Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
Chương 11:
Đào Bạch Bách
27/05/2023
Chi Ma Hồ cực kỳ cố gắng làm mình giống một con mèo.
Khi cậu đi đường tay chân nhẹ nhàng, ngồi trên ghế còn cố tình để chân lên, ra vẻ mà hướng về phía Diệp Hi kêu meo meo, chỉ thiếu liếm tay mình rồi lấy tay rửa mặt.
Những hành vi này nhìn qua cực kỳ quái lạ, rất buồn cười, nhưng cố tình vì vẻ ngoài của cậu rất đơn thuần lại không khiến người khác phản cảm, thậm chí có còn cảm thấy vài phần đáng yêu.
Khi Diệp Hi nhìn thấy cậu lấy hết can đảm dùng vẳ mặt nghiêm túc mà lấy ra đồ hộp cho mèo, rốt cuộc cũng lên tiếng ngăn cản.
“Cái này tôi đã đăng bán trên trang đồ cũ, có thể bán lấy tiền,” anh nói, “Cậu không cần lãng phí.”
Chi Ma Hồ nhẹ nhàng thở ra, thành thành thật thật để đồ hộp cho mèo xém chút nữa là mở ra lại.
Diệp Hi cất kỹ đồ hộp, đi đến ngồi xuống một bên sô pha, mở sách vở ra, tiếp tục học bài.
Chi Ma Hồ đi theo sau anh, ngồi xuống sàn nhà bên cạnh sô pha, ngửa đầu nhìn anh một lát, nghiêng người, dựa lên đùi anh.
Diệp Hi run rẩy.
“... Cậu cũng không cần cố gắng như vậy.” Anh nói.
Chi Ma Hồ vốn đã nhắm hai mắt lại ngẩng đầu, ra vẻ không thể hiểu được.
Diệp Hi đột nhiên có chút rối loạn.
Cậu trai trước mắt này, lời nói việc làm của cậu ta, cử chỉ của cậu ta, thói quen của cậu ta, đều không có chỗ nào giống mèo. Nhưng ánh mắt đôi khi lại khiến cho người ta cảm thấy người này thật giống như một con mèo.
Là kiểu cực kỳ ngoan ngoãn, mềm như bông, đôi khi sẽ giở trò xấu, lại khiến người ta không biết làm sao, như tiểu tâm can tiểu tổ tông vậy.
Khi phục hồi tình thần lại, ngón tay Diệp Hi đã tiếp xúc với tóc của cậu ta rồi.
Chi Ma Hồ cực kỳ phối hợp mà nghiêng đầu, đôi mắt nheo lại, chuẩn bị xong để hưởng thụ âu yếm.
Diệp Hi xoa mái tóc mềm mại của cậu hai cái, rất nhanh đã thu tay lại.
“... Tôi không định đuổi cậu đi.” Anh nhỏ giọng nói.
Chi Ma Hồ chớp chớp mắt.
“Cậu không cần gây sự, ngoan một chút.” Anh không được tự nhiên bổ sung.
Chi Ma Hồ dùng sức gật đầu, lập tức đứng lên, ngồi xuống bên cạnh anh. Lần đầu tiên ngồi xuồng còn sợ khoảng cách không đủ gần, lại dịch thân mình sang bên cạnh, dán sát bên cạnh anh.
“Tôi không chỉ ngoan, tôi còn có thể giúp anh, Chi Ma Hồ cường điệu, “Tôi cực kỳ cực kỳ có ích.”
Diệp Hi nhìn cậu, dịch người sang bên cạnh, không nói gì.
Hiện giờ anh đối với việc Chi Ma Hồ này rốt cuộc có phải mèo của mình hay không rơi vào một trạng thái hỗn loạn mê mang.
Hoặc là nói, lý trí không tin, nhưng tình cảm lại đồng tình với cậu ta.
Nhóc đáng yêu kia của anh, làm bạn với anh đã lâu, chú mèo mang đến cho anh rất nhiều an ủi, vẫn làm bạn với anh từ trước đến nay. Cái này rất quan trọng là khát vọng của anh.
Vậy cứ tạm coi là cậu ta đi.
