Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Chương 12:

Đào Bạch Bách

27/05/2023

Khi Chi Ma Hồ vẫn là một con mèo cực kỳ dính người.

Nó thích được sờ đầu, một khi được sờ đầu sẽ ngóc đầu nhỏ lên trời, đưa đến cằm của mình. Sờ xong cằm nó lại ngã ra đất, dụ dỗ người ta sờ sờ lưng cùng bụng của nó. Vuốt ve xong, toàn bộ tứ chi mở ra, chạm vào chỗ nào nó đều khẽ kêu lên, là một tiểu yêu tinh tiêu chuẩn.

Trên người nó gần như không có khu vực cấm sờ, ngoại lệ duy nhất là trứng.

Trước khi bị bắt bỏ, Diệp Hi thường xuyên tiện tay, không nhịn được mà chọc chọc mân mê. Chi Ma Hồ sẽ cực kỳ ủy khuất mà kêu một tiếng, sau đó chay đi. Sau khi trứng chỉ còn lại da, độ nhẫn lại có nó cao hơn một chút. Nhưng cũng không có nhiều cơ hội để chạm vào, miếng da mỏng mềm oặt sờ hai cái, nó lập tức chạy mất.

Hiện tại, thanh niên tự xưng là Chi Ma Hồ, có vẻ cũng muốn có đãi ngộ tương tự.

Việc này làm Diệp Hi rất khó xử.

Không phải chỉ bởi vì tận sâu trong lòng vẫn có gì đó nghi ngờ thân phận của cậu ta. Cho dù đây là Chi Ma Hồ hàng thật giá thật, bề ngoài của cậu ta vẫn là một người nam thanh niên tiêu chuẩn.

Sao có thể xuống tay được chứ.

Càng khiến người đau đầu là, Chi Ma Hồ hoàn toàn không có tự giác ở phương diện này.

Cậu ta không hề che dấu chút nào mà thể hiện khát vọng muốn tiếp xúc tứ chi thân mật với Diệp Hi.

Ngay khi cậu ta nói với Diệp Hi “Tôi cũng có thể ôm anh”, trong lòng Diệp Hi cảm thấy ấm áp, rất nhiều cảm xúc trào dâng.

Nhưng mà giây phút dịu dàng cũng không thể duy trì được lâu.

Rất nhanh, Diệp Hi đã ý thức được Chi Ma Hồ có thể “chủ động ôm” hoàn toàn không phải chuyện tốt.

Khi anh ngồi đọc sách trên sô pha Chi Ma Hồ sẽ dựa gần bên cạnh anh, đầu tiên là đựa lên người anh, sau đó lại duỗi tay ra ôm eo anh. Khi anh không tự nhiên né tránh, Chi Ma Hồ dứt khoát vươn một tay khác, ôm vòng lấy cả người anh.

Diệp Hi cau mày nhìn cậu, cậu sẽ cười với Diệp Hi.

Khi anh đứng trước giường chỉnh lại quần áo đi tắm Chi Ma Hồ sẽ nhảy đến phía sau anh, đột nhiên nhảy lên người anh, ôm chặt lấy anh, mặt chôn trên vai anh cọ qua cọ lại.

Diệp Hi có áo giác, giây tiếp theo sẽ nghe thấy cậu trai này phát ra tiếng hít hà.

Khi anh vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm Chi Ma Hồ sẽ đột nhiên xuất hiện, sẽ ôm anh bế lên còn xoay một vòng, khi buông ra còn không ngừng cười, cũng không biết có gì vui.

Diệp Hi đứng ở chỗ nhìn bóng dáng cậu ta chạy mất, cả đầu đều là dấu chấm hỏi.

Nhưng mà những việc này còn trong phạm vi nhẫn nại của Diệp Hi.

Chi Ma Hồ tuy rằng dính người, nhưng rất có chừng mực, khi tiếp xúc tay chân thân mật cũng không duy trì quá lâu. Mỗi lần Diệp hi vừa tích góp đủ dũng khí chuẩn bị phản kháng, cậu liền chủ động buông tay vui tươi hớn hở chạy trốn.

Sinh hoạt cứ trôi qua hai tuần như vậy, nước ấm nấu ếch, bây giờ khi Chi Ma Hồ nhảy ra ôm Diệp Hi đã có thể bình tĩnh, có khi còn thuận tiện đưa tay xoa xoa đầu cậu.



Sinh hoạt cùng với hình người của Chi Ma Hồ tốt đẹp ngoài ý muốn.

Khi anh ra ngoài Chi Ma Hồ sẽ quét dọn giúp anh, không chỉ duy trì vệ sinh sạch sẽ trong nhà, còn sẽ giặt sạch quần áo sau khi tắm rửa. Chờ sau khi Diệp Hi kết thúc làm thêm về đến nhà, còn có đồ ăn nóng hổi đang chờ anh.

Bữa ăn của bọn họ cũng được cải thiện.

Người lớn trong nhà anh bạn nhỏ kia rất hài lòng với thầy Hồ, mỗi lần xong một tiết học đều rất tích cực trả tiền. Mỗi tuần hơn 300 đồng, cũng đủ giúp cho chất lượng sinh hoạt của Diệp Hi tăng vọt.

Bởi vì không cần lo lắng đến việc lặt vặt hàng ngày, anh có thể dành nhiều thời gian để ôn tập thêm.

