Chương 145: 7 vs 13
Nguyệt Hạ Tang
04/11/2016
Cùng lúc ấy, các sảnh sòng bạc bên ngoài đồng thời cất lên tiếng nhạc!
Bất luận là người đang đánh bạc hay đang theo dõi cuộc chiến, thì khoảnh khắc âm nhạc vang lên, ai nấy trong sòng bạc đều ngừng tất thảy hành
động đang làm, và cùng thực hiện một động tác: Ngửa đầu!
Trên nóc mỗi sảnh sòng bạc của “La” đồng thời xuất hiện màn hình khổng lồ, hồ sơ lý lịch của mười ba tuyển thủ và số thứ tự của họ lần lượt hiển thị trên màn hình!
Không công bố tên thật của các tuyển thủ, hiện trên màn hình giờ phút này chính là biệt hiệu mà mỗi người tự báo danh khi nhận được thư mời. Kể từ đây, chỉ cần họ tham gia bất kỳ lời mời đánh bạc nào của Brazini, cái tên xuất hiện trên giới thiệu vắn tắt vĩnh viễn là biệt hiệu này.
Từ tuyển thủ số một đến tuyển thủ số mười hai đều là dân cờ bạc thâm niên, tên nghe nhiều riết quen, thứ tự mấy mã số cũng không phải xếp ngẫu nhiên, mà tổng hợp toàn bộ biểu hiện của họ từ khi tiến vào sòng bạc Brazini. Hiệp hội sòng bạc Brazini dựa theo điểm số tổng hợp để cho ra xếp hạng, sau mỗi cuộc thi “Ván bài một người”, thứ tự của các tuyển thủ sẽ phát sinh biến hóa nhỏ, nhưng tổng thể vẫn là những người đó, từng biệt hiệu có khả năng xuất hiện trên màn hình đều là cao thủ cấp thần trong lòng dân cờ bạc! Bên dưới biệt hiệu là thành tích đợt trước của nhóm tuyển thủ, cơ hồ dưới tên mỗi người đều đầy ắp giới thiệu, nhìn mà sợ hãi không thôi.
“Năm nay tôi muốn đặt cho ‘Chim Nắng’, tuy là số tám, nhưng biểu hiện hơn nửa năm nay của anh ta rất tốt!” Một quý ông diện lễ phục, tay bưng rượu ngon, nói ra quyết định của mình.
“Tôi muốn đặt cho số một! Hai năm qua anh ta có ba lần trở thành người chiến thắng của Ván bài một người rồi đó!” Người bạn kế bên đi cùng hắn rõ ràng có cái nhìn bất đồng.
“Tôi đặt cho số bảy! Tôi thấy người thật của ảnh rồi nha! Bảo đảm không ai đẹp trai hơn ảnh đâu ~(≧▽≦)/~” Sau lưng hai quý ông, một quý cô cầm lòng chẳng đậu phải hét lên!
Tương tự như môn bóng đá trên Trái Đất thuở xưa, tuyển thủ ngon giai luôn nắm ưu thế vượt trội.
 ̄▽ ̄
Theo từng trang tư liệu tuyển thủ lướt qua màn hình, khán giả tại hiện trường đã có bước cân nhắc đầu tiên.
“Ván bài một người” mỗi quý không chỉ là cuộc thi đại diện cho đẳng cấp tối cao của giới đỏ đen, hơn hết còn là dịp tụ hội cuồng hoan của dân cờ bạc. Thời điểm nhóm thần tượng sát phạt nhau trên sới bạc, toàn thể con bạc ngoài trường đấu đều có thể quan sát cuộc thi thông qua màn hình. Đằng ấy cho rằng chỉ coi suông là đủ rồi á? Không đâu! Trong lúc theo dõi thi đấu, nhà cái sẽ tổ chức đủ loại tranh tài liên quan, bằng cách đặt cược cho tuyển thủ, khán giả có thể đánh cuộc một khoản lớn! Ngay sau đây thôi, lần đặt cược đầu tiên sẽ khai màn!
Đúng lúc này, biệt hiệu của tuyển thủ số mười ba xuất hiện:
“Tiểu thư Maria”
Ngay phút trông thấy cái tên ấy, hiện trường vốn ồn ào bỗng chốc ngưng đọng, vài giây sau còn náo nhiệt hơn xa trước đó: “Tuyển thủ này là ai?”
“Chưa nghe bao giờ. Có ai từng nghe nói chưa?”
“Chưa từng nghe!”
“Là người mới! Nhất định là người mới rồi! Mọi người xem kìa: Lý lịch của cổ trống hoác à!”
Cuối cùng chẳng biết là ai nói toạc ra thiên cơ, tất cả bắt đầu kích động!
Từ khi cuộc thi đỉnh cao dạng này của giới cờ bạc được tổ chức, đã ngót mười năm không có người mới gia nhập! Lý lịch trống không, chứng tỏ tuyển thủ nọ ngay từ lần đầu tiên đã được mời tham gia cuộc tranh tài hàng đầu – “Ván bài một người”! Thiệt tình không tài nào tin nổi —
Thế giới bài bạc bác đại tinh thâm, cũng giống như tập võ, mỗi tay cờ bạc đều phải chăm chỉ tôi luyện kỹ thuật, tích lũy kinh nghiệm không ngừng nghỉ, khởi bước từ cuộc thi tại sòng bạc nhỏ, mặc sức hấp thu tiền tài của kẻ khác, gom góp suốt một mạch, cuối cùng lớn mạnh đến trình độ được mời tham dự đấu trường tầm cỡ như “Ván bài một người”.
Lần đầu thi đấu đã là “Ván bài một người”, thiên phú của người này phải lớn nhường nào chứ?
Toàn thể dân cờ bạc tại đây nhốn nháo hết cả lên!
“Tuyển thủ số mười ba vừa nghe là biết một tiểu thư xinh đẹp rồi!” Có người hô lên ngay tại chỗ: “Chúng ta sắp nghênh đón một vị nữ thần bài sao?”
Tuy rằng địa vị nam nữ trong xã hội thời nay đã hoàn toàn bình đẳng, cũng không có chuyện kỳ thị nghề nghiệp, nhưng có vài nghề vẫn tồn tại xu hướng thiên về giới tính. Trời sinh đã ôm dục vọng giữ của mạnh mẽ, so với phương thức thu gom tiền tài biến đổi chớp nhoáng như đánh bạc, phái nữ thích đầu tư ổn định hơn, cứ thế, giới cờ bạc luôn là dương thịnh âm suy.
Vì vậy, đành rằng chưa có tiếng tăm gì, nhưng Olivia vẫn hút được một đống fan nhờ biệt hiệu gái tánh của mình.
=.=
Không sai, tuyển thủ số mười ba “Tiểu thư Maria” chính là Olivia lần đầu tham gia “Ván bài một người”.
Trước đó hắn đã nghĩ ra bao nhiêu cái tên cool ngầu bá đạo, cơ mà bị bà Maria bác bỏ hết, sau cùng dưới uy hiếp của bà cụ, hắn bị ép dùng tên bà.
“Đừng thấy ta già cả mà lầm nha, hồi ta tham gia hội ái hữu, ai cũng gọi ta là tiểu thư Maria hết!” Bà Maria khoác lác mà chả biết ngượng, vỗ tay lấy luôn biệt hiệu này.
Đánh không lại bà Maria, Olivia chỉ đành thỏa hiệp trong khuất nhục orz.
Nhưng biệt hiệu là cho người ta xem thôi, chứ không tuyển thủ nào nhìn thấy đối phương, cả giọng nói hay hình ảnh cũng vậy, mọi thứ đều trải qua xử lý đặc thù, thành ra ảnh hưởng từ biệt hiệu vô cùng hữu hạn.
Thế nên, khi đến gần căn phòng một người tối tăm kia, Olivia lập tức lấy lại bình tĩnh.
Mười ba tuyển thủ cuối cùng chỉ còn một người, nên phải trải qua mười hai vòng thi cả thảy.
Thân là canh bạc đỉnh cao tại Brazini, đấu trường “Ván bài một người” là cuộc đọ sức chuyên nghiệp của dân cờ bạc, mới bắt đầu đã tiến hành “83 lá bài” với độ khó cực cao.
Ở Brazini, chỉ có ba sòng bạc mở kiểu đánh bạc này, đấu pháp tương đối khảo nghiệm năng lực tính toán của người chơi, người bình thường đừng nói chơi thử, muốn xem thi đấu còn khó nữa là.
Bấy giờ, đa số khán giả đang chuẩn bị đặt cược đều rơi vào tình trạng dưới đây.
Mọe nó! Dốt đặc toán học đấy nhá! Ông đây cứ thích cảm giác tim đập rộn đó — lập tức có người đặt cược lung tung.
Nhưng, nhóm người này tức thì có chút hối hận.
“Tuyển thủ số ba tốt nghiệp khoa Văn học, số mười ba vẫn là học sinh, cảm giác nếu ván này có người thua thì chính là hai người đó…” Tâm tính cao thấp thế nào thì giờ đã thấy rõ rồi, sau khi rất nhiều du khách vội vàng đặt cược, vài người bắt đầu cẩn thận ngâm cứu lý lịch các tuyển thủ.
Ngu toán, xem không hiểu ván bài cũng chả sao, cứ coi tuyển thủ nào cũng ngu toán không phải được rồi sao?
Đâu phải vô duyên vô cớ mà lý lịch tuyển thủ trình chiếu ban nãy được đặt tại đó, ấy là “tư liệu”. Tựa như tuyển thủ trong đấu trường có thể đoán được bài của tuyển thủ khác bằng cách nhớ bài, thứ cung cấp cho khán giả bên ngoài để họ nghiên cứu chính là lý lịch các tuyển thủ.
Mọi người đã đặt cược xong.
Hôm nay tất cả khán giả đến xem “Ván bài một người” đều nhận được một chip đánh bạc giá trị thấp nhất, chi phí do sòng bạc chịu, với mục đích khiến cuộc thi càng thêm sôi động. Sự thật chứng minh đây là một quyết định vô cùng xuất sắc! Máu đỏ đen mà đã phóng thích thì rất khó thu về, một chip làm sao đủ? Phần lớn khán giả đều móc thêm tiền túi sau một chip ấy, dùng số chip lớn gấp trăm, gấp ngàn lần để đặt cược!
Mục Căn cũng đặt cược, song hoàn toàn không có ý móc thêm tiền túi, bồi bàn cho cậu một chip, cậu tùy tiện đặt cược giống người ta, chỉ thế thôi.
Vừa lúc người xung quanh đặt cho số ba, Mục Căn cũng theo phong trào luôn.
Kết quả, cậu vậy mà lại thắng.
Tỷ lệ cược là 1:100, Mục Căn giành được số chip gấp trăm lần sau ván này. Bởi cậu đặt cược quá ít, chút tiền ấy chẳng làm văng được tí bọt nước nào tại sòng bạc.
Do đó, trước khi ván thứ hai bắt đầu, bồi bàn trực tiếp đổi khoản tiền tương đương 100 đồng chip giá hai farad tệ thành hai đồng chip giá 100. Lúc đưa chip cho cậu, bồi bàn nhìn thằng bé bằng ánh mắt có chút thương hại: Chỉ thắng có tí vậy thôi á, ít quá đi.
Ván thứ hai bắt đầu rất nhanh. Ván này tên là “Căn phòng tối”, vẫn dùng lá bài để đánh, nhưng trong lúc thi đấu, các tuyển thủ có thể tùy cơ nhận được đủ loại đạo cụ. Họ phải dựa vào khả năng tính toán bài và lợi dụng đạo cụ trong tay, nỗ lực ngăn cản tuyển thủ khác tới “căn phòng tối”, tuyển thủ cuối cùng đến căn phòng tối sẽ bị knockout.
Đây là một trò phổ biến, khán giả về cơ bản đều biết chơi, thành thử mọi người do dự hơi lâu một chút.
Tuy nhiên, Mục Căn chả việc gì phải do dự: Cậu vốn có hiểu gì đâu.
Lúc bồi bàn lại đây thu chip, cậu nhanh chóng đặt cược số tám rồi giao cho người ta một chip.
Chỉ giao một chip, chip còn lại để trong túi.
Bồi bàn trao cậu một ánh mắt kỳ quái, mấp máy môi, đoạn tiếp tục đi thu chip.
Song lần này Mục Căn vẫn thắng!
