Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
Chương 22:
Đào Bạch Bách
27/05/2023
Chẳng lẽ ra ngoài một mình rồi sao?
Diệp Hi quay lại cửa, mở tủ giày ra. Đôi giày duy nhất của Chi Ma Hồ vẫn ở bên trong, đế giày cũng rất sạch sẽ.
Vậy chỉ có thể là đang ở nhà.
Diệp Hi đi vào phòng ngủ, nhìn một vòng. Giường đệm ngăn nắp gọn gàng không một vết nhăn, đồ đạc cũng đều ở đúng vị trí, khoảng trống duy nhất cũng không có bất kì bóng dáng nào.
“Chi Ma Hồ?” Diệp Hi gọi thêm lần nữa.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng lại đột nhiên phát ra một tiếng động nhỏ.
Một tia bất an dâng lên trong lòng Diệp Hi, anh thấp thỏm xoay người nhìn ra phía ngoài thì người ngoài ban công cũng ngó đầu vào trong phòng.
Chi Ma Hồ.
Hai người bốn mắt chạm nhau, Diệp Hi nhẹ nhàng thở ra còn Chi Ma Hồ thì nở nụ cười ngọt ngào đặc trưng của mình.
“Anh Diệp Hi, anh về rồi sao?” Chi Ma Hồ mở cửa ban công đi vào, “Sao anh nói là buổi tối mới về?”
Buổi chiều có tiết học thay đổi lịch, do Diệp Hi không thường xuyên đến trường nên không nhận được thông báo vì vậy mới trở về sớm.
“Vừa rồi cậu ở đâu vậy?” Anh hỏi Chi Ma Hồ.
Chi Ma Hồ cười cười với anh, kéo anh ra ngoài ban công.
“Đang ngủ,” Cậu chỉ vào ghế nằm ngoài ban công nói, “Đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng của anh nên tỉnh.”
Chiếc ghế nằm đã rất cũ, nó có từ trước khi Diệp Hi chuyển đến đây, khi đến đây anh vẫn luôn vứt nó ở trong góc, chưa bao giờ sử dụng.
“Ngủ ở đây rất thoải mái!” Chi Ma Hồ nghiêm túc đề cử với anh, “Khi nào anh có thời gian rảnh thì thử xem, phơi nắng một lúc là cảm thấy buồn ngủ ngay.”
Trong lòng Diệp Hi vẫn cảm thấy có gì đó kì lạ nhưng lại không biết là kì quái chỗ nào.
Anh quay lại phòng khách, còn không quên dặn dò Chi Ma Hồ: “Đóng cửa sổ lại đi.”
Chi Ma Hồ rất nghe lời, lập tức đóng cửa sổ hợp kim nhôm ngoài ban công vào, còn khóa lại.
“Tôi mua bánh kem,” Diệp Hi cầm chiếc túi mình đã tiện tay để lên bàn nước sau khi vào cửa cho Chi Ma Hồ, “Cùng nhau ăn đi.”
Chi Ma Hồ vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ.
Diệp Hi mua hai miếng bánh kem, một miếng vị phô mai việt quất, một miếng vị chocolate hạt phỉ.
Vẻ ngoài tinh xảo đáng yêu, còn tỏa vào không khí một mùi ngọt ngào khiến người ta muốn cắn một miếng. Anh đã muốn ăn từ lâu nhưng trước kia không dám mua. Hôm nay mua một lúc hai miếng, ngoại trừ việc đạt được ước nguyện thì còn hơi chút khẩn trương.
“Anh muốn ăn miếng nào?” Chi Ma Hồ giơ nĩa hỏi anh.
Diệp Hi nghĩ nghĩ: “Cậu chọn đi.”
“Tôi muốn ăn cả hai!” Chi Ma Hồ nói.
Nói xong cậu đứng dậy, đi từ chỗ ngồi đối diện với Diệp Hi sang bên cạnh Diệp Hi, dựa vào gần anh rồi ngồi xuống, dịch hai miếng bánh kem đến trước mặt bọn họ.
“Cùng nhau ăn đi.”
Diệp Hi cũng muốn nếm thử cả hai: “Được, vậy cắt ra đi.”
Nĩa của anh còn chưa dùng nên vẫn sạch sẽ, đang định dùng để cắt miếng bánh phô mai việt quất ra làm hai thì Chi Ma Hồ đã vươn tay, cắm vào giữa bánh lấy một miếng to nhét vào trong miệng.
“Oa, ăn ngon quá!” Cậu lớn tiếng nói.
Diệp Hi cạn lời nhìn cậu.
“Tại sao anh không ăn?” Chi Ma Hồ cắn nĩa nhìn anh, “…… Anh Diệp Hi, không phải là anh ghét tôi chứ?”
Trong lòng Diệp Hi nhảy ra một từ.
Chi Ma Hồ lúc này như một kịch sĩ
“Thảo nào anh không bao giờ chịu hôn tôi.” Chi Ma Hồ thở dài.
Diệp Hi rối rắm trong chốc lát, nhỏ giọng phản bác: “Ngày hôm qua mới hôn xong.”
Chi Ma Hồ nghe vậy, híp mắt nở nụ cười. Cậu nhanh chóng tới gần, để lại trên gò má Diệp Hi một vệt nước miếng mang vị phô mai.
“Tôi cũng thích anh nhất.” Cậu nói.
Bánh kem vô cùng ngon.
Đây vốn là thời khắc hưởng thụ nhưng vì bên cạnh có người mỉm cười rồi nhìn chằm chằm mặt anh nên khó tránh việc mất tự nhiên.
Để giảm bớt xấu hổ trong lòng, Diệp Hi phá lệ chủ động mở miệng.
“Lúc mới về, tôi gặp hàng xóm bên cạnh.”
Chi Ma Hồ vẫn nhìn anh như cũ, gật đầu: “Ừ, ừ.”
“Có vẻ là một bác trai rất hiền lành,” Diệp Hi cúi đầu, cho miếng bánh chocolate vào trong miệng, “Chú ấy cũng nói nơi này là hung trạch.”
“……” Chi Ma Hồ ngậm nĩa trong miệng, chớp mắt hai cái.
“Nhưng chuyện bác trai này kể hoàn toàn khác so với câu chuyện lần trước,” Diệp Hi nhìn về phía cậu, “Cả nhân vật và câu chuyện đều không giống nhau một chút nào.”
“Vậy là đã có rất nhiều người chết ở đây rồi sao?” Vẻ mặt của Chi Ma Hồ hơi sợ sệt.
Diệp Hi lắc đầu: “Tôi cảm thấy đây giống nghe nhầm rồi đồn bậy hơn.”
Có rất nhiều cái gọi là truyền thuyết đô thị, chúng đều càng ngày càng kỳ quái theo cách này. Nhưng nguyên bản cũng chỉ là một ít chuyện tầm thường nhỏ nhặt, sau khi trải qua hiểu lầm và đồn thổi thì dần dần thay đổi.
Xét cho cùng thì đây chỉ đơn giản là sự tò mò của nhân loại đối với những chuyện thần bí kì quái mà thôi.
“Câu chuyện mà hôm qua bác gái kể rất kì lạ,”Diệp Hi phân tích, “Cậu có phát hiện ra không, cái phòng tắm của chúng ta làm gì có bồn tắm.”
Chi Ma Hồ quay đầu lại, nhìn về phía phòng tắm.
“Cho nên mấy chuyện đó đều có thể là giả,” Diệp Hi một nửa vì trấn an mình nên cố gắng phản biện lại, “Nếu thật sự có vấn đề vậy tại sao chúng ta ở đây lâu như vậy rồi mà không bị làm sao?”
“Anh không sợ chút nào sao?” Chi Ma Hồ hỏi.
Thật ra là sợ.
Nhưng thấy bộ dáng sợ sệt của Chi Ma Hồ, Diệp Hi cảm thấy mình cần đáng tin hơn một chút, vì thế kiên định lắc đầu: “Không sợ.”
Nói xong anh lén thở phào một hơi trong lòng.
“Nếu cậu sợ, không dám tắm thì buổi tối tôi có thể ở cạnh khi cậu tắm.” Anh nói với Chi Ma Hồ.
Đợi đã lâu, đây chính là cơ hội để xác nhận vấn đề có trứng hay không.
Chi Ma Hồ không hề nghi ngờ anh, nghiêm túc gật đầu: “Được!”
Cứ thuận lợi như vậy khiến Diệp Hi không thể tin nổi.
Ăn cơm chiều xong, anh liền bắt đầu đứng ngồi không yên, ngoài mặt thì ngồi trên sô pha đọc sách ôn tập nhưng trong lòng thì trộm tính thời gian, nghĩ xem tại sao đến giờ mà Chi Ma Hồ vẫn chưa đi tắm.
Dù đang rất khẩn trương nhưng trong lòng anh vẫn có chút mất tự nhiên.
Trứng của một nam thanh niên khác, cho dù là căng tròn hay khô quắt, chỉ tưởng tượng một chút thôi, hình như đều rất không tự nhiên.
Trong một số tiểu thuyết thì sau khi mèo biến thành người chúng sẽ giữ lại một số bộ phận đáng yêu như tai hay đuôi, lông xù xù khiến người ta thích thú.
Trứng cũng rất đáng yêu, có khi nào nó cũng giữ lại được một số bộ phận chẳng qua ngày thường không tiện để chúng xuất hiện không nhỉ?
Anh đang suy nghĩ miên man thì Chi Ma Hồ ôm quần áo xuất hiện ở bên cạnh anh.
“Anh Diệp Hi, tôi muốn đi tắm.”
Diệp Hi nhanh chóng đứng dậy. Sau đó, như thể giấu đầu lòi đuôi, anh lại quơ lấy một quyển sách.
“Anh lấy cái này làm gì?” Chi Ma Hồ nghiêng đầu.
“Cậu đi tắm đi, tôi tiếp tục ôn tập.” Diệp Hi nói.
Chi Ma Hồ mở to hai mắt, đưa quần áo đang ôm trên tay ra cho anh nhìn.
Diệp Hi há hốc miệng.
Ngoại trừ quần áo của Chi Ma Hồ thì còn có cả đồ ngủ của Diệp Hi.
“Không phải anh nói muốn cùng tôi tắm rửa sao?” Dáng vẻ của Chi Ma Hồ vô cùng ủy khuất.
Diệp Hi lui về sau một bước: “Tôi có nói thế đâu chứ?”
Chi Ma Hồ ôm chặt quần áo, nhìn chằm chằm mặt anh nhìn vài giây rồi giận dữ nói: “Anh nói mà không giữ lời!”
Diệp Hi quay lại cửa, mở tủ giày ra. Đôi giày duy nhất của Chi Ma Hồ vẫn ở bên trong, đế giày cũng rất sạch sẽ.
Vậy chỉ có thể là đang ở nhà.
Diệp Hi đi vào phòng ngủ, nhìn một vòng. Giường đệm ngăn nắp gọn gàng không một vết nhăn, đồ đạc cũng đều ở đúng vị trí, khoảng trống duy nhất cũng không có bất kì bóng dáng nào.
“Chi Ma Hồ?” Diệp Hi gọi thêm lần nữa.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng lại đột nhiên phát ra một tiếng động nhỏ.
Một tia bất an dâng lên trong lòng Diệp Hi, anh thấp thỏm xoay người nhìn ra phía ngoài thì người ngoài ban công cũng ngó đầu vào trong phòng.
Chi Ma Hồ.
Hai người bốn mắt chạm nhau, Diệp Hi nhẹ nhàng thở ra còn Chi Ma Hồ thì nở nụ cười ngọt ngào đặc trưng của mình.
“Anh Diệp Hi, anh về rồi sao?” Chi Ma Hồ mở cửa ban công đi vào, “Sao anh nói là buổi tối mới về?”
Buổi chiều có tiết học thay đổi lịch, do Diệp Hi không thường xuyên đến trường nên không nhận được thông báo vì vậy mới trở về sớm.
“Vừa rồi cậu ở đâu vậy?” Anh hỏi Chi Ma Hồ.
Chi Ma Hồ cười cười với anh, kéo anh ra ngoài ban công.
“Đang ngủ,” Cậu chỉ vào ghế nằm ngoài ban công nói, “Đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng của anh nên tỉnh.”
Chiếc ghế nằm đã rất cũ, nó có từ trước khi Diệp Hi chuyển đến đây, khi đến đây anh vẫn luôn vứt nó ở trong góc, chưa bao giờ sử dụng.
“Ngủ ở đây rất thoải mái!” Chi Ma Hồ nghiêm túc đề cử với anh, “Khi nào anh có thời gian rảnh thì thử xem, phơi nắng một lúc là cảm thấy buồn ngủ ngay.”
Trong lòng Diệp Hi vẫn cảm thấy có gì đó kì lạ nhưng lại không biết là kì quái chỗ nào.
Anh quay lại phòng khách, còn không quên dặn dò Chi Ma Hồ: “Đóng cửa sổ lại đi.”
Chi Ma Hồ rất nghe lời, lập tức đóng cửa sổ hợp kim nhôm ngoài ban công vào, còn khóa lại.
“Tôi mua bánh kem,” Diệp Hi cầm chiếc túi mình đã tiện tay để lên bàn nước sau khi vào cửa cho Chi Ma Hồ, “Cùng nhau ăn đi.”
Chi Ma Hồ vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ.
Diệp Hi mua hai miếng bánh kem, một miếng vị phô mai việt quất, một miếng vị chocolate hạt phỉ.
Vẻ ngoài tinh xảo đáng yêu, còn tỏa vào không khí một mùi ngọt ngào khiến người ta muốn cắn một miếng. Anh đã muốn ăn từ lâu nhưng trước kia không dám mua. Hôm nay mua một lúc hai miếng, ngoại trừ việc đạt được ước nguyện thì còn hơi chút khẩn trương.
“Anh muốn ăn miếng nào?” Chi Ma Hồ giơ nĩa hỏi anh.
Diệp Hi nghĩ nghĩ: “Cậu chọn đi.”
“Tôi muốn ăn cả hai!” Chi Ma Hồ nói.
Nói xong cậu đứng dậy, đi từ chỗ ngồi đối diện với Diệp Hi sang bên cạnh Diệp Hi, dựa vào gần anh rồi ngồi xuống, dịch hai miếng bánh kem đến trước mặt bọn họ.
“Cùng nhau ăn đi.”
Diệp Hi cũng muốn nếm thử cả hai: “Được, vậy cắt ra đi.”
Nĩa của anh còn chưa dùng nên vẫn sạch sẽ, đang định dùng để cắt miếng bánh phô mai việt quất ra làm hai thì Chi Ma Hồ đã vươn tay, cắm vào giữa bánh lấy một miếng to nhét vào trong miệng.
“Oa, ăn ngon quá!” Cậu lớn tiếng nói.
Diệp Hi cạn lời nhìn cậu.
“Tại sao anh không ăn?” Chi Ma Hồ cắn nĩa nhìn anh, “…… Anh Diệp Hi, không phải là anh ghét tôi chứ?”
Trong lòng Diệp Hi nhảy ra một từ.
Chi Ma Hồ lúc này như một kịch sĩ
“Thảo nào anh không bao giờ chịu hôn tôi.” Chi Ma Hồ thở dài.
Diệp Hi rối rắm trong chốc lát, nhỏ giọng phản bác: “Ngày hôm qua mới hôn xong.”
Chi Ma Hồ nghe vậy, híp mắt nở nụ cười. Cậu nhanh chóng tới gần, để lại trên gò má Diệp Hi một vệt nước miếng mang vị phô mai.
“Tôi cũng thích anh nhất.” Cậu nói.
Bánh kem vô cùng ngon.
Đây vốn là thời khắc hưởng thụ nhưng vì bên cạnh có người mỉm cười rồi nhìn chằm chằm mặt anh nên khó tránh việc mất tự nhiên.
Để giảm bớt xấu hổ trong lòng, Diệp Hi phá lệ chủ động mở miệng.
“Lúc mới về, tôi gặp hàng xóm bên cạnh.”
Chi Ma Hồ vẫn nhìn anh như cũ, gật đầu: “Ừ, ừ.”
“Có vẻ là một bác trai rất hiền lành,” Diệp Hi cúi đầu, cho miếng bánh chocolate vào trong miệng, “Chú ấy cũng nói nơi này là hung trạch.”
“……” Chi Ma Hồ ngậm nĩa trong miệng, chớp mắt hai cái.
“Nhưng chuyện bác trai này kể hoàn toàn khác so với câu chuyện lần trước,” Diệp Hi nhìn về phía cậu, “Cả nhân vật và câu chuyện đều không giống nhau một chút nào.”
“Vậy là đã có rất nhiều người chết ở đây rồi sao?” Vẻ mặt của Chi Ma Hồ hơi sợ sệt.
