Không Có Chí Tiến Thủ Trong Truyện Thập Niên
Chương 6:
Thanh Việt Lưu Ca
14/08/2023
“Ở bên ngoài tất nhiên phải làm bộ làm tịch rồi! Tôi nghe chị Vương ở cách vách nhà bọn họ nói, cái Bé em nhà họ Diệp này ỷ vào việc mình được cưng chiều, cướp trứng gà của hai chị dâu ăn, làm hại hai người chị dâu ngày nào cũng tranh cãi không yên vì một quả trứng… Chắc là vì chuyện này nên cô ta mới bị Đội trưởng Diệp bắt đi kiếm điểm công. Mọi người nghĩ mà xem, con gái như vậy, chỉ cần biết lai lịch thì ai mà muốn cưới về chứ?”
Đám nữ thanh niên trí thức tất nhiên nghiêng về phía đồng bạn của mình, hoàn toàn bỏ qua một sự thật rằng, trong thời đại này, phụ nữ có thai hoặc cho con bú dăm ba bữa được ăn trứng gà cũng là một điều hết sức xa xỉ, ai nấy đều gật đầu tỏ vẻ vô cùng đồng cảm.
Mặc dù Tống Thanh Huy không muốn bát quái, nhưng cũng nghe loáng thoáng được một chút, không nhịn được muốn cười. Đội trưởng Diệp nghiêm túc chính trực, xử lý toàn bộ chuyện lớn chuyện bé trong đại đội sản xuất một cách gọn gàng ngăn nắp, ấy thế mà ngày nào trong nhà cũng huyên náo vì một quả trứng gà, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy thật thú vị.
Thế là dưới tình huống Diệp Thư Hoa chẳng hề hay biết gì, hình tượng của cô đã sớm bị phá hủy sạch sẽ chỉ vì một quả trứng.
...
Diệp Thư Hoa cũng mắc bệnh chung mà gần như tất cả con nhà giàu đều có… học chẳng hay, cày chẳng biết, chỉ biết ăn no chờ chết, đồng thời còn cảm thấy mình thông minh bẩm sinh, không có gì không làm được.
Giống như hôm nay, Diệp Thư Hoa dùng bản lĩnh của mình lừa gạt được “cơm thừa” ở nhà ăn, mặc dù chỉ có một nắm cơm nhỏ, còn chưa đủ để cô và đồng chí Vương Thúy Phân nhét kẽ răng, nhưng ở trong lòng cô, hôm nay mình đã vĩ đại hơn bao giờ hết. Thậm chí cô còn tự tin vô cực rằng chỉ cần cô nguyện ý, đều có thể nuôi sống mình và đồng chí Vương Thúy Phân rồi!
Từ một góc độ nào đó, quả thật Diệp Thư Hoa có tư cách bành trướng. Phần lớn thanh niên tốt nghiệp xong thì cơ bản có thể sinh tồn độc lập được rồi, một số ít còn có thể tự nuôi mình từ lúc học đại học. Mà Diệp Thư Hoa thì từ lúc tốt nghiệp đến trước khi chuyển kiếp, chưa tìm việc làm một lần nào. Cô không có tiền thì tìm cha già nhà mình, tìm cha xong lại chạy đến lừa gạt mẹ. Đôi vợ chồng kia ly hôn nhưng vẫn còn âm thầm so tài trong tối, ngay cả chuyện viết chi phiếu cho cô cũng phải vượt mặt đối phương mới chịu.
Cho nên từ trước đến nay tiền bạc đối với Diệp Thư Hoa chỉ là một con số mà thôi.
Hôm nay là lần đầu tiên cô chân chính “ăn cơm bằng bản lĩnh của mình”, bỏ ra công sức vất vả và mồ hôi, cảm giác thành tựu lớn hơn nhiều so với lừa gạt tiền từ chỗ cha mẹ. Diệp Thư Hoa cho rằng hôm nay là ngày tháng rực rỡ nhất trong cuộc đời mình. Trên đường tan làm về nhà với đồng chí Vương Thúy Phân, cô hết sức phấn khởi kéo tay mẹ, hận không thể xoay tròn ba vòng tại chỗ để diễn tả sự hưng phấn của mình.
Đồng chí Vương Thúy phân làm một người mẹ có kinh nghiệm phong phú, nhìn ra được Diệp Thư Hoa đang kiêu ngạo đắc ý vì cái gì, bà ấy cũng không tạt nước lạnh, bởi vì không chỉ có Diệp Thư Hoa hưng phấn, hôm nay cũng là khoảng thời gian hạnh phúc hiếm có trong cuộc đời Vương Thúy Phân.
Có thể là do khoảng thời gian trước con gái út bị bệnh, bị đói sợ rồi, sau khi khỏi bệnh sợ nhất là bị đói, Vương Thúy Phân muốn đào chút rau củ dại hay gì cho cô lót bụng, không ngờ miệng con nhóc này còn kén chọn, ăn mấy ngày rau củ dại đều nôn ra, mặt mày cũng có màu rau củ luôn. Vương Thúy Phân nhìn thấy mà lòng thương yêu không dứt. Mặc dù bà ấy cũng hối hận vì nuông chiều con gái út thành ra thế này, nhưng mà nhìn cô cả ngày đều ăn không đủ no, bà ấy cũng không nỡ lòng nào, lúc này mới nấu cho cô thêm một chén canh trứng mỗi ngày để cô ăn thêm.
Nhưng mà Vương Thúy Phân cũng biết, trứng gà cũng chỉ để đỡ thèm, từ đầu đến cuối không đủ no bụng.
Hôm nay còn dư lại chút cơm kia, nếu con bé ăn hết một mình, đến buổi tối ít nhất không cần đói bụng lăn qua lộn lại trên giường. Thế nhưng con gái nhỏ thèm ăn thành như vậy vẫn muốn chia cơm ra cho bà ấy, chuyện này khiến bà ấy xúc động không thôi.
Vương Thúy Phân đanh đá cả nửa đời người rồi, ngoại trừ lúc đóng cửa trong nhà, chồng sẽ nhường bà ấy, mấy đứa con trong nhà đều sợ bà ấy. Một vắt cơm nhỏ của Diệp Thư Hoa cũng đủ ngọt cả lòng dạ Vương Thúy Phân.
Đừng nói chi bây giờ Diệp Thư Hoa cứ như con nít mắc chứng tăng động, kéo Vương Thúy Phân tung tăng một đường.
Từ trước đến nay Vương Thúy Phân chưa từng được hưởng thụ con gái thân mật và ỷ lại, trên mặt bà ấy mang theo nụ cười, từ đầu đến cuối không nỡ nói cô một câu.
Thế là Diệp Thư Hoa nhảy nhót một đường về đến nhà.
Đám nữ thanh niên trí thức tất nhiên nghiêng về phía đồng bạn của mình, hoàn toàn bỏ qua một sự thật rằng, trong thời đại này, phụ nữ có thai hoặc cho con bú dăm ba bữa được ăn trứng gà cũng là một điều hết sức xa xỉ, ai nấy đều gật đầu tỏ vẻ vô cùng đồng cảm.
Mặc dù Tống Thanh Huy không muốn bát quái, nhưng cũng nghe loáng thoáng được một chút, không nhịn được muốn cười. Đội trưởng Diệp nghiêm túc chính trực, xử lý toàn bộ chuyện lớn chuyện bé trong đại đội sản xuất một cách gọn gàng ngăn nắp, ấy thế mà ngày nào trong nhà cũng huyên náo vì một quả trứng gà, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy thật thú vị.
Thế là dưới tình huống Diệp Thư Hoa chẳng hề hay biết gì, hình tượng của cô đã sớm bị phá hủy sạch sẽ chỉ vì một quả trứng.
...
Diệp Thư Hoa cũng mắc bệnh chung mà gần như tất cả con nhà giàu đều có… học chẳng hay, cày chẳng biết, chỉ biết ăn no chờ chết, đồng thời còn cảm thấy mình thông minh bẩm sinh, không có gì không làm được.
Giống như hôm nay, Diệp Thư Hoa dùng bản lĩnh của mình lừa gạt được “cơm thừa” ở nhà ăn, mặc dù chỉ có một nắm cơm nhỏ, còn chưa đủ để cô và đồng chí Vương Thúy Phân nhét kẽ răng, nhưng ở trong lòng cô, hôm nay mình đã vĩ đại hơn bao giờ hết. Thậm chí cô còn tự tin vô cực rằng chỉ cần cô nguyện ý, đều có thể nuôi sống mình và đồng chí Vương Thúy Phân rồi!
Từ một góc độ nào đó, quả thật Diệp Thư Hoa có tư cách bành trướng. Phần lớn thanh niên tốt nghiệp xong thì cơ bản có thể sinh tồn độc lập được rồi, một số ít còn có thể tự nuôi mình từ lúc học đại học. Mà Diệp Thư Hoa thì từ lúc tốt nghiệp đến trước khi chuyển kiếp, chưa tìm việc làm một lần nào. Cô không có tiền thì tìm cha già nhà mình, tìm cha xong lại chạy đến lừa gạt mẹ. Đôi vợ chồng kia ly hôn nhưng vẫn còn âm thầm so tài trong tối, ngay cả chuyện viết chi phiếu cho cô cũng phải vượt mặt đối phương mới chịu.
Cho nên từ trước đến nay tiền bạc đối với Diệp Thư Hoa chỉ là một con số mà thôi.
Hôm nay là lần đầu tiên cô chân chính “ăn cơm bằng bản lĩnh của mình”, bỏ ra công sức vất vả và mồ hôi, cảm giác thành tựu lớn hơn nhiều so với lừa gạt tiền từ chỗ cha mẹ. Diệp Thư Hoa cho rằng hôm nay là ngày tháng rực rỡ nhất trong cuộc đời mình. Trên đường tan làm về nhà với đồng chí Vương Thúy Phân, cô hết sức phấn khởi kéo tay mẹ, hận không thể xoay tròn ba vòng tại chỗ để diễn tả sự hưng phấn của mình.
Đồng chí Vương Thúy phân làm một người mẹ có kinh nghiệm phong phú, nhìn ra được Diệp Thư Hoa đang kiêu ngạo đắc ý vì cái gì, bà ấy cũng không tạt nước lạnh, bởi vì không chỉ có Diệp Thư Hoa hưng phấn, hôm nay cũng là khoảng thời gian hạnh phúc hiếm có trong cuộc đời Vương Thúy Phân.
Có thể là do khoảng thời gian trước con gái út bị bệnh, bị đói sợ rồi, sau khi khỏi bệnh sợ nhất là bị đói, Vương Thúy Phân muốn đào chút rau củ dại hay gì cho cô lót bụng, không ngờ miệng con nhóc này còn kén chọn, ăn mấy ngày rau củ dại đều nôn ra, mặt mày cũng có màu rau củ luôn. Vương Thúy Phân nhìn thấy mà lòng thương yêu không dứt. Mặc dù bà ấy cũng hối hận vì nuông chiều con gái út thành ra thế này, nhưng mà nhìn cô cả ngày đều ăn không đủ no, bà ấy cũng không nỡ lòng nào, lúc này mới nấu cho cô thêm một chén canh trứng mỗi ngày để cô ăn thêm.
Nhưng mà Vương Thúy Phân cũng biết, trứng gà cũng chỉ để đỡ thèm, từ đầu đến cuối không đủ no bụng.
Hôm nay còn dư lại chút cơm kia, nếu con bé ăn hết một mình, đến buổi tối ít nhất không cần đói bụng lăn qua lộn lại trên giường. Thế nhưng con gái nhỏ thèm ăn thành như vậy vẫn muốn chia cơm ra cho bà ấy, chuyện này khiến bà ấy xúc động không thôi.
Vương Thúy Phân đanh đá cả nửa đời người rồi, ngoại trừ lúc đóng cửa trong nhà, chồng sẽ nhường bà ấy, mấy đứa con trong nhà đều sợ bà ấy. Một vắt cơm nhỏ của Diệp Thư Hoa cũng đủ ngọt cả lòng dạ Vương Thúy Phân.
Đừng nói chi bây giờ Diệp Thư Hoa cứ như con nít mắc chứng tăng động, kéo Vương Thúy Phân tung tăng một đường.
Từ trước đến nay Vương Thúy Phân chưa từng được hưởng thụ con gái thân mật và ỷ lại, trên mặt bà ấy mang theo nụ cười, từ đầu đến cuối không nỡ nói cô một câu.
Thế là Diệp Thư Hoa nhảy nhót một đường về đến nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.