Chương 67: Lá thư nhà thứ hai
Nguyệt Hạ Tang
04/11/2016
“Nguyên nhân tử vong: Thiếu dưỡng khí.” Báo cáo cuối cùng mà Tô Mai Cách trình lên đã viết như thế.
“Học sinh ấy không đến địa điểm ẩn náu đã chỉ định theo hướng dẫn, mà tự ý chọn một khoang thuyền vũ trụ bỏ hoang, rồi ngoài ý muốn ngã xuống tầng biển sâu bên dưới. Thế nên, không ai phát hiện đèn tín hiệu cậu ta phát ra.”
Chính Tô Mai Cách cũng không tin lời trên báo cáo.
Thi thể Paul được tìm thấy trong vòng một tiếng sau khi nhiệm vụ kết thúc, gương mặt dữ tợn dưới trang phục phòng hộ dọa Tô Mai Cách nhảy dựng, hắn hoả tốc tiến hành điều tra.
Nhằm đạt thành mục tiêu khảo sát thực tế và phòng ngừa cuộc thi để lộ bí mật, nhà trường không lắp đặt thiết bị thông tin trong trang phục phòng hộ, học sinh muốn trao đổi với nhau chỉ có thể dùng đèn tín hiệu.
Đầu tiên hắn hỏi nhóm người xuống biển cùng lúc với Paul.
“Không để ý.”
“Vừa bắt đầu là bọn em đi xác định địa điểm ẩn náu luôn rồi.”
“Paul đá bọn em đi hết, cậu ta không cần ai đi chung.”
Cả đám học sinh đều trả lời giống nhau, Tô Mai Cách trợn tròn mắt.
“Nghe nói học sinh này trong lớp các anh thường xuyên vậy lắm, bảo người khác từ từ hẵng tìm mình, còn nó đi tìm chỗ lười biếng đánh một giấc. Anh nói nó có phát đèn tín hiệu hả? Có lộn không đó?” Lúc ấy đồng nghiệp còn buông lời chế nhạo.
Đúng rồi! Đèn tín hiệu!
Người xuống biển trước có lẽ không biết sự tình của Paul, nhưng người cứu nạn chẳng lý nào không biết! Paul đến tận lúc chết vẫn nắm chặt đèn tín hiệu trong tay mà.
Điều này chứng minh hắn nhất định từng phát tín hiệu! Mãi khi năng lượng trong đèn tín hiệu hao hết, hắn vẫn cố gắng cầu cứu!
Lời đồng nghiệp nhắc nhở Tô Mai Cách, hắn lập tức đi tìm nhóm học sinh phụ trách cứu nạn để hỏi thăm.
Nhưng mà —
Lần thứ hai ra về tay không.
“Bọn em chỉ tuần tra ở khu vực được chỉ định, không nhìn thấy đèn tín hiệu.”
“Không thấy.”
“Em chả thấy gì hết.”
Cách giải quyết quá mức nhất trí khiến Tô Mai Cách bỗng dưng sinh ảo giác: Những học sinh này đang nói dối! Bọn họ nói dối tập thể! Ai cũng nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của Paul, song tất cả đều ngó lơ xem như không thấy…
Suy đoán này vừa hiện lên trong đầu, Tô Mai Cách chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo thấu xương, phảng phất như đặt mình trong biển sâu.
Hệt như vùng biển sâu nơi Paul chết đi…
Tuyệt vọng vì bị nhốt trong khoang thuyền vũ trụ, liều mạng phát tín hiệu cầu cứu, tất cả mọi người đều thấy, nhưng không ai ngó ngàng mà chỉ ngoảnh đầu tránh né.
Tô Mai Cách bị chính tưởng tượng của mình hù dọa.
Không! Không thể nào! Gaia và Hollande – đồng bọn tốt nhất của Paul – cũng là người cứu nạn, họ không có khả năng bỏ mặc Paul.
Người cuối cùng Tô Mai Cách tìm tới là Hollande và Gaia. Có điều —
“Không thấy.”
Sắc mặt Hollande xanh mét, gã nhấn mạnh lời phủ nhận.
Tô Mai Cách chỉ đành nộp lên bản báo cáo không thay đổi chữ nào.
Hắn đâu biết: Hollande với Gaia ngay từ đầu đã không lặn sâu xuống biển, sắp xếp xong người thay mình tiến hành cứu nạn, bọn chúng vẫn nghỉ ngơi ở chỗ nước cạn. Đây là mánh khóe thường dùng của chúng, nhưng huấn luyện viên hỏi, bọn chúng lại không cách nào nói ra.
Vì thế, cái chết của Paul cứ vậy bị bỏ qua. Abil chết có lẽ còn cần khoa Cơ giới trong học viện chịu một phần trách nhiệm, nhưng Paul tử vong hoàn toàn do chính hắn tự làm tự chịu, là hậu quả tất nhiên khi không tuân thủ mệnh lệnh của học viện.
Tuy nhiên, trải qua sự kiện ấy, Tô Mai Cách phát hiện bố cục trong lớp lại thay đổi: Học sinh vốn dĩ thuộc phe trung lập triệt để đứng về phía Olivia.
Tim hắn thịch một tiếng rồi chìm xuống.
Nhưng…
Hắn có thể nói gì đây?“Vậy tốt rồi! Đợi lớp các anh xác định xong thủ lĩnh, cậu ta có thể quản lý mấy học sinh kia thì anh càng bớt việc chớ sao, cớ chi phải lăn tăn?” Nhìn Tô Mai Cách lo lắng, đồng nghiệp hắn chỉ cười tủm tỉm rồi bảo thế.
Vẫn là đồng nghiệp ấy, vẫn là gương mặt với nụ cười mỉm thường trực trên môi, mọi ngày Tô Mai Cách chỉ thấy vị đồng nghiệp này là kẻ ba phải, lần đầu tiên hắn có cảm giác đối phương thật đáng sợ.
***
“Hollande lại đang đánh người trong phòng ngủ bên kia.” Nhóm tiểu Đạo long xung phong nhận việc giám thị Hollande trở về báo cáo.
Olivia đang ngồi trên thảm chơi ném bóng với Sừng To, hắn còn chẳng buồn nâng mắt.
Mãi tới khi Sừng To không muốn chơi nữa, tự thả bóng xuống, đoạn tìm người dẫn mình đi ị, bấy giờ Olivia mới một lần nữa đứng lên.
“Tính tình nó đúng là không tốt, chắc do ăn kẹo nhiều quá đây mà.” Olivia tự dưng nói một câu không đầu không đuôi.
“Hả?” Đám học sinh chung quanh đồng loạt ngây ngẩn, song chẳng ai dám đón lời hắn. Olivia hiển nhiên cũng không có ý giải thích, hắn ngồi xuống trước bàn, lấy ra một quyển sách trong ngăn kéo, sau đó an vị tại chỗ nhàn nhã đọc sách.
Thời điểm đọc sách, ngài Olivia thoạt nhìn bình dị gần gũi hơn quá chừng…
Nhìn nụ cười nhạt trên khóe môi Olivia, tất cả học sinh ở đây đều nghĩ vậy. Không dám quấy rầy thời gian đọc sách vui vẻ của hắn, các học sinh nhất tề rời đi theo ám chỉ của Todd.
Thế là chỉ còn mỗi Manh Manh trong phòng ngủ, Olivia bắt đầu vui vẻ đọc sách.
Chính xác là đọc một lá thư nhét trong sách.
Lá thư thứ hai của Mục Căn đến rồi.
“Ollie thân ái,
Tình hình kinh doanh bánh bao trong nhà chuyển biến tốt rồi, tớ có gửi cho Hiệu trưởng Argos một ít bánh bao tớ tự làm, ổng còn điện tới bảo là thích dữ lắm! Nhưng tớ vẫn thấy lo lo, chả biết có phải ổng an ủi tớ không nữa: Vì mãi sau này tớ mới biết vỏ bánh bao tớ làm cứng ngắc hà, hôm qua có một ông khách là khủng long cỡ đại tới đây phàn nàn, nói răng bị mẻ một miếng vì cắn bánh bao. Cậu nói răng nanh Hiệu trưởng Argos có bị sao không? Nếu gặp được ổng, cậu nhớ giúp tớ hỏi thăm vụ răng nha, cám ơn cậu trước.
Nên là đợi tớ làm được bánh bao mềm xốp ngon miệng rồi gửi cho cậu sau được không, Ollie ăn nhiều kẹo que quá, bác Alpha cứ lo cậu bị sâu răng suốt thôi.
Ps: Lén tiết lộ cho Ollie một chuyện nè, ừm… tớ muốn tranh cử chức lớp trưởng đó nha!
Bác Alpha bảo lớp trưởng là biểu hiện chứng minh của học sinh học giỏi nhất lớp, người có lý tưởng nhất định phải tranh cử chức lớp trưởng, nên tớ quyết định tranh cử luôn. Nhưng Dobby lại nói lớp trưởng là đứa chuyên mua đồ ăn cho mọi người, quét dọn phòng học và nộp báo cáo… Chả liên quan gì với học tập hết.
Vậy càng tốt, cố gắng học tập ấy à, tớ tuyệt đối cố không lại những người khác đâu, ba ba nói tớ quá ngốc. Nếu là mua đồ ăn quét dọn phòng học nộp báo cáo, tớ còn thấy tự tin hơn chút.
Chúc tớ may mắn đi!
Ps ps: Đế long trăng rằm con tặng cậu lần trước lớn lên béo ú luôn đúng hông?
Mục Căn ~(≧▽≦)/~”
Lá thư khiến khóe miệng Olivia nhếch lên thật cao, mưa ngoài cửa sổ đã rơi suốt mấy ngày rồi, nhưng xuyên qua lá thư này, Olivia như thấy được ánh mặt trời rực rỡ trên hành tinh Bạch Lộ.
Hắn thoáng híp mắt tưởng tượng một chút:
Trong sân nhà, có Mục Căn, có bác Alpha, có người máy ba ba, có bác Epsilon, bác Eta, bác Beta, còn có bác Pi…
Cả nhà mặc tạp dề và đang bận rộn gói bánh bao.
Đúng lúc này, cửa chính đột nhiên bị đá văng, một ông khủng long vạm vỡ bụm răng nanh chạy vào than phiền…
Sau đó, tại nơi Mục Căn không phát hiện, bác Alpha xử lý xong lời khiếu nại của cự long một cách vô cùng “thích đáng”, đoạn quay về an ủi Mục Căn đang rủ rũ vì bánh bao mình cứng đến nỗi làm mẻ răng người ta.
“Không phải bánh bao của con có vấn đề, răng nanh ông ta vốn đã không tốt rồi.” Bác Alpha nói thế chắc luôn, là mình mình cũng nói vậy.
Ha ha ha!
Olivia ngồi lẻ loi trước bàn, cười ngửa tới ngửa lui, giờ khắc này, hắn chỉ là cậu trai nhỏ đến từ một nhà bán bánh bao thôi.
Chỉ thế mà thôi.
Cất xong thư vào sách, hắn đút lại sách vô ngăn kéo, tầm mắt dời ra cơn mưa to tầm tã ngoài cửa sổ, nét vui sướng trên mặt dần rút đi, cuối cùng biến thành nụ cười có chút đáng sợ.
“Mục Căn muốn làm lớp trưởng à, mình bên này cũng phải đẩy nhanh tiến độ mới không thua cậu ấy nha ~” Nhìn Manh Manh đang ủi đồ bên cửa sổ, Olivia nhẹ giọng lầm bầm.
Còn hai đứa nữa.
“Học sinh ấy không đến địa điểm ẩn náu đã chỉ định theo hướng dẫn, mà tự ý chọn một khoang thuyền vũ trụ bỏ hoang, rồi ngoài ý muốn ngã xuống tầng biển sâu bên dưới. Thế nên, không ai phát hiện đèn tín hiệu cậu ta phát ra.”
Chính Tô Mai Cách cũng không tin lời trên báo cáo.
Thi thể Paul được tìm thấy trong vòng một tiếng sau khi nhiệm vụ kết thúc, gương mặt dữ tợn dưới trang phục phòng hộ dọa Tô Mai Cách nhảy dựng, hắn hoả tốc tiến hành điều tra.
Nhằm đạt thành mục tiêu khảo sát thực tế và phòng ngừa cuộc thi để lộ bí mật, nhà trường không lắp đặt thiết bị thông tin trong trang phục phòng hộ, học sinh muốn trao đổi với nhau chỉ có thể dùng đèn tín hiệu.
Đầu tiên hắn hỏi nhóm người xuống biển cùng lúc với Paul.
“Không để ý.”
“Vừa bắt đầu là bọn em đi xác định địa điểm ẩn náu luôn rồi.”
“Paul đá bọn em đi hết, cậu ta không cần ai đi chung.”
Cả đám học sinh đều trả lời giống nhau, Tô Mai Cách trợn tròn mắt.
“Nghe nói học sinh này trong lớp các anh thường xuyên vậy lắm, bảo người khác từ từ hẵng tìm mình, còn nó đi tìm chỗ lười biếng đánh một giấc. Anh nói nó có phát đèn tín hiệu hả? Có lộn không đó?” Lúc ấy đồng nghiệp còn buông lời chế nhạo.
Đúng rồi! Đèn tín hiệu!
Người xuống biển trước có lẽ không biết sự tình của Paul, nhưng người cứu nạn chẳng lý nào không biết! Paul đến tận lúc chết vẫn nắm chặt đèn tín hiệu trong tay mà.
Điều này chứng minh hắn nhất định từng phát tín hiệu! Mãi khi năng lượng trong đèn tín hiệu hao hết, hắn vẫn cố gắng cầu cứu!
Lời đồng nghiệp nhắc nhở Tô Mai Cách, hắn lập tức đi tìm nhóm học sinh phụ trách cứu nạn để hỏi thăm.
Nhưng mà —
Lần thứ hai ra về tay không.
“Bọn em chỉ tuần tra ở khu vực được chỉ định, không nhìn thấy đèn tín hiệu.”
“Không thấy.”
“Em chả thấy gì hết.”
Cách giải quyết quá mức nhất trí khiến Tô Mai Cách bỗng dưng sinh ảo giác: Những học sinh này đang nói dối! Bọn họ nói dối tập thể! Ai cũng nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của Paul, song tất cả đều ngó lơ xem như không thấy…
Suy đoán này vừa hiện lên trong đầu, Tô Mai Cách chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo thấu xương, phảng phất như đặt mình trong biển sâu.
Hệt như vùng biển sâu nơi Paul chết đi…
Tuyệt vọng vì bị nhốt trong khoang thuyền vũ trụ, liều mạng phát tín hiệu cầu cứu, tất cả mọi người đều thấy, nhưng không ai ngó ngàng mà chỉ ngoảnh đầu tránh né.
Tô Mai Cách bị chính tưởng tượng của mình hù dọa.
Không! Không thể nào! Gaia và Hollande – đồng bọn tốt nhất của Paul – cũng là người cứu nạn, họ không có khả năng bỏ mặc Paul.
Người cuối cùng Tô Mai Cách tìm tới là Hollande và Gaia. Có điều —
“Không thấy.”
Sắc mặt Hollande xanh mét, gã nhấn mạnh lời phủ nhận.
Tô Mai Cách chỉ đành nộp lên bản báo cáo không thay đổi chữ nào.
Hắn đâu biết: Hollande với Gaia ngay từ đầu đã không lặn sâu xuống biển, sắp xếp xong người thay mình tiến hành cứu nạn, bọn chúng vẫn nghỉ ngơi ở chỗ nước cạn. Đây là mánh khóe thường dùng của chúng, nhưng huấn luyện viên hỏi, bọn chúng lại không cách nào nói ra.
Vì thế, cái chết của Paul cứ vậy bị bỏ qua. Abil chết có lẽ còn cần khoa Cơ giới trong học viện chịu một phần trách nhiệm, nhưng Paul tử vong hoàn toàn do chính hắn tự làm tự chịu, là hậu quả tất nhiên khi không tuân thủ mệnh lệnh của học viện.
Tuy nhiên, trải qua sự kiện ấy, Tô Mai Cách phát hiện bố cục trong lớp lại thay đổi: Học sinh vốn dĩ thuộc phe trung lập triệt để đứng về phía Olivia.
Tim hắn thịch một tiếng rồi chìm xuống.
Nhưng…
Hắn có thể nói gì đây?“Vậy tốt rồi! Đợi lớp các anh xác định xong thủ lĩnh, cậu ta có thể quản lý mấy học sinh kia thì anh càng bớt việc chớ sao, cớ chi phải lăn tăn?” Nhìn Tô Mai Cách lo lắng, đồng nghiệp hắn chỉ cười tủm tỉm rồi bảo thế.
Vẫn là đồng nghiệp ấy, vẫn là gương mặt với nụ cười mỉm thường trực trên môi, mọi ngày Tô Mai Cách chỉ thấy vị đồng nghiệp này là kẻ ba phải, lần đầu tiên hắn có cảm giác đối phương thật đáng sợ.
***
“Hollande lại đang đánh người trong phòng ngủ bên kia.” Nhóm tiểu Đạo long xung phong nhận việc giám thị Hollande trở về báo cáo.
Olivia đang ngồi trên thảm chơi ném bóng với Sừng To, hắn còn chẳng buồn nâng mắt.
Mãi tới khi Sừng To không muốn chơi nữa, tự thả bóng xuống, đoạn tìm người dẫn mình đi ị, bấy giờ Olivia mới một lần nữa đứng lên.
“Tính tình nó đúng là không tốt, chắc do ăn kẹo nhiều quá đây mà.” Olivia tự dưng nói một câu không đầu không đuôi.
“Hả?” Đám học sinh chung quanh đồng loạt ngây ngẩn, song chẳng ai dám đón lời hắn. Olivia hiển nhiên cũng không có ý giải thích, hắn ngồi xuống trước bàn, lấy ra một quyển sách trong ngăn kéo, sau đó an vị tại chỗ nhàn nhã đọc sách.
Thời điểm đọc sách, ngài Olivia thoạt nhìn bình dị gần gũi hơn quá chừng…
Nhìn nụ cười nhạt trên khóe môi Olivia, tất cả học sinh ở đây đều nghĩ vậy. Không dám quấy rầy thời gian đọc sách vui vẻ của hắn, các học sinh nhất tề rời đi theo ám chỉ của Todd.
Thế là chỉ còn mỗi Manh Manh trong phòng ngủ, Olivia bắt đầu vui vẻ đọc sách.
Chính xác là đọc một lá thư nhét trong sách.
Lá thư thứ hai của Mục Căn đến rồi.
“Ollie thân ái,
Tình hình kinh doanh bánh bao trong nhà chuyển biến tốt rồi, tớ có gửi cho Hiệu trưởng Argos một ít bánh bao tớ tự làm, ổng còn điện tới bảo là thích dữ lắm! Nhưng tớ vẫn thấy lo lo, chả biết có phải ổng an ủi tớ không nữa: Vì mãi sau này tớ mới biết vỏ bánh bao tớ làm cứng ngắc hà, hôm qua có một ông khách là khủng long cỡ đại tới đây phàn nàn, nói răng bị mẻ một miếng vì cắn bánh bao. Cậu nói răng nanh Hiệu trưởng Argos có bị sao không? Nếu gặp được ổng, cậu nhớ giúp tớ hỏi thăm vụ răng nha, cám ơn cậu trước.
Nên là đợi tớ làm được bánh bao mềm xốp ngon miệng rồi gửi cho cậu sau được không, Ollie ăn nhiều kẹo que quá, bác Alpha cứ lo cậu bị sâu răng suốt thôi.
Ps: Lén tiết lộ cho Ollie một chuyện nè, ừm… tớ muốn tranh cử chức lớp trưởng đó nha!
Bác Alpha bảo lớp trưởng là biểu hiện chứng minh của học sinh học giỏi nhất lớp, người có lý tưởng nhất định phải tranh cử chức lớp trưởng, nên tớ quyết định tranh cử luôn. Nhưng Dobby lại nói lớp trưởng là đứa chuyên mua đồ ăn cho mọi người, quét dọn phòng học và nộp báo cáo… Chả liên quan gì với học tập hết.
Vậy càng tốt, cố gắng học tập ấy à, tớ tuyệt đối cố không lại những người khác đâu, ba ba nói tớ quá ngốc. Nếu là mua đồ ăn quét dọn phòng học nộp báo cáo, tớ còn thấy tự tin hơn chút.
Chúc tớ may mắn đi!
Ps ps: Đế long trăng rằm con tặng cậu lần trước lớn lên béo ú luôn đúng hông?
Mục Căn ~(≧▽≦)/~”
Lá thư khiến khóe miệng Olivia nhếch lên thật cao, mưa ngoài cửa sổ đã rơi suốt mấy ngày rồi, nhưng xuyên qua lá thư này, Olivia như thấy được ánh mặt trời rực rỡ trên hành tinh Bạch Lộ.
Hắn thoáng híp mắt tưởng tượng một chút:
Trong sân nhà, có Mục Căn, có bác Alpha, có người máy ba ba, có bác Epsilon, bác Eta, bác Beta, còn có bác Pi…
Cả nhà mặc tạp dề và đang bận rộn gói bánh bao.
Đúng lúc này, cửa chính đột nhiên bị đá văng, một ông khủng long vạm vỡ bụm răng nanh chạy vào than phiền…
Sau đó, tại nơi Mục Căn không phát hiện, bác Alpha xử lý xong lời khiếu nại của cự long một cách vô cùng “thích đáng”, đoạn quay về an ủi Mục Căn đang rủ rũ vì bánh bao mình cứng đến nỗi làm mẻ răng người ta.
“Không phải bánh bao của con có vấn đề, răng nanh ông ta vốn đã không tốt rồi.” Bác Alpha nói thế chắc luôn, là mình mình cũng nói vậy.
Ha ha ha!
Olivia ngồi lẻ loi trước bàn, cười ngửa tới ngửa lui, giờ khắc này, hắn chỉ là cậu trai nhỏ đến từ một nhà bán bánh bao thôi.
Chỉ thế mà thôi.
Cất xong thư vào sách, hắn đút lại sách vô ngăn kéo, tầm mắt dời ra cơn mưa to tầm tã ngoài cửa sổ, nét vui sướng trên mặt dần rút đi, cuối cùng biến thành nụ cười có chút đáng sợ.
“Mục Căn muốn làm lớp trưởng à, mình bên này cũng phải đẩy nhanh tiến độ mới không thua cậu ấy nha ~” Nhìn Manh Manh đang ủi đồ bên cửa sổ, Olivia nhẹ giọng lầm bầm.
Còn hai đứa nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.