Chương 144: Ván bài một người
Nguyệt Hạ Tang
04/11/2016
Ông chú ăn mày chỉ tròng mỗi quần sịp dẫn Mục Tiểu Căn áo thun quần cộc bước vào đại sảnh sòng bạc nguy nga lộng lẫy.
Nơi này là “La”, sòng bạc hàng đầu Brazini, cánh cửa tiến vào đây cao không tưởng, “cao” không có nghĩa là phải giao nộp khoản tiền nhập môn kếch sù, mà là yêu cầu đối với đẳng cấp du khách vô cùng cao.
Trên cơ bản, “La” không tiếp đãi khách đánh bạc sơ cấp, chỉ nhận những khách đã đạt thành tựu nhất định tại các sòng bạc khác của Brazini. Đây là giới hạn tài chính, hơn nữa còn là giới hạn về mặt kỹ thuật, quy định vừa tung ra, tiêu chuẩn của “La” lập tức trở nên khác biệt. Trong mắt du khách, “La” tượng trưng cho sòng bạc cao cấp nhất, mà với dân cờ bạc, “La” càng là thánh địa của họ!
Thân là lò đốt tiền nổi tiếng nhất đế quốc, “La” không chỉ xa xỉ và chịu chi tột độ trên phương diện trang hoàng, ngay cả khách nam khách nữ bên trong cũng mặc lễ phục sang trọng. Người người áo mũ chỉnh tề, trên thân xịt nước hoa đắt tiền hơn vạn farad tệ một oz, trang sức lơ đãng lấp lóe ánh sao, người và kiến trúc hòa quyện, một nơi sặc mùi tiền.
*1 oz = 29.57 ml
Ông chú ăn mày quần sịp đi vào hết sức bình tĩnh, bị bảo vệ đô con chặn đường tại cổng mà lông mày chẳng nhăn lấy một cái, chỉ đưa thư mời trong tay cho đối phương kiểm tra, bảo vệ lập tức cho họ vào.
Hắn bình tĩnh là hiển nhiên, khiến hắn hơi sửng sốt là cậu nhóc bên cạnh thoạt trông cũng bình tĩnh chẳng kém.
Cậu có vẻ rất tò mò ← có chi đâu mà lạ, hẳn đây là lần đầu tiên cậu bé tới nơi này, nhưng ngoại trừ tò mò, trên mặt cậu không hề có tí mất tự nhiên nào.
Hiếm có thằng bé nào trong lúc hiếu kỳ còn chú ý quan sát bốn phía bằng thái độ không thất lễ, Phạm Luân đang đổi chip đánh bạc, nhịn không được phải hỏi: “Cậu đang nhìn gì thế? Có gì không biết cứ hỏi tôi.”
*chip đánh bạc:
Sau đó, thiếu niên quả nhiên dè dặt đến gần hắn:
“Tôi đang tìm xem lối thoát an toàn ở đâu.”
Phạm Luân: …
“Bác hai nói mỗi khi đến chỗ lạ, chuyện đầu tiên cần làm là tìm lối thoát khẩn cấp, lo trước khỏi họa.” Thiếu niên còn bồi thêm một câu.
Phạm Luân triệt để câm nín, trên thực tế, lúc này hắn chỉ muốn hỏi: Cậu bé à, bác hai cậu làm nghề gì vậy?
Họ chỉ có hai đồng tiền, hàng ngũ đổi chip nhỏ lại hơi dài, trong quá trình chờ đợi, Mục Căn mò được vị trí lối thoát khẩn cấp, thức uống miễn phí và toilet nhờ sự trợ giúp của Phạm Luân.
Chả mấy khi có dịp tới nơi thế này, Mục Căn cầm lòng chẳng đậu mà tiếp tục ngó quanh quất, rồi cậu chú ý thấy hoa văn chạm trổ trên cánh cửa đại sảnh phía sau rất nhanh. Hoa văn tạo hình mãnh thú, toàn thân thuần màu vàng kim, tuy chỉ lẳng lặng đứng sừng sững, nhưng trông hung hãn cực kỳ! Làm người ta nhìn mà phát khiếp.
Mắt mãnh thú cũng màu vàng, vật liệu lại hoàn toàn bất đồng với cơ thể, nhìn sơ có vẻ âm u mà long lanh. Bất luận quan sát từ góc độ nào, Mục Căn cũng có thể đối diện với mắt nó, quỷ dị không thể tả.
