Không Cần Lại Đến Trêu Chọc Ta
Chương 31: Trở lại Phượng gia
Vô Vị Bi Thương
02/10/2014
“Máu ···· thật nhiều máu ····· ai tới cứu cục cưng ····· đau quá ······”
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, nhỏ nhẹ nói mớ, Tô Mộ Thu nhíu chặt mày, cái đầu nhỏ vô ý thức lắc lư, trên trán thấm ra ít mồ hôi, cho dù là trong giấc ngủ cô cũng không an ổn.
“Không có việc gì, Tiểu Thu, cục cưng không có việc gì.”
Những nụ hôn ngọt ngào nhẹ nhàng rơi trên trán cô, trên lông mày, trên mí mắt, trên hai gò má, cuối cùng ôn nhu in lại nơi hai cánh môi tái nhợt lạnh như băng.
Cô chậm rãi buông lỏng mi tâm nhíu chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt khôi phục lại bình tĩnh nhu hòa.
Trên ghế sô pha không xa, Sở Ngự trợn mắt há hốc mồm nhìn Phượng Dạ Hoàng, vẻ mặt không thể tin.
Tuy anh có hơi hoài nghi tình cảm của Hoàng đối với Tiểu Thu, nhưng mà, tận mắt thấy vẫn bị chấn động mạnh, bọn họ nhất trí cho rằng hệ thần kinh trên khuôn mặt Hoàng không biết từ năm nào tháng nào đã bị tê liệt, nay lại có vẻ mặt ôn nhu đến chảy nước, thật sự có điểm……đáng sợ……một màn kinh điển như thế làm cho anh …muốn chụp một tấm hình lại, rồi cùng Thần xem.
“Thu hồi bộ dạng ngu ngốc của anh lại! Nhìn đủ chưa?”
Giọng nói ôn hòa từ tính đánh vỡ không khí an tĩnh trong phòng.
“Ha ha ···” Sở Ngự gượng cười vài tiếng, ánh mắt dời về phía người đang ngồi thờ ơ trên ghế sô pha đối diện, thu hồi ánh mắt, nhìn người đàn ông tà mị nói, “Nhìn đủ rồi.”
Dù gì thì Diễm vẫn là khủng bố nhất.
“Năm đó, Tiểu Thu muốn trốn khỏi các người, nên đã suy nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo, cô ấy đánh cuộc các người sẽ không hoài nghi tôi, cho nên tìm tôi giúp đỡ.”
Khuỷu tay chống trên thành sô pha, ngón tay thon dài điểm nhẹ huyệt thái dương, Phượng Dạ Diễm khóe môi hiện ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Nói như vậy, sau khi cô tìm Ngự xong đêm đó liền trở nên nhu thuận, hơn nữa chủ động cầu hoan, là vì muốn làm giảm sự cảnh giác của bọn họ, còn xin được ra ngoài để tạo cơ hội dựng nên tai nạn.
“Chuyện phát sinh năm đó là kế hoạch của cô ấy?”
Phượng Dạ Hoàng híp lại đôi mắt trầm ngâm, ánh mắt sắc bén như chim ưng khóa chặt trên mặt Tô Mộ Thu.
Sở Ngự lắc đầu, “Tôi không rõ lắm, ý định của Tiểu Thu là dùng tai nạn xe cộ để giả chết, nhưng mà, năm đó chuyện phát sinh quá đột ngột, thời gian tính toán bắt đầu không khớp, cô ấy không có nói trước cho tôi biết, tôi bị Hoàng gọi tới hiện trường là ngoài ý muốn, bởi vì không xác định có phải là kế hoạch hay không cho nên trước khi tìm hiểu, tôi hạ lệnh, nếu phát hiện Tiểu Thu, trước tiên cho tôi biết, không cho phép nói cho Hoàng.”
“Thi thể phát hiện trong xe hơi kiểm nghiệm có DNA của Tiểu Thu, chắc hẳn là do anh làm?”
Phượng Dạ Diễm hừ lạnh, sâu trong mắt phượng ánh lên sự giận dỗi.
Sở Ngự tự giác thất trách, ngượng ngùng gật đầu.
“Chúng tôi tìm được Tiểu Thu đang hấp hối, hạ thể lại có rất nhiều máu, tôi không biết cô ấy mang thai, nếu như chậm thêm một chút nữa, chẳng những không cứu được đứa bé mà còn nguy hiểm đến tánh mạng người mẹ, nhưng cuối cùng mẫu tử vẫn bình an, có thể xem như kỳ tích. Về phần có phải là kế hoạch của cô ấy không thì tôi có hỏi qua nhưng mà cô ấy cũng không nói gì. Tôi cảm thấy không phải là kế hoạch của cô ấy, trong bụng có cục cưng, cô ấy sẽ không mạo hiểm lớn như vậy, chắc là đêm đó đã xảy ra chuyện gì làm cho tâm thần cô ấy không khống chế được.”
Sở Ngự ánh mắt có thâm ý tại liếc qua người Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm.
Năm đó, khi anh tiến hành phẫu thuật có xem qua hạ thể Tiểu Thu, chỗ tư mật sưng đỏ nứt ra, rõ ràng cho thấy cô vừa bị bọn họ xâm phạm.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm làm sao có thể không đoán ra ý tứ của anh, một người không cho là đúng hừ lạnh một tiếng, một người cho anh một cái nhìn lạnh lùng.
“Chuyện của cô ấy chúng tôi sẽ xử lý, còn anh, Ngự, lần này tội danh của anh cũng không nhỏ nha!”
Phượng Dạ Diễm nói chuyện nhu hòa nhưng Sở Ngự nghe lại khiếp sợ lạnh cả người.
“Gần đây Vân phàn nàn với tôi rằng U Vân đường công việc quá nhiều, anh đã rảnh rỗi như vậy thì chuyện của U Vân đường ở Mỹ sẽ do anh tiếp quản trong một tháng, về phần người tình bé nhỏ của anh- Cung Vô Nguyệt, tôi tạm thời chăm sóc giúp anh một tháng.”
“Không! Ai nói tôi rảnh, cậu không thể như vậy!” Sở Ngự kinh hãi kêu to.
“Ngô ···” Trên giường Tô Mộ Thu cau lại lông mày ưm một tiếng.
Phượng Dạ Hoàng mắt phượng nhấc lên, lạnh lùng liếc Sở Ngự, “Nếu anh cảm thấy vẫn chưa đủ, vậy thì một xí nghiệp mới khai trương gần đây của tập đoàn Phượng Đế tại Âu Châu cũng sẽ do anh phụ trách.”
Thiên tài mới cảm thấy không đủ!
Sở Ngự ngoan ngoãn im lặng, ảo não nhăn trán.
Hai ma quỷ ăn tươi nuốt sống! Tiểu Thu muốn chạy trốn khỏi bọn họ là đúng, thoát được thật tốt. Thật thê lương nha, công việc ở Liệt Phong đường vốn đã rất nhiều đủ để cho người ta thổ huyết, lại thêm công việc của U Vân đường, rõ là muốn anh vất vả mà chết, lại còn muốn chăm sóc Tiểu Tiểu Nguyệt, có quỷ mới tin cậu ta, tên kia lợi dụng không nói, hết lần này tới lần khác còn không có lễ nghĩa liêm sỉ, lại càng không biết cái gì gọi là ‘Vợ của bằng hữu, không thể chiếm’.
“Tiểu Mạc ··· Tiểu Nhiên ···” Mí mắt Tô Mộ Thu chậm rãi mở ra, đôi mắt có vẻ trống rỗng vô thần.
“Tiểu Thu.” Phượng Dạ Hoàng kêu nhỏ một tiếng, ôm cô vào trong ngực.
Cô để mặc anh ôm, im lặng không nói một lời.
Vừa rồi cô mơ một giấc mộng thật dài, trong mộng có cô, có anh, còn có anh.
Ngón trỏ nâng cằm cô lên, anh cau lông mày, bất mãn vì ánh mắt cô lơ đãng, “Nhìn tôi.”
Dường như không có nghe lời của anh, ánh mắt của cô xuyên thấu qua anh nhìn qua một nơi khác, thật lâu sau, môi mới hé mở.
“Con của tôi đâu?”
Mắt phượng nhanh chóng nổi lên giông bão, anh lạnh lùng nhìn cô, “Không có con, đã xử tử rồi.”
Cô run lên, ánh mắt chậm rãi nhìn chằm chằm người đàn ông lạnh lùng trước mặt, không thể tin lắc đầu, “Không……anh gạt tôi……tôi không tin các người ác như vậy……bọn chúng là con của các người……các người……”
Vẻ mặt anh không thay đổi, lòng cô chùng xuống, hai hàng lệ tuôn rơi, ánh mắt lại lần nữa khôi phục trống rỗng, “Tiểu Mạc……Tiểu Nhiên……”
Trong lòng anh co thắt lại, ôm cô chặt hơn, hướng Phượng Dạ Diễm ra hiệu, Phượng Dạ Diễm cầm lấy điện thoại trên bàn trà ấn xuống một dãy số, “Dẫn bọn chúng vào.”
Rất nhanh, cửa ra vào vang lên tiếng đập cửa.
“Vào đi.”
Cửa mở ra, Mị Phong, Mị Ảnh mỗi người ôm một nhóc con phấn nộn đáng yêu.
“Mẹ.” Sở Mạc, Sở Nhiên kinh hỉ kêu to, giãy khỏi ngực Mị Phong, Mị Ảnh, xông lên trước, lúc chạm được vào Tô Mộ Thu thì lại bị Phượng Dạ Hoàng trừng mắt nên bọn nhóc liền lạnh run rút tay về.
Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng trừng mắt bọn chúng.
Chính là hai tiểu quỷ này sao? Lớn lên thật giống anh và Diễm, cho dù là như vậy, anh cũng sẽ không cho phép bọn chúng tùy tiện đụng cô, vừa nghĩ tới việc bốn năm qua bọn chúng ôm ôm ấp ấp cô, anh đã muốn lập tức trừ khử bọn chúng.
Nghe thấy giọng Sở Mạc, Sở Nhiên, Tô Mộ Thu kinh hỉ quay đầu nhìn hai con đang đứng ở một bên, “Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên.”
“Anh thả tôi ra.” Hai tay cô chống trên ngực anh.
Thấy thân thể cô yếu ớt, anh không đành nhìn cô quá cố sức nên nhẹ nhàng đặt cô trở lại trên giường.
“Mẹ.” Sở Mạc, Sở Nhiên lập tức leo lên giường, làm nũng tiến vào trong ngực cô, cô ôm bọn nhóc, hai tay vỗ nhẹ sau lưng bọn chúng, vẻ mặt nhu tình ôn hòa.
Sở Mạc, Sở Nhiên từ trong ngực Tô Mộ Thu ngẩng mặt lên, quay đầu khiêu khích nhìn Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm vẻ mặt âm trầm, Sở Ngự thì ở một bên vui vẻ.
Ha ha, có lẽ anh được cứu rồi, nếu như có thể lợi dụng cơ hội, chẳng những không cần tiếp quản công việc ở U Vân đường, không cần đem Tiểu Tiểu Nguyệt đưa đến, không chừng còn có thể tranh thủ đem một ít công việc ở Liệt Phong đường ném cho tên Vân kia.
“Xin các anh buông tha cho con, van xin các anh……” Giọng nói yếu ớt của Tô Mộ Thu vang lên.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm liếc nhau, “Có thể.”
Cô trừng lớn mắt nhìn bọn họ, thật sự có thể chứ?
“Chỉ cần em theo chúng tôi trở lại Phượng gia.”
Phượng Dạ Hoàng nhìn chằm chằm vào cô.
Thân thể cô run nhẹ, môi mím thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bất an.
“Mẹ.” Sở Mạc, Sở Nhiên mỗi người ở một bên dùng gò má phấn nộn nhẹ nhàng cọ xát trên khuôn mặt của cô.
Cô vì sự săn sóc của con trai mà cảm thấy vui mừng, hít vào một hơi thật sâu, “Được, tôi đáp ứng.”
Vì Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên, cái gì cô cũng làm, cho dù là muốn mạng của cô.
“Đã như vậy, bây giờ chúng ta trở về.”
Phượng Dạ Hoàng tiến đến, kéo Sở Mạc, Sở Nhiên ra, ôm lấy Tô Mộ Thu.
Cô hơi kinh ngạc, hai người bọn họ từ trước đều nói gió là mưa. “Còn con?”
“Tùy bọn chúng, sống chết của bọn chúng không liên quan đến tôi.”
Trong lòng cô dâng lên một nỗi chua xót, Tiểu Mạc Tiểu Nhiên là con của bọn họ……
“Không được, chúng tôi muốn đi theo mẹ.” Sở Mạc, Sở Nhiên trừng lớn đôi mắt to tròn xinh đẹp.
“Nhưng mà không cần đi sớm như vậy được không!?” Sở Nhiên chu cánh môi phấn nộn, “Người ta còn chưa có nói lời từ biệt với mọi người! Chị Thanh, bác Lâm, chị Nguyệt, dì Dung, anh Phong, chị Tố, dì Liên, chú Âu Dương………”
Phượng Dạ Diễm cúi người xuống trước mặt nhóc, vỗ vỗ khuôn mặt phấn nộn của nhóc, cười tà mị, “Nhóc có thể lựa chọn không đi theo chúng tôi, khi nào nhóc muốn đi, đó là tự do của nhóc, nhưng chúng tôi có muốn cho nhóc tới hay không, lại là tự do của chúng tôi.”
Sở Nhiên tức giận trừng mắt nhìn anh, “Tôi không muốn, tôi muốn bây giờ cùng đi.”
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, nhỏ nhẹ nói mớ, Tô Mộ Thu nhíu chặt mày, cái đầu nhỏ vô ý thức lắc lư, trên trán thấm ra ít mồ hôi, cho dù là trong giấc ngủ cô cũng không an ổn.
“Không có việc gì, Tiểu Thu, cục cưng không có việc gì.”
Những nụ hôn ngọt ngào nhẹ nhàng rơi trên trán cô, trên lông mày, trên mí mắt, trên hai gò má, cuối cùng ôn nhu in lại nơi hai cánh môi tái nhợt lạnh như băng.
Cô chậm rãi buông lỏng mi tâm nhíu chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt khôi phục lại bình tĩnh nhu hòa.
Trên ghế sô pha không xa, Sở Ngự trợn mắt há hốc mồm nhìn Phượng Dạ Hoàng, vẻ mặt không thể tin.
Tuy anh có hơi hoài nghi tình cảm của Hoàng đối với Tiểu Thu, nhưng mà, tận mắt thấy vẫn bị chấn động mạnh, bọn họ nhất trí cho rằng hệ thần kinh trên khuôn mặt Hoàng không biết từ năm nào tháng nào đã bị tê liệt, nay lại có vẻ mặt ôn nhu đến chảy nước, thật sự có điểm……đáng sợ……một màn kinh điển như thế làm cho anh …muốn chụp một tấm hình lại, rồi cùng Thần xem.
“Thu hồi bộ dạng ngu ngốc của anh lại! Nhìn đủ chưa?”
Giọng nói ôn hòa từ tính đánh vỡ không khí an tĩnh trong phòng.
“Ha ha ···” Sở Ngự gượng cười vài tiếng, ánh mắt dời về phía người đang ngồi thờ ơ trên ghế sô pha đối diện, thu hồi ánh mắt, nhìn người đàn ông tà mị nói, “Nhìn đủ rồi.”