Trên đời này nào có con mèo nào hữu ích như vậy, mức độ đáng tin của Chi Ma Hồ lập tức liền giảm xuống rất nhiều.

Đương nhiên, bởi vì có ích trong rất nhiều việc, về tình về lý, Diệp Hi đều không thể đuổi cậu ta đi.

Vấn đề duy nhất là, thừi gian Chi Ma Hồ làm nũng với anh, hình như càng ngày càng dài hơn.

Nghiêm túc xem sách, bên cạnh đột nhiên xuất hiện người ngồi xuống, còn dính sát bên cạnh anh, việc này đối với Diệp Hi mà nói đã gần như là việc thường ngày.

Anh ở trong lòng nhẹ thở dài, sau đso nâng lên một bàn tay, rất tùy ý mà xoa xoa cái đầu đang gác trên vai mình.

Chi Ma Hồ rất vui vẻ, hơi ngẩng đầu lên, chủ động cọ cọ tay anh. Tiếp đó lại cọ gục trên vai cọ tiếp.

Diệp Hi nhìn cậu một cái, tiếp tục đọc sách.

Một lát sau, bả vai mỏi. Quá nặng.

“Cậu còn muốn dựa đến bao giờ?” Diệp Hi không nhịn được hỏi ra tiếng.

Chi Ma Hồ nghe thấy vậy như tỉnh lại từ giấc mộng, rất ngoan ngoãn ngồi thẳng đậy, lại điều chỉnh góc độ một chút, rồi lại nhanh chóng dựa đầu lại. Lần này, thế mà lại gối đầu lên đùi của Diệp Hi.

Diệp Hi kinh ngạc, cương cứng cả người.

Chi Ma Hồ lại hồn nhiên không phát hiện, cười cười với anh, vươn tay tới ôm lấy eo anh.

Diệp Hi muốn nói lại thôi.

Anh còn chưa nói được câu gì, Chi Ma Hồ đã mở miệng: “Bát đĩa tôi đã rửa sạch sẽ rồi.”

“... Cảm ơn.” Diệp Hi chỉ có thể cảm ơn.

Chi Ma Hồ cọ cọ trên đùi anh hai cái, lại cười tủm tỉm mở miệng: “Chắc anh không để ý, hôm nay nhân lúc anh không có ở nhà, tôi đã dọn sạch sẽ lưới cửa sổ ban công.”

Diệp Hi thực sự có hơi kinh ngạc.



Công việc này không hề đơn giản. Lưới cửa sổ lúc anh mới chuyển đến đã rất bẩn, sau đó cũng chưa bao giờ lau dọn, nhìn qua rất bẩn. Dù sao cũng chỉ là phòng đi thuê, Diệp Hi không có thói quen sạch sẽ, tự nhiên sẽ không dành thời gian để đi dọn dẹp chỗ đó.

Bây giờ trời đã tối, Chi Ma Hồ mới vừa kéo màn lên, nhìn không thấy hình dáng của lưới cửa sổ.

Diệp Hi cuối cùng cũng tìm được cớ: “Cậu dậy đi, tôi đi xem.”

Chi Ma Hồ vốn cũng chỉ dùng một tay ôm anh nghe vậy hai tay liền vòng qua ôm eo anh.

“Đừng mà, làm gối ôm cho tôi một lát đi, tôi mệt lắm.” Cậu ta nói giọng lười biếng, như thể vì chuyện đó mà vô cùng mệt mỏi.

Da mặt Diệp Hi mỏng, ngượng không dám đuổi cậu ra.

“Như vậy rất thoải mái.” Chi Ma Hồ lại giật giật, âm thanh rõ ràng mang theo ý cười.

Điệp Hi muốn đem lực chú ý tập trung đến cuốn sách trước mặt.

“Tôi như vậy có ảnh hưởng đến anh không?” Chi Ma Hồ hỏi.

Ảnh hưởng, cực kỳ ảnh hưởng, đều không nhớ vừa rồi mình đã đọc đến đâu rồi.

Diệp Hi cắn cắn môi, lắc đầu: “... Không sao cả.”

Chi Ma Hồ vốn đã thả lỏng cánh tay một chút lại ôm chặt: “Anh thật tốt.”

Thấy Diệp Hi không phản ứng, cậu lại nhích đầu lên một chút, chôn ở bên cạnh bụng Diệp Hi, cọ qua cọ lại: “Hiện giờ tôi rất hạnh phúc!”

Diêp Hi hóp bụng, nửa người trên cong thành con tôm.

“Đừng, đừng như vậy,” Anh mặt đỏ tai hồng, “Rất ngứa.”

“Ồ,” Chi Ma Hồ ngoan ngoãn, nằm lại trên đùi anh, mặt hướng lên trên, nhìn anh cười, “Chủ nhân, anh có hạnh phúc không?”

“...” Mặt Diệp Hi nóng đến độ muốn thấy máu, “Đừng có gọi tôi như vậy.”

Chi Ma Hồ ngay lập tức biểu diễn mà đổi sắc mặt: “Anh không cần tôi?”

Diệp Hi nhíu mày: “... Đừng nói bậy.”

Chi Ma Hồ nhìn gương mặt anh, liếm liếm môi: “... Vậy tôi phải gọi anh là gì mới được?”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Gọi là gì mới được đây!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook