Chương 57: Người yêu sắm vai 1 (H)
Thiếu Máu Team
18/01/2021
“Mỵ Mỵ, hôm nay là thứ sáu đó!”
Ăn cơm tối xong, Thịnh liền bám dính sau lưng Mỵ Mỵ, chết cũng không rời. Bởi vì hôm nay là thứ sáu, phải đến lượt của anh rồi đó! Nghĩ tới mai là cuối tuần, đêm nay anh có thể làʍ ȶìиɦ cùng Mỵ Mỵ, tiểu đệ đệ thật hưng phấn mà dựng đứng lên.
“Thịnh, em thật sự mệt lắm! Em muốn đi ngủ sớm!”
Cô thật nhung nhớ những ngày cuối tuần hạnh phúc có thể ngủ sớm kia nha. Hai cuối tuần vừa rồi đều bị ba người đàn ông kia dùng những phương thức khác nhau mà “lay” tỉnh, mà thân thể mẫn cảm của cô sau khi bị “lay” tỉnh liền cự tuyệt bọn họ tiếp tục “lay” nữa. Chẳng những không từ chối được bọn họ mà cô càng nói họ càng hưng phấn, hoan nghênh các anh hung hăng “lay” cô!
“Thật vậy sao? Nhưng mà…”
Đáng thương nhìn xuống tiểu đệ đệ của mình, vẻ mặt nếu hôm nay Mỵ Mỵ cự tuyệt anh thì chứng bệnh giấu kín lâu nay của anh có thể phát tác bất cứ lúc nào!
“Được rồi…”
“Ai! Chờ một chút! Được rồi, đi tắm sạch sẽ rồi nằm trêи giường chờ em!”
Tính cô ăn mềm không ăn cứng, đặc biệt đối với bộ dáng giả vờ đáng thương của Thịnh thì càng không có năng lực cự tuyệt! Các anh đều yêu cô đến vậy, cũng không bắt buộc cô làm chuyện mình không thích. Cô phải cảm ơn trời đất đã đồng thời cho cô ba người đàn ông vĩ đại như vậy còn có năng lực làʍ ȶìиɦ theo nhóm khiến cô thật sự vui sướиɠ! Tuy rằng bọn anh chủ yếu là hi vọng cô cho bọn anh “làm” mà thôi!
“Tuyệt vời!”
Yeah! Anh biết Mỵ Mỵ sẽ cắn câu mà! Hưng phấn tắm rửa sạch sẽ, xịt vài giọt nước hoa nam mới mua, Thịnh kɧօáϊ trá lăn lộn trêи giường lớn, chờ Mỵ Mỵ sau khi ăn cơm chiều rồi chơi cùng Đại Tuyết trở về phòng.
“A!”
Mỵ Mỵ sau khi chơi đùa cùng Đại Tuyết tiến vào phòng của mình. Cô còn đang buồn bực vì sao phòng lại tối như vậy, muốn hỏi sao Thịnh không bật đèn thì liền bị người đứng sau lưng ôm ngang cổ, ném xuống giường.
“Ha ha ha, cô gái, ông đây đã thích cô từ lâu, như thế nào, hôm nay chơi đùa với ông đây đi!”
Ôm lấy cô ngoài Thịnh ra còn có ai chứ. Anh chẳng qua là đang nằm trêи giường chờ Mỵ Mỵ tới “sủng hạnh” tới mất kiên nhẫn bèn nghĩ ra cách chơi đùa nhập vai, càng nghĩ càng thấy chủ ý này không tồi, lập tức về phòng của mình rồi tìm thứ gì anh cất giữ cẩn thận đã lâu.
“Anh…”
Biết là giọng của Thịnh, định mắng anh bị thần kinh sao, lập tức nghĩ tới đây chính là chơi trò sắm vai đi. Ưm…, chắc là sẽ thú vị lắm nha.
“Đừng mà, cầu xin ông hãy thả tiểu nữ ra đi, tiểu nữ vẫn còn trong trắng, tương lai vẫn muốn gả cho người ta!”
“Ồ, còn là một hoàng hoa khuê nữ nữa chứ, vậy thì ông đây càng không thể khách khí! Tiểu cô nương nàng yên tâm, nàng sau này hãy đi theo gia, làm vợ bé thứ 28 của ta!”
Nói xong liền xé toang trường bào trêи người mình, lộ ra thân thể trần truông. Haha, năm ngoái ở trường học bị anh em bắt diễn kịch《 Lương Chúc 》, cuối cùng cho anh bộ đồ hóa trang này coi như thù lao. Hiện giờ xem ra đúng là anh đã tính từ trước rồi nha!
“Đừng mà, van cầu ngài, trong nhà tiểu nữ còn ba ca ca đợi tiểu nữ trở về, xin ngài thả tiểu nữ đi, đại ân đại đức kiếp sau sẽ báo đáp!”
Diễn ba phần thật giả, Mỵ Mỵ diễn giống như là nói sự thật, còn quỳ trêи giường, giả bộ dập đầu cầu Thịnh buông tha cô.
“Hừ, vào cửa này rồi mà còn muốn ra ngoài? Nếu nàng hầu hạ gia thật tốt, gia có lẽ có thể lưu lại mạng của nàng, nếu hầu hạ không tốt, cẩn thận cái mạng của ba ca ca nhà nàng!”
Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào căn phòng tối tăm, Thịnh một tay cầm đầu Mỵ Mỵ đặt trước ɖu͙ƈ vọng đã sớm sưng lên của anh, cứng rắn đem ɖu͙ƈ vọng của mình nhét vào trong miệng nhỏ của cô.
“Hầu hạ ta thật tốt, ngậm vào!”
“Ưm…”
Giả bộ giãy dụa hai cái, Nhưng mà cái miệng nhỏ tham ăn kia đã sớm vội vàng ngập lấy côn thịt của Thịnh! Thịnh vừa mới tắm xong nên ở trêи côn thịt có mùi thật thơm, ăn thật là ngon! Cảm giác côn thịt cách cô hơi xa, cô dùng tay nhỏ mềm mại cầm phía dưới tinh hoàn của côn thịt, kéo về phía mình.
“Ưm…, Ưm…”
“Này…, được rồi, hầu hạ gia chu đáo vào, a…, nắm nhẹ thôi, sinh mạng gia cũng bị nàng nhéo chết mất! Ưm…, ngậm sướиɠ quá…”
Cũng không biết là ai đang cưỡng gian ai nữa, lúc này không nghe thấy tiếng Mỵ Mỵ cầu cứu mà chỉ thấy Thịnh kêu rất hăng say.
“A…, tốt lắm tốt lắm, gia bị ngậm vô cùng thoải mái, chúng ta tiến hành bước tiếp theo đi!”
“Ưm…, tiểu nữ muốn côn thịt!”
Mỵ Mỵ đang ăn hăng say đột nhiên côn thịt trong miệng bị rút ra ngoài. Cô bất mãn kháng nghị, chưa thấy thỏa mãn mà ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, tay nhỏ muốn kéo côn thịt của Thịnh lại.
“Tạch!”
Thịnh ấn công tắc trêи tường, thoáng chốc ánh sáng lan tỏa khắp căn phòng khiến hai người đã quen với bóng tối hơi nheo mắt lại.
“Mỵ Mỵ, thay quần áo trước, rồi chúng ta lại tiếp tục!”
Tạm thời kéo người ra, vội vàng mặc cho Mỵ Mỵ bộ trang phục Chúc Anh Đài của nữ.
“A…, thú vị thật nha!”
Vậy mà lại có trang phục của nữ, Mỵ Mỵ hưng phấn theo động tác của Thịnh khoác bộ trang phục đó lên, rồi nhặt bộ anh vừa mới cởi ra kia mặc lại cho anh.
“Tiểu cô nương, múa cho gia xem đi! Nếu múa đẹp, gia sẽ có thưởng!”
Diễn, đương nhiên vẫn tiếp tục diễn!
“Gia, tiểu nữ không làm, van cầu gia thả tiểu nữ được không!”
Miệng đáng thương nói, nếu ánh mắt khi kể lại sự việc không dễ thương như vậy thì Thịnh đã không vì bị quyến rũ mà côn thịt lại cứng lên vài phần.
“Không đâu! Ha ha, nàng nếu không múa, vậy mạng ba ca ca kia của nàng…”
Thịnh sờ sờ cằm, bộ dáng tự hỏi nên lấy mạng ba ca ca của tiểu cô nương này như thế nào.
“Đừng mà, gia, cầu ngài đừng làm hại ca ca của tiểu nữ, để tiểu nữ múa là được!”
Chưa ăn thịt heo chả nhẽ chưa thấy heo chạy sao? Hiện giờ trêи TV cái gì mà không chiếu!
“Ưm…, múa thật là đẹp, gia thực thỏa mãn!”
Đói khát nuốt nước bọt xuống, không nghĩ tới Mỵ Mỵ lại có thể mê người như vậy. Biểu cảm dễ thương và tư thế ɖâʍ đãng kia khiến ƈôи ȶɦịt giữa hai chân của anh ngọ nguậy trong trường bào rồi dựng một cái lều trại thật to.
“Ưm…”
Mỵ Mỵ có được cổ vũ, múa càng hăng say. Lúc cô nâng chân thoáng qua trước mắt Thịnh, hoa huyệt mê người hiện ra như ẩn như hiện. Lúc lại khom người về phía trước, hai tay cách quần áo mỏng dính nắm lấy nơi tròn trịa kia khiến đầu иɦũ ɦσα mẫn cảm càng thêm lộ rõ. Lúc sau lại cúi người quay lưng về phía Thịnh, tay nhỏ non mịn từ bắp chân trườn lên nắm lấy bờ ʍôиɠ mềm mại, không quên kéo theo làn váy mềm mại khiến hoa huyệt mẫn cảm ướt át lộ ra trước mắt Thịnh. Tay nhỏ nghịch ngợm vỗ vào ʍôиɠ trắng tuyết, đánh đến đỏ ửng, đối lập với màu trắng của da thịt làm hình ảnh thêm ɖâʍ mỹ.
“Tiểu lẳng lơ!”
Nhịn không được nữa, Thịnh nắm lấy ʍôиɠ Mỵ Mỵ, quỳ giữa hai chân cô, ngậm tiểu ɖâʍ huyệt chảy tứ tung ɖâʍ thủy kia vào.
“A…, gia, đừng mà, a…, cầu xin ngài, cầu xin ngài thả tiểu nữ ra! Ca ca của tiểu nữ còn đang đợi tiểu nữ, a ưm…”
Miệng cầu xin tha thứ nhưng ʍôиɠ lại hưng phấn đong đưa theo khiến ɖâʍ thủy từ hoa huyệt tràn ra dính hết bên miệng Thịnh, muốn cảm nhận được nhiều kɧօáϊ cảm hơn nữa từ môi lưỡi của anh.
“Tiểu lẳng lơ, đã ướt thành như vậy, còn nói Đừng mà!”
Thiếu chút nữa bị tiểu ɖâʍ huyệt bịt cho ngạt thở nhưng anh vẫn là không tức giận, đối với biểu tình phóng đãng như vậy của Mỵ Mỵ càng thêm say mê.
“Ca ca? Ta thấy nàng vẫn nên hầu hạ ta thật tốt vì ca ca đi! Chuyện ca ca nàng ta hứa với nàng, chỉ cần nàng để ta thao tiểu huyệt sướиɠ lên tận trời là được nha!”
“Đừng mà, đừng mà, tiểu nữ vẫn muốn gả cho người khác, ưm a…, cầu ngài…, cầu ngài…”
Tha cho tiểu nữ đi! Nhưng mà Mỵ Mỵ quên nói năm chữ kia! Làm sao còn giống cầu xin tha thứ chứ, càng vô cùng đắc ý muốn côn thịt nhanh nhanh cắm vào trong tiểu huyệt khó nhịn của cô. Bị kɧօáϊ cảm kϊƈɦ thích khiến chân Mỵ Mỵ nhũn ra thiếu chút nữa bị ngã, may là Thịnh nắm được háng của cô, giữ lại thân thể đang trượt xuống của cô.
Ăn cơm tối xong, Thịnh liền bám dính sau lưng Mỵ Mỵ, chết cũng không rời. Bởi vì hôm nay là thứ sáu, phải đến lượt của anh rồi đó! Nghĩ tới mai là cuối tuần, đêm nay anh có thể làʍ ȶìиɦ cùng Mỵ Mỵ, tiểu đệ đệ thật hưng phấn mà dựng đứng lên.
“Thịnh, em thật sự mệt lắm! Em muốn đi ngủ sớm!”
Cô thật nhung nhớ những ngày cuối tuần hạnh phúc có thể ngủ sớm kia nha. Hai cuối tuần vừa rồi đều bị ba người đàn ông kia dùng những phương thức khác nhau mà “lay” tỉnh, mà thân thể mẫn cảm của cô sau khi bị “lay” tỉnh liền cự tuyệt bọn họ tiếp tục “lay” nữa. Chẳng những không từ chối được bọn họ mà cô càng nói họ càng hưng phấn, hoan nghênh các anh hung hăng “lay” cô!
“Thật vậy sao? Nhưng mà…”
Đáng thương nhìn xuống tiểu đệ đệ của mình, vẻ mặt nếu hôm nay Mỵ Mỵ cự tuyệt anh thì chứng bệnh giấu kín lâu nay của anh có thể phát tác bất cứ lúc nào!
“Được rồi…”
“Ai! Chờ một chút! Được rồi, đi tắm sạch sẽ rồi nằm trêи giường chờ em!”
Tính cô ăn mềm không ăn cứng, đặc biệt đối với bộ dáng giả vờ đáng thương của Thịnh thì càng không có năng lực cự tuyệt! Các anh đều yêu cô đến vậy, cũng không bắt buộc cô làm chuyện mình không thích. Cô phải cảm ơn trời đất đã đồng thời cho cô ba người đàn ông vĩ đại như vậy còn có năng lực làʍ ȶìиɦ theo nhóm khiến cô thật sự vui sướиɠ! Tuy rằng bọn anh chủ yếu là hi vọng cô cho bọn anh “làm” mà thôi!
“Tuyệt vời!”
Yeah! Anh biết Mỵ Mỵ sẽ cắn câu mà! Hưng phấn tắm rửa sạch sẽ, xịt vài giọt nước hoa nam mới mua, Thịnh kɧօáϊ trá lăn lộn trêи giường lớn, chờ Mỵ Mỵ sau khi ăn cơm chiều rồi chơi cùng Đại Tuyết trở về phòng.
“A!”
Mỵ Mỵ sau khi chơi đùa cùng Đại Tuyết tiến vào phòng của mình. Cô còn đang buồn bực vì sao phòng lại tối như vậy, muốn hỏi sao Thịnh không bật đèn thì liền bị người đứng sau lưng ôm ngang cổ, ném xuống giường.
“Ha ha ha, cô gái, ông đây đã thích cô từ lâu, như thế nào, hôm nay chơi đùa với ông đây đi!”
Ôm lấy cô ngoài Thịnh ra còn có ai chứ. Anh chẳng qua là đang nằm trêи giường chờ Mỵ Mỵ tới “sủng hạnh” tới mất kiên nhẫn bèn nghĩ ra cách chơi đùa nhập vai, càng nghĩ càng thấy chủ ý này không tồi, lập tức về phòng của mình rồi tìm thứ gì anh cất giữ cẩn thận đã lâu.
“Anh…”
Biết là giọng của Thịnh, định mắng anh bị thần kinh sao, lập tức nghĩ tới đây chính là chơi trò sắm vai đi. Ưm…, chắc là sẽ thú vị lắm nha.
“Đừng mà, cầu xin ông hãy thả tiểu nữ ra đi, tiểu nữ vẫn còn trong trắng, tương lai vẫn muốn gả cho người ta!”
“Ồ, còn là một hoàng hoa khuê nữ nữa chứ, vậy thì ông đây càng không thể khách khí! Tiểu cô nương nàng yên tâm, nàng sau này hãy đi theo gia, làm vợ bé thứ 28 của ta!”
Nói xong liền xé toang trường bào trêи người mình, lộ ra thân thể trần truông. Haha, năm ngoái ở trường học bị anh em bắt diễn kịch《 Lương Chúc 》, cuối cùng cho anh bộ đồ hóa trang này coi như thù lao. Hiện giờ xem ra đúng là anh đã tính từ trước rồi nha!
“Đừng mà, van cầu ngài, trong nhà tiểu nữ còn ba ca ca đợi tiểu nữ trở về, xin ngài thả tiểu nữ đi, đại ân đại đức kiếp sau sẽ báo đáp!”
Diễn ba phần thật giả, Mỵ Mỵ diễn giống như là nói sự thật, còn quỳ trêи giường, giả bộ dập đầu cầu Thịnh buông tha cô.
“Hừ, vào cửa này rồi mà còn muốn ra ngoài? Nếu nàng hầu hạ gia thật tốt, gia có lẽ có thể lưu lại mạng của nàng, nếu hầu hạ không tốt, cẩn thận cái mạng của ba ca ca nhà nàng!”
Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào căn phòng tối tăm, Thịnh một tay cầm đầu Mỵ Mỵ đặt trước ɖu͙ƈ vọng đã sớm sưng lên của anh, cứng rắn đem ɖu͙ƈ vọng của mình nhét vào trong miệng nhỏ của cô.
“Hầu hạ ta thật tốt, ngậm vào!”
“Ưm…”
Giả bộ giãy dụa hai cái, Nhưng mà cái miệng nhỏ tham ăn kia đã sớm vội vàng ngập lấy côn thịt của Thịnh! Thịnh vừa mới tắm xong nên ở trêи côn thịt có mùi thật thơm, ăn thật là ngon! Cảm giác côn thịt cách cô hơi xa, cô dùng tay nhỏ mềm mại cầm phía dưới tinh hoàn của côn thịt, kéo về phía mình.
“Ưm…, Ưm…”
“Này…, được rồi, hầu hạ gia chu đáo vào, a…, nắm nhẹ thôi, sinh mạng gia cũng bị nàng nhéo chết mất! Ưm…, ngậm sướиɠ quá…”
Cũng không biết là ai đang cưỡng gian ai nữa, lúc này không nghe thấy tiếng Mỵ Mỵ cầu cứu mà chỉ thấy Thịnh kêu rất hăng say.
“A…, tốt lắm tốt lắm, gia bị ngậm vô cùng thoải mái, chúng ta tiến hành bước tiếp theo đi!”
“Ưm…, tiểu nữ muốn côn thịt!”
Mỵ Mỵ đang ăn hăng say đột nhiên côn thịt trong miệng bị rút ra ngoài. Cô bất mãn kháng nghị, chưa thấy thỏa mãn mà ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, tay nhỏ muốn kéo côn thịt của Thịnh lại.
“Tạch!”
Thịnh ấn công tắc trêи tường, thoáng chốc ánh sáng lan tỏa khắp căn phòng khiến hai người đã quen với bóng tối hơi nheo mắt lại.
“Mỵ Mỵ, thay quần áo trước, rồi chúng ta lại tiếp tục!”
Tạm thời kéo người ra, vội vàng mặc cho Mỵ Mỵ bộ trang phục Chúc Anh Đài của nữ.
“A…, thú vị thật nha!”
Vậy mà lại có trang phục của nữ, Mỵ Mỵ hưng phấn theo động tác của Thịnh khoác bộ trang phục đó lên, rồi nhặt bộ anh vừa mới cởi ra kia mặc lại cho anh.
“Tiểu cô nương, múa cho gia xem đi! Nếu múa đẹp, gia sẽ có thưởng!”
Diễn, đương nhiên vẫn tiếp tục diễn!
“Gia, tiểu nữ không làm, van cầu gia thả tiểu nữ được không!”
Miệng đáng thương nói, nếu ánh mắt khi kể lại sự việc không dễ thương như vậy thì Thịnh đã không vì bị quyến rũ mà côn thịt lại cứng lên vài phần.
“Không đâu! Ha ha, nàng nếu không múa, vậy mạng ba ca ca kia của nàng…”
Thịnh sờ sờ cằm, bộ dáng tự hỏi nên lấy mạng ba ca ca của tiểu cô nương này như thế nào.
“Đừng mà, gia, cầu ngài đừng làm hại ca ca của tiểu nữ, để tiểu nữ múa là được!”
Chưa ăn thịt heo chả nhẽ chưa thấy heo chạy sao? Hiện giờ trêи TV cái gì mà không chiếu!
“Ưm…, múa thật là đẹp, gia thực thỏa mãn!”
Đói khát nuốt nước bọt xuống, không nghĩ tới Mỵ Mỵ lại có thể mê người như vậy. Biểu cảm dễ thương và tư thế ɖâʍ đãng kia khiến ƈôи ȶɦịt giữa hai chân của anh ngọ nguậy trong trường bào rồi dựng một cái lều trại thật to.
“Ưm…”
Mỵ Mỵ có được cổ vũ, múa càng hăng say. Lúc cô nâng chân thoáng qua trước mắt Thịnh, hoa huyệt mê người hiện ra như ẩn như hiện. Lúc lại khom người về phía trước, hai tay cách quần áo mỏng dính nắm lấy nơi tròn trịa kia khiến đầu иɦũ ɦσα mẫn cảm càng thêm lộ rõ. Lúc sau lại cúi người quay lưng về phía Thịnh, tay nhỏ non mịn từ bắp chân trườn lên nắm lấy bờ ʍôиɠ mềm mại, không quên kéo theo làn váy mềm mại khiến hoa huyệt mẫn cảm ướt át lộ ra trước mắt Thịnh. Tay nhỏ nghịch ngợm vỗ vào ʍôиɠ trắng tuyết, đánh đến đỏ ửng, đối lập với màu trắng của da thịt làm hình ảnh thêm ɖâʍ mỹ.
“Tiểu lẳng lơ!”
Nhịn không được nữa, Thịnh nắm lấy ʍôиɠ Mỵ Mỵ, quỳ giữa hai chân cô, ngậm tiểu ɖâʍ huyệt chảy tứ tung ɖâʍ thủy kia vào.
“A…, gia, đừng mà, a…, cầu xin ngài, cầu xin ngài thả tiểu nữ ra! Ca ca của tiểu nữ còn đang đợi tiểu nữ, a ưm…”
Miệng cầu xin tha thứ nhưng ʍôиɠ lại hưng phấn đong đưa theo khiến ɖâʍ thủy từ hoa huyệt tràn ra dính hết bên miệng Thịnh, muốn cảm nhận được nhiều kɧօáϊ cảm hơn nữa từ môi lưỡi của anh.
“Tiểu lẳng lơ, đã ướt thành như vậy, còn nói Đừng mà!”
Thiếu chút nữa bị tiểu ɖâʍ huyệt bịt cho ngạt thở nhưng anh vẫn là không tức giận, đối với biểu tình phóng đãng như vậy của Mỵ Mỵ càng thêm say mê.
“Ca ca? Ta thấy nàng vẫn nên hầu hạ ta thật tốt vì ca ca đi! Chuyện ca ca nàng ta hứa với nàng, chỉ cần nàng để ta thao tiểu huyệt sướиɠ lên tận trời là được nha!”
“Đừng mà, đừng mà, tiểu nữ vẫn muốn gả cho người khác, ưm a…, cầu ngài…, cầu ngài…”
Tha cho tiểu nữ đi! Nhưng mà Mỵ Mỵ quên nói năm chữ kia! Làm sao còn giống cầu xin tha thứ chứ, càng vô cùng đắc ý muốn côn thịt nhanh nhanh cắm vào trong tiểu huyệt khó nhịn của cô. Bị kɧօáϊ cảm kϊƈɦ thích khiến chân Mỵ Mỵ nhũn ra thiếu chút nữa bị ngã, may là Thịnh nắm được háng của cô, giữ lại thân thể đang trượt xuống của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.