đâu.
Nghiêm Hạ Vũ không nhận, nói: “Đồ quan trọng em tự mình giữ, sau này học cách tự mình bảo quản.”
Ôn Địch đối nghịch với anh: “Em không đó. Anh mà không giữ đồ quan trọng của em cẩn thận, em tìm anh tính sổ.” nhất định đưa giấy tờ nhà cho anh.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô trong chốc lát, anh cầm lấy giấy tờ nhà có tên của anh.
Sáng ngày hôm sau, Ôn Địch vội vã đến sân bay.
Vốn dĩ tổ chương trình sắp xếp cô cùng với người hợp tác cùng cô Kỳ Minh Triệt cùng nhau đi đến địa điểm ghi hình, cô và Kỳ Minh Triệt đều ở Bắc Kinh, hai người thuận tiện cùng một chuyến bay, tổ chương trình muốn ở sân bay quay một ít tư liệu.
Ai biết được Kỳ Minh Triết đi qua đó trước, căn bản không có ý định ngồi cùng chuyến bay với cô.
Kế hoạch quay tư liệu ở sân bay bị ngâm nước.
Cù Bồi gọi điện cho cô nói, con người Kỳ Minh Triết tài hoa nhưng không nói nhiều, cho người khác có cảm giác không dễ tiếp xúc, có lẽ là sau khi quen thuộc rồi sẽ tốt hơn.
Ôn Địch có dự cảm, lần hợp tác này với Kỳ Minh Triết, sẽ không thoải mái.
Chỉ mong giác quan thứ sáu của cô sai.
Sau khi Ôn Địch đi, Nghiêm Hạ Vũ vẫn giống như ngày thường, mỗi sáng đến công ty. Hôm nay có nhiều cuộc họp, hết cuộc họp này lại đến cuộc họp khác, bận xong công việc trên tay đã là nửa đêm mười một giờ.
Khang Ba gõ cửa, hỏi anh có muốn ăn khuya không.
Nghiêm Hạ Vũ đang xem điện thoại, nói: “Không cần.”
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Khương Ba: “Ôn Địch có gửi tin nhắn cho tôi không?”
Khương Ba: “…..”
Bị hỏi đến mông lung.
Điện thoại riêng của Nghiêm Hạ Vũ trước nay không rời khỏi người anh, Ôn Địch có gửi tin nhắn hay không, anh đi đâu hỏi để biết được.
Mấy giây sau, anh mới hậu tri hậu giác hiểu ý Nghiêm Hạ Vũ, đây là vừa muốn biết tình hình của Ôn Địch vừa không buông xuống được cao ngạo để chủ động gọi điện thoại cho cô ấy, “Tôi liền đi hỏi Ôn tiểu thư.”
Nghiêm Hạ Vũ “Ừm” một tiếng, dặn dò một câu “Nói với cô ấy điện thoại tôi hư rồi.”
Khương Ba quay về văn phòng của mình, theo lời dặn dò của Nghiêm Hạ Vũ gọi điện thoại cho Ôn Địch.
Ôn Địch rất nhanh bắt máy, “Trợ lý Khang, xin chào.”
Khương Ba cũng lễ độ chào một tiếng, sau đó trực tiếp vào chủ đề: “Là thế này, điện thoại của Nghiêm tổng buổi chiều bị hư rồi, vừa sửa xong, sợ trước đó cô gửi tin nhắn không nhận được, Nghiêm tổng bảo tôi nói với cô một tiếng.”
“Oh, tôi không có gửi tin nhắn, bận quên mất.” Điểm chú ý của Ôn Địch là: “Ông chủ như anh ấy, điện thoại cũng sẽ hư?”
Khương Ba vòng vèo quanh co: “….Ừm, đúng vậy. Rất đột ngột.”
Anh chuyển chủ đề: “Nếu không, bây giờ cô gửi cho Nghiêm tổng một tin nhắn?”
Ôn Địch từ trong câu nói của trợ lý Khang giải thích ra, Nghiêm Hạ Vũ đang đợi tin nhắn của cô.
Trước khi đi ghi hình cô đã hẹn với anh, cô gửi tin nhắn cho anh anh phải lập tức gọi điện thoại cho cô.
Vốn dĩ cô định lúc từ sân bay tới khách sạn sẽ liên hệ với Nghiêm Hạ Vũ, ai biết được dưới đại sảnh của khách sạn gặp được tổ đạo diễn của , trước đây cô và đạo diễn có hợp tác với nhau trong chương trình, quan hệ không tệ, buổi tối mấy người bọn họ tụ họp ở quán lẩu, ngồi lại với nhau quên cả thời gian, tụ hội đến giờ này vẫn chưa giải tán.
Ôn Địch quyết định tương kế tựu kế, kết thúc cuộc gọi với trợ lý Khương, cô lập tức gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạ Vũ: [Ông xã, em gửi cho anh hai tin nhắn liên tiếp cũng không thấy anh trả lời em, nghĩ rằng anh không có thời gian đếm xỉa tới em (ủy khuất). Em đợi điện thoại của anh cả một buổi tối, hóa ra là điện thoại anh bị hư không nhận được, lần này tha thứ cho anh.]
Nghiêm Hạ Vũ: “……..”
Không tim không phổi, trợn mắt nói dối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.