Không Có Kiếp Sau

Chương 68: Trúng cử

Nguyệt Hạ Tang

04/11/2016

Đoàn thể học sinh lấy Olivia cầm đầu ngày càng lớn mạnh, trái lại, bên phe Hollande chỉ còn rải rác vài người, thoạt nhìn hơi đáng thương.

Nhưng bản thân Hollande trông có vẻ chẳng hề sốt ruột.

Đối với một khủng long dũng mãnh mà nói, “thức ăn” xung quanh càng nhiều càng tốt, còn gì tốt bằng “thức ăn” chủ động đi chung, thợ săn không cần hao tốn tâm tư đi tìm, có thể tiết kiệm biết bao nhiêu phiền toái.

Tháng thứ năm của đợt quân sự bắt đầu, chương trình học dã ngoại mỗi lúc một thường xuyên.

Hôm nay lại là ngày ra ngoài huấn luyện.

Nội dung diễn tập lần này là huấn luyện kỹ năng sinh tồn dã ngoại hai người một tổ, để không phát sinh tình huống lần trước, nhà trường rốt cuộc trang bị hệ thống theo dõi suốt hành trình dưới yêu cầu mạnh mẽ của Tô Mai Cách.

“Nhằm gia tăng mức độ an toàn của đợt diễn tập, lần này nhà trường tận lực suy xét đến ý nguyện của học sinh, thế nên các bạn hãy tự kết bạn đồng hành, dùng hình thức hai người một tổ để tiến hành diễn tập.” Tô Mai Cách giới thiệu nội dung diễn tập theo thường lệ, rồi cẩn thận quan sát tình huống chia tổ của học sinh.

Tô Mai Cách hài lòng chứng kiến các học sinh đã trở nên vô cùng trật tự sau mấy tháng huấn luyện quân sự hóa, hắn hướng dẫn xong không bao lâu, toàn bộ học sinh đã chọn được người hợp tác.

Phương pháp này rất tốt, chú trọng đến ý kiến của học sinh hơn hình thức chia tổ tùy ý của học viện, học sinh muốn đi cùng nhau ngày thường nhất định khá thân thiết, hoặc là phối hợp cực tốt, đi chung chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ càng xuất sắc.

Tô Mai Cách đang nghĩ tới thì bất chợt phát hiện có một học sinh vẫn lẻ loi. Thời điểm thấy rõ là ai, Tô Mai Cách thoáng sửng sốt.

Hollande lạc đàn?

“Trước kia trong trường hợp cần chia tổ tự nguyện, bạn hợp tác cố định của Hollande là Bretton ~ Tiếc là giờ Bretton không có mặt.” Đồng bạn của gã — Gaia nghiêng đầu, có vẻ đang giải thích. Trước mặt hắn có một học sinh tóc nâu, hiển nhiên đã chọn xong người hợp tác.

Nhìn Hollande hờ hững đứng giữa sân, lại nhìn nhìn học sinh bốn phía đã bắt đầu thương lượng nhiệm vụ, Tô Mai Cách ngây người:

Bretton chết, Abil chết, Paul chết… Lớp hắn quả nhiên thiếu một người hợp tác với Hollande?

“Ngài trợ giảng đi cùng Hollande là được rồi.” Chẳng biết ai thốt ra lời này trước, cuối cùng khi Tô Mai Cách phát hiện mình thực sự bị phân công đi hợp tác với Hollande, tim hắn không hiểu sao thoáng run lên.

Mười mấy tổ học sinh sẽ đến dãy núi As chấp hành nhiệm vụ theo lộ tuyến được phân chia, không hề được tiếp tế thức ăn nước uống, họ cần dựa vào chính mình để tìm vật liệu sinh hoạt trên đường đi.

Hiện tại, nhằm hạn chế xung đột giữa học sinh và gia tăng độ khó của nhiệm vụ, học viện lập kế hoạch phân phối lộ tuyến rất công phu, cam đoan lộ tuyến của mỗi tổ không bị những người khác quấy nhiễu. Nói cách khác, dọc đường đi, trên nguyên tắc họ sẽ không chạm mặt tổ khác.

Bên cạnh sự an tâm, trong lòng Tô Mai Cách vẫn mơ hồ có chút bất an.

Thời gian rèn luyện độ này rất dài, đến tận hai mươi ngày. Ngoại trừ hợp tác trên đường, không bất cứ ai được phép giúp đỡ các học sinh.

Căn phòng bí mật mở ra.

Mới đầu, lộ tuyến mà Tô Mai Cách với Hollande được chia cũng không tồi, mỗi ngày đều có đủ thức ăn, Tô Mai Cách còn cẩn thận xử lý thức ăn thừa để dự trữ, ba lô đeo trên lưng nặng trịch. Hollande không có ý kiến với việc Tô Mai Cách xử lý cả thức ăn thừa của mình, sau này thỉnh thoảng tìm không được thức ăn, Hollande cũng không cự tuyệt đồ Tô Mai Cách cho mình.

Kỳ thực Hollande không xấu, chỉ là tính tình hơi táo bạo chút thôi — Tô Mai Cách ngày càng thường xuyên nghĩ vậy.

Rất nhiều khủng long ăn thịt con đều thế, chúng nó luôn vội vã đòi thức ăn từ miệng cha mẹ, đôi khi nôn nóng còn làm đau cha mẹ mình.

Đây là bản năng của động vật ăn thịt.

Thông qua giáo dục, chúng học được cách khống chế dục vọng bạo ngược, đồng thời biết cách vận dụng vận dụng chính xác sức mạnh của mình, ấy mới là nguyên nhân cho phép chúng nhập học.

Trong năm ngày lữ hành cùng Hollande, những ý tưởng trên lục tục xuất hiện trong đầu Tô Mai Cách.

Thi thoảng hắn cũng nhớ tới Olivia, song mỗi khi nghĩ đến Bretton đêm đó, hắn lại không dám nghĩ tiếp nữa.

Kể từ ngày thứ sáu, sự tình dần trở nên bất thường: Tối qua sau khi ăn sạch số thức ăn còn sót lại trong ba lô Tô Mai Cách, thân là huấn luyện viên, Tô Mai Cách chủ động nhường phần thức ăn của mình cho Hollande chưa ăn no.

“Kiên trì thêm chút nữa, đến mai là tốt thôi.” — Tô Mai Cách an ủi Hollande, và cũng nói cho chính hắn nghe.

Tuy nhiên, sự việc không tốt đẹp như hắn kỳ vọng, mà ngược lại, từ ngày thứ sáu họ chẳng tìm thấy thứ gì ăn nữa. Họ đi tới một khu vực hết sức hoang vu, ngoại trừ cát đá thì không còn bất cứ thứ gì, không có thực vật, không có động vật nhỏ ăn cỏ, thành ra cũng không có loài ăn thịt sống bằng sinh vật ăn cỏ.

Họ thậm chí còn chẳng tìm thấy một giọt nước.

Hollande ngày càng nóng nảy, Tô Mai Cách đành phải nghiên cứu bản đồ kỹ hơn: Là tổ chức đồ sộ chiếm cứ cả hành tinh, khắp nơi trên hành tinh đều là sân huấn luyện. Các sân huấn luyện được phân chia theo loại hình, tùy vào độ khó và cấp bậc. Đang tiến hành huấn luyện hiện nay đều là tân sinh mới nhập học, sân huấn luyện phân cho bọn họ thuộc cấp A. Những khu vực đó căn bản không tồn tại mãnh thú nguy hiểm, chỉ có chút trắc trở về địa hình địa mạo. Theo lý, sẽ không đe dọa tới tính mạng học sinh, cứ cố gắng nghiên cứu bản đồ và nghiêm túc tìm kiếm đường ra, họ chắc chắn sẽ an toàn vượt qua cửa ải khó khăn.

“Một tí khó khăn cũng không có thì đâu cần các cậu đến đây huấn luyện, ráng nhẫn nại thêm chút nữa đi.” Bản thân Tô Mai Cách cũng đói bụng lắm chứ, vì đa số thức ăn hàng ngày đều nhường cho Hollande, thực chất hắn còn vất vả hơn Hollande. Song Tô Mai Cách nghĩ đến thân phận mình, tự nhủ nhất định phải kiên trì.

Cẩn thận nghiên cứu bản đồ xong, Tô Mai Cách rốt cuộc khẳng định họ không đi lầm, cái chốn hoang vu như sa mạc này lại là cửa ải quan trọng nhất trong lộ tuyến. Nơi đây gọi là sa mạc chết chóc, nằm trong hai lộ tuyến duy nhất thuộc sân huấn luyện cấp B tại lần diễn tập này. Một đường dành cho Hollande, mà đường kia là của Olivia. Học viện cố tình chọn lộ tuyến khó hơn cho hai học sinh này.

Việc tuyển chọn đã tồn tại ngay từ khi bắt đầu, học sinh càng xuất chúng, nhiệm vụ học viện phân phối cho họ sẽ càng khó nhằn, tương ứng với phần thưởng càng cao nếu họ hoàn thành nhiệm vụ. Không chỉ lớp họ, mà các lớp khác cũng vậy, từng lớp đều sẽ đề cử “thủ lĩnh dự bị”, thủ lĩnh toàn khóa chọn ra từ những người đó.

Nhưng tuyến đường của Hollande còn khó đi hơn tưởng tượng, Tô Mai Cách tính toán tỉ mỉ thời gian, lấy tốc độ trung bình trước mắt của họ làm thước đo, nếu đánh giá thận trọng thì họ cần mười ngày mới ra khỏi sa mạc. Trong hoàn cảnh thiếu thức ăn, họ hoàn toàn không có khả năng chịu được ngần ấy thời gian.

Vì vậy, Tô Mai Cách bắt đầu cân nhắc khả năng khác.

Học viện không đời nào sắp xếp nhiệm vụ không thể hoàn thành cho học sinh, huống chi học sinh này còn là tân sinh. Thế nên, bảo đảm phải có biện pháp thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Dưới sự trấn an không ngừng của hắn, Hollande lại miễn cưỡng nhịn thêm bốn ngày. Tô Mai Cách đưa ngụm nước cuối cùng trong bình nước của mình cho Hollande, nhưng hoàn toàn chẳng giúp ích được gì: Hollande đói đến nóng mắt rồi.



Ánh mắt gã nhìn Tô Mai Cách dần dà không đúng —

Lần đầu tiên bắt gặp tia hung ác trong mắt Hollande khi nhìn mình, tim Tô Mai Cách chìm xuống. Dù không muốn, song những ngày sau hắn vẫn tăng cường cảnh giác với Hollande.

Ngày thứ sáu, Tô Mai Cách bị giọt nước nhỏ lên mặt làm bừng tỉnh, vừa tỉnh đã thấy Hollande biến thành nguyên hình đang nhỏ nước miếng tí tách nhìn xuống đỉnh đầu mình, khỏi nói cũng biết Tô Mai Cách sốc trước cảnh tượng ấy thế nào!

“Còn một cách mà… chúng ta có thể… đi chếch sang một chút, đến khu vực khác săn thức ăn rồi trở về… Trò thấy sao?” Đối mặt với Hollande đang dần bị thú tính chi phối, Tô Mai Cách kiên trì đề nghị.

Hollande đồng ý.

Do đó, sau khi Tô Mai Cách xem xét thật kỹ bản đồ, bọn họ dành ra nửa ngày tới khu vực phụ cận kiếm đồ ăn.

Tiếp theo —

Ở đó, bọn họ gặp hai tân sinh đang tuần tự tiến lên trước trên lộ tuyến được chỉ định.

Tô Mai Cách chưa kịp phản ứng, Hollande đói đỏ mắt đã dùng nguyên hình Bạo long lao về phía hai tân sinh!

“Không! Đó là học sinh! Không phải thức ăn đâu –” Cổ họng khát khô phát ra tiếng hét vỡ vụn, Tô Mai Cách cũng đuổi theo. Hắn nện ba lô lên đầu Bạo long Hollande, lớn tiếng nhắc nhở hai tân sinh kia mau chạy đi!

Hai tân sinh không chần chừ lâu, họ nhanh chóng chạy đi, chừa lại mỗi Tô Mai Cách và Hollande trên hiện trường.

Trong miệng phát ra tiếng rống giận thật dài, Hollande lắc đầu điên tiết, kéo cái ba lô che khuất tầm mắt mình xuống rồi ngoặm vào miệng, ba lô của Tô Mai Cách bị xé thành mảnh nhỏ trong cơn cuồng nộ của gã.

Theo từng mảnh ba lô rơi xuống, đồng tử dựng thẳng của Hollande nhìn chằm chằm Tô Mai Cách.

Mất sạch mọi tia nhân tính, Hollande bấy giờ đã triệt để hóa thành dã thú.

Một dã thú vô cùng đói khát.

Tô Mai Cách theo bản năng định nuốt một ngụm nước miếng, song cổ họng khô khốc nhắc nhở hắn rằng: Hắn đã không được uống nước rất nhiều ngày.

Ngụm nước cuối cùng trong bình bị Hollande uống rồi.

“Này… Hollande, tôi đây mà, tôi là Tô Mai Cách, huấn luyện viên của trò đây…” Hắn muốn thức tỉnh Hollande từ trạng thái dã thú.

Nhưng —

Sau tiếng gầm vang trời và tiếng gió, Hollande đang nhỏ nước miếng liền xông tới chỗ hắn!

Tô Mai Cách bị gã cắn trúng!Ngũ quan Tô Mai Cách nhăn tít, rống lên một tiếng khó chịu. Hắn run rẩy sờ soạng, thấy chất lỏng đỏ tươi nhuốm đầy tay thì trợn to mắt:

Hollande muốn ăn mình! Hollande thế mà muốn ăn mình thật!

Giây phút này, trong lòng hắn không ôm may mắn nữa. Đau đớn kịch liệt trên cẳng chân và máu nơi bàn tay là chứng cớ rành rành cho hắn biết rằng, Hollande thực sự có ý đồ với hắn!

Vì thế khi Hollande lại nhào về phía mình, Tô Mai Cách lập tức phản kích theo bản năng. Hollande không kịp đề phòng, lãnh một cú va chạm cực mạnh từ hắn, bị hắn cào ra thương tích. Thấy dã thú tru lên thống khổ trên đất, Tô Mai Cách mới ý thức được hắn vậy mà làm bị thương học sinh của mình.

Hắn lại cúi đầu nhìn tay: Lúc này đây, trên tay hắn không chỉ có máu mình, nhiều hơn cả… là máu Hollande.

Thơm quá…

Máu Hollande thơm quá đi mất…

Tô Mai Cách như bị mê muội, hắn cúi đầu, vươn đầu lưỡi, từ từ liếm sạch từng chút máu tươi trên lòng bàn tay.

Máu ấm áp làm dịu yết hầu khô cằn mấy ngày chưa được giọt nước nào, nhưng hắn chưa uống đủ thì đã hết mất rồi. Tiếng rầm rì vang dội truyền ra từ bụng Tô Mai Cách, cơn đói khát mãnh liệt nháy mắt quét đến.

Đói quá… Hắn đã lâu lắm không được ăn…

Sờ cái bụng khô quắt của mình, lúc Tô Mai Cách ngẩng đầu lên lần nữa, đồng tử trong mắt hắn cũng dựng thành một đường thẳng tắp.

Đồng phục trợ giảng thẳng thớm thoáng cái bị kéo căng, một con Đặc bạo long to lớn tức khắc xuất hiện trước mặt Hollande.

*Đặc bạo long (cùng họ với Bạo long):

Hình thể bự gấp ba Hollande, răng nanh khổng lồ sáng quắc, mãnh thú vừa chạm đất đã hạ thấp thân mình, cái miệng to như chậu máu há ra cực hạn, rồi táp về phía Hollande một cách vô cùng tàn ác —

Thân hình và sức mạnh cách biệt quá xa, Hollande chỉ kịp gầm lên một tiếng thê lương, không đợi gã rống tiếng thứ hai, nửa cơ thể đã bị Đặc bạo long trưởng thành mới lộ mặt nuốt chửng.

Máu, bắn tung tóe đầy đất.

Bị cảm giác đói khát khủng khiếp tập kích, Tô Mai Cách không chiến thắng được cơn thèm ăn, hắn… xơi luôn Hollande.

***

“A! Tô Mai Cách, anh gặp phiền phức lớn rồi, khoan nói học sinh trong lớp chết liên tục, lần này lại còn ăn luôn một đứa.” Cùng lúc ấy, đồng nghiệp hay cười tủm tỉm cũng cười hết nổi, hắn đi tới đi lui trong văn phòng như phát rồ, dùng hai tay ngược đãi cái đầu vốn chả có bao nhiêu tóc: “Huống hồ còn trang bị hệ thống theo dõi theo yêu cầu của anh nữa chứ, cảnh tượng đó… bị quay lại hết rồi còn đâu u u u u!”

Tô Mai Cách làm thinh lời đồng nghiệp, mặt mũi vô cảm ngồi tại chỗ. Trên người hắn mặc đồng phục mà đồng nghiệp khoác cho lúc phát hiện ra hắn, kích thước đồng phục quá rộng, quá nửa thân hình bị bao trọn. Vết máu dính trên thân đã được đồng nghiệp lau giúp, song mùi máu nồng nặc vẫn bám lại, hơn nửa ngày đã có điểm biến chất.



Hắn có chút ưa sạch, nhưng giờ đây, hắn lại hoàn toàn không thèm để ý tình trạng bết bát của mình.

Người trong văn phòng, hồn lại lởn vởn ở buổi chiều ấy: Không ai biết, máy theo dõi cũng không ghi hình được, Hollande biến thành hình người vào phút chót.

Gã gào rú đau đớn dưới miệng mình, nhìn mình bằng ánh mắt hoảng loạn, để lộ ý tứ cầu xin tha thiết.

Có điều…

Răng nanh Tô Mai Cách vẫn khép lại chẳng chút do dự.

Máu tươi nóng hổi như dòng suối nhỏ chảy xuôi, len qua kẽ răng chậm rãi rót vào cổ họng, từ thực quản trượt xuống bao tử, bình ổn cái bụng đói đến phát run.

No quá…

Đầu óc trống rỗng trong thoáng chốc, Tô Mai Cách thỏa mãn nhắm mắt lại.

Vẫn là một thoáng ấy, hắn bất chợt ngẫm kỹ một chuyện liên quan tới đề mục thí luyện.

Phải chăng phương pháp hoàn mỹ vốn không tồn tại?

Mục đích sắp xếp hai học sinh cùng tiến hành huấn luyện sinh tồn… là muốn bọn họ tàn sát lẫn nhau đúng không?

Cố ý bố trí con đường mà chỉ một người có thể sống sót, con đường vốn dĩ chỉ cho một người sống thoát ra.

“Ngài trợ giảng đi cùng Hollande là được rồi.”

Thời điểm chia tổ, Hollande đang thiếu người hợp tác thì đột nhiên có học sinh lên tiếng, chính vì cậu ta nói vậy nên sau cùng Tô Mai Cách mới xuất phát chung với Hollande.

Giờ nghĩ lại, học sinh đầu tiên nói ra lời ấy là ai?

Tô Mai Cách nhắm mắt, khung cảnh khi đó tái hiện rõ nét trong trí nhớ của hắn —

Xuôi theo ký ức, hắn một lần nữa về với buổi sáng kia, khoảng thời gian trước khi chia tổ.

“Ngài trợ giảng đi cùng Hollande là được rồi.” Tại góc hẻo lánh, Todd – thiếu niên Lôi long cao to – tự dưng mở lời, cậu ta nói xong, mấy học sinh bên cạnh rối rít phụ họa.

Khuất sau những thân hình cao lớn, Olivia vẫn lẳng lặng đứng yên, một tia nắng chiếu lên mái tóc trắng bạc, khiến tóc hắn thoạt trông hơi giống màu vàng.

Tựa như phát hiện tầm mắt hắn, Tô Mai Cách thấy Olivia bất ngờ quay đầu, cách tầng tầng lớp lớp người, cách một cự ly xa xôi, thong thả nở nụ cười với hắn.

***

“Ngài Olivia, nghe nói Hollande ngoài ý muốn bỏ mình trong nhiệm vụ.” Tiểu Đạo long mới tự thăng chức trinh sát vui vẻ chạy về mật báo với Olivia.

“Thế à.” Giống như nghe được một chuyện chả có gì khẩn cấp, Olivia đến đầu cũng lười nâng.

“Vậy kế tiếp chỉ còn Gaia thôi nhỉ?” Todd luôn đứng chực bên cạnh hắn thình lình mở miệng, nói xong thì dè dặt quan sát phản ứng của Olivia.

Khiến cậu ta bất ngờ là Olivia lại chậm rãi lắc đầu.

“Coi như nó không tồn tại đi.”

Olivia chỉ nói bâng quơ một câu như vậy.

Todd nghi hoặc, nhưng rốt cuộc vẫn nghe lời Olivia, quả thực không nhúng tay vào việc của Gaia. Rồi một tuần sau khi Hollande “qua đời ngoài ý muốn”, Gaia tự sát trong chính phòng ngủ của mình.

“Nghe đồn là chịu không nổi mấy đứa khác bắt nạt nên tự sát.”

Đây là tin tức cuối cùng về Gaia.

Lúc hay tin ấy, Todd chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh buốt xương từ lòng bàn chân xộc thẳng lên!

Nhớ tới vẻ mặt khi ấy của Olivia, cậu ta không khỏi ưỡn lưng, tư thế đứng càng thêm kính cẩn.

Todd cực kỳ giỏi làm đề lựa chọn.

Từ nhỏ đến lớn, thành tích học tập của cậu ta không tốt lắm, nhưng điểm thi vẫn cao, lý do là đề thi luôn có rất nhiều câu lựa chọn, câu nào không biết thì đoán mò, Todd luôn luôn đoán đúng.

Sự thật chứng minh, cậu ta thực sự rất rất giỏi làm đề lựa chọn:

Hai tháng sau, Olivia gọn gàng đánh bại ba ứng cử viên khác, thuận lợi lên làm thủ lĩnh.

Đồng thời, Mục Căn cũng được bầu chọn làm lớp trưởng khoa Ẩm thực với 100% phiếu bầu.

Nguyên do được chọn —

Chỉ có một mình cậu tham gia ứng cử 囧nz.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Có Kiếp Sau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook