Không Có Chí Tiến Thủ Trong Truyện Thập Niên
Chương 7:
Thanh Việt Lưu Ca
15/08/2023
Điều kiện nhà họ Diệp cũng coi như số một số hai trong đại đội, bởi vì điểm công của Đội trưởng Diệp cao, hai đứa con trai lớn cũng đúng tuổi thanh niên trai tráng, làm việc nhanh nhẹn, cũng được mười điểm công như ông ấy. Rất nhiều người trong nhà không một lao động kiếm được mười điểm công mỗi ngày, nhà họ Diệp lại có đến ba người, mỗi năm đều hơn người khác rất xa.
Đàn ông có năng lực, phụ nữ nhà họ Diệp cũng không hề kém đấng mày râu chút nào. Vương Thúy Phân nổi tiếng là người lanh lẹ, không chỉ có làm việc chẳng có gì để chê, danh tiếng vợ Đội trưởng của bà ấy cũng rất tốt, bà ấy thường xuyên giúp đỡ phụ nữ trong đại đội xử lý mâu thuẫn, coi như là nửa Chủ nhiệm Hội phụ nữ, cho nên bà ấy nhiều hơn những người phụ nữ khác trong tổ đều tâm phục khẩu phục. Hai đứa con dâu dưới sự dẫn dắt của Vương Thúy Phân cũng cần cù chăm chỉ, đứa nuôi con thì nuôi con, đứa mang thai thì mang thai, vẫn không chậm trễ việc xuống đất kiểm điểm công.
Chăm chỉ sẽ giàu, mặc kệ thời đại nào đều không sai. Mà người Trung quốc có tiền sẽ xây nhà cũng là quy luật bất biến.
Hai năm trước thằng cả nhà họ Diệp vừa kết hôn, không lâu sau nhà họ Diệp đập gian nhà đất đã tồn tại mấy thập niên đi, xây dựng ngôi nhà gạch lợp ngói có một không hai trong đại đội, còn “xa xỉ” xây cả sân. Căn nhà nông thôn mộc mạc không có cách nào ở nổi, trong mắt Diệp Thư Hoa đã thật sự là ngôi nhà sang trọng trong mắt dân địa phương. Cho nên bọn họ dọn tới nhà mới một tháng, mẹ vợ của thằng Hai nhà họ Diệp đã dịu giọng không còn nhất quyết đòi lễ hỏi cao như lúc trước vẫn khăng khăng, đồng thời còn chuẩn bị của hồi môn phong phú, vô cùng vui mừng gả con gái đi.
Mỗi ngày cơm nước xong, người nhà họ Diệp thích nhất chính là ngồi trong cái sân đầy “khí thế” tán gẫu. Lúc Diệp Thư Hoa và Vương Thúy Phân tan làm trở về nhà, bọn họ đã ngồi chỉnh tề trong sân nghỉ ngơi rồi.
Công việc ở nhà ăn nhẹ nhàng hơn so với những chỗ khác, điểm duy nhất không tốt chính là trong đại đội đều tan làm, đã lấy cơm mang về nhà vừa ăn vừa nghỉ ngơi, bọn họ vẫn phải bận rộn dọn dẹp đồ đạc trong nhà ăn, ít nhất phải tan làm muộn hơn người khác nửa tiếng đồng hồ.
Cũng vì vậy, Diệp Thư Hoa còn ăn cơm trước khi bắt đầu làm việc, thức ăn mới ra lò nóng hổi, không muốn về nhà ăn đồ ăn thừa.
Đáng tiếc là mặc kệ cơm canh mới ra lò hay đồ ăn thừa đều có mùi vị chẳng ra gì.
Tâm trạng Diệp Thư Hoa rất tốt, cho nên vừa vào sân đã chủ động chào hỏi mọi người: “Cha, anh cả anh hai, chị cả, chị hai!”
Nói xong vô cùng buồn cười nhìn bé mập trong lòng chị dâu lớn (chị cả).
Ở trong lòng Diệp Thư Hoa, chị dâu lớn chẳng ra sao, nhưng đứa cháu mập mạp của cô vẫn rất có tiền đồ, còn nhỏ mà đã biết cô có năng khiếu bẩm sinh. Người ta vẫn nói ai cho bú người đó chính là mẹ, mỗi lần thằng ranh con nhìn thấy cô là ngay cả bú sữa mẹ cũng không muốn bú nữa.
Lúc này bé mập bị cô út véo má, quả nhiên đang giãy giụa trong lòng mẹ, nhào về phía cô út mình, chọc cho người lớn có mặt trong sân đều cười to không dứt.
Từ trước đến giờ Diệp Thư Hoa cũng không mấy kiên nhẫn đối với con nít, nhưng mà hôm nay tâm trạng tốt, có thể ôm một cái. Cô đang định đưa tay ra, Đội trưởng Diệp đang cầm băng ghế ngồi dưới mái hiên giả dạng người có ăn có học lại đột nhiên vẫy vẫy cô: “Bé em, lại đây viết mấy thứ giùm cha.”
“Bé em” lập thức sững sờ, không phải bởi vì ghét bỏ cái tên này quá quê cha đất tổ, mà lời nói của Đội trưởng Diệp khiến cô nhớ lại mình đã từng làm chuyện ngu xuẩn gì.
Đời trước Diệp Thư Hoa là người sinh sau năm chín mươi chính tông. Ở trong sách vở, các thầy cô giáo đều giữ kín như bưng về những thập niên đặc thù, không muốn nói nhiều, bản thân cô cũng không muốn tìm hiểu sâu, thế là vẫn luôn nghĩ một cách đương nhiên rằng thời kỳ ăn “Cơm tập thể” cũng hỗn loạn như những tháng năm đằng đẵng kia.
Cho nên lúc Đại đội trưởng vừa đuổi cô xuống giường, cô chỉ có thể đi theo đồng chí Vương Thúy Phân đến nhà ăn làm việc, Diệp Thư Hoa thật sự sống không còn gì luyến tiếc. Cô cho rằng mình phải vùi đầu ở nhà ăn năm dài tháng rộng… Trong ấn tượng của cô, năm 1977 sẽ khôi phục việc thi đại học, đánh dấu thời kỳ nào đó kết thúc. Diệp Thư Hoa cho rằng chắc chắn thời gian “Cơm tập thể” giải tán là vào lúc đó.
Khi ấy chỉ làm việc trong nhà ăn một ngày, Diệp Thư Hoa đã mệt mỏi thở hồng hộc như chó, nếu làm việc lặp đi lặp lại hơn bốn năm thì sẽ ra sao chứ? Chỉ nghĩ thôi đã muốn xỉu ngang, còn không bằng chết đi cho rồi!
Vương Thúy Phân chỉ chiêu, ám chỉ trong nhà người thật sự nắm quyền là cha của cô, phải khiến cho người cha Đội trưởng hài lòng về cô, yêu thích cô, như thế cuộc sống mới tốt được.
Sau đó Diệp Thư Hoa mới biết, đồng chí Vương Thúy Phân để cho cô đi lấy lòng người cha Đội trưởng hoàn toàn khác với những gì cô hiểu. Nhưng lúc đó cô thật sự cảm thấy đây đã là đường ra duy nhất rồi.
Đàn ông có năng lực, phụ nữ nhà họ Diệp cũng không hề kém đấng mày râu chút nào. Vương Thúy Phân nổi tiếng là người lanh lẹ, không chỉ có làm việc chẳng có gì để chê, danh tiếng vợ Đội trưởng của bà ấy cũng rất tốt, bà ấy thường xuyên giúp đỡ phụ nữ trong đại đội xử lý mâu thuẫn, coi như là nửa Chủ nhiệm Hội phụ nữ, cho nên bà ấy nhiều hơn những người phụ nữ khác trong tổ đều tâm phục khẩu phục. Hai đứa con dâu dưới sự dẫn dắt của Vương Thúy Phân cũng cần cù chăm chỉ, đứa nuôi con thì nuôi con, đứa mang thai thì mang thai, vẫn không chậm trễ việc xuống đất kiểm điểm công.
Chăm chỉ sẽ giàu, mặc kệ thời đại nào đều không sai. Mà người Trung quốc có tiền sẽ xây nhà cũng là quy luật bất biến.
Hai năm trước thằng cả nhà họ Diệp vừa kết hôn, không lâu sau nhà họ Diệp đập gian nhà đất đã tồn tại mấy thập niên đi, xây dựng ngôi nhà gạch lợp ngói có một không hai trong đại đội, còn “xa xỉ” xây cả sân. Căn nhà nông thôn mộc mạc không có cách nào ở nổi, trong mắt Diệp Thư Hoa đã thật sự là ngôi nhà sang trọng trong mắt dân địa phương. Cho nên bọn họ dọn tới nhà mới một tháng, mẹ vợ của thằng Hai nhà họ Diệp đã dịu giọng không còn nhất quyết đòi lễ hỏi cao như lúc trước vẫn khăng khăng, đồng thời còn chuẩn bị của hồi môn phong phú, vô cùng vui mừng gả con gái đi.
Mỗi ngày cơm nước xong, người nhà họ Diệp thích nhất chính là ngồi trong cái sân đầy “khí thế” tán gẫu. Lúc Diệp Thư Hoa và Vương Thúy Phân tan làm trở về nhà, bọn họ đã ngồi chỉnh tề trong sân nghỉ ngơi rồi.
Công việc ở nhà ăn nhẹ nhàng hơn so với những chỗ khác, điểm duy nhất không tốt chính là trong đại đội đều tan làm, đã lấy cơm mang về nhà vừa ăn vừa nghỉ ngơi, bọn họ vẫn phải bận rộn dọn dẹp đồ đạc trong nhà ăn, ít nhất phải tan làm muộn hơn người khác nửa tiếng đồng hồ.
Cũng vì vậy, Diệp Thư Hoa còn ăn cơm trước khi bắt đầu làm việc, thức ăn mới ra lò nóng hổi, không muốn về nhà ăn đồ ăn thừa.
Đáng tiếc là mặc kệ cơm canh mới ra lò hay đồ ăn thừa đều có mùi vị chẳng ra gì.
Tâm trạng Diệp Thư Hoa rất tốt, cho nên vừa vào sân đã chủ động chào hỏi mọi người: “Cha, anh cả anh hai, chị cả, chị hai!”
Nói xong vô cùng buồn cười nhìn bé mập trong lòng chị dâu lớn (chị cả).
Ở trong lòng Diệp Thư Hoa, chị dâu lớn chẳng ra sao, nhưng đứa cháu mập mạp của cô vẫn rất có tiền đồ, còn nhỏ mà đã biết cô có năng khiếu bẩm sinh. Người ta vẫn nói ai cho bú người đó chính là mẹ, mỗi lần thằng ranh con nhìn thấy cô là ngay cả bú sữa mẹ cũng không muốn bú nữa.
Lúc này bé mập bị cô út véo má, quả nhiên đang giãy giụa trong lòng mẹ, nhào về phía cô út mình, chọc cho người lớn có mặt trong sân đều cười to không dứt.
Từ trước đến giờ Diệp Thư Hoa cũng không mấy kiên nhẫn đối với con nít, nhưng mà hôm nay tâm trạng tốt, có thể ôm một cái. Cô đang định đưa tay ra, Đội trưởng Diệp đang cầm băng ghế ngồi dưới mái hiên giả dạng người có ăn có học lại đột nhiên vẫy vẫy cô: “Bé em, lại đây viết mấy thứ giùm cha.”
“Bé em” lập thức sững sờ, không phải bởi vì ghét bỏ cái tên này quá quê cha đất tổ, mà lời nói của Đội trưởng Diệp khiến cô nhớ lại mình đã từng làm chuyện ngu xuẩn gì.
Đời trước Diệp Thư Hoa là người sinh sau năm chín mươi chính tông. Ở trong sách vở, các thầy cô giáo đều giữ kín như bưng về những thập niên đặc thù, không muốn nói nhiều, bản thân cô cũng không muốn tìm hiểu sâu, thế là vẫn luôn nghĩ một cách đương nhiên rằng thời kỳ ăn “Cơm tập thể” cũng hỗn loạn như những tháng năm đằng đẵng kia.
Cho nên lúc Đại đội trưởng vừa đuổi cô xuống giường, cô chỉ có thể đi theo đồng chí Vương Thúy Phân đến nhà ăn làm việc, Diệp Thư Hoa thật sự sống không còn gì luyến tiếc. Cô cho rằng mình phải vùi đầu ở nhà ăn năm dài tháng rộng… Trong ấn tượng của cô, năm 1977 sẽ khôi phục việc thi đại học, đánh dấu thời kỳ nào đó kết thúc. Diệp Thư Hoa cho rằng chắc chắn thời gian “Cơm tập thể” giải tán là vào lúc đó.
Khi ấy chỉ làm việc trong nhà ăn một ngày, Diệp Thư Hoa đã mệt mỏi thở hồng hộc như chó, nếu làm việc lặp đi lặp lại hơn bốn năm thì sẽ ra sao chứ? Chỉ nghĩ thôi đã muốn xỉu ngang, còn không bằng chết đi cho rồi!
Vương Thúy Phân chỉ chiêu, ám chỉ trong nhà người thật sự nắm quyền là cha của cô, phải khiến cho người cha Đội trưởng hài lòng về cô, yêu thích cô, như thế cuộc sống mới tốt được.
Sau đó Diệp Thư Hoa mới biết, đồng chí Vương Thúy Phân để cho cô đi lấy lòng người cha Đội trưởng hoàn toàn khác với những gì cô hiểu. Nhưng lúc đó cô thật sự cảm thấy đây đã là đường ra duy nhất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.