Diệp Hi lắc đầu: “Tôi cảm thấy đây giống nghe nhầm rồi đồn bậy hơn.”
Có rất nhiều cái gọi là truyền thuyết đô thị, chúng đều càng ngày càng kỳ quái theo cách này. Nhưng nguyên bản cũng chỉ là một ít chuyện tầm thường nhỏ nhặt, sau khi trải qua hiểu lầm và đồn thổi thì dần dần thay đổi.
Xét cho cùng thì đây chỉ đơn giản là sự tò mò của nhân loại đối với những chuyện thần bí kì quái mà thôi.
“Câu chuyện mà hôm qua bác gái kể rất kì lạ,”Diệp Hi phân tích, “Cậu có phát hiện ra không, cái phòng tắm của chúng ta làm gì có bồn tắm.”
Chi Ma Hồ quay đầu lại, nhìn về phía phòng tắm.
“Cho nên mấy chuyện đó đều có thể là giả,” Diệp Hi một nửa vì trấn an mình nên cố gắng phản biện lại, “Nếu thật sự có vấn đề vậy tại sao chúng ta ở đây lâu như vậy rồi mà không bị làm sao?”
“Anh không sợ chút nào sao?” Chi Ma Hồ hỏi.
Thật ra là sợ.
Nhưng thấy bộ dáng sợ sệt của Chi Ma Hồ, Diệp Hi cảm thấy mình cần đáng tin hơn một chút, vì thế kiên định lắc đầu: “Không sợ.”
Nói xong anh lén thở phào một hơi trong lòng.
“Nếu cậu sợ, không dám tắm thì buổi tối tôi có thể ở cạnh khi cậu tắm.” Anh nói với Chi Ma Hồ.
Đợi đã lâu, đây chính là cơ hội để xác nhận vấn đề có trứng hay không.
Chi Ma Hồ không hề nghi ngờ anh, nghiêm túc gật đầu: “Được!”
Cứ thuận lợi như vậy khiến Diệp Hi không thể tin nổi.
Ăn cơm chiều xong, anh liền bắt đầu đứng ngồi không yên, ngoài mặt thì ngồi trên sô pha đọc sách ôn tập nhưng trong lòng thì trộm tính thời gian, nghĩ xem tại sao đến giờ mà Chi Ma Hồ vẫn chưa đi tắm.
Dù đang rất khẩn trương nhưng trong lòng anh vẫn có chút mất tự nhiên.
Trứng của một nam thanh niên khác, cho dù là căng tròn hay khô quắt, chỉ tưởng tượng một chút thôi, hình như đều rất không tự nhiên.
Trong một số tiểu thuyết thì sau khi mèo biến thành người chúng sẽ giữ lại một số bộ phận đáng yêu như tai hay đuôi, lông xù xù khiến người ta thích thú.
Trứng cũng rất đáng yêu, có khi nào nó cũng giữ lại được một số bộ phận chẳng qua ngày thường không tiện để chúng xuất hiện không nhỉ?
Anh đang suy nghĩ miên man thì Chi Ma Hồ ôm quần áo xuất hiện ở bên cạnh anh.
“Anh Diệp Hi, tôi muốn đi tắm.”
Diệp Hi nhanh chóng đứng dậy. Sau đó, như thể giấu đầu lòi đuôi, anh lại quơ lấy một quyển sách.
“Anh lấy cái này làm gì?” Chi Ma Hồ nghiêng đầu.
“Cậu đi tắm đi, tôi tiếp tục ôn tập.” Diệp Hi nói.
Chi Ma Hồ mở to hai mắt, đưa quần áo đang ôm trên tay ra cho anh nhìn.
Diệp Hi há hốc miệng.
Ngoại trừ quần áo của Chi Ma Hồ thì còn có cả đồ ngủ của Diệp Hi.
“Không phải anh nói muốn cùng tôi tắm rửa sao?” Dáng vẻ của Chi Ma Hồ vô cùng ủy khuất.
Diệp Hi lui về sau một bước: “Tôi có nói thế đâu chứ?”
Chi Ma Hồ ôm chặt quần áo, nhìn chằm chằm mặt anh nhìn vài giây rồi giận dữ nói: “Anh nói mà không giữ lời!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.