Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Chương 21:

Đào Bạch Bách

27/05/2023

Đáp án quá nằm ngoài dự đoán.

Diệp Hi dại ra mà nhìn Chi Ma Hồ đang ở gần ngay sát.

Gương mặt thuần lương vô tội giờ phút này lại mơ hồ lộ ra một chút vô sỉ.

Thấy Diệp Hi không có phản ứng, Chi Ma Hồ nâng một cánh tay lên, hơi nghiêng mặt đi, chỉ chỉ lên gò má mình.

Cậu cúi đầu về phía trước, Diệp Hi thấy vậy thì ngả cả người ra phía sau.

“Anh thay đổi rồi,” Chi Ma Hồ lại dùng trò cũ, “Trước kia anh sẽ hôn tôi.”

Lần này Diệp Hi không trúng kế nữa.

Anh cau mày nhìn khuôn mặt đang tràn ngập đáng thương ủy khuất kia, hỏi: “Tôi hôn cậu lúc nào?”

Từ trước đến nay Diệp Hi rất cưng chiều Chi Ma Hồ nhưng phương thức biểu đạt tình cảm của anh không bao gồm hôn. Cũng không phải là do anh ghét động vật nhỏ không sạch sẽ mà chỉ đơn giản là anh không có thói quen này.

Việc này có lẽ là ảnh hưởng từ bầu không khí trong gia đình anh. Cha mẹ anh đều là người ít biểu đạt tình cảm, từ nhỏ đến lớn trong trí nhớ của Diệp Hi chưa bao giờ thấy hình ảnh hôn môi.

Tình yêu cũng phải được truyền lại.

Chưa từng thấy thì sẽ rất khó để biểu đạt. Anh chưa từng hôn Chi Ma Hồ.

Người này, chẳng lẽ là từ trước tới nay đều lừa anh?

Chi Ma Hồ nghe vậy, tầm mắt thay đổi một chút.

Nhưng rất nhanh cậu lại nhìn về phía Diệp Hi một lần nữa, vẻ mặt còn giống quả trứng đáng thương bị bắt nạt hơn lúc nãy: “Vậy có lẽ là ở trong mơ của tôi rồi.”

“……”

Chi Ma Hồ thở dài, rũ mắt xuống: “Chỉ có nằm mơ mới có thể phát sinh chuyện tốt như vậy.”

“……”

“Anh Diệp Hi, có phải anh không thích tôi không?”

“……”

“Vậy tôi đi nằm mơ tiếp vậy.”

Cậu nói xong liền tiếp tục ôm chặt Diệp Hi, chui đầu vào trong ngực Diệp Hi cọ cọ.

Diệp Hi rối rắm: “Cậu……”

Cái đầu xù xù trong ngực đột nhiên ngẩng lên, hôn lên cằm anh một cái.

“Ngủ ngon!”

Chi Ma Hồ nói xong, lại vùi đầu vào trong ngực, không động đậy nữa.

Tên vô lại, Diệp Hi nghĩ thầm.

Nhưng như vậy không thể ngủ được.



“Tôi không đuổi cậu nữa, cậu mau buông ra đi.” Anh lên tiếng thương lượng với Chi Ma Hồ.

Chi Ma Hồ vẫn không hề nhúc nhích.

Mới qua có mấy phút, Diệp Hi không tin cậu có thể ngủ say nhanh vậy.

Làm sao bây giờ.

Khó xử trong chốc lát, Diệp Hi hít vào một hơi, lấy hết can đảm, cúi đầu, dùng môi chạm vào đỉnh đầu Chi Ma Hồ.

Chỉ chạm vào mép tóc, hoàn toàn không chạm đến một chút da thịt nào.

“Ngoan một chút, buông tay.” Diệp Hi nói.

Cuối cùng Chi Ma Hồ cũng có động tĩnh. Cậu hơi ngẩng đầu lên một chút, buông lỏng ra một bàn tay, vén tóc mái của mình lên lộ ra vầng trán mịn màng.

Tối lửa tắt đèn, cho dù là mặt ai thì cũng không sợ đỏ mặt vì ngoại trừ chính mình ra sẽ chẳng có ai phát hiện cả.

Diệp Hi lặng lẽ lặp lại động tác vừa rồi một lần nữa.

Nhưng cảm xúc lưu lại trên môi lại hoàn toàn không giống như lúc nãy. Không mềm mại như vừa rồi nhưng ấm áp hơn rất nhiều.

Chi Ma Hồ ngoan ngoãn buông lỏng tay chân ra nhưng vẫn nằm ăn vạ trong ổ chăn của anh như cũ, dán chặt lấy người anh.

Diệp Hi cũng không đuổi cậu đi.

Ngày hôm sau không cần đi làm nhưng Diệp Hi vẫn phải ra khỏi cửa vì anh có tiết học cần phải tham gia.

Ngày trước vì sinh hoạt phí, anh đã hy sinh rất nhiều thời gian vì vậy không thể tới rất nhiều tiết học.

Hiện giờ, nhờ phúc của Chi Ma Hồ anh đã có thể dành nhiều hơn để chuẩn bị cho kì thi.

Đối với thi viết, Diệp Hi có vài phần tự tin. Từ nhỏ đến lớn, anh không có ưu điểm nào khác ngoại trừ thành tích luôn khá tốt. Nhưng chuyên ngành mà anh đăng ký rất ít sinh viên, giáo sư mà anh thích lại vô cùng nổi tiếng nên việc phỏng vấn không hề dễ dàng.

Chuẩn bị cho tốt không bao giờ thừa.

Sau giờ học, anh tâm huyết trào dâng mà đi đến tiệm cà phê nơi làm thêm của mình.

Quản lý không ở tiệm, đón tiếp anh là một đồng nghiệp đã làm việc cùng anh từ lâu nhưng không thân thiết với nhau. Người nọ cho rằng Diệp Hi là đến làm việc nên khi thấy anh chọn bánh kem thì vô cùng kinh ngạc.

Dù sao thì tình hình kinh tế Diệp Hi không được tốt là chuyện mọi người đều biết.

Nhưng gặp người không quen thì có chỗ tốt hơn là cho dù họ có tò mò cũng ngại mở miệng hỏi.

Mà Diệp Hi cũng không nghĩ đến chuyện giải thích, chọn hai miếng bánh kem giá cả vừa phải xong thì liền tạm biệt đồng nghiệp.

Sở dĩ anh đến cửa hàng này mua là vì nhân viên làm ở đây sẽ được giảm giá.

Sau khi tiền trong tay dư dả thì mới dám hưởng thụ một chút xa xỉ nho nhỏ nhưng mà có thể tiết kiệm được thì vẫn nên tiết kiệm.

Khi anh về đến nhà thì sắc trời vẫn còn sớm.

Diệp Hi ra khỏi thang máy thì thấy xa xa có một người đàn ông trung niên đang trèo lên, ngửa đầu lên đổi bóng đèn ở hành lang.

Nghe thấy tiếng động, người nọ cúi đầu nhìn thoáng qua, mặt lộ ra vẻ tò mò.

Từ trước đến nay Diệp Hi chưa từng thấy chủ cho thuê nhà nào chu đáo như vậy, lại thấy người kia mặc áo ba lỗ liền đoán đây có lẽ là hàng xóm ở cùng tầng.



Chuyển nhà đến đây đã được một khoảng thời gian nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Hi chạm mặt với hàng xóm cùng tầng.

Người đàn ông trung niên kia chủ động mở miệng: “Cậu là……?”

Diệp Hi cười cười với ông, duỗi tay chỉ vào cửa nhà mình: “Cháu ở bên kia.”

Người đàn ông trung niên bừng tỉnh: “Ồ! Chào cậu, tôi ở bên cạnh cậu, 1604.”

Diệp Hi gật gật đầu, bước chân nhanh hơn, muốn chạy thật nhanh để trở về.

Người đàn ông trung niên đổi xong bóng đèn liền chủ động nói chuyện với anh: “Chàng trai cậu ở một mình à?”

Diệp Hi do dự một chút rồi gật đầu: “Vâng.”

“Cậu mới dọn vào gần đây phải không?,” đối phương lại nói, “Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ gặp cậu.”

Trong lòng Diệp Hi dâng lên một chút lo lắng không cần thiết.

Nam sinh ngày hôm qua bác gái kia miêu tả cũng khá giống với anh. Nếu như bác trai hàng xóm đã nghe qua câu chuyện này thì sẽ không hiểu lầm gì chứ?

Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên vẻ mặt của bác trai kia đã trở nên ngưng trọng.

“Mấy bữa nay tôi và vợ tôi còn đang cảm thấy kì lạ, 1603 rõ ràng là không có ai ở vậy mà lại thường xuyên nghe thấy âm thanh làm chúng tôi phát hoảng cả lên,” người đàn ông trung niên nói không ngừng, “Giờ nhìn thấy cậu thì tôi cũng yên tâm rồi.”

Diệp Hi xấu hổ mà cười cười: “Yên tâm là tốt rồi.”

“Nhưng mà……” Bác trai đã đi tới, hạ giọng nói, “Cậu ở trong căn phòng như vậy không thấy sợ sao?”

Quả nhiên là người ở nơi này đều biết cái tin đồn này.

“Có phải chủ nhà không nói với cậu không!” Bác trai cho rằng mình đã đoán đúng, “Vậy thì không được rồi. Thật ra, phòng này trước kia đã từng xảy ra vụ án giết người.”

Diệp Hi sửng sốt.

“Cậu không biết phải không,” Bác trai hạ giọng nói, “Để tôi nói cho cậu.”

Diệp Hi ngơ ngác mà nghe bác trai kia kể câu chuyện thương tâm của một người phụ nữ xinh đẹp, có tình có nghĩa bị một kẻ bội bạc phụ lòng cuối cùng còn bị tên đàn ông kia trong lúc phát rồ cướp đi toàn bộ tài sản.

“Người phụ nữ kia lúc chết mặc một bộ quần áo màu hồng,” Bác trai cau mày, “Căn phòng này cậu đừng nên ở lâu.”

Diệp Hi lúc đầu vốn rất lo lắng nhưng nghe xong thì lại càng mờ mịt.

Đến tận lúc vào nhà, đầu Diệp Hi vẫn còn đầy dấu chấm hỏi.

Anh tập trung tự hỏi, ngồi trên sô pha ngoài phòng khách một lát mới lấy lại tinh thần, tại sao Chi Ma Hồ không ra đón anh?

“Chi Ma Hồ?” Anh đứng dậy gọi một tiếng.

Trong nhà im ắng, không có ai trả lời.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Về chuyện Chi Ma Hồ khả nghi như vậy tại sao Diệp Hi đã hoài nghi vài lần nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng?

Là bởi vì mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook