Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
Chương 30:
Đào Bạch Bách
27/05/2023
Diệp Hi tìm đi đi tìm lại ở kệ hàng hai lần cũng không thấy bóng dáng của Chi Ma Hồ.
Chi Ma Hồ không có di động, nếu thật sự đi lạc thì rất khó tìm nên Diệp Hi quyết định đứng một chỗ chờ, có lẽ một lúc nữa Chi Ma Hồ sẽ quay lại đường cũ tìm.
Ai ngờ, đợi suốt năm phút vẫn không thấy bóng dáng Chi Ma Hồ đâu mà chú Hồ ở đối diện thấy anh đứng một chỗ lại chạy tới nói chuyện phiếm cùng anh.
Chú Hồ nói rất nhiều, lại cực nhiệt tình, cứ nhất quyết kéo anh đến quầy tươi sống giới thiệu một lượt
Cái này tốt, cái kia cũng tốt, còn rất tươi mới, cái này giá cả rất rẻ bình thường còn lâu mới có, cậu mua một cân chú tính rẻ cho cậu, cho cậu thêm mấy con nhỏ nữa này.
Diệp Hi thật sự không đối phó nổi, đến lúc sực tỉnh đã thêm mấy cái túi vào xe đẩy.
Chú Hồ cười tủm tỉm vẫy vẫy tay: “Lần sau cậu muốn mua cái gì thì cứ nói với tôi, lúc tôi tan làm sẽ mang về cho cậu!”
Diệp Hi không dám đứng lại chỗ đó nữa, sau khi tạm biệt vội vàng đẩy xe chạy thẳng, chạy tới một góc khác mới dám dừng lại thở.
Thở hổn hển một lát, anh nhìn về phía mọi người đang đi đi lại lại mà đứng ngốc một chỗ.
Bây giờ càng không biết Chi Ma Hồ đang ở đâu.
Diệp Hi vô cùng sốt ruột, suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi hỏi nhân viên trong siêu thị xem có thể phát thông báo hỗ trợ tìm người không.
Nhưng mà tên Chi Ma Hồ như vậy liệu có bị thành trò cười không?
Hay là tạo một cái biệt danh như Diệp hạt mè hay Hồ hạt mè linh tinh gì đấy, như vậy khi Chi Ma Hồ nghe được chắc chắn sẽ hiểu là “Diệp Hi đang tìm mình” .
Diệp Hi mới vừa hạ quyết tâm, bước đi được bước đầu tiên thì một bóng người thần không biết quỷ không hay bỗng xuất hiện ở bên cạnh anh, duỗi tay kéo cánh tay anh lại.
Diệp Hi hoảng sợ, quay đầu lại, trước mặt anh xuất hiện một đôi mắt sáng lấp lánh quen thuộc.
“Anh Diệp Hi, tại sao anh lại chạy tới nơi này vậy?” Chi Ma Hồ cười với anh , “Tôi vừa quay đi đến lúc quay lại đã không thấy anh đâu rồi, hại tôi đi tìm mất bao nhiêu lâu.”
Diệp Hi tự nhiên bị oan.
Nhưng còn chưa đợi anh mở miệng Chi Ma Hồ đã buông lỏng tay ra, còn nói thêm: “Thôi, dù sao cũng tìm được rồi nên không so đo với anh nữa, dù sao anh cũng không cố ý, đúng không.”
Nói xong còn nháy mắt với Diệp Hi một cái làm anh không còn gì để nói.
“Ơ,” Chi Ma Hồ dời lực chú ý, “Tại sao anh lại mua nhiều thịt vậy!”
“…… Bởi vì, có lời.” Diệp Hi khó khăn nói.
Tuy mua chúng không phải là mục đích ban đầu nhưng nếu nhìn vào giá cả xem thì quả thật là rẻ hơn bình thường. Chú Hồ là người tốt, không bị thiệt chút nào.
Chi Ma Hồ gật gật đầu, cười với anh: “Buổi tối làm cho anh ăn.”
Diệp Hi nghĩ thầm, may là giờ anh có Chi Ma Hồ. Nếu không, anh mà mua một đống thịt này về cũng không biết phải xử lý thế nào, chắc chắn sẽ để lãng phí.
“Đồ ăn đã mua khá đủ rồi,” Chi Ma Hồ đẩy xe đi về phía thang máy “Chúng ta lên tầng trên đi!”
Cũng không biết hôm nay vận khí thế nào mà mới lên tầng tiếp theo chưa đi được mấy bước lại gặp người quen.
Lần này, không phải tìm Diệp Hi mà là tìm Chi Ma Hồ.
Một thằng nhóc mười mấy tuổi từ xa thấy đã hô to gọi nhỏ, hưng phấn chạy tới, ríu rít gọi: “Thầy Hồ, thầy ơi thầy!”
Đây là thằng nhóc mà lần trước quản lý giới thiệu cho Chi Ma Hồ dạy thêm.
Cậu nhóc kia đến đây cùng người nhà, mẹ và cậu nhóc nhanh chóng đi tới, hàn huyên với Chi Ma Hồ vài câu, chủ yếu là hi vọng thầy Hồ có thể tiếp tục dạy con mình học.
Chi Ma Hồ nhìn thì có vẻ nhiệt tình thân thiện nhưng lại vô cùng cứng rắn, nói giờ việc học của mình bận không có thời gian rảnh, lại khen cậu nhóc rất thông minh nên chỉ cần dựa vào năng lực của mình là có thể lấy được thành tích tốt.
Một bộ một bộ, đặc biệt hù người, nói được người cả nhà đều vô cùng vui vẻ.
Sau khi tạm biệt hai mẹ con, Diệp Hi thuận miệng nói: “Hình như vừa rồi tôi chưa nói với cậu chuyện này thì phải? Lúc nãy tôi gặp chú hàng xóm ở bên cạnh nhà chúng ta, chính là người lần trước kể câu chuyện kia cho tôi ”
Chi Ma Hồ liếc nhìn anh một cái: “Ai? À.”
“Chú ấy họ Hồ,” Diệp Hi nói, “Trùng hợp nhỉ, cậu cũng nói với cậu nhóc kia là mình họ Hồ.”
Chi Ma Hồ yên lặng vài giây mới lên tiếng: “Tên tôi là Chi Ma Hồ, còn là giáo viên tiếng Anh thì họ đặt ở cuối là hợp lý nhất rồi .”
Được rồi, lời của cậu là đúng nhất .
Diệp Hi chỉ là cười, cũng không nói thêm gì.
Bởi vì mua khá nhiều thịt nên hai người sợ thịt ở nhiệt độ bình thường sẽ bị biến chất nên chỉ tuỳ tiện ăn một chút ở cửa hàng thức ăn nhanh.
Khoai rán, coca, gà rán. Không quá lành mạnh,nhưng rất mỹ vị, có thể mang lại rất nhiều vui vẻ.
Chi Ma Hồ ngồi đối diện với Diệp Hi, một tay chỉ đầu, một tay khác cầm ly coca, cắn ống hút đến dẹp lép, tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt Diệp Hi.
Diệp Hi mất tự nhiên nói: “Tại sao cậu không ăn?”
“Anh Diệp Hi giống như trẻ con vậy,” Chi Ma Hồ nhả ống hút ra, “Ăn thức ăn nhanh thôi cũng có thể vui vẻ.”
Diệp Hi hơi sửng sốt một chút rồi bắt đầu đỏ mặt.
Nói là thức ăn nhanh nhưng cũng không hề rẻ. Chầu này, hai người hết tổng cộng 61 đồng. Đây chính là giá ba ngày cơm trước đây của Diệp Hi.
Ngày hôm qua bánh kem, giờ lại ăn gà rán, những món này từ lúc quyết tâm rời đi khỏi nhà anh chưa từng dám chạm vào.
Lâu không được nếm nên thật sự cảm thấy vui vẻ từ tận trong lòng.
Diệp Hi cúi đầu, đem đùi gà đã chấm tương đến trước mặt Chi Ma Hồ: “Khá ngon đấy, cậu cũng ăn đi”
Chi Ma Hồ gật đầu, tiếp theo, ngẩng đầu há miệng về phía Diệp Hi: “A_____ _____”
Quán ăn mọi nơi đều có người, hai người con trai làm động tác như vậy rồi bị người khác thấy sẽ rất xấu hổ.
Diệp Hi do dự một lát, nhanh chóng cầm lấy một miếng, chấm tương, nhét vào miệng Chi Ma Hồ rồi lại dùng tốc độ như phải bỏng thu tay lại.
Chi Ma Hồ ngoan ngoãn nhai mấy miếng, nheo mắt lại cười với Diệp Hi: “Đúng là rất ngon.”
Diệp Hi cúi đầu, không nói câu gì.
Chi Ma Hồ cũng cầm lấy một miếng, đưa tới trước mặt anh, mở miệng: “A ——”
“Để tôi tự lấy……”
Diệp Hi còn chưa nói xong, miếng gà đã được nhét vào trong miệng.
“Có phải ngon hơn lúc nãy không ?” Chi Ma Hồ hỏi.
Diệp Hi xoay đầu, yên lặng nhai, không nói lời nào.
“Có đi, chắc chắn là có,” Chi Ma Hồ nói, “Tôi đã bỏ thêm một chút ma pháp mỹ vị.”
Diệp Hi nghĩ thầm, vớ vẩn quá.
Nhưng anh vẫn không nhịn được cười cười, gật đầu.
“Vậy …… Anh có cảm thấy vui vẻ khi ở bên tôi không?” Chi Ma Hồ lại hỏi.
Đương nhiên là có.
Lúc Chi Ma Hồ vẫn còn là một con mèo cũng đã từng mang đến cho anh rất nhiều an ủi.
Nhưng ngày qua ngày sinh hoạt túng quẫn và sắp xếp công việc dày đặc, rất dễ khiến ý chí của một người cạn kiệt.
Diệp Hi biết, mình vốn không phải một người người giỏi chịu áp lực. Anh xuất hiện ở chỗ này, xét cho cùng cũng là xuất phát từ sự yếu đuối.
Anh vì trốn tránh mà đã từ bỏ rất nhiều thứ, rồi lại phải đối mặt với một loại tra tấn khác. Nên anh cảm thấy rất áp lực, không thể vui vẻ.
Nhưng giờ anh cảm thấy rất vui vẻ.
Không tính là đại phú đại quý nhưng ít nhất không còn phải lo cơm áo, không cần vì kế sinh nhai mà bận rộn, có thể nhàn nhã hơn trước kia rất nhiều nên tinh thần vốn căng thẳng cũng dần dần thả lỏng.
Tất cả đều là công lao của Chi Ma Hồ.
Từ góc độ nào đó để nói thì Chi Ma Hồ thật sự đang thực hiện nguyện vọng của anh.
Vậy anh có nên báo đáp không?
Tâm nguyện của Chi Ma Hồ rất đơn giản rõ ràng.
Nhưng Diệp Hi lại không thể dễ dàng gật đầu.
Không chỉ có là bởi vì biết phần tâm nguyện này ngọn nguồn là xuất phát từ một ít tâm lý bản năng khát cầu.
Có lẽ anh thật sự không phải là một người có nguyên tắc.
Vì nếu Chi Ma Hồ cứ khăng khăng anh sẽ không cự tuyệt cậu, lại lần nữa ôm hôn cậu.
Nhưng thứ Chi Ma Hồ muốn là muốn cùng anh yêu đương.
Vậy nên không giống nhau.
Anh cảm thấy, nếu cứ như vậy mà đồng ý thì mình cũng đê tiện quá mức rồi.
Chi Ma Hồ không có di động, nếu thật sự đi lạc thì rất khó tìm nên Diệp Hi quyết định đứng một chỗ chờ, có lẽ một lúc nữa Chi Ma Hồ sẽ quay lại đường cũ tìm.
Ai ngờ, đợi suốt năm phút vẫn không thấy bóng dáng Chi Ma Hồ đâu mà chú Hồ ở đối diện thấy anh đứng một chỗ lại chạy tới nói chuyện phiếm cùng anh.
Chú Hồ nói rất nhiều, lại cực nhiệt tình, cứ nhất quyết kéo anh đến quầy tươi sống giới thiệu một lượt
Cái này tốt, cái kia cũng tốt, còn rất tươi mới, cái này giá cả rất rẻ bình thường còn lâu mới có, cậu mua một cân chú tính rẻ cho cậu, cho cậu thêm mấy con nhỏ nữa này.
Diệp Hi thật sự không đối phó nổi, đến lúc sực tỉnh đã thêm mấy cái túi vào xe đẩy.
Chú Hồ cười tủm tỉm vẫy vẫy tay: “Lần sau cậu muốn mua cái gì thì cứ nói với tôi, lúc tôi tan làm sẽ mang về cho cậu!”
Diệp Hi không dám đứng lại chỗ đó nữa, sau khi tạm biệt vội vàng đẩy xe chạy thẳng, chạy tới một góc khác mới dám dừng lại thở.
Thở hổn hển một lát, anh nhìn về phía mọi người đang đi đi lại lại mà đứng ngốc một chỗ.
Bây giờ càng không biết Chi Ma Hồ đang ở đâu.
Diệp Hi vô cùng sốt ruột, suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi hỏi nhân viên trong siêu thị xem có thể phát thông báo hỗ trợ tìm người không.
Nhưng mà tên Chi Ma Hồ như vậy liệu có bị thành trò cười không?
Hay là tạo một cái biệt danh như Diệp hạt mè hay Hồ hạt mè linh tinh gì đấy, như vậy khi Chi Ma Hồ nghe được chắc chắn sẽ hiểu là “Diệp Hi đang tìm mình” .
Diệp Hi mới vừa hạ quyết tâm, bước đi được bước đầu tiên thì một bóng người thần không biết quỷ không hay bỗng xuất hiện ở bên cạnh anh, duỗi tay kéo cánh tay anh lại.
Diệp Hi hoảng sợ, quay đầu lại, trước mặt anh xuất hiện một đôi mắt sáng lấp lánh quen thuộc.
“Anh Diệp Hi, tại sao anh lại chạy tới nơi này vậy?” Chi Ma Hồ cười với anh , “Tôi vừa quay đi đến lúc quay lại đã không thấy anh đâu rồi, hại tôi đi tìm mất bao nhiêu lâu.”
Diệp Hi tự nhiên bị oan.
Nhưng còn chưa đợi anh mở miệng Chi Ma Hồ đã buông lỏng tay ra, còn nói thêm: “Thôi, dù sao cũng tìm được rồi nên không so đo với anh nữa, dù sao anh cũng không cố ý, đúng không.”
Nói xong còn nháy mắt với Diệp Hi một cái làm anh không còn gì để nói.
“Ơ,” Chi Ma Hồ dời lực chú ý, “Tại sao anh lại mua nhiều thịt vậy!”
“…… Bởi vì, có lời.” Diệp Hi khó khăn nói.
Tuy mua chúng không phải là mục đích ban đầu nhưng nếu nhìn vào giá cả xem thì quả thật là rẻ hơn bình thường. Chú Hồ là người tốt, không bị thiệt chút nào.
Chi Ma Hồ gật gật đầu, cười với anh: “Buổi tối làm cho anh ăn.”
Diệp Hi nghĩ thầm, may là giờ anh có Chi Ma Hồ. Nếu không, anh mà mua một đống thịt này về cũng không biết phải xử lý thế nào, chắc chắn sẽ để lãng phí.
“Đồ ăn đã mua khá đủ rồi,” Chi Ma Hồ đẩy xe đi về phía thang máy “Chúng ta lên tầng trên đi!”
Cũng không biết hôm nay vận khí thế nào mà mới lên tầng tiếp theo chưa đi được mấy bước lại gặp người quen.
Lần này, không phải tìm Diệp Hi mà là tìm Chi Ma Hồ.
Một thằng nhóc mười mấy tuổi từ xa thấy đã hô to gọi nhỏ, hưng phấn chạy tới, ríu rít gọi: “Thầy Hồ, thầy ơi thầy!”
Đây là thằng nhóc mà lần trước quản lý giới thiệu cho Chi Ma Hồ dạy thêm.
Cậu nhóc kia đến đây cùng người nhà, mẹ và cậu nhóc nhanh chóng đi tới, hàn huyên với Chi Ma Hồ vài câu, chủ yếu là hi vọng thầy Hồ có thể tiếp tục dạy con mình học.
Chi Ma Hồ nhìn thì có vẻ nhiệt tình thân thiện nhưng lại vô cùng cứng rắn, nói giờ việc học của mình bận không có thời gian rảnh, lại khen cậu nhóc rất thông minh nên chỉ cần dựa vào năng lực của mình là có thể lấy được thành tích tốt.
Một bộ một bộ, đặc biệt hù người, nói được người cả nhà đều vô cùng vui vẻ.
Sau khi tạm biệt hai mẹ con, Diệp Hi thuận miệng nói: “Hình như vừa rồi tôi chưa nói với cậu chuyện này thì phải? Lúc nãy tôi gặp chú hàng xóm ở bên cạnh nhà chúng ta, chính là người lần trước kể câu chuyện kia cho tôi ”
Chi Ma Hồ liếc nhìn anh một cái: “Ai? À.”
“Chú ấy họ Hồ,” Diệp Hi nói, “Trùng hợp nhỉ, cậu cũng nói với cậu nhóc kia là mình họ Hồ.”
Chi Ma Hồ yên lặng vài giây mới lên tiếng: “Tên tôi là Chi Ma Hồ, còn là giáo viên tiếng Anh thì họ đặt ở cuối là hợp lý nhất rồi .”
Được rồi, lời của cậu là đúng nhất .
Diệp Hi chỉ là cười, cũng không nói thêm gì.
Bởi vì mua khá nhiều thịt nên hai người sợ thịt ở nhiệt độ bình thường sẽ bị biến chất nên chỉ tuỳ tiện ăn một chút ở cửa hàng thức ăn nhanh.
Khoai rán, coca, gà rán. Không quá lành mạnh,nhưng rất mỹ vị, có thể mang lại rất nhiều vui vẻ.
Chi Ma Hồ ngồi đối diện với Diệp Hi, một tay chỉ đầu, một tay khác cầm ly coca, cắn ống hút đến dẹp lép, tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt Diệp Hi.
Diệp Hi mất tự nhiên nói: “Tại sao cậu không ăn?”
“Anh Diệp Hi giống như trẻ con vậy,” Chi Ma Hồ nhả ống hút ra, “Ăn thức ăn nhanh thôi cũng có thể vui vẻ.”
Diệp Hi hơi sửng sốt một chút rồi bắt đầu đỏ mặt.
Nói là thức ăn nhanh nhưng cũng không hề rẻ. Chầu này, hai người hết tổng cộng 61 đồng. Đây chính là giá ba ngày cơm trước đây của Diệp Hi.
Ngày hôm qua bánh kem, giờ lại ăn gà rán, những món này từ lúc quyết tâm rời đi khỏi nhà anh chưa từng dám chạm vào.
Lâu không được nếm nên thật sự cảm thấy vui vẻ từ tận trong lòng.
Diệp Hi cúi đầu, đem đùi gà đã chấm tương đến trước mặt Chi Ma Hồ: “Khá ngon đấy, cậu cũng ăn đi”
Chi Ma Hồ gật đầu, tiếp theo, ngẩng đầu há miệng về phía Diệp Hi: “A_____ _____”
Quán ăn mọi nơi đều có người, hai người con trai làm động tác như vậy rồi bị người khác thấy sẽ rất xấu hổ.
Diệp Hi do dự một lát, nhanh chóng cầm lấy một miếng, chấm tương, nhét vào miệng Chi Ma Hồ rồi lại dùng tốc độ như phải bỏng thu tay lại.
Chi Ma Hồ ngoan ngoãn nhai mấy miếng, nheo mắt lại cười với Diệp Hi: “Đúng là rất ngon.”
Diệp Hi cúi đầu, không nói câu gì.
Chi Ma Hồ cũng cầm lấy một miếng, đưa tới trước mặt anh, mở miệng: “A ——”
“Để tôi tự lấy……”
Diệp Hi còn chưa nói xong, miếng gà đã được nhét vào trong miệng.
“Có phải ngon hơn lúc nãy không ?” Chi Ma Hồ hỏi.
Diệp Hi xoay đầu, yên lặng nhai, không nói lời nào.
“Có đi, chắc chắn là có,” Chi Ma Hồ nói, “Tôi đã bỏ thêm một chút ma pháp mỹ vị.”
Diệp Hi nghĩ thầm, vớ vẩn quá.
Nhưng anh vẫn không nhịn được cười cười, gật đầu.
“Vậy …… Anh có cảm thấy vui vẻ khi ở bên tôi không?” Chi Ma Hồ lại hỏi.
Đương nhiên là có.
Lúc Chi Ma Hồ vẫn còn là một con mèo cũng đã từng mang đến cho anh rất nhiều an ủi.
Nhưng ngày qua ngày sinh hoạt túng quẫn và sắp xếp công việc dày đặc, rất dễ khiến ý chí của một người cạn kiệt.
Diệp Hi biết, mình vốn không phải một người người giỏi chịu áp lực. Anh xuất hiện ở chỗ này, xét cho cùng cũng là xuất phát từ sự yếu đuối.
Anh vì trốn tránh mà đã từ bỏ rất nhiều thứ, rồi lại phải đối mặt với một loại tra tấn khác. Nên anh cảm thấy rất áp lực, không thể vui vẻ.
Nhưng giờ anh cảm thấy rất vui vẻ.
Không tính là đại phú đại quý nhưng ít nhất không còn phải lo cơm áo, không cần vì kế sinh nhai mà bận rộn, có thể nhàn nhã hơn trước kia rất nhiều nên tinh thần vốn căng thẳng cũng dần dần thả lỏng.
Tất cả đều là công lao của Chi Ma Hồ.
Từ góc độ nào đó để nói thì Chi Ma Hồ thật sự đang thực hiện nguyện vọng của anh.
Vậy anh có nên báo đáp không?
Tâm nguyện của Chi Ma Hồ rất đơn giản rõ ràng.
Nhưng Diệp Hi lại không thể dễ dàng gật đầu.
Không chỉ có là bởi vì biết phần tâm nguyện này ngọn nguồn là xuất phát từ một ít tâm lý bản năng khát cầu.
Có lẽ anh thật sự không phải là một người có nguyên tắc.
Vì nếu Chi Ma Hồ cứ khăng khăng anh sẽ không cự tuyệt cậu, lại lần nữa ôm hôn cậu.
Nhưng thứ Chi Ma Hồ muốn là muốn cùng anh yêu đương.
Vậy nên không giống nhau.
Anh cảm thấy, nếu cứ như vậy mà đồng ý thì mình cũng đê tiện quá mức rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.