Dù gì thì Diễm vẫn là khủng bố nhất.
“Năm đó, Tiểu Thu muốn trốn khỏi các người, nên đã suy nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo, cô ấy đánh cuộc các người sẽ không hoài nghi tôi, cho nên tìm tôi giúp đỡ.”
Khuỷu tay chống trên thành sô pha, ngón tay thon dài điểm nhẹ huyệt thái dương, Phượng Dạ Diễm khóe môi hiện ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Nói như vậy, sau khi cô tìm Ngự xong đêm đó liền trở nên nhu thuận, hơn nữa chủ động cầu hoan, là vì muốn làm giảm sự cảnh giác của bọn họ, còn xin được ra ngoài để tạo cơ hội dựng nên tai nạn.
“Chuyện phát sinh năm đó là kế hoạch của cô ấy?”
Phượng Dạ Hoàng híp lại đôi mắt trầm ngâm, ánh mắt sắc bén như chim ưng khóa chặt trên mặt Tô Mộ Thu.
Sở Ngự lắc đầu, “Tôi không rõ lắm, ý định của Tiểu Thu là dùng tai nạn xe cộ để giả chết, nhưng mà, năm đó chuyện phát sinh quá đột ngột, thời gian tính toán bắt đầu không khớp, cô ấy không có nói trước cho tôi biết, tôi bị Hoàng gọi tới hiện trường là ngoài ý muốn, bởi vì không xác định có phải là kế hoạch hay không cho nên trước khi tìm hiểu, tôi hạ lệnh, nếu phát hiện Tiểu Thu, trước tiên cho tôi biết, không cho phép nói cho Hoàng.”
“Thi thể phát hiện trong xe hơi kiểm nghiệm có DNA của Tiểu Thu, chắc hẳn là do anh làm?”
Phượng Dạ Diễm hừ lạnh, sâu trong mắt phượng ánh lên sự giận dỗi.
Sở Ngự tự giác thất trách, ngượng ngùng gật đầu.
“Chúng tôi tìm được Tiểu Thu đang hấp hối, hạ thể lại có rất nhiều máu, tôi không biết cô ấy mang thai, nếu như chậm thêm một chút nữa, chẳng những không cứu được đứa bé mà còn nguy hiểm đến tánh mạng người mẹ, nhưng cuối cùng mẫu tử vẫn bình an, có thể xem như kỳ tích. Về phần có phải là kế hoạch của cô ấy không thì tôi có hỏi qua nhưng mà cô ấy cũng không nói gì. Tôi cảm thấy không phải là kế hoạch của cô ấy, trong bụng có cục cưng, cô ấy sẽ không mạo hiểm lớn như vậy, chắc là đêm đó đã xảy ra chuyện gì làm cho tâm thần cô ấy không khống chế được.”
Sở Ngự ánh mắt có thâm ý tại liếc qua người Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm.
Năm đó, khi anh tiến hành phẫu thuật có xem qua hạ thể Tiểu Thu, chỗ tư mật sưng đỏ nứt ra, rõ ràng cho thấy cô vừa bị bọn họ xâm phạm.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm làm sao có thể không đoán ra ý tứ của anh, một người không cho là đúng hừ lạnh một tiếng, một người cho anh một cái nhìn lạnh lùng.
“Chuyện của cô ấy chúng tôi sẽ xử lý, còn anh, Ngự, lần này tội danh của anh cũng không nhỏ nha!”
Phượng Dạ Diễm nói chuyện nhu hòa nhưng Sở Ngự nghe lại khiếp sợ lạnh cả người.
“Gần đây Vân phàn nàn với tôi rằng U Vân đường công việc quá nhiều, anh đã rảnh rỗi như vậy thì chuyện của U Vân đường ở Mỹ sẽ do anh tiếp quản trong một tháng, về phần người tình bé nhỏ của anh- Cung Vô Nguyệt, tôi tạm thời chăm sóc giúp anh một tháng.”
“Không! Ai nói tôi rảnh, cậu không thể như vậy!” Sở Ngự kinh hãi kêu to.
“Ngô ···” Trên giường Tô Mộ Thu cau lại lông mày ưm một tiếng.
Phượng Dạ Hoàng mắt phượng nhấc lên, lạnh lùng liếc Sở Ngự, “Nếu anh cảm thấy vẫn chưa đủ, vậy thì một xí nghiệp mới khai trương gần đây của tập đoàn Phượng Đế tại Âu Châu cũng sẽ do anh phụ trách.”
Thiên tài mới cảm thấy không đủ!
Sở Ngự ngoan ngoãn im lặng, ảo não nhăn trán.
Hai ma quỷ ăn tươi nuốt sống! Tiểu Thu muốn chạy trốn khỏi bọn họ là đúng, thoát được thật tốt. Thật thê lương nha, công việc ở Liệt Phong đường vốn đã rất nhiều đủ để cho người ta thổ huyết, lại thêm công việc của U Vân đường, rõ là muốn anh vất vả mà chết, lại còn muốn chăm sóc Tiểu Tiểu Nguyệt, có quỷ mới tin cậu ta, tên kia lợi dụng không nói, hết lần này tới lần khác còn không có lễ nghĩa liêm sỉ, lại càng không biết cái gì gọi là ‘Vợ của bằng hữu, không thể chiếm’.
“Tiểu Mạc ··· Tiểu Nhiên ···” Mí mắt Tô Mộ Thu chậm rãi mở ra, đôi mắt có vẻ trống rỗng vô thần.
“Tiểu Thu.” Phượng Dạ Hoàng kêu nhỏ một tiếng, ôm cô vào trong ngực.
Cô để mặc anh ôm, im lặng không nói một lời.
Vừa rồi cô mơ một giấc mộng thật dài, trong mộng có cô, có anh, còn có anh.
Ngón trỏ nâng cằm cô lên, anh cau lông mày, bất mãn vì ánh mắt cô lơ đãng, “Nhìn tôi.”
Dường như không có nghe lời của anh, ánh mắt của cô xuyên thấu qua anh nhìn qua một nơi khác, thật lâu sau, môi mới hé mở.
“Con của tôi đâu?”
Mắt phượng nhanh chóng nổi lên giông bão, anh lạnh lùng nhìn cô, “Không có con, đã xử tử rồi.”
Cô run lên, ánh mắt chậm rãi nhìn chằm chằm người đàn ông lạnh lùng trước mặt, không thể tin lắc đầu, “Không……anh gạt tôi……tôi không tin các người ác như vậy……bọn chúng là con của các người……các người……”
Vẻ mặt anh không thay đổi, lòng cô chùng xuống, hai hàng lệ tuôn rơi, ánh mắt lại lần nữa khôi phục trống rỗng, “Tiểu Mạc……Tiểu Nhiên……”
Trong lòng anh co thắt lại, ôm cô chặt hơn, hướng Phượng Dạ Diễm ra hiệu, Phượng Dạ Diễm cầm lấy điện thoại trên bàn trà ấn xuống một dãy số, “Dẫn bọn chúng vào.”
Rất nhanh, cửa ra vào vang lên tiếng đập cửa.
“Vào đi.”
Cửa mở ra, Mị Phong, Mị Ảnh mỗi người ôm một nhóc con phấn nộn đáng yêu.
“Mẹ.” Sở Mạc, Sở Nhiên kinh hỉ kêu to, giãy khỏi ngực Mị Phong, Mị Ảnh, xông lên trước, lúc chạm được vào Tô Mộ Thu thì lại bị Phượng Dạ Hoàng trừng mắt nên bọn nhóc liền lạnh run rút tay về.
Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng trừng mắt bọn chúng.
Chính là hai tiểu quỷ này sao? Lớn lên thật giống anh và Diễm, cho dù là như vậy, anh cũng sẽ không cho phép bọn chúng tùy tiện đụng cô, vừa nghĩ tới việc bốn năm qua bọn chúng ôm ôm ấp ấp cô, anh đã muốn lập tức trừ khử bọn chúng.
Nghe thấy giọng Sở Mạc, Sở Nhiên, Tô Mộ Thu kinh hỉ quay đầu nhìn hai con đang đứng ở một bên, “Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên.”
“Anh thả tôi ra.” Hai tay cô chống trên ngực anh.
Thấy thân thể cô yếu ớt, anh không đành nhìn cô quá cố sức nên nhẹ nhàng đặt cô trở lại trên giường.
“Mẹ.” Sở Mạc, Sở Nhiên lập tức leo lên giường, làm nũng tiến vào trong ngực cô, cô ôm bọn nhóc, hai tay vỗ nhẹ sau lưng bọn chúng, vẻ mặt nhu tình ôn hòa.
Sở Mạc, Sở Nhiên từ trong ngực Tô Mộ Thu ngẩng mặt lên, quay đầu khiêu khích nhìn Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm vẻ mặt âm trầm, Sở Ngự thì ở một bên vui vẻ.
Ha ha, có lẽ anh được cứu rồi, nếu như có thể lợi dụng cơ hội, chẳng những không cần tiếp quản công việc ở U Vân đường, không cần đem Tiểu Tiểu Nguyệt đưa đến, không chừng còn có thể tranh thủ đem một ít công việc ở Liệt Phong đường ném cho tên Vân kia.
“Xin các anh buông tha cho con, van xin các anh……” Giọng nói yếu ớt của Tô Mộ Thu vang lên.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm liếc nhau, “Có thể.”
Cô trừng lớn mắt nhìn bọn họ, thật sự có thể chứ?
“Chỉ cần em theo chúng tôi trở lại Phượng gia.”
Phượng Dạ Hoàng nhìn chằm chằm vào cô.
Thân thể cô run nhẹ, môi mím thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bất an.
“Mẹ.” Sở Mạc, Sở Nhiên mỗi người ở một bên dùng gò má phấn nộn nhẹ nhàng cọ xát trên khuôn mặt của cô.
Cô vì sự săn sóc của con trai mà cảm thấy vui mừng, hít vào một hơi thật sâu, “Được, tôi đáp ứng.”
Vì Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên, cái gì cô cũng làm, cho dù là muốn mạng của cô.
“Đã như vậy, bây giờ chúng ta trở về.”
Phượng Dạ Hoàng tiến đến, kéo Sở Mạc, Sở Nhiên ra, ôm lấy Tô Mộ Thu.
Cô hơi kinh ngạc, hai người bọn họ từ trước đều nói gió là mưa. “Còn con?”
“Tùy bọn chúng, sống chết của bọn chúng không liên quan đến tôi.”
Trong lòng cô dâng lên một nỗi chua xót, Tiểu Mạc Tiểu Nhiên là con của bọn họ……
“Không được, chúng tôi muốn đi theo mẹ.” Sở Mạc, Sở Nhiên trừng lớn đôi mắt to tròn xinh đẹp.
“Nhưng mà không cần đi sớm như vậy được không!?” Sở Nhiên chu cánh môi phấn nộn, “Người ta còn chưa có nói lời từ biệt với mọi người! Chị Thanh, bác Lâm, chị Nguyệt, dì Dung, anh Phong, chị Tố, dì Liên, chú Âu Dương………”
Phượng Dạ Diễm cúi người xuống trước mặt nhóc, vỗ vỗ khuôn mặt phấn nộn của nhóc, cười tà mị, “Nhóc có thể lựa chọn không đi theo chúng tôi, khi nào nhóc muốn đi, đó là tự do của nhóc, nhưng chúng tôi có muốn cho nhóc tới hay không, lại là tự do của chúng tôi.”
Sở Nhiên tức giận trừng mắt nhìn anh, “Tôi không muốn, tôi muốn bây giờ cùng đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.