Tỷ lệ cược của tuyển thủ số tám rất cao, hắn là cao thủ trò này đó giờ rồi, phần lớn khán giả đều cho rằng hắn chắc mẩm sẽ thắng, ai ngờ vận may của hắn hình như bị số mười ba mới tới đoạt mất, chẳng lấy được đạo cụ gì tốt, bị các đối thủ gài bẫy chết tươi!
Tỷ lệ cược lần này cao kinh người!
Thi đấu kết thúc, Mục Căn lại lấy được ba mươi ba đồng chip từ tay bồi bàn, chip bây giờ không còn là loại chip giá 100, mà là 10000!
Trong mắt những bồi bàn đã quen nhìn tiền bạc lưu động, số tiền này vẫn chưa là cái đinh gì, hắn chỉ thấy hơi tiếc nuối cho thằng bé: Nếu ban nãy cậu nhóc đặt cả đồng chip trong túi thì hay rồi, vậy giờ sẽ nhận được gấp đôi.
Mới đầu chú ý tới du khách này chỉ vì cậu còn nhỏ, kế đó thì tội nghiệp, sau nữa là tiếc nuối… Ngày càng tiến sâu vào quá trình đặt cược, tâm trạng của bồi bàn hết biến lại biến. Cuộc thi thoắt cái bước đến ván thứ chín, khi Mục Căn giành được chip tại ván thứ tám, tuy bồi bàn không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng đã sớm dậy sóng cuồn cuộn!
Người khác có lẽ không biết, song mỗi lần tới đây đưa chip, trong lòng hắn lại thông suốt một điều: Sau tám ván đấu, số chip cậu bé nắm trong tay đã chạm đến con số khủng khiếp!
Cậu ta, không chừng chính là người thắng nhiều tiền nhất tại đây… cũng không chừng.
“Đây là chip ngài thắng được.” Chiếu theo luật, bồi bàn phải dùng kính ngữ với tất cả du khách, nhưng làm nghề phục vụ lâu, những kính ngữ này thật giả thế nào chả ai biết được. Ban đầu bồi bàn gọi Mục Căn là “ngài”, song thực tâm cũng chẳng coi trọng, lúc tâm trạng hắn tốt thì mèo hoang vệ đường cũng gọi “ngài” được. Cơ mà, cuộc thi diễn ra càng lâu, hắn cũng xưng hô với thiếu niên càng thận trọng.
Cậu ta tuyệt đối là cao thủ! Biết đâu chừng siêu sao kế tiếp được mời tham gia “Ván bài một người” chính là cậu ta!
Cảm giác bản thân khám phá được bí mật động trời nào đó, con tim cậu bồi bàn trẻ đập mỗi lúc một rộn ràng. Trong thời gian thi đấu, tầm mắt hắn luôn lơ đãng lướt về phía Mục Căn —
Ngay tiếp theo là khoảnh khắc quyết định của ván thứ chín.
Nhìn kết quả sau cùng hiện trên màn hình: “4”, cõi lòng bồi bàn bỗng thịch một tiếng: Cậu bé kia đặt hết nửa số chip cho số hai, giờ lại… thua ư?!
Giời đất ơi! Ngay cả hắn ngẫm lại còn thấy đau lòng cho con số đó!
Hắn lập tức khẩn trương nhìn Mục Căn —
Dè đâu, không tái nhợt, không kinh hoảng, cậu bé thoạt trông chẳng có lấy một phản ứng, thậm chí còn có tâm trạng xin nhân viên phục vụ bên cạnh một ly thức uống – cái loại miễn phí ấy.
Tài sản nháy mắt rút còn một nửa, thiếu niên lại làm như không có việc gì xảy ra. Thời điểm bồi bàn tới hỏi cậu có muốn đặt cược nữa không, cậu móc ra một vốc đồng chip trong túi, phân chúng thành hai nửa, sau đó đặt một nửa như thường lệ.
“Vẫn đặt cho số hai.”
Bồi bàn khẽ hé miệng, rốt cuộc vẫn nhận lấy số chip.
Chip nặng trình trịch, hiện những đồng chip này không dùng ngàn dùng vạn làm đơn vị nữa, mà mang giá trị kếch sù hàng thật giá thật.
Sinh ra ở Brazini, cha mẹ đều hành nghề tại sòng bạc, sau khi tốt nghiệp, hắn tự nhiên cũng thành một bồi bàn ở đây, từ bé đến giờ đích xác đã gặp chẳng biết bao nhiêu con bạc! Tham lam, biết kiểm soát, điềm tĩnh, điên cuồng —
Trong hội trường còn rất ít người đang đánh bài. Có người đã cạn sạch chip, kẻ lại đang sử dụng máy thông tin nhờ người nhà mang tiền lại đây, cũng có người biết dừng đúng lúc, song nét mặt những người ấy khác một trời một vực với thiếu niên trước mắt
Túm lại, lần đầu tiên trong đời hắn gặp một tay cờ bạc giống cậu ta.
Kế đó, kết quả ván thứ mười được công bố: số hai!
Bồi bàn quay phắt lại nhìn thiếu niên: Trên mặt cậu vẫn giữ nguyên nụ cười hì hì, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ mừng như điên khi thắng lớn!
Không quan tâm điều hơn lẽ thiệt — trong đầu bồi bàn chợt hiện ra câu này.
Không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà sầu, dưới bất cứ tình huống nào cũng bảo trì tỉnh táo tuyệt đối, cho phép mình hưng phấn nho nhỏ, nhưng không thể hưng phấn quá độ, đây là tố chất tâm lý mà mọi tay cờ bạc cấp thần trên cơ bản đều có đủ.
Trong thoáng giây, hắn bỗng dưng nhớ tới đề tài tán gẫu với các đồng nghiệp, hắn quen một bồi bàn sảnh nhỏ, bất đồng với mấy người làm tại đại sảnh như họ, cậu bồi bàn nọ chuyên phục vụ những tay bạc đẳng cấp cao, từng gặp rất nhiều nhân vật lớn, cũng hiểu rõ về thần cờ bạc hơn người bình thường nhiều.
Bồi bàn ngẩn ra, đoạn sắp xếp lại sắc mặt hòa nhã, mang số chip một ván đến chỗ Mục Căn lần nữa.
“Cám ơn anh, lần này tôi muốn đặt cho số một.” Thiếu niên mỉm cười, nói ra quyết định của mình.
Bên ngoài, kỳ tích thuộc về Mục Căn vẫn tiếp diễn;
Bên trong, kỳ tích mang tên Olivia lại khiến toàn trường khiếp sợ!
Đành rằng đạt được cảm tình từ đa số khán giả nhờ ưu thế của cái tên gái tánh, song những người đặt cược Olivia bị loại vẫn liên tục ngã xuống hết đợt này đến đợt khác!
Năng lực tính toán siêu cường, khả năng quan sát tinh tế… Olivia phát huy đầy đủ thiên phú của mình trên lĩnh vực bài bạc, đối thủ mạnh mẽ chẳng những không bào mòn ý chí chiến đấu của hắn, ngược lại càng kích phát năng lực trong hắn. Chống chọi qua từng ván, dù rất hiếm khi giành được hạng cao, nhưng hắn chưa từng trở thành người xếp bét! Năm ván trước còn đỡ, càng về sau, tên hắn lại càng bứt phá lên trên.
Tuyển thủ mỗi lúc một thưa thớt, mặc kệ Olivia đứng thứ mấy, chỉ cần không đứng cuối thì vị trí tên hắn kiểu gì cũng bắt mắt vô cùng! Cũng chính từ ván thứ năm thứ sáu, mọi người mới để ý thấy rằng nhân vật mới té ra cực lợi hại, lần đầu tham gia thi đấu, chẳng những không bị đá ngay từ vòng gửi xe, mà còn chạy song song với các tiền bối thực lực hùng hậu. Sau khi đánh bại tuyển thủ số một mạnh nhất trong lòng tuyệt đại đa số khán giả, hắn và tuyển thủ số bảy cùng tiến vào ván thứ mười hai.
Đồng thời là vòng đấu chung kết.
Hai chọn một, giờ phút này, ngay cả khán giả trước đó đã dừng tay cũng nhịn không được mà rối rít đặt cược, nhất thời, tình hình bên ngoài lại bốc hỏa hừng hực.
Đúng lúc này, sòng bạc công bố hạng mục thi đấu chung kết:
Đoán số.
“Mọi ván đấu trước đều thiên về kỹ thuật, trên thực tế, tất cả cuộc thi ‘Ván bài một người’ xưa nay luôn chú trọng phần đánh bạc hơn, nhưng hình thức thi đấu như thế diễn ra quá nhiều, đôi khi sẽ cảm thấy quên đi vài thứ.
Giao tất thảy cho số phận định đoạt — đây mới là điểm quyến rũ lớn nhất thuở ban sơ khi đánh bạc ra đời!
Cho nên, tại vòng đấu cuối cùng hôm nay, chúng ta sẽ quay về thời nguyên thủy, giao phó vận mệnh cho bản thân nó.
Thần cờ bạc chân chính nhất định có vận may trời sinh! Rốt cuộc ai mới là người cuối cùng của ‘Ván bài một người’ hôm nay? Chúng ta hãy cùng mỏi mắt mong chờ –”
Trong tiếng thuyết minh hùng hồn của ban tổ chức, vòng thi chung kết bắt đầu.
Khán giả bên ngoài nghe thấy tiếng thuyết minh, Olivia và Phạm Luân cũng nghe thấy.
Không sai, Olivia là số mười ba, mà ngài Phạm Luân đi cùng Mục Căn chính là tuyển thủ số bảy.
Đối diện với hạng mục cuối cùng, cả hai đều đần thối cả mặt.
“Tay cờ bạc chân chính nhất định có vận may trời sinh, lời này ngược lại quá chuẩn.” Khóe miệng ngài Phạm Luân hơi nhếch lên, nhớ tới chuyện phát sinh hồi chiều với cậu bé kia.
Sống đến bây giờ, hắn tự nhận mình là tay đánh bạc ưu tú, tương lai đạt tới địa vị cao hơn nhờ cố gắng cũng không có gì bất ngờ, nhưng chiều nay hắn lại cảm giác mình gặp được “dân cờ bạc trời sinh”.
Thiếu niên tên Mục Căn kia chính là một dân cờ bạc trời sinh.
“Không bì được với vận may của cậu ta, nhưng đè bẹp mi thì dư dả.” Phạm Luân nheo mắt, chọn con số xuất hiện trong đầu mình trước tiên – số 6.
Lúc này, Olivia đã trợn tròn mắt: Olivia luôn luôn dựa vào tính toán, cho rằng trên đời vốn không tồn tại may mắn! Đặc biệt là từ khi gặp Mục Căn, hắn cảm thấy bản thân là kẻ số nhọ nhất trần đời này!
Như vậy mà đòi so VẬN MAY với người ta cái gì!
Olivia sở hữu đủ mọi yếu tố mà một tay đánh bạc ưu tú nên có: Quyết đoán, thông minh, sức quan sát… chỉ thiếu một thứ: Vận may.
Đây là tính bức chết tiểu chíp hở giời!
Lần đầu tiên Olivia lộ ra biểu tình phát điên trong cuộc thi.
Thế rồi, hắn nhớ đến Mục Căn.
Mục Căn là người hên nhất hắn từng gặp từ khi chào đời tới nay.
Nếu nói vậy…
“Tôi chọn số bảy.” Ngày bảy tháng bảy, sinh nhật Mục Căn, đồng thời cũng là con số hắn thích nhất. Được con trai của vận may chống lưng, đây ắt hẳn là con số đặc biệt may mắn đúng không?
Cùng lúc ấy, Mục Căn cũng đưa ra lựa chọn:
“Số mười ba, tôi muốn đặt cho số mười ba.” Quy tắc đặt cược của ván cuối không phải đặt cho người bị loại nữa, mà đặt xem ai sẽ thắng. Dẫu chú Phạm Luân là số bảy, cậu cũng muốn đặt cho ổng lắm, nhưng khi bảy với mười ba đứng chung, cậu càng muốn đặt cho mười ba nha ~
Dưới ánh nhìn căng thẳng của mọi người, guồng quay bắt đầu xoay vùn vụt! Đầu tiên là càng lúc càng nhanh, dần dà càng ngày càng chậm, rốt cuộc dừng hẳn, con số mà kim đồng hồ chỉ là:
“Bảy!!!!!!! Xin chúc mừng Tiểu thư Maria! Thần cờ bạc phù hộ, ngài đã trở thành người chiến thắng của ‘Ván bài một người’!”
Trên nóc mỗi sảnh sòng bạc của “La” đồng thời xuất hiện màn hình khổng lồ, hồ sơ lý lịch của mười ba tuyển thủ và số thứ tự của họ lần lượt hiển thị trên màn hình!
Không công bố tên thật của các tuyển thủ, hiện trên màn hình giờ phút này chính là biệt hiệu mà mỗi người tự báo danh khi nhận được thư mời. Kể từ đây, chỉ cần họ tham gia bất kỳ lời mời đánh bạc nào của Brazini, cái tên xuất hiện trên giới thiệu vắn tắt vĩnh viễn là biệt hiệu này.
Từ tuyển thủ số một đến tuyển thủ số mười hai đều là dân cờ bạc thâm niên, tên nghe nhiều riết quen, thứ tự mấy mã số cũng không phải xếp ngẫu nhiên, mà tổng hợp toàn bộ biểu hiện của họ từ khi tiến vào sòng bạc Brazini. Hiệp hội sòng bạc Brazini dựa theo điểm số tổng hợp để cho ra xếp hạng, sau mỗi cuộc thi “Ván bài một người”, thứ tự của các tuyển thủ sẽ phát sinh biến hóa nhỏ, nhưng tổng thể vẫn là những người đó, từng biệt hiệu có khả năng xuất hiện trên màn hình đều là cao thủ cấp thần trong lòng dân cờ bạc! Bên dưới biệt hiệu là thành tích đợt trước của nhóm tuyển thủ, cơ hồ dưới tên mỗi người đều đầy ắp giới thiệu, nhìn mà sợ hãi không thôi.
“Năm nay tôi muốn đặt cho ‘Chim Nắng’, tuy là số tám, nhưng biểu hiện hơn nửa năm nay của anh ta rất tốt!” Một quý ông diện lễ phục, tay bưng rượu ngon, nói ra quyết định của mình.
“Tôi muốn đặt cho số một! Hai năm qua anh ta có ba lần trở thành người chiến thắng của Ván bài một người rồi đó!” Người bạn kế bên đi cùng hắn rõ ràng có cái nhìn bất đồng.
“Tôi đặt cho số bảy! Tôi thấy người thật của ảnh rồi nha! Bảo đảm không ai đẹp trai hơn ảnh đâu ~(≧▽≦)/~” Sau lưng hai quý ông, một quý cô cầm lòng chẳng đậu phải hét lên!
Tương tự như môn bóng đá trên Trái Đất thuở xưa, tuyển thủ ngon giai luôn nắm ưu thế vượt trội.
 ̄▽ ̄
Theo từng trang tư liệu tuyển thủ lướt qua màn hình, khán giả tại hiện trường đã có bước cân nhắc đầu tiên.
“Ván bài một người” mỗi quý không chỉ là cuộc thi đại diện cho đẳng cấp tối cao của giới đỏ đen, hơn hết còn là dịp tụ hội cuồng hoan của dân cờ bạc. Thời điểm nhóm thần tượng sát phạt nhau trên sới bạc, toàn thể con bạc ngoài trường đấu đều có thể quan sát cuộc thi thông qua màn hình. Đằng ấy cho rằng chỉ coi suông là đủ rồi á? Không đâu! Trong lúc theo dõi thi đấu, nhà cái sẽ tổ chức đủ loại tranh tài liên quan, bằng cách đặt cược cho tuyển thủ, khán giả có thể đánh cuộc một khoản lớn! Ngay sau đây thôi, lần đặt cược đầu tiên sẽ khai màn!
Đúng lúc này, biệt hiệu của tuyển thủ số mười ba xuất hiện:
“Tiểu thư Maria”
Ngay phút trông thấy cái tên ấy, hiện trường vốn ồn ào bỗng chốc ngưng đọng, vài giây sau còn náo nhiệt hơn xa trước đó: “Tuyển thủ này là ai?”
“Chưa nghe bao giờ. Có ai từng nghe nói chưa?”
“Chưa từng nghe!”
“Là người mới! Nhất định là người mới rồi! Mọi người xem kìa: Lý lịch của cổ trống hoác à!”
Cuối cùng chẳng biết là ai nói toạc ra thiên cơ, tất cả bắt đầu kích động!
Từ khi cuộc thi đỉnh cao dạng này của giới cờ bạc được tổ chức, đã ngót mười năm không có người mới gia nhập! Lý lịch trống không, chứng tỏ tuyển thủ nọ ngay từ lần đầu tiên đã được mời tham gia cuộc tranh tài hàng đầu – “Ván bài một người”! Thiệt tình không tài nào tin nổi —
Thế giới bài bạc bác đại tinh thâm, cũng giống như tập võ, mỗi tay cờ bạc đều phải chăm chỉ tôi luyện kỹ thuật, tích lũy kinh nghiệm không ngừng nghỉ, khởi bước từ cuộc thi tại sòng bạc nhỏ, mặc sức hấp thu tiền tài của kẻ khác, gom góp suốt một mạch, cuối cùng lớn mạnh đến trình độ được mời tham dự đấu trường tầm cỡ như “Ván bài một người”.
Lần đầu thi đấu đã là “Ván bài một người”, thiên phú của người này phải lớn nhường nào chứ?
Toàn thể dân cờ bạc tại đây nhốn nháo hết cả lên!
“Tuyển thủ số mười ba vừa nghe là biết một tiểu thư xinh đẹp rồi!” Có người hô lên ngay tại chỗ: “Chúng ta sắp nghênh đón một vị nữ thần bài sao?”
Tuy rằng địa vị nam nữ trong xã hội thời nay đã hoàn toàn bình đẳng, cũng không có chuyện kỳ thị nghề nghiệp, nhưng có vài nghề vẫn tồn tại xu hướng thiên về giới tính. Trời sinh đã ôm dục vọng giữ của mạnh mẽ, so với phương thức thu gom tiền tài biến đổi chớp nhoáng như đánh bạc, phái nữ thích đầu tư ổn định hơn, cứ thế, giới cờ bạc luôn là dương thịnh âm suy.
Vì vậy, đành rằng chưa có tiếng tăm gì, nhưng Olivia vẫn hút được một đống fan nhờ biệt hiệu gái tánh của mình.
=.=
Không sai, tuyển thủ số mười ba “Tiểu thư Maria” chính là Olivia lần đầu tham gia “Ván bài một người”.
Trước đó hắn đã nghĩ ra bao nhiêu cái tên cool ngầu bá đạo, cơ mà bị bà Maria bác bỏ hết, sau cùng dưới uy hiếp của bà cụ, hắn bị ép dùng tên bà.
“Đừng thấy ta già cả mà lầm nha, hồi ta tham gia hội ái hữu, ai cũng gọi ta là tiểu thư Maria hết!” Bà Maria khoác lác mà chả biết ngượng, vỗ tay lấy luôn biệt hiệu này.
Đánh không lại bà Maria, Olivia chỉ đành thỏa hiệp trong khuất nhục orz.
Nhưng biệt hiệu là cho người ta xem thôi, chứ không tuyển thủ nào nhìn thấy đối phương, cả giọng nói hay hình ảnh cũng vậy, mọi thứ đều trải qua xử lý đặc thù, thành ra ảnh hưởng từ biệt hiệu vô cùng hữu hạn.
Thế nên, khi đến gần căn phòng một người tối tăm kia, Olivia lập tức lấy lại bình tĩnh.
Mười ba tuyển thủ cuối cùng chỉ còn một người, nên phải trải qua mười hai vòng thi cả thảy.
Thân là canh bạc đỉnh cao tại Brazini, đấu trường “Ván bài một người” là cuộc đọ sức chuyên nghiệp của dân cờ bạc, mới bắt đầu đã tiến hành “83 lá bài” với độ khó cực cao.
Ở Brazini, chỉ có ba sòng bạc mở kiểu đánh bạc này, đấu pháp tương đối khảo nghiệm năng lực tính toán của người chơi, người bình thường đừng nói chơi thử, muốn xem thi đấu còn khó nữa là.
Bấy giờ, đa số khán giả đang chuẩn bị đặt cược đều rơi vào tình trạng dưới đây.
Mọe nó! Dốt đặc toán học đấy nhá! Ông đây cứ thích cảm giác tim đập rộn đó — lập tức có người đặt cược lung tung.
Nhưng, nhóm người này tức thì có chút hối hận.
“Tuyển thủ số ba tốt nghiệp khoa Văn học, số mười ba vẫn là học sinh, cảm giác nếu ván này có người thua thì chính là hai người đó…” Tâm tính cao thấp thế nào thì giờ đã thấy rõ rồi, sau khi rất nhiều du khách vội vàng đặt cược, vài người bắt đầu cẩn thận ngâm cứu lý lịch các tuyển thủ.
Ngu toán, xem không hiểu ván bài cũng chả sao, cứ coi tuyển thủ nào cũng ngu toán không phải được rồi sao?
Đâu phải vô duyên vô cớ mà lý lịch tuyển thủ trình chiếu ban nãy được đặt tại đó, ấy là “tư liệu”. Tựa như tuyển thủ trong đấu trường có thể đoán được bài của tuyển thủ khác bằng cách nhớ bài, thứ cung cấp cho khán giả bên ngoài để họ nghiên cứu chính là lý lịch các tuyển thủ.
Mọi người đã đặt cược xong.
Hôm nay tất cả khán giả đến xem “Ván bài một người” đều nhận được một chip đánh bạc giá trị thấp nhất, chi phí do sòng bạc chịu, với mục đích khiến cuộc thi càng thêm sôi động. Sự thật chứng minh đây là một quyết định vô cùng xuất sắc! Máu đỏ đen mà đã phóng thích thì rất khó thu về, một chip làm sao đủ? Phần lớn khán giả đều móc thêm tiền túi sau một chip ấy, dùng số chip lớn gấp trăm, gấp ngàn lần để đặt cược!
Mục Căn cũng đặt cược, song hoàn toàn không có ý móc thêm tiền túi, bồi bàn cho cậu một chip, cậu tùy tiện đặt cược giống người ta, chỉ thế thôi.
Vừa lúc người xung quanh đặt cho số ba, Mục Căn cũng theo phong trào luôn.
Kết quả, cậu vậy mà lại thắng.
Tỷ lệ cược là 1:100, Mục Căn giành được số chip gấp trăm lần sau ván này. Bởi cậu đặt cược quá ít, chút tiền ấy chẳng làm văng được tí bọt nước nào tại sòng bạc.
Do đó, trước khi ván thứ hai bắt đầu, bồi bàn trực tiếp đổi khoản tiền tương đương 100 đồng chip giá hai farad tệ thành hai đồng chip giá 100. Lúc đưa chip cho cậu, bồi bàn nhìn thằng bé bằng ánh mắt có chút thương hại: Chỉ thắng có tí vậy thôi á, ít quá đi.
Ván thứ hai bắt đầu rất nhanh. Ván này tên là “Căn phòng tối”, vẫn dùng lá bài để đánh, nhưng trong lúc thi đấu, các tuyển thủ có thể tùy cơ nhận được đủ loại đạo cụ. Họ phải dựa vào khả năng tính toán bài và lợi dụng đạo cụ trong tay, nỗ lực ngăn cản tuyển thủ khác tới “căn phòng tối”, tuyển thủ cuối cùng đến căn phòng tối sẽ bị knockout.
Đây là một trò phổ biến, khán giả về cơ bản đều biết chơi, thành thử mọi người do dự hơi lâu một chút.
Tuy nhiên, Mục Căn chả việc gì phải do dự: Cậu vốn có hiểu gì đâu.
Lúc bồi bàn lại đây thu chip, cậu nhanh chóng đặt cược số tám rồi giao cho người ta một chip.
Chỉ giao một chip, chip còn lại để trong túi.
Bồi bàn trao cậu một ánh mắt kỳ quái, mấp máy môi, đoạn tiếp tục đi thu chip.
Song lần này Mục Căn vẫn thắng!
Tỷ lệ cược của tuyển thủ số tám rất cao, hắn là cao thủ trò này đó giờ rồi, phần lớn khán giả đều cho rằng hắn chắc mẩm sẽ thắng, ai ngờ vận may của hắn hình như bị số mười ba mới tới đoạt mất, chẳng lấy được đạo cụ gì tốt, bị các đối thủ gài bẫy chết tươi!
Tỷ lệ cược lần này cao kinh người!
Thi đấu kết thúc, Mục Căn lại lấy được ba mươi ba đồng chip từ tay bồi bàn, chip bây giờ không còn là loại chip giá 100, mà là 10000!
Trong mắt những bồi bàn đã quen nhìn tiền bạc lưu động, số tiền này vẫn chưa là cái đinh gì, hắn chỉ thấy hơi tiếc nuối cho thằng bé: Nếu ban nãy cậu nhóc đặt cả đồng chip trong túi thì hay rồi, vậy giờ sẽ nhận được gấp đôi.
Mới đầu chú ý tới du khách này chỉ vì cậu còn nhỏ, kế đó thì tội nghiệp, sau nữa là tiếc nuối… Ngày càng tiến sâu vào quá trình đặt cược, tâm trạng của bồi bàn hết biến lại biến. Cuộc thi thoắt cái bước đến ván thứ chín, khi Mục Căn giành được chip tại ván thứ tám, tuy bồi bàn không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng đã sớm dậy sóng cuồn cuộn!
Người khác có lẽ không biết, song mỗi lần tới đây đưa chip, trong lòng hắn lại thông suốt một điều: Sau tám ván đấu, số chip cậu bé nắm trong tay đã chạm đến con số khủng khiếp!
Cậu ta, không chừng chính là người thắng nhiều tiền nhất tại đây… cũng không chừng.
“Đây là chip ngài thắng được.” Chiếu theo luật, bồi bàn phải dùng kính ngữ với tất cả du khách, nhưng làm nghề phục vụ lâu, những kính ngữ này thật giả thế nào chả ai biết được. Ban đầu bồi bàn gọi Mục Căn là “ngài”, song thực tâm cũng chẳng coi trọng, lúc tâm trạng hắn tốt thì mèo hoang vệ đường cũng gọi “ngài” được. Cơ mà, cuộc thi diễn ra càng lâu, hắn cũng xưng hô với thiếu niên càng thận trọng.
Cậu ta tuyệt đối là cao thủ! Biết đâu chừng siêu sao kế tiếp được mời tham gia “Ván bài một người” chính là cậu ta!
Cảm giác bản thân khám phá được bí mật động trời nào đó, con tim cậu bồi bàn trẻ đập mỗi lúc một rộn ràng. Trong thời gian thi đấu, tầm mắt hắn luôn lơ đãng lướt về phía Mục Căn —
Ngay tiếp theo là khoảnh khắc quyết định của ván thứ chín.
Nhìn kết quả sau cùng hiện trên màn hình: “4”, cõi lòng bồi bàn bỗng thịch một tiếng: Cậu bé kia đặt hết nửa số chip cho số hai, giờ lại… thua ư?!
Giời đất ơi! Ngay cả hắn ngẫm lại còn thấy đau lòng cho con số đó!
Hắn lập tức khẩn trương nhìn Mục Căn —
Dè đâu, không tái nhợt, không kinh hoảng, cậu bé thoạt trông chẳng có lấy một phản ứng, thậm chí còn có tâm trạng xin nhân viên phục vụ bên cạnh một ly thức uống – cái loại miễn phí ấy.
Tài sản nháy mắt rút còn một nửa, thiếu niên lại làm như không có việc gì xảy ra. Thời điểm bồi bàn tới hỏi cậu có muốn đặt cược nữa không, cậu móc ra một vốc đồng chip trong túi, phân chúng thành hai nửa, sau đó đặt một nửa như thường lệ.
“Vẫn đặt cho số hai.”
Bồi bàn khẽ hé miệng, rốt cuộc vẫn nhận lấy số chip.
Chip nặng trình trịch, hiện những đồng chip này không dùng ngàn dùng vạn làm đơn vị nữa, mà mang giá trị kếch sù hàng thật giá thật.
Sinh ra ở Brazini, cha mẹ đều hành nghề tại sòng bạc, sau khi tốt nghiệp, hắn tự nhiên cũng thành một bồi bàn ở đây, từ bé đến giờ đích xác đã gặp chẳng biết bao nhiêu con bạc! Tham lam, biết kiểm soát, điềm tĩnh, điên cuồng —
Trong hội trường còn rất ít người đang đánh bài. Có người đã cạn sạch chip, kẻ lại đang sử dụng máy thông tin nhờ người nhà mang tiền lại đây, cũng có người biết dừng đúng lúc, song nét mặt những người ấy khác một trời một vực với thiếu niên trước mắt
Túm lại, lần đầu tiên trong đời hắn gặp một tay cờ bạc giống cậu ta.
Kế đó, kết quả ván thứ mười được công bố: số hai!
Bồi bàn quay phắt lại nhìn thiếu niên: Trên mặt cậu vẫn giữ nguyên nụ cười hì hì, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ mừng như điên khi thắng lớn!
Không quan tâm điều hơn lẽ thiệt — trong đầu bồi bàn chợt hiện ra câu này.
Không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà sầu, dưới bất cứ tình huống nào cũng bảo trì tỉnh táo tuyệt đối, cho phép mình hưng phấn nho nhỏ, nhưng không thể hưng phấn quá độ, đây là tố chất tâm lý mà mọi tay cờ bạc cấp thần trên cơ bản đều có đủ.
Trong thoáng giây, hắn bỗng dưng nhớ tới đề tài tán gẫu với các đồng nghiệp, hắn quen một bồi bàn sảnh nhỏ, bất đồng với mấy người làm tại đại sảnh như họ, cậu bồi bàn nọ chuyên phục vụ những tay bạc đẳng cấp cao, từng gặp rất nhiều nhân vật lớn, cũng hiểu rõ về thần cờ bạc hơn người bình thường nhiều.
Bồi bàn ngẩn ra, đoạn sắp xếp lại sắc mặt hòa nhã, mang số chip một ván đến chỗ Mục Căn lần nữa.
“Cám ơn anh, lần này tôi muốn đặt cho số một.” Thiếu niên mỉm cười, nói ra quyết định của mình.
Bên ngoài, kỳ tích thuộc về Mục Căn vẫn tiếp diễn;
Bên trong, kỳ tích mang tên Olivia lại khiến toàn trường khiếp sợ!
Đành rằng đạt được cảm tình từ đa số khán giả nhờ ưu thế của cái tên gái tánh, song những người đặt cược Olivia bị loại vẫn liên tục ngã xuống hết đợt này đến đợt khác!
Năng lực tính toán siêu cường, khả năng quan sát tinh tế… Olivia phát huy đầy đủ thiên phú của mình trên lĩnh vực bài bạc, đối thủ mạnh mẽ chẳng những không bào mòn ý chí chiến đấu của hắn, ngược lại càng kích phát năng lực trong hắn. Chống chọi qua từng ván, dù rất hiếm khi giành được hạng cao, nhưng hắn chưa từng trở thành người xếp bét! Năm ván trước còn đỡ, càng về sau, tên hắn lại càng bứt phá lên trên.
Tuyển thủ mỗi lúc một thưa thớt, mặc kệ Olivia đứng thứ mấy, chỉ cần không đứng cuối thì vị trí tên hắn kiểu gì cũng bắt mắt vô cùng! Cũng chính từ ván thứ năm thứ sáu, mọi người mới để ý thấy rằng nhân vật mới té ra cực lợi hại, lần đầu tham gia thi đấu, chẳng những không bị đá ngay từ vòng gửi xe, mà còn chạy song song với các tiền bối thực lực hùng hậu. Sau khi đánh bại tuyển thủ số một mạnh nhất trong lòng tuyệt đại đa số khán giả, hắn và tuyển thủ số bảy cùng tiến vào ván thứ mười hai.
Đồng thời là vòng đấu chung kết.
Hai chọn một, giờ phút này, ngay cả khán giả trước đó đã dừng tay cũng nhịn không được mà rối rít đặt cược, nhất thời, tình hình bên ngoài lại bốc hỏa hừng hực.
Đúng lúc này, sòng bạc công bố hạng mục thi đấu chung kết:
Đoán số.
“Mọi ván đấu trước đều thiên về kỹ thuật, trên thực tế, tất cả cuộc thi ‘Ván bài một người’ xưa nay luôn chú trọng phần đánh bạc hơn, nhưng hình thức thi đấu như thế diễn ra quá nhiều, đôi khi sẽ cảm thấy quên đi vài thứ.
Giao tất thảy cho số phận định đoạt — đây mới là điểm quyến rũ lớn nhất thuở ban sơ khi đánh bạc ra đời!
Cho nên, tại vòng đấu cuối cùng hôm nay, chúng ta sẽ quay về thời nguyên thủy, giao phó vận mệnh cho bản thân nó.
Thần cờ bạc chân chính nhất định có vận may trời sinh! Rốt cuộc ai mới là người cuối cùng của ‘Ván bài một người’ hôm nay? Chúng ta hãy cùng mỏi mắt mong chờ –”
Trong tiếng thuyết minh hùng hồn của ban tổ chức, vòng thi chung kết bắt đầu.
Khán giả bên ngoài nghe thấy tiếng thuyết minh, Olivia và Phạm Luân cũng nghe thấy.
Không sai, Olivia là số mười ba, mà ngài Phạm Luân đi cùng Mục Căn chính là tuyển thủ số bảy.
Đối diện với hạng mục cuối cùng, cả hai đều đần thối cả mặt.
“Tay cờ bạc chân chính nhất định có vận may trời sinh, lời này ngược lại quá chuẩn.” Khóe miệng ngài Phạm Luân hơi nhếch lên, nhớ tới chuyện phát sinh hồi chiều với cậu bé kia.
Sống đến bây giờ, hắn tự nhận mình là tay đánh bạc ưu tú, tương lai đạt tới địa vị cao hơn nhờ cố gắng cũng không có gì bất ngờ, nhưng chiều nay hắn lại cảm giác mình gặp được “dân cờ bạc trời sinh”.
Thiếu niên tên Mục Căn kia chính là một dân cờ bạc trời sinh.
“Không bì được với vận may của cậu ta, nhưng đè bẹp mi thì dư dả.” Phạm Luân nheo mắt, chọn con số xuất hiện trong đầu mình trước tiên – số 6.
Lúc này, Olivia đã trợn tròn mắt: Olivia luôn luôn dựa vào tính toán, cho rằng trên đời vốn không tồn tại may mắn! Đặc biệt là từ khi gặp Mục Căn, hắn cảm thấy bản thân là kẻ số nhọ nhất trần đời này!
Như vậy mà đòi so VẬN MAY với người ta cái gì!
Olivia sở hữu đủ mọi yếu tố mà một tay đánh bạc ưu tú nên có: Quyết đoán, thông minh, sức quan sát… chỉ thiếu một thứ: Vận may.
Đây là tính bức chết tiểu chíp hở giời!
Lần đầu tiên Olivia lộ ra biểu tình phát điên trong cuộc thi.
Thế rồi, hắn nhớ đến Mục Căn.
Mục Căn là người hên nhất hắn từng gặp từ khi chào đời tới nay.
Nếu nói vậy…
“Tôi chọn số bảy.” Ngày bảy tháng bảy, sinh nhật Mục Căn, đồng thời cũng là con số hắn thích nhất. Được con trai của vận may chống lưng, đây ắt hẳn là con số đặc biệt may mắn đúng không?
Cùng lúc ấy, Mục Căn cũng đưa ra lựa chọn:
“Số mười ba, tôi muốn đặt cho số mười ba.” Quy tắc đặt cược của ván cuối không phải đặt cho người bị loại nữa, mà đặt xem ai sẽ thắng. Dẫu chú Phạm Luân là số bảy, cậu cũng muốn đặt cho ổng lắm, nhưng khi bảy với mười ba đứng chung, cậu càng muốn đặt cho mười ba nha ~
Dưới ánh nhìn căng thẳng của mọi người, guồng quay bắt đầu xoay vùn vụt! Đầu tiên là càng lúc càng nhanh, dần dà càng ngày càng chậm, rốt cuộc dừng hẳn, con số mà kim đồng hồ chỉ là:
“Bảy!!!!!!! Xin chúc mừng Tiểu thư Maria! Thần cờ bạc phù hộ, ngài đã trở thành người chiến thắng của ‘Ván bài một người’!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.