“Chú ơi, đó là cái gì?” Mục Căn chọt nhẹ lên người Phạm Luân.
“Máy theo dõi ấy mà, ngoại hình là phiên bản thu nhỏ của nguyên hình Cantus, Cantus trong truyền thuyết là chủng tộc hùng mạnh ngồi trên của cải toàn vũ trụ, nơi này chạm trổ Cantus làm điềm lành.”
“À! Cám ơn.” Mục Căn gật gật đầu, lại xoay người nhìn kỹ hoa văn chạm khắc Cantus, tìm đến vị trí máy quay thật nhanh, tạo hình chữ V với ống kính. Bộ, bộ cậu còn tính nhờ nhân viên giám sát chụp hình lưu niệm cho mình hở cậu bé?!
Vừa lấy được chip tức thì, ngoảnh lại đã bắt gặp hành động không đáng tin của Mục Tiểu Căn, ông chú Phạm Luân hấp tấp dẫn cậu rời đi.
Họ mới vào không lâu, Olivia và bà Maria cũng có mặt. Vì buổi tối nay, cô Maria còn chuẩn bị lễ phục lộng lẫy dành riêng cho họ. Chuẩn bị cho Olivia tây trang phục cổ màu đen, còn bà Maria là lễ phục tông xuyệt tông.
Hay còn là đôi tình nhân hạnh phúc sánh đôi ~
 ̄▽ ̄
“Tiểu Ollie, đưa con máy ảnh này, mau chụp cho ta một pô, phải chụp cả hoa văn Cantus trên cổng đó nha!” Thân là tay mê cờ bạc mà mấy trăm năm… cũng chưa từng bước chân vào loại sòng bạc đẳng cấp dường này bằng thực lực, với bà Maria mà nói, toàn bộ hành trình hôm nay phải được ghi hình lại, vì vậy bà đặc biệt chuẩn bị máy ảnh dung lượng cực khủng.
Máy ảnh của bà là dòng máy đời cũ, kích thước to oành, huống chi họng bà còn to hơn, nghe có người muốn chụp ảnh, các nhân viên an ninh loáng cái bu lại đây.
Giải thích lâu thật lâu là nơi này không cho chụp ảnh mà bà cụ nằng nặc không nghe, mắt thấy người vây xem càng lúc càng đông, quản lý an ninh bó tay, đành chỉ bà một cách: “Thưa phu nhân, chỗ chúng tôi quả thật không cho phép cá nhân mang theo máy chụp hình. Vầy đi, ngài xem hoa văn chạm cổ trên cổng đấy, thực ra đó là máy ghi hình, ngài cứ tạo dáng với máy, chốc nữa tôi bảo họ in tấm hình cho ngài, được không ạ?”
Bà Maria miễn cưỡng chấp nhận.
Tóm lại, nhận được thứ tốt thì cùng nhau chia sẻ/đụng chuyện xấu thì cùng nhau mất mặt, bà Maria chặn lại Olivia đang trưng bản mặt đầy hắc tuyến, nhìn vào máy ghi hình Cantus chụp một pô lưu niệm.
Các nhân viên an ninh: Đầu năm nay làm bảo vệ khó quá, còn phải kiêm chức nhiếp ảnh gia nữa chớ!
Cuộc thi Ván bài một người diễn ra mỗi quý một lần, tuyển thủ dự thi sẽ không đối đầu trực diện, sòng bạc tự có biện pháp không để họ lộ mặt, tất cả khách xuất hiện ở “La” hôm ấy đều có thể tham gia đánh bạc. Có cơ hội chứng kiến cuộc chiến của những tay cờ bạc đỉnh cao, thậm chí còn được phép tham gia, điều này khiến “Ván bài một người” hàng quý ở “La” luôn kín mít người!
Biết đâu chừng vua cờ bạc, thần cờ bạc trong truyền thuyết đang đứng ngay cạnh mình cũng nên – với ý nghĩ này, những người được chọn vẫn trở thành vua cờ bạc hư hư thực thực trong mắt người khác, “La” đêm nay đã định trước sẽ khiến lòng người phấp phỏng!
Còn nửa tiếng nữa là Ván bài một người chính thức bắt đầu, bởi chỉ có hai đồng chip, nên Phạm Luân không vào phòng chờ VIP dành cho tuyển thủ “Ván bài một người” nghỉ ngơi, mà dẫn Mục Căn nán lại tầng một đại sảnh.
Từ trò so sánh lớn nhỏ đơn giản nhất, đến khảo nghiệm năng lực tính toán của dân cờ bạc, nơi đây muốn gì có đó! Phạm Luân âm thầm lẫn vào đám đông, sau khi quan sát một lát, hắn bắt đầu đặt cược. Hai đồng chip quăng lên bàn còn chẳng tạo thành tiếng vang, nhưng hắn thắng.
Một chip biến thành hai mươi chip, sau đó hắn lại cầm hai mươi chip tiến đến ván kế, hắn tiếp tục đặt cược, lần này khi ván bài chấm dứt, chip trên tay hắn đã biến thành một trăm đồng.
“Đổi số này thành tiền, mua hộ tôi một bộ đồ.” Nhặt lên mấy đồng ném cho Mục Căn, Phạm Luân đặt cược tiếp.“Được.” Không thể không nói, thiếu niên Mục Căn thiệt tình chả có tí máu đỏ đen nào, rõ ràng bám mông Phạm Luân xem hơn nửa ngày, mới đầu Phạm Luân còn lo cậu không nỡ đi, dè đâu con nhà người ta bỏ đi đến là dứt khoát, lúc về chẳng những mang theo một bộ quần áo, còn bê hai ly nước trái cây miễn phí.
Bấy giờ, Phạm Luân đã cầm trong tay gần năm trăm chip.
Năm trăm chip lúc này cũng không phải loại chip hai farad tệ một đồng, mà là chip giá trị cao nhất do sòng bạc cung cấp!
“Đâu mấy khi có dịp tới đây, đi chơi đi.” Trong lúc nói chuyện, Phạm Luân vô thức sử dụng ngữ khí mệnh lệnh, chỉ giữ lại đủ chip để lát nữa tham gia Ván bài một người, còn đâu đưa tất cho Mục Căn.
“Hở?” Mục Căn còn đang trơ mắt ngó mấy người đánh bài xung quanh, thấy Phạm Luân đẩy sang đây một đống chip thì giật mình.
Ban đầu cậu tính cự tuyệt, song lập tức nhớ tới lời dặn của ông Tony và bác cả: Muốn phát triển toàn diện, có thể không thích, nhưng cái gì cũng nên học một chút.
Ngẫm nghĩ một hồi, cậu gật đầu. Tuy nhiên, Mục Căn không lấy số chip Phạm Luân đẩy qua, ban nãy mua quần áo còn dư ít tiền nên đổi hết thành chip rồi, bấy giờ bèn móc ra một đồng chip giá hai farad tệ.
“Tôi chơi trò đằng kia được rồi!” Mục Căn chỉ chỉ cái máy phổ la rất đông người chơi tại góc hẻo lánh.
Máy phổ la na ná slot machine tại Trái Đất cổ đại, song cách chơi phức tạp hơn, máy móc tinh mỹ hơn, là máy đánh bạc ít tiền kinh điển. Máy phổ la luôn được hoan nghênh nhiệt liệt tại bất kỳ sòng bạc nào, đa số tay mới hoặc du khách chỉ muốn nếm thử tí chút mùi vị đỏ đen đều sẽ chọn nó.
*slot machine:
Trong số những người ấy, không bao gồm tay cờ bạc chân chính có hàm lượng kỹ thuật.
“Máy phổ la?” Phạm Luân nhíu mày, hắn đã thay quần áo mới, tiện thể rửa mặt trong toilet, nên giờ đây nom hết sức hào hoa phong nhã!
Phạm Luân chưa từng nghĩ đến máy phổ la. Loại phương thức đánh bạc bỏ nhỏ thu lớn này cực kỳ giảo hoạt, từ từ nuốt hết xèng của mọi người, báo đáp lại bủn xỉn không thể tả.
“Thích thì chơi đi.” Nhưng hắn không can dự vào việc của Mục Căn.
Thế là Mục Căn mau chóng hớn ha hớn hở đi xếp hàng chơi máy phổ la ~(≧▽≦)/~ Phạm Luân nhàn nhàn nhã nhã theo sau cậu, từ đầu chí cuối đều điềm tĩnh miễn chê.