Dù sao, trên người mình cũng không có đồ gì có thể lấy. Khi bạn quá nghèo túng bần cùng, cũng sẽ không sợ bị người khác lợi dụng.
Mà Chi Ma Hồ này, đúng thật là giúp anh một số chuyện.
Không chỉ là việc nhà.
Diệp Hi không giỏi giao tiếp, quen ở một mình, ngại xã giao. Anh cho rằng mình là sinh vật cô độc.
Mà giờ phút này, kẻ da mặt dày đang không ngừng áp sát cậu kia là một thanh niên cao lớn, dùng tư thái mạnh mẽ lại đáng yêu, ép anh phải tiếp nhiệt độ cơ thể từ người xa lạ.
Điều này khiến Diệp Hi cảm thấy không được tự nhiên.
Lại sinh ra một chút gì đó ỷ lại, luyến tiếc cậu biến mất.
Chi Ma Hồ thật sự có thể dạy học sinh Trung học tiếng Anh.
Buổi học đầu tiên, Diệp Hi cả buổi đều dự thính. Anh ngồi phía sau Chi Ma Hồ, tránh ở góc chết của camera, yên lặng dự giờ.
Chi Ma Hồ không muốn ra ngoài, nên xin dạy học từ xa, được em trai trung học kia ủng hộ nhiệt tình.
Khi cậu giảng bài không hề tỏ vẻ thầy giáo gì cả, càng giống một anh trai nhà bên dịu dàng. Ngữ điệu chậm rãi, rất kiên nhẫn, còn rất hay khích lệ. Đối mặt với một số vấn đề kỳ quái mang theo ý xấu của bạn nhỏ, cũng rất nghiêm túc giải đáp. Có đôi khi cũng bị làm khó, sẽ thành thật xin lỗi.
“Rất xin lỗi, cái này rơi vào điểm mù tri thức của anh, trước kia chưa từng biết. Nếu em thực sự muốn biết, đợi sau khi học xong anh sẽ đi tra lại, lần sau sẽ nói cho em được không?”
Anh bạn nhỏ cực kỳ thích cậu.
Người lớn của anh bạn nhỏ cũng rất hài lòng với cậu ta. Lúc gần hết giờ, người mẹ trẻ tuổi cũng ở bên cạnh dự giờ toàn bộ buổi học ngồi xuống trước máy tính, cùng thầy Hồ hẹn thời gian cho buổi học tiếp theo.
Thầy Hồ là Chi Ma Hồ tự xưng. Trước khi bắt đầu buổi học bị hỏi “Thầy họ gì”, cậu sửng sốt chốc lát, lớn tiếng nói cho đối phuonwg, “Anh họ Hồ!”
Diệp Hi núp ở phía sau suýt chút nữa cười phá lên.
Thầy Hồ kết thúc buổi học, lập tức tắt cameras, nằm xuống ngay tại chỗ.
“Tôi rất lo lắng! Lần đầu tiên tôi dạy người đọc sách!” Cậu kêu lên.
Kêu xong, cậu lại lộc cộc ngồi dậy, quay đầu lại dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Diệp Hi.
“160 đồng!” Cậu cực kỳ đắc ý.
Diệp Hi nghĩ nghĩ, đi đến bên cạnh cậu, cũng ngồi xuống trước máy tính, mở trình duyệt ra.
“Mua đôi giày đi,” Anh nói, “Lại mua mấy bộ quần áo mới.”
Chi Ma Hồ vừa rồi còn huynh hoang nói chuyện lớn tiếng đột nhiên nhíu mày.
“160 đồng còn không đủ mua một đôi giày phải không? Sao còn đủ mua quần áo?”
Diệp Hi nhăn mày.
Sau đó anh ra vẻ trước mặt Chi Ma Hồ click mở danh sách sản phẩm lưu trong giỏ hàng.
“Rẻ vậy sao!” Chi Ma Hồ khiếp sợ.
Diệp Hi nhin một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói thầm: “Cậu lại lòi đuôi rồi.”
Chi Ma Hồ làm ra vẻ không nghe hiểu, nghiêng đầu gương mặt đáng yêu nhìn anh.
Cuối cùng, hai người cùng chọn một đôi giày thể thao 65 đồng, hai cái áo thun 28 đồng, một cái quần jean 72 đồng.
“Có phải chi quá tay rồi không?” Chi Ma Hồ ý thức được mình tiêu vượt chi quá nhiều rơi vào hoảng loạn.
“Không sao cảm lại mấy ngày nữa cậu lại có thể kiếm được 160 đồng,’ Diệp Hi nói, “Đến lúc đó chúng ta có thể cải thiện thức ăn một chút.”
Chi Ma Hồ thầm chấp nhận, gật gật đầu: “Tôi thật sự có ích mà!”
Diệp Hi chỉ cười mà không nói gì.
Chi Ma Hồ lại cọ cọ lên người anh. Đây rõ ràng là đang ám chỉ.
Ngay lúc Diệp Hi nâng tay lên, trong lòng lại nghĩ thầm, sao lại thích được sờ đầu như vậy, xem ra thật sự là một con mèo rồi. Còn lý do gì có thể khiến cho người này mặt dày mày dạn ở lại nhà anh, làm nàng tiên ốc của anh chứ.
Sau khi Chi Ma Hồ hưởng thụ khen thưởng đơn giản như vậy xong, cũng không thỏa mãn.
“Trước kia anh không chỉ sờ đầu tôi.” Cậu nhỏ giọng ám chỉ.
Diệp Hi lập tức khẩn trương.
Ngay lúc bắt đầu tin tưởng cậu ta một chút, cũng là lúc càng trở lên khó khăn hơn.
“Cậu muốn sờ bụng sao?”
Chi Ma Hồ lắc đầu, sau đó đột nhiên lộ ra một nụ cười rất khoa trương, dang rộng hai tay ôm lấy anh.
“Hiện giờ và trước kia không giống nhau,” Giọng điệu của cậu tràn đầy vui vẻ, “Tôi cũng có thể ôm anh.”
Tác giả nói chuyện:
Không cần tưởng tượng phức tạp, câu chuyện này rất đơn giản...
Tiếp theo đây chúng ta cứ bỏ qua “vì sao” linh tinh gì đó đi, đến xem bọn họ nghiêm túc yêu đương.
Khi cậu đi đường tay chân nhẹ nhàng, ngồi trên ghế còn cố tình để chân lên, ra vẻ mà hướng về phía Diệp Hi kêu meo meo, chỉ thiếu liếm tay mình rồi lấy tay rửa mặt.
Những hành vi này nhìn qua cực kỳ quái lạ, rất buồn cười, nhưng cố tình vì vẻ ngoài của cậu rất đơn thuần lại không khiến người khác phản cảm, thậm chí có còn cảm thấy vài phần đáng yêu.
Khi Diệp Hi nhìn thấy cậu lấy hết can đảm dùng vẳ mặt nghiêm túc mà lấy ra đồ hộp cho mèo, rốt cuộc cũng lên tiếng ngăn cản.
“Cái này tôi đã đăng bán trên trang đồ cũ, có thể bán lấy tiền,” anh nói, “Cậu không cần lãng phí.”
Chi Ma Hồ nhẹ nhàng thở ra, thành thành thật thật để đồ hộp cho mèo xém chút nữa là mở ra lại.
Diệp Hi cất kỹ đồ hộp, đi đến ngồi xuống một bên sô pha, mở sách vở ra, tiếp tục học bài.
Chi Ma Hồ đi theo sau anh, ngồi xuống sàn nhà bên cạnh sô pha, ngửa đầu nhìn anh một lát, nghiêng người, dựa lên đùi anh.
Diệp Hi run rẩy.
“... Cậu cũng không cần cố gắng như vậy.” Anh nói.
Chi Ma Hồ vốn đã nhắm hai mắt lại ngẩng đầu, ra vẻ không thể hiểu được.
Diệp Hi đột nhiên có chút rối loạn.
Cậu trai trước mắt này, lời nói việc làm của cậu ta, cử chỉ của cậu ta, thói quen của cậu ta, đều không có chỗ nào giống mèo. Nhưng ánh mắt đôi khi lại khiến cho người ta cảm thấy người này thật giống như một con mèo.
Là kiểu cực kỳ ngoan ngoãn, mềm như bông, đôi khi sẽ giở trò xấu, lại khiến người ta không biết làm sao, như tiểu tâm can tiểu tổ tông vậy.
Khi phục hồi tình thần lại, ngón tay Diệp Hi đã tiếp xúc với tóc của cậu ta rồi.
Chi Ma Hồ cực kỳ phối hợp mà nghiêng đầu, đôi mắt nheo lại, chuẩn bị xong để hưởng thụ âu yếm.
Diệp Hi xoa mái tóc mềm mại của cậu hai cái, rất nhanh đã thu tay lại.
“... Tôi không định đuổi cậu đi.” Anh nhỏ giọng nói.
Chi Ma Hồ chớp chớp mắt.
“Cậu không cần gây sự, ngoan một chút.” Anh không được tự nhiên bổ sung.
Chi Ma Hồ dùng sức gật đầu, lập tức đứng lên, ngồi xuống bên cạnh anh. Lần đầu tiên ngồi xuồng còn sợ khoảng cách không đủ gần, lại dịch thân mình sang bên cạnh, dán sát bên cạnh anh.
“Tôi không chỉ ngoan, tôi còn có thể giúp anh, Chi Ma Hồ cường điệu, “Tôi cực kỳ cực kỳ có ích.”
Diệp Hi nhìn cậu, dịch người sang bên cạnh, không nói gì.
Hiện giờ anh đối với việc Chi Ma Hồ này rốt cuộc có phải mèo của mình hay không rơi vào một trạng thái hỗn loạn mê mang.
Hoặc là nói, lý trí không tin, nhưng tình cảm lại đồng tình với cậu ta.
Nhóc đáng yêu kia của anh, làm bạn với anh đã lâu, chú mèo mang đến cho anh rất nhiều an ủi, vẫn làm bạn với anh từ trước đến nay. Cái này rất quan trọng là khát vọng của anh.
Vậy cứ tạm coi là cậu ta đi.
Dù sao, trên người mình cũng không có đồ gì có thể lấy. Khi bạn quá nghèo túng bần cùng, cũng sẽ không sợ bị người khác lợi dụng.
Mà Chi Ma Hồ này, đúng thật là giúp anh một số chuyện.
Không chỉ là việc nhà.
Diệp Hi không giỏi giao tiếp, quen ở một mình, ngại xã giao. Anh cho rằng mình là sinh vật cô độc.
Mà giờ phút này, kẻ da mặt dày đang không ngừng áp sát cậu kia là một thanh niên cao lớn, dùng tư thái mạnh mẽ lại đáng yêu, ép anh phải tiếp nhiệt độ cơ thể từ người xa lạ.
Điều này khiến Diệp Hi cảm thấy không được tự nhiên.
Lại sinh ra một chút gì đó ỷ lại, luyến tiếc cậu biến mất.
Chi Ma Hồ thật sự có thể dạy học sinh Trung học tiếng Anh.
Buổi học đầu tiên, Diệp Hi cả buổi đều dự thính. Anh ngồi phía sau Chi Ma Hồ, tránh ở góc chết của camera, yên lặng dự giờ.
Chi Ma Hồ không muốn ra ngoài, nên xin dạy học từ xa, được em trai trung học kia ủng hộ nhiệt tình.
Khi cậu giảng bài không hề tỏ vẻ thầy giáo gì cả, càng giống một anh trai nhà bên dịu dàng. Ngữ điệu chậm rãi, rất kiên nhẫn, còn rất hay khích lệ. Đối mặt với một số vấn đề kỳ quái mang theo ý xấu của bạn nhỏ, cũng rất nghiêm túc giải đáp. Có đôi khi cũng bị làm khó, sẽ thành thật xin lỗi.
“Rất xin lỗi, cái này rơi vào điểm mù tri thức của anh, trước kia chưa từng biết. Nếu em thực sự muốn biết, đợi sau khi học xong anh sẽ đi tra lại, lần sau sẽ nói cho em được không?”
Anh bạn nhỏ cực kỳ thích cậu.
Người lớn của anh bạn nhỏ cũng rất hài lòng với cậu ta. Lúc gần hết giờ, người mẹ trẻ tuổi cũng ở bên cạnh dự giờ toàn bộ buổi học ngồi xuống trước máy tính, cùng thầy Hồ hẹn thời gian cho buổi học tiếp theo.
Thầy Hồ là Chi Ma Hồ tự xưng. Trước khi bắt đầu buổi học bị hỏi “Thầy họ gì”, cậu sửng sốt chốc lát, lớn tiếng nói cho đối phuonwg, “Anh họ Hồ!”
Diệp Hi núp ở phía sau suýt chút nữa cười phá lên.
Thầy Hồ kết thúc buổi học, lập tức tắt cameras, nằm xuống ngay tại chỗ.
“Tôi rất lo lắng! Lần đầu tiên tôi dạy người đọc sách!” Cậu kêu lên.
Kêu xong, cậu lại lộc cộc ngồi dậy, quay đầu lại dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Diệp Hi.
“160 đồng!” Cậu cực kỳ đắc ý.
Diệp Hi nghĩ nghĩ, đi đến bên cạnh cậu, cũng ngồi xuống trước máy tính, mở trình duyệt ra.
“Mua đôi giày đi,” Anh nói, “Lại mua mấy bộ quần áo mới.”
Chi Ma Hồ vừa rồi còn huynh hoang nói chuyện lớn tiếng đột nhiên nhíu mày.
“160 đồng còn không đủ mua một đôi giày phải không? Sao còn đủ mua quần áo?”
Diệp Hi nhăn mày.
Sau đó anh ra vẻ trước mặt Chi Ma Hồ click mở danh sách sản phẩm lưu trong giỏ hàng.
“Rẻ vậy sao!” Chi Ma Hồ khiếp sợ.
Diệp Hi nhin một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói thầm: “Cậu lại lòi đuôi rồi.”
Chi Ma Hồ làm ra vẻ không nghe hiểu, nghiêng đầu gương mặt đáng yêu nhìn anh.
Cuối cùng, hai người cùng chọn một đôi giày thể thao 65 đồng, hai cái áo thun 28 đồng, một cái quần jean 72 đồng.
“Có phải chi quá tay rồi không?” Chi Ma Hồ ý thức được mình tiêu vượt chi quá nhiều rơi vào hoảng loạn.
“Không sao cảm lại mấy ngày nữa cậu lại có thể kiếm được 160 đồng,’ Diệp Hi nói, “Đến lúc đó chúng ta có thể cải thiện thức ăn một chút.”
Chi Ma Hồ thầm chấp nhận, gật gật đầu: “Tôi thật sự có ích mà!”
Diệp Hi chỉ cười mà không nói gì.
Chi Ma Hồ lại cọ cọ lên người anh. Đây rõ ràng là đang ám chỉ.
Ngay lúc Diệp Hi nâng tay lên, trong lòng lại nghĩ thầm, sao lại thích được sờ đầu như vậy, xem ra thật sự là một con mèo rồi. Còn lý do gì có thể khiến cho người này mặt dày mày dạn ở lại nhà anh, làm nàng tiên ốc của anh chứ.
Sau khi Chi Ma Hồ hưởng thụ khen thưởng đơn giản như vậy xong, cũng không thỏa mãn.
“Trước kia anh không chỉ sờ đầu tôi.” Cậu nhỏ giọng ám chỉ.
Diệp Hi lập tức khẩn trương.
Ngay lúc bắt đầu tin tưởng cậu ta một chút, cũng là lúc càng trở lên khó khăn hơn.
“Cậu muốn sờ bụng sao?”
Chi Ma Hồ lắc đầu, sau đó đột nhiên lộ ra một nụ cười rất khoa trương, dang rộng hai tay ôm lấy anh.
“Hiện giờ và trước kia không giống nhau,” Giọng điệu của cậu tràn đầy vui vẻ, “Tôi cũng có thể ôm anh.”
Tác giả nói chuyện:
Không cần tưởng tượng phức tạp, câu chuyện này rất đơn giản...
Tiếp theo đây chúng ta cứ bỏ qua “vì sao” linh tinh gì đó đi, đến xem bọn họ nghiêm túc yêu đương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.