Không Cần Lại Đến Trêu Chọc Ta

Chương 32: Xin đừng đến trêu chọc tôi

Vô Vị Bi Thương

02/10/2014

“Đoán xem chúng tôi ai là ai nào?”

Hai tiếng giọng nữ ngọt ngào vang lên.

Trong đình viện, hai cô gái mặc âu phục trắng nhạt, cách ăn mặc, kiểu tóc, dung mạo hoàn toàn giống nhau như đúc, các cô đứng đối diện chiếc ghế trắng. Trên ghế là hai cậu nhóc ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, hai má trắng nõn nà, thân thể nho nhỏ hơi tròn tròn đáng yêu, đôi mắt to ngập nước làm tất cả mọi người thích thương.

“Thật đáng yêu, thật sự thật đáng yêu, các cô xem mắt bọn chúng, thật lớn thật sáng a!”

“Hơn nữa hai má phấn nộn thật…muốn cắn một ngụm.”

“A a ·· tôi cũng muốn có cục cưng như vậy ····”

“Tôi rất muốn…ôm bọn họ, ôm vào nhất định rất thoải mái.”

Cách các cô không xa, một nhóm nữ giúp việc xúm lại một chỗ líu ríu, nhìn Sở Mạc, Sở Nhiên hai mắt lóe sáng chứa khát vọng sâu đậm.

“Chị là Nhạ Liên.” Sở Mạc duỗi ra ngón trỏ chỉ vào cô gái phía trước mặt, cùng một thời gian, Sở Nhiên cũng duỗi ra ngón trỏ chỉ vào cô gái trước mặt, “Chị là Nhạ Hoan.”

Thanh âm trẻ con mềm mại non nớt làm điên đảo một nhóm nữ giúp việc, khuôn mặt bọn họ đều tràn đầy say mê.

“Oa ··· Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên thật thông minh ···” Cô gái phía trước Sở Nhiên vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bọn chúng, trên khuôn mặt bọn chúng hôn một cái.

Oanh một tiếng, tức giận dâng lên, các cô giúp việc hung dữ trừng mắt cô, vẻ mặt thầm xót xa.

“Hoan nha đầu, chúng ta với cô thề không đội trời chung!!!!!”

Gió lạnh thổi qua, Nhạ Hoan đột nhiên cảm thấy mây đen bao phủ trên đầu, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được nguyên nhân, cô cong lên khóe môi, mỗi tay một bên vừa nhéo vừa xoa lên hai má Sở Mạc Sở Nhiên.

“Được rồi, bây giờ ngoan ngoãn nhắm mắt lại.”

Sở Mạc Sở Nhiên nghe lời nhắm mắt lại, hai cô gái nhanh chóng đổi vị trí cho nhau.

“Đoán xem chúng ta ai là ai?” Các cô đồng thời mở miệng, mỗi người một bên nghiêng nghiêng đầu, dí dỏm đáng yêu.

“Chị là Nhạ Hoan.” Sở Mạc nhìn thẳng cô gái trước mặt mình, cùng lúc đó, Sở Nhiên nhìn thẳng cô gái phía trước mình, “Chị là Nhạ Liên.”

Các cô vẻ mặt không tin, “Gạt người a! Các em là không có nhắm mắt lại! Các em nhìn lén?”

Trong lòng Sở Nhiêm khinh thường, cậu mỉm cười ngọt ngào, “Không có, tuy hai chị lớn lên giống như đúc nhưng nhìn ra rất dễ.”

“Là thần thái không giống nhau, chị Nhạ Liên có vẻ bình thản hơn, chị Nhạ Hoan thì có sức sống hơn.” Sở Mạc tiếp lời.

Các cô kinh ngạc sững sờ.

Vì là con nít nên tâm hồn thuần khiết sao? Hay bọn nhóc vốn dĩ khác với người thường, sức quan sát nhạy bén hơn? Không ai có thể đơn giản phân biệt được các cô, cho dù là ba mẹ ở chung nhiều năm cũng có thể không cẩn thận mà nhận lầm các cô.

Sở Nhiên nói nhỏ vào tai Sở Mạc, “Tiểu Mạc, em không chịu nổi nữa, anh muốn cùng chơi với các chị ấy tới trưa luôn sao? Hơn nữa còn là trò chơi ngây thơ như vậy! Tưởng chúng ta là con nít à!”

Sở Mạc nhìn cậu khinh khỉnh nói, “Chú ý từ ngữ của em, em vốn chính là con nít.”

“Hừ.” Sở Nhiên hừ lạnh, “Em là người lớn, cậu đã từng nói, em là nam tử hán phải bảo vệ mẹ.”



Tròng mắt nhanh như chớp linh động đảo qua một vòng, Sở Mạc giương lên nụ cười ngọt, “Chị Nhạ Liên, chúng em muốn gặp mẹ, mang bọn em đi gặp mẹ được không?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Sở Nhiên nhảy xuống ghế, lôi kéo tay Nhạ Hoan, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cô, “Tiểu Nhiên cũng nhớ mẹ, chị Nhạ Hoan mang bọn em đi gặp mẹ được không? Có được hay không?”

“À ·····” Liên cùng Hoan vẻ mặt khó xử, “Như thế không tốt đâu? Tụi chị cũng không quyết định được, Hoàng chủ cùng Diễm chủ đã ra lệnh, tuyệt đối không thể để các em tới gần Tô tiểu thư một bước, chúng ta ······”

“Chỉ nhìn một chút cũng không thể sao?” Sở Mạc, Sở Nhiên bẹt cái miệng nhỏ nhắn, “Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên rất nhớ…nhớ…mẹ”

Môi bọn chúng mím thật chặt, mắt to bắt đầu nổi lên nhiều điểm nước mắt.

“Đừng a! Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên ngoan, đừng khóc ···” Nhạ Liên cùng Nhạ Hoan không đành lòng an ủi bọn họ, lời còn chưa dứt nước mắt lại tiếp tục chảy xuống bên má phấn nộn.

Nhóm nữ giúp việc vẫn nhìn các cô nãy giờ thấy thế, đều đi tới, trừng mắt nhìn Nhạ Liên cùng Nhạ Hoan, vẻ mặt hung ác, “Các cô làm gì vậy?”

Nhạ Liên cùng Nhạ Hoan lại càng hoảng sợ, “Chúng tôi ··· chúng tôi ······ Tiểu Mạc Tiểu, Nhiên muốn gặp Tô tiểu thư ······”

Nhóm nữ giúp việc thở dài, tất cả đều ngồi xổm xuống nhìn xem hai mắt đẫm lệ của Sở Mạc, Sở Nhiên.

Ngữ Nhu vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bọn chúng, “Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên ngoan, mấy chị cũng rất khó xử, các em thông cảm với tụi chị được không?”

Các nữ giúp việc khác khó có được cơ hội tốt, đều duỗi ra móng vuốt véo véo hai má bọn chúng, xoa xoa bàn tay nhỏ bé bọn họ, xoa bóp vòng eo bọn chúng, sờ sờ mông nhỏ bọn chúng.

Tác chiến thất bại, xem ra lần này không thể nào nhìn thấy mẹ.

Sở Mạc tránh né ma trảo, ra hiệu với Sở Nhiên.

Hai cậu nhóc khó khăn giãy ra, giật nhẹ váy Nhạ Liên cùng Nhạ Hoan, “Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên đã đói bụng.”

Thấy bọn chúng không yêu cầu gặp mẹ nữa, các cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mỗi người ôm lấy một đứa, “Chị mang các em đi ăn cơm.”

Các cô đi vào trong nhà, lưu lại một đám nữ giúp việc ánh mắt say mê.

~~~~~~~~~~~~~

Tập đoàn Phượng Đế một tháng tổ chức họp đại hội một lần, vào thời điểm đó, quản lí đến từ các ngành phải báo cáo tình hình các công ty của Phượng Đế tập đoàn. Giờ phút này, tại phòng họp trên tầng 68, quản lý từ các nơi đến đã ngồi đủ bên bàn hội nghị dài.

“Bởi vì chúng tôi đã suy xét cẩn thận, hơn nữa còn có sự cố vấn của Anh Tỉnh tiên sinh, nên bộ phận tiếp thị ở Á Châu đã đem Phượng Đế tại Hồng Kông, Cửu Long tiến hành mua bán với tập đoàn Lâm thị, tổng tài, người xem ····” Quản lí phòng thị trường nơm nớp lo sợ nói, trên mặt mồ hôi lạnh ứa ra, cũng không dám lau, thỉnh thoảng giương mắt kinh sợ nhìn Phượng Dạ Hoàng vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo ngồi trên ghế chủ tọa.

Ngoại trừ người đàn ông khí phách ngồi bên trái Phượng Dạ Hoàng ra thì những người khác đều ngồi rất nghiêm chỉnh, thở cũng không dám thở mạnh.

Reng reng reng ·······

Giai điệu duyên dáng vang lên.

Là ai muốn chết? Ngàn vạn lần đừng liên lụy đến bọn họ nha! Trong lòng mọi người kinh hãi, lúc nhìn thấy thư kí bên cạnh Phượng Dạ Hoàng trình lên điện thoại thì thở dài một hơi.

Từ lúc nghe điện thoại đến tắt điện thoại, chỉ có ngắn ngủn một phút đồng hồ, sau đó Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng.

“Tiếp tục.”



Phượng Dạ Hoàng ra lệnh một tiếng, quản lí phòng thị trường mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng cuồn loạn, ông ta đã nói xong nha, còn muốn nói gì nữa?

“Tôi cho rằng, cùng Lâm thị hợp tác, không tới nửa năm, lợi nhuận sẽ đạt ·······”

‘Phanh’ một tiếng, là thanh âm Phượng Dạ Hoàng đứng lên đá ngã cái ghế.

Anh đi thẳng ra cửa, mặc kệ hội nghị có đang tiến hành hay không, cũng không nhìn mọi người có bị dọa cho kinh hãi không

Lệ Thiên Triệt vỗ vỗ vai quản lí thị trường sợ tới mức xanh cả mặt, vẻ mặt vui vẻ, “Yên tâm đi, không có việc gì, không phải lỗi của ông”

Phong Viêm Liệt nhìn về hướng Phượng Dạ Hoàng rời đi, môi mỏng hé mở, thấp giọng mở miệng, “Hội nghị tiếp tục.”

Dạ Ti Thần dùng khuỷu tay đẩy nhẹ Bắc Điều Thương Long bên cạnh mình, nhỏ giọng nói, “Long, có … cảm thấy hôm nay Hoàng lão đại không bình thường không, hình như rất tức giận! Hơn nữa sáng sớm đã ngẩn người.”

“Ừ.” Bắc Điều Thương Long gật đầu, lập tức thần bí nói, “Nghe được một tin tình báo đáng tin cậy, Hoàng lão đại đã tìm lại được sủng vật yêu thích nhất , nghe nói ·····”

Anh Tỉnh Khôi ngồi ở bên cạnh bọn họ khinh thường một cái, lựa chọn xem nhẹ hai con khỉ đang đùa giỡn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hướng Đông nhìn đồ ăn trên bàn rõ ràng không được đụng qua, nhìn về phía thân ảnh nhỏ gầy đứng trước cửa sổ ngơ ngác từ trưa tới giờ.

“Tiểu Thu, mặc kệ như thế nào, thân thể vẫn là quan trọng nhất, em ăn chút gì a! Buổi sáng hôm nay em đã không ăn gì rồi.”

Tô Mộ Thu lắc đầu, “Em không đói bụng.” Vẫn nhìn qua ngoài cửa sổ ngẩn người.

‘Phanh’ một tiếng, cửa bị đẩy ra.