Hai phút sau, rốt cuộc đến lượt Mục Căn kéo cần máy.
Kế tiếp, mặt nạ điềm tĩnh của quý ngài Phạm Luân xuất hiện vết rách đầu tiên!
“Oa!!!!!!!!” Bảy hình vẽ giống như đúc xuất hiện trên màn hình hiển thị, vô số xèng trong bồn tuôn ra ào ào, phủ kín nửa cẳng chân Mục Căn. Khách xếp hàng sau Mục Căn là nhóm đầu tiên chứng kiến màn này! Cả đám tức khắc nhốn nha nhốn nháo!
“Quả là hiếm thấy! Vị khách đầu tiên trúng giải độc đắc trong ba tháng trở lại đây rốt cuộc xuất hiện rồi!!! Toàn bộ chip tích lũy trong bồn suốt ba tháng đã thuộc về vị khách này!” Sợ thanh thế không đủ, nhân viên sòng bạc còn xả giọng thông báo tin tức! Mấy bảo vệ nhất tề nỗ lực, tốn khoảng mười lăm phút mới thu thập hết những đồng chip lăn xuống đất, nhân viên công tác cười tủm tỉm giao số chip đủ nhồi chật hai rương cho Mục Căn.
Phạm Luân quyết định thật nhanh, hỏa tốc mang Mục Căn nối gót bảo vệ rời đi.
Lúc nãy chơi ván đầu tiên, hắn biến một đồng chip thành hai mươi đồng, mặc dù là cố ý khiêm tốn, nhưng thằng bé trước mắt lại biến một đồng thành hơn một ngàn đồng!
Tuy số chip không lớn, nhưng nếu dựa theo tỷ lệ nhận hồi báo thì cao hơn mình xa lắc xa lơ!
“Muốn chơi nữa không?” Trong đầu Phạm Luân xoay chuyển hàng đống ý niệm, cuối cùng mở miệng hỏi.
“Không chơi nữa, một lần đủ rồi.” Mục Căn cười hì hì đáp.
Phạm Luân không nói gì.
“Chú còn muốn chơi không? Chỗ này chú cầm hết đi.” Mục Căn hiểu lầm sự trầm mặc của Phạm Luân, lập tức đưa hai thùng trong tay cho hắn.
Phạm Luân chẳng tài nào hiểu nổi cậu.
Song hắn không từ chối thùng tiền của Mục Căn.
Tuy rằng còn nhỏ, những vẫn là người bỏ vốn của mình — từ khoảnh khắc tiếp nhận hai đồng tiền của Mục Căn, Phạm Luân đã định nghĩa hoàn mỹ cho thân phận mình.
Hai đồng cũng tốt, hai ngàn vạn cũng tốt, đều là đầu tư.
Cầm theo tất tần tật chip đánh bạc, Phạm Luân dẫn Mục Căn tiến vào hội trường “Ván bài một người”.
Trong phòng tối mịt, nguồn sáng duy nhất chỉ có một khoảng nhỏ trên mặt bàn do đèn trần chiếu xuống mà thôi.
Bàn là bàn dài, dưới sự dẫn đường của nhân viên công tác, Phạm Luân ngồi vào chiếc ghế lưng cao chuẩn bị cho mình, xung quanh bàn dài hoàn toàn im ắng, chẳng nhìn tới cái gì, nhưng các tuyển thủ đã yên vị hết rồi.
Phòng là thật, tuyển thủ là thật, đạo cụ đánh bạc càng thật hơn, song không gian là chồng lên nhau. Để không bại lộ thân phận, mỗi tuyển thủ sẽ vào phòng một mình, ngồi tại vị trí xác định, không gian của từng tuyển thủ sẽ chồng lên nhau nhờ kỹ thuật không gian, điểm giao nhau duy nhất là khoảng sáng trên bàn. Các tuyển thủ không trông thấy nhau, chẳng khác nào đánh bài một mình, do vậy cuộc thi mới được xưng là “Ván bài một người”.
Song trên thực tế, tuyển thủ đối chiến có tổng cộng mười ba người, những năm gần đây lại tăng thêm chỗ cho người bỏ vốn quan sát thi đấu, hôm nay đa số mỗi phòng đều là hai người, nhưng người chiến thắng hàng năm chỉ có thể có một, gọi là “Ván bài một người” cũng xem như danh xứng với thực.
Sau khi mười ba tuyển thủ vào chỗ, cuộc thi bắt đầu.
Nơi này là “La”, sòng bạc hàng đầu Brazini, cánh cửa tiến vào đây cao không tưởng, “cao” không có nghĩa là phải giao nộp khoản tiền nhập môn kếch sù, mà là yêu cầu đối với đẳng cấp du khách vô cùng cao.
Trên cơ bản, “La” không tiếp đãi khách đánh bạc sơ cấp, chỉ nhận những khách đã đạt thành tựu nhất định tại các sòng bạc khác của Brazini. Đây là giới hạn tài chính, hơn nữa còn là giới hạn về mặt kỹ thuật, quy định vừa tung ra, tiêu chuẩn của “La” lập tức trở nên khác biệt. Trong mắt du khách, “La” tượng trưng cho sòng bạc cao cấp nhất, mà với dân cờ bạc, “La” càng là thánh địa của họ!
Thân là lò đốt tiền nổi tiếng nhất đế quốc, “La” không chỉ xa xỉ và chịu chi tột độ trên phương diện trang hoàng, ngay cả khách nam khách nữ bên trong cũng mặc lễ phục sang trọng. Người người áo mũ chỉnh tề, trên thân xịt nước hoa đắt tiền hơn vạn farad tệ một oz, trang sức lơ đãng lấp lóe ánh sao, người và kiến trúc hòa quyện, một nơi sặc mùi tiền.
*1 oz = 29.57 ml
Ông chú ăn mày quần sịp đi vào hết sức bình tĩnh, bị bảo vệ đô con chặn đường tại cổng mà lông mày chẳng nhăn lấy một cái, chỉ đưa thư mời trong tay cho đối phương kiểm tra, bảo vệ lập tức cho họ vào.
Hắn bình tĩnh là hiển nhiên, khiến hắn hơi sửng sốt là cậu nhóc bên cạnh thoạt trông cũng bình tĩnh chẳng kém.
Cậu có vẻ rất tò mò ← có chi đâu mà lạ, hẳn đây là lần đầu tiên cậu bé tới nơi này, nhưng ngoại trừ tò mò, trên mặt cậu không hề có tí mất tự nhiên nào.
Hiếm có thằng bé nào trong lúc hiếu kỳ còn chú ý quan sát bốn phía bằng thái độ không thất lễ, Phạm Luân đang đổi chip đánh bạc, nhịn không được phải hỏi: “Cậu đang nhìn gì thế? Có gì không biết cứ hỏi tôi.”
*chip đánh bạc:
Sau đó, thiếu niên quả nhiên dè dặt đến gần hắn:
“Tôi đang tìm xem lối thoát an toàn ở đâu.”
Phạm Luân: …
“Bác hai nói mỗi khi đến chỗ lạ, chuyện đầu tiên cần làm là tìm lối thoát khẩn cấp, lo trước khỏi họa.” Thiếu niên còn bồi thêm một câu.
Phạm Luân triệt để câm nín, trên thực tế, lúc này hắn chỉ muốn hỏi: Cậu bé à, bác hai cậu làm nghề gì vậy?
Họ chỉ có hai đồng tiền, hàng ngũ đổi chip nhỏ lại hơi dài, trong quá trình chờ đợi, Mục Căn mò được vị trí lối thoát khẩn cấp, thức uống miễn phí và toilet nhờ sự trợ giúp của Phạm Luân.
Chả mấy khi có dịp tới nơi thế này, Mục Căn cầm lòng chẳng đậu mà tiếp tục ngó quanh quất, rồi cậu chú ý thấy hoa văn chạm trổ trên cánh cửa đại sảnh phía sau rất nhanh. Hoa văn tạo hình mãnh thú, toàn thân thuần màu vàng kim, tuy chỉ lẳng lặng đứng sừng sững, nhưng trông hung hãn cực kỳ! Làm người ta nhìn mà phát khiếp.
Mắt mãnh thú cũng màu vàng, vật liệu lại hoàn toàn bất đồng với cơ thể, nhìn sơ có vẻ âm u mà long lanh. Bất luận quan sát từ góc độ nào, Mục Căn cũng có thể đối diện với mắt nó, quỷ dị không thể tả.
“Chú ơi, đó là cái gì?” Mục Căn chọt nhẹ lên người Phạm Luân.
“Máy theo dõi ấy mà, ngoại hình là phiên bản thu nhỏ của nguyên hình Cantus, Cantus trong truyền thuyết là chủng tộc hùng mạnh ngồi trên của cải toàn vũ trụ, nơi này chạm trổ Cantus làm điềm lành.”
“À! Cám ơn.” Mục Căn gật gật đầu, lại xoay người nhìn kỹ hoa văn chạm khắc Cantus, tìm đến vị trí máy quay thật nhanh, tạo hình chữ V với ống kính. Bộ, bộ cậu còn tính nhờ nhân viên giám sát chụp hình lưu niệm cho mình hở cậu bé?!
Vừa lấy được chip tức thì, ngoảnh lại đã bắt gặp hành động không đáng tin của Mục Tiểu Căn, ông chú Phạm Luân hấp tấp dẫn cậu rời đi.
Họ mới vào không lâu, Olivia và bà Maria cũng có mặt. Vì buổi tối nay, cô Maria còn chuẩn bị lễ phục lộng lẫy dành riêng cho họ. Chuẩn bị cho Olivia tây trang phục cổ màu đen, còn bà Maria là lễ phục tông xuyệt tông.
Hay còn là đôi tình nhân hạnh phúc sánh đôi ~
 ̄▽ ̄
“Tiểu Ollie, đưa con máy ảnh này, mau chụp cho ta một pô, phải chụp cả hoa văn Cantus trên cổng đó nha!” Thân là tay mê cờ bạc mà mấy trăm năm… cũng chưa từng bước chân vào loại sòng bạc đẳng cấp dường này bằng thực lực, với bà Maria mà nói, toàn bộ hành trình hôm nay phải được ghi hình lại, vì vậy bà đặc biệt chuẩn bị máy ảnh dung lượng cực khủng.
Máy ảnh của bà là dòng máy đời cũ, kích thước to oành, huống chi họng bà còn to hơn, nghe có người muốn chụp ảnh, các nhân viên an ninh loáng cái bu lại đây.
Giải thích lâu thật lâu là nơi này không cho chụp ảnh mà bà cụ nằng nặc không nghe, mắt thấy người vây xem càng lúc càng đông, quản lý an ninh bó tay, đành chỉ bà một cách: “Thưa phu nhân, chỗ chúng tôi quả thật không cho phép cá nhân mang theo máy chụp hình. Vầy đi, ngài xem hoa văn chạm cổ trên cổng đấy, thực ra đó là máy ghi hình, ngài cứ tạo dáng với máy, chốc nữa tôi bảo họ in tấm hình cho ngài, được không ạ?”
Bà Maria miễn cưỡng chấp nhận.
Tóm lại, nhận được thứ tốt thì cùng nhau chia sẻ/đụng chuyện xấu thì cùng nhau mất mặt, bà Maria chặn lại Olivia đang trưng bản mặt đầy hắc tuyến, nhìn vào máy ghi hình Cantus chụp một pô lưu niệm.
Các nhân viên an ninh: Đầu năm nay làm bảo vệ khó quá, còn phải kiêm chức nhiếp ảnh gia nữa chớ!
Cuộc thi Ván bài một người diễn ra mỗi quý một lần, tuyển thủ dự thi sẽ không đối đầu trực diện, sòng bạc tự có biện pháp không để họ lộ mặt, tất cả khách xuất hiện ở “La” hôm ấy đều có thể tham gia đánh bạc. Có cơ hội chứng kiến cuộc chiến của những tay cờ bạc đỉnh cao, thậm chí còn được phép tham gia, điều này khiến “Ván bài một người” hàng quý ở “La” luôn kín mít người!
Biết đâu chừng vua cờ bạc, thần cờ bạc trong truyền thuyết đang đứng ngay cạnh mình cũng nên – với ý nghĩ này, những người được chọn vẫn trở thành vua cờ bạc hư hư thực thực trong mắt người khác, “La” đêm nay đã định trước sẽ khiến lòng người phấp phỏng!
Còn nửa tiếng nữa là Ván bài một người chính thức bắt đầu, bởi chỉ có hai đồng chip, nên Phạm Luân không vào phòng chờ VIP dành cho tuyển thủ “Ván bài một người” nghỉ ngơi, mà dẫn Mục Căn nán lại tầng một đại sảnh.
Từ trò so sánh lớn nhỏ đơn giản nhất, đến khảo nghiệm năng lực tính toán của dân cờ bạc, nơi đây muốn gì có đó! Phạm Luân âm thầm lẫn vào đám đông, sau khi quan sát một lát, hắn bắt đầu đặt cược. Hai đồng chip quăng lên bàn còn chẳng tạo thành tiếng vang, nhưng hắn thắng.
Một chip biến thành hai mươi chip, sau đó hắn lại cầm hai mươi chip tiến đến ván kế, hắn tiếp tục đặt cược, lần này khi ván bài chấm dứt, chip trên tay hắn đã biến thành một trăm đồng.
“Đổi số này thành tiền, mua hộ tôi một bộ đồ.” Nhặt lên mấy đồng ném cho Mục Căn, Phạm Luân đặt cược tiếp.“Được.” Không thể không nói, thiếu niên Mục Căn thiệt tình chả có tí máu đỏ đen nào, rõ ràng bám mông Phạm Luân xem hơn nửa ngày, mới đầu Phạm Luân còn lo cậu không nỡ đi, dè đâu con nhà người ta bỏ đi đến là dứt khoát, lúc về chẳng những mang theo một bộ quần áo, còn bê hai ly nước trái cây miễn phí.
Bấy giờ, Phạm Luân đã cầm trong tay gần năm trăm chip.
Năm trăm chip lúc này cũng không phải loại chip hai farad tệ một đồng, mà là chip giá trị cao nhất do sòng bạc cung cấp!
“Đâu mấy khi có dịp tới đây, đi chơi đi.” Trong lúc nói chuyện, Phạm Luân vô thức sử dụng ngữ khí mệnh lệnh, chỉ giữ lại đủ chip để lát nữa tham gia Ván bài một người, còn đâu đưa tất cho Mục Căn.
“Hở?” Mục Căn còn đang trơ mắt ngó mấy người đánh bài xung quanh, thấy Phạm Luân đẩy sang đây một đống chip thì giật mình.
Ban đầu cậu tính cự tuyệt, song lập tức nhớ tới lời dặn của ông Tony và bác cả: Muốn phát triển toàn diện, có thể không thích, nhưng cái gì cũng nên học một chút.
Ngẫm nghĩ một hồi, cậu gật đầu. Tuy nhiên, Mục Căn không lấy số chip Phạm Luân đẩy qua, ban nãy mua quần áo còn dư ít tiền nên đổi hết thành chip rồi, bấy giờ bèn móc ra một đồng chip giá hai farad tệ.
“Tôi chơi trò đằng kia được rồi!” Mục Căn chỉ chỉ cái máy phổ la rất đông người chơi tại góc hẻo lánh.
Máy phổ la na ná slot machine tại Trái Đất cổ đại, song cách chơi phức tạp hơn, máy móc tinh mỹ hơn, là máy đánh bạc ít tiền kinh điển. Máy phổ la luôn được hoan nghênh nhiệt liệt tại bất kỳ sòng bạc nào, đa số tay mới hoặc du khách chỉ muốn nếm thử tí chút mùi vị đỏ đen đều sẽ chọn nó.
*slot machine:
Trong số những người ấy, không bao gồm tay cờ bạc chân chính có hàm lượng kỹ thuật.
“Máy phổ la?” Phạm Luân nhíu mày, hắn đã thay quần áo mới, tiện thể rửa mặt trong toilet, nên giờ đây nom hết sức hào hoa phong nhã!
Phạm Luân chưa từng nghĩ đến máy phổ la. Loại phương thức đánh bạc bỏ nhỏ thu lớn này cực kỳ giảo hoạt, từ từ nuốt hết xèng của mọi người, báo đáp lại bủn xỉn không thể tả.
“Thích thì chơi đi.” Nhưng hắn không can dự vào việc của Mục Căn.
Thế là Mục Căn mau chóng hớn ha hớn hở đi xếp hàng chơi máy phổ la ~(≧▽≦)/~ Phạm Luân nhàn nhàn nhã nhã theo sau cậu, từ đầu chí cuối đều điềm tĩnh miễn chê.
Hai phút sau, rốt cuộc đến lượt Mục Căn kéo cần máy.
Kế tiếp, mặt nạ điềm tĩnh của quý ngài Phạm Luân xuất hiện vết rách đầu tiên!
“Oa!!!!!!!!” Bảy hình vẽ giống như đúc xuất hiện trên màn hình hiển thị, vô số xèng trong bồn tuôn ra ào ào, phủ kín nửa cẳng chân Mục Căn. Khách xếp hàng sau Mục Căn là nhóm đầu tiên chứng kiến màn này! Cả đám tức khắc nhốn nha nhốn nháo!
“Quả là hiếm thấy! Vị khách đầu tiên trúng giải độc đắc trong ba tháng trở lại đây rốt cuộc xuất hiện rồi!!! Toàn bộ chip tích lũy trong bồn suốt ba tháng đã thuộc về vị khách này!” Sợ thanh thế không đủ, nhân viên sòng bạc còn xả giọng thông báo tin tức! Mấy bảo vệ nhất tề nỗ lực, tốn khoảng mười lăm phút mới thu thập hết những đồng chip lăn xuống đất, nhân viên công tác cười tủm tỉm giao số chip đủ nhồi chật hai rương cho Mục Căn.
Phạm Luân quyết định thật nhanh, hỏa tốc mang Mục Căn nối gót bảo vệ rời đi.
Lúc nãy chơi ván đầu tiên, hắn biến một đồng chip thành hai mươi đồng, mặc dù là cố ý khiêm tốn, nhưng thằng bé trước mắt lại biến một đồng thành hơn một ngàn đồng!
Tuy số chip không lớn, nhưng nếu dựa theo tỷ lệ nhận hồi báo thì cao hơn mình xa lắc xa lơ!
“Muốn chơi nữa không?” Trong đầu Phạm Luân xoay chuyển hàng đống ý niệm, cuối cùng mở miệng hỏi.
“Không chơi nữa, một lần đủ rồi.” Mục Căn cười hì hì đáp.
Phạm Luân không nói gì.
“Chú còn muốn chơi không? Chỗ này chú cầm hết đi.” Mục Căn hiểu lầm sự trầm mặc của Phạm Luân, lập tức đưa hai thùng trong tay cho hắn.
Phạm Luân chẳng tài nào hiểu nổi cậu.
Song hắn không từ chối thùng tiền của Mục Căn.
Tuy rằng còn nhỏ, những vẫn là người bỏ vốn của mình — từ khoảnh khắc tiếp nhận hai đồng tiền của Mục Căn, Phạm Luân đã định nghĩa hoàn mỹ cho thân phận mình.
Hai đồng cũng tốt, hai ngàn vạn cũng tốt, đều là đầu tư.
Cầm theo tất tần tật chip đánh bạc, Phạm Luân dẫn Mục Căn tiến vào hội trường “Ván bài một người”.
Trong phòng tối mịt, nguồn sáng duy nhất chỉ có một khoảng nhỏ trên mặt bàn do đèn trần chiếu xuống mà thôi.
Bàn là bàn dài, dưới sự dẫn đường của nhân viên công tác, Phạm Luân ngồi vào chiếc ghế lưng cao chuẩn bị cho mình, xung quanh bàn dài hoàn toàn im ắng, chẳng nhìn tới cái gì, nhưng các tuyển thủ đã yên vị hết rồi.
Phòng là thật, tuyển thủ là thật, đạo cụ đánh bạc càng thật hơn, song không gian là chồng lên nhau. Để không bại lộ thân phận, mỗi tuyển thủ sẽ vào phòng một mình, ngồi tại vị trí xác định, không gian của từng tuyển thủ sẽ chồng lên nhau nhờ kỹ thuật không gian, điểm giao nhau duy nhất là khoảng sáng trên bàn. Các tuyển thủ không trông thấy nhau, chẳng khác nào đánh bài một mình, do vậy cuộc thi mới được xưng là “Ván bài một người”.
Song trên thực tế, tuyển thủ đối chiến có tổng cộng mười ba người, những năm gần đây lại tăng thêm chỗ cho người bỏ vốn quan sát thi đấu, hôm nay đa số mỗi phòng đều là hai người, nhưng người chiến thắng hàng năm chỉ có thể có một, gọi là “Ván bài một người” cũng xem như danh xứng với thực.
Sau khi mười ba tuyển thủ vào chỗ, cuộc thi bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.