“Không ăn cơm, muốn tuyệt thực để kháng cự chúng tôi sao?” Phượng Dạ Hoàng vẻ mặt hung ác nham hiểm, thanh âm lạnh đến cực điểm.

“Hoàng thiếu gia.” Hướng Đông kính cẩn gật đầu.

“Em đã quên trong tay chúng tôi còn có hai tiểu quỷ sao?” Anh đứng ở sau lưng Tô Mộ Thu, kiêu ngạo nhìn cô, bắt gặp thân thể cô rõ ràng đang run lên. Đôi tay anh vòng qua eo, từ phía sau ôm lấy cô, “Hầu hạ em ăn cơm là chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không được, em nói xem, nữ giúp việc như vậy Phượng gia làm sao dùng? Em muốn tôi giết cô ta sao?”

“Xin Hoàng thiếu gia trách phạt.” Hướng Đông sợ hãi quỳ xuống.

“Anh ngoại trừ uy hiếp tôi ra còn có thể làm gì khác? Tôi không sợ, anh giết đi, đem toàn bộ mọi người giết sạch đi, tốt nhất cũng giết tôi luôn đi.” Cô yếu ớt nói, ánh mắt hoảng hốt.

Cô mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá.

Anh hơi nhíu mày, dùng ánh mắt bảo Hướng Đông rời đi, ôm thân thể gầy yếu vào trong ngực, “Tại sao em không nguyện ý ở lại bên người chúng tôi?” Chỗ sâu trong mắt phượng ẩn ẩn đau khổ.

Cô gắt gao cắn môi, bỗng dưng, cô không biết lấy ở đâu ra sức lực, liều mạng giãy dụa, nhưng anh lại xoay người cô ôm vào trong ngực, càng dùng sức ôm chặt cô hơn, mắt đẹp tràn ra chuỗi nước mắt, cô níu lấy lồng ngực của anh ô ô khóc,.

“Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến địa vị nữ chủ nhân Phượng gia ··· tôi chưa từng nghĩ tới ·· tôi chỉ cần một cuộc sống an ổn bình thường ···· van xin các người····· buông tha tôi ···· tôi không hề kiên cường ···· lòng của tôi rất yếu ớt ······ lại chịu không nổi thương tổn ···· tôi cái gì cũng không có ···· ngay cả sự tôn nghiêm cuối cùng cũng bị các người tàn nhẫn tước đoạt ···· nếu như các người không yêu tôi vậy thì các người không cần lại đến trêu chọc tôi ···· buông tha tôi được không ····· a a a ······ tôi thật hận thật hận ··· thật hận các người···” Cô đột nhiên phát điên lên đánh anh, “Các người vì cái gì tuyệt tình như vậy ···· tại sao phải nhục nhã tôi ····· tại sao phải tìm người đến nhục nhã tôi ···· vì cái gì ······”

Cô hung hăng cắn lên cánh tay anh, dường như dùng hết toàn bộ khí lực, mà anh vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng đứng yên để cô cắn, cũng không buông tay, ngay cả lông mày cũng không nhíu lại, chỉ là sâu trong đôi mắt lóe lên tia tàn ngược khát máu làm cho đáy lòng người ta phát lạnh.

Cô nới lỏng miệng, vùi đầu vào lồng ngực của anh, vẫn không khống chế được khóc, nước mắt nhuộm ướt một mảng lớn trước ngực anh. Anh vỗ nhè nhẹ lưng của cô, cô khóc càng lớn, khóc đến sức cùng lực kiệt, mới chậm rãi nức nở nghẹn ngào ngủ thật say.

Anh nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường lớn, tại cánh môi cô ấn xuống một nụ hôn, nhìn cô một cái thật nhu tình, rồi sau đó xoay người rời đi, toàn thân bao phủ khí tức âm hàn khắc nghiệt lạnh băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Không Cần Lại Đến Trêu Chọc Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook