Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Chương 29:

Đào Bạch Bách

27/05/2023

Diệp Hy nhìn cậu vài giây,sau đó quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.

Chi Ma Hồ cũng không rời anh nửa bước,cậu đi sát ngay phía sau anh,liên tục hỏi: “Sao vậy? Anh thấy sao?”

“Xem ra cậu chẳng giúp tôi được gì cả.” Diệp Hy nói nhỏ.

Anh nói nhưng cũng không đi chậm bước,đi thêm hai bước nửa rồi anh dừng lại.

Bởi vì cái đuôi đi theo phía sau anh nãy giờ tự nhiên không thấy đâu nữa rồi.

Diệp Hy quay đầu lại,Chi Ma Hồ đang đứng ở chỗ cũ,đáng thương nhìn anh.

“....Làm sao vậy?” Diệp Hy hỏi.

“Tôi không giúp gì được cho anh sao?” Chi Ma Hồ hỏi, “Mọi thứ tôi làm trong mắt anh chúng đều không có giá trị gì đúng không?”

“Không phải là ý này,” Diệp Hy chịu thua,anh quay trở lại chỗ cũ, “Ý của tôi là,cậu muốn giúp tôi thực hiện mong muốn của mình,cũng không giúp được.Bởi vì tôi chẳng có mong muốn nào muốn thực hiện cả.”

Trong lòng anh biết,Chi Ma Hồ không hề hiểu lầm ý của anh,chỉ là anh không đồng ý với kiểu nói bừa như vừa nãy của cậu mà thôi.Nhưng anh vẫn giải thích.

“Thế thì chúng mình đổi cho nhau đi,” Chi Ma Hồ nói, “Tôi đã giúp anh Diệp Hy nhiều như vậy rồi,bây giờ anh giúp tôi hoàn thành một tâm nguyện nhỏ của tôi được không?”

Diệp Hy nghi rằng nếu như anh thật sự từ chối cậu thì cậu sẽ lăn ra ăn vạ ngay tại đây mất.

Chi Ma Hồ thấy anh do dự,cậu vươn tay ra,dùng hai ngón tay nhẹ nhàng túm góc áo của anh: “Anh đồng ý đi mà.”

“Chúng ta vừa đi vừa nói được không,” Diệp Hy thương lượng với cậu, “Chúng ta mua đồ xong còn đi ăn nữa.”

Chi Ma hồ cuối cùng cũng ngoan hơn một chút,cậu gật gật đầu.Diệp Hy đi phía trước,cậu đi sát phía sau.

“Anh không hỏi tâm nguyện của tôi là gì à?” Chi Ma Hồ nói

Cái này còn phải hỏi nữa à?

Diệp Hy đi nhanh hơn về phía trước: “Cậu thì chỉ cần một cô bạn gái thôi.”

“Tôi không có yêu cầu về giới tính.” Chi Ma Hồ nói.

Đi thêm hai bước,thấy Diệp Hy lại hắng giọng,cậu nói tiếp: “Tôi cũng hiểu một chút đạo lí làm người cơ bản đó.”

Sao lại nhắc đến vấn đề này,Diệp Hy không hiểu: “Hả?”

“Một người bình thường,sẽ không bao giờ hôn môi một người mà mình không thích.” Chi Ma Hồ nói.

Diệp Hy ngây ra một lúc.

“Hôn rồi còn làm như chưa có chuyện gì xảy ra,đấy gọi là ngang ngược,chơi đùa tình cảm của người khác,” Chi Ma Hồ nói tiếp, “Thường tra nam.”

“Tôi….” Diệp Hy không biết phải làm sao, “Nhưng mà,tôi….”

“À,không đúng,lạnh lùng không chịu trách nhiệm là tra,” Chi Ma Hồ nói, “Còn giả vờ đáng thương thì gọi là trà xanh.”

“Cũng,cũng không phải là tôi chủ động…” Diệp Hy không cãi lại được,“Tôi…”

“Xong còn không chịu nhận,như thể con gái vậy.”

“…”

“Tôi chưa từng cưỡng ép ai cả,” Chi Ma Hồ cúi đầu, “Rõ ràng là ai cũng rất vui vẻ,giờ lại lật mặt không nhận thì cũng tàn nhẫn quá rồi.”

Diệp Hy trong phút chốc không biết phải phản bác thế nào.

Mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua,dưới góc nhìn của anh,thì lúc đầu ít nhiều gì cũng có yếu tố cưỡng ép trong đó nữa.Nhưng sau đó,lại trở thành ỡm ờ chấp thuận rồi.

Anh không chủ động làm gì cả,anh chỉ là không cự tuyệt cái gì thôi,lại còn âm thầm hưởng thụ nữa.

Chi Ma Hồ càng nói càng đáng thương: “Được rồi.tôi biết rồi,tôi cùng lắm chỉ là một cái lốp dự phòng mà thôi.”



“Đừng nói bừa,” Diệp Hy nói.

“Ừm,tôi nói chuyện có lẽ hơi tùy tiện một chút,” Chi Ma Hồ nói, “Nhưng những điều tôi làm lại không phải là chỉ là làm loạn.Tôi cảm thấy việc mình làm quan trọng hơn lời mình nói.Anh Diệp Hy,anh thấy sao?”

“…”

“Tôi nghiêm túc đấy…” Chi Ma Hồ nói, cậu lại vươn tay túm lấy vạt áo của anh.

Trong lúc nói chuyện,hai người cũng đã đi đến trước cửa siêu thị rồi.

“Còn bảo là vừa đi vừa nói,cũng chỉ có mình tôi nói mà thôi,” Chi Ma Hồ oán trách, “Dù sao thì anh Diệp Hy cũng quen với việc trêu đùa hơn rồi.”

“Trở về nói tiếp.” Diệp Hy cúi đầu.

Sau khi đi vào trong siêu thị,rất đông người bên trong,lúc nào cũng có người đi qua cạnh anh.Anh không muốn những người khác nghe được những gì mà Chi Ma Hồ nói.

“Tôi không thèm tin anh nữa.” Chi Ma Hồ nói.

Diệp Hy vô cùng khổ não nhìn cậu: “Thế cậu còn muốn thế nào.”

“Chỉ có chó mới độc thân,” Chi Ma Hồ nói, “Tôi cũng không phải chó.”

Diệp Hy suýt chút nữa thì bị cậu chọc cười rồi.

Cậu không phải chó,cậu là con mèo vô lí nhất thế giới này.

Chi Ma Hồ nhìn anh: “Tôi muốn yêu đương với anh Diệp Hy.”

Khóe miệng Diệp Hy vốn dĩ đã dương lên phút chốc cứng đờ lại.

“Như vậy thì,sau này mỗi tôi đều có thể hôn anh giống như hôm qua rồi.” Chi Ma Hồ nói.

Diệp Hy cúi đầu,anh kéo một chiếc xe đẩy ra,đi nhanh về phía trước.

Chi Ma Hồ đuổi theo sau anh: “Tôi ngày nào cũng muốn hôn anh.”

Mọi người đứng gần đấy cũng lần lượt quay đầu nhìn bọn họ.

Cả người Diệp Hy nóng đến muốn bốc hỏa luôn rồi,anh vội vàng quay đầu ngăn cậu: “Cậu nói bé chút đi.”

“Được không? Được không hả?” Chi Ma Hồ hỏi.

Tại sao cậu cứ muốn thảo luận vấn đề này ở đây chứ,Diệp Hy đau đầu.

“Đây là tâm nguyện nhỏ duy nhất của tôi.” Chi Ma Hồ lại nói.

Nhưng mà tại sao cứ nhất định phải nói cái này ở trong siêu thị chứ.

Không chính thức gì cả.

Đây rõ ràng là một việc rất quan trọng,dù sao cũng phải chính thức một chút chứ.

Diệp Hy không biết phải làm sao,anh bắt đầu thấy hơi không vui rồi đấy.

“Đã nói là về nhà rồi nói sau rồi mà.” Anh cúi đầu nói nhỏ.

Trong lòng anh vô cùng rối rắm,nếu như Chi Ma Hồ vẫn không chịu ngừng thì phải làm sao.

Không ngờ rằng Chi Ma Hồ cũng không nói thêm gì nữa.

Cậu cẩn thận thăm dò Diệp Hy,sau khi nghiêm túc nghĩ một chút cậu gật gật đầu: “Vậy được thôi.”

Diệp Hy thở phào nhẹ nhõm.

“Em ngoan lắm.” Chi Ma Hồ nhấn mạnh.

Diệp Hy vừa nãy còn hơi cáu kỉnh giờ lại suýt bị cậu chọc cười luôn rồi.

Hai người đẩy xe,vừa đi vừa lấy đồ bỏ vào xe,thỉnh thoảng cũng sẽ cùng nhau thảo luận xem nên mua cái gì.



“Anh Diệp Hy,anh nhìn này,” Chi Ma Hồ hạ thấp âm lượng,vừa nói vừa chỉ vào hai người xa lạ ở phía xa, “Anh nhìn bọn họ đi.”

Diệp Hy thuận theo nhìn về hướng tay cậu chỉ,trong tầm mắt anh là một đôi vợ chồng trẻ. Hai người họ đang đứng thương lượng gì đó bên cạnh xe đẩy,không khí xung quanh họ vừa hòa hợp vừa ngọt ngào.

“Sao vậy?”

Chi Ma Hồ cười híp mắt: “Bọn họ rất giống với chúng ta.”

“….”

“Đúng vậy mà!”

Diệp Hy quay người đi đến trước kệ hàng: “Cậu có muốn ăn gì không?”

Chi Ma Hồ đi theo anh,sau một hồi nghiêm túc lựa chọn,cậu vươn tay,cầm một túi trên giá lên: “Anh Diệp Hy,anh có thích ăn cái này không?”

Giữa cái túi cậu cầm có ba chữ lớn: tương mè đen.

“Rất ngon đó,” Chi Ma Hồ không đợi Diệp Hy gật đầu,cậu đã để túi tương mè vào trong xe nua sắm, “Anh Diệp Hy nên ăn nhiều một chút.”

Diệp Hy xấu hổ,vì để che dấu cảm xúc,anh quay đầu nhìn sang hướng khác.

Ánh mắt anh lướt qua khu đồ sống,anh không tự giác dừng lại nhìn một lúc.

Người đàn ông trung niên mặc chế phục đằng sau quầy hàng,trông hơi quen mắt.

Diệp Hy dùng hai giây để nghĩ,cuối cùng anh cũng nhớ ra người đó là ai.

Cùng lúc đó,đối phương cũng chú ý đến ánh mắt của anh,ông cũng nhìn về phía này. Sau đó ông nở một nụ cười và vẫy tay về hướng này.

Diệp Hy cũng cười,anh vừa muốn quay người rời đi,lại thấy đối phương nhanh chóng lau sạch tay rồi chạy ra ngoài.

“Trùng hợp quá,” Người đàn ông trung niên cười đi đến chỗ anh “1603!”

Diệp Hy cứng người: “Trùng hợp thật.”

Đây chính là hàng xóm phòng 1604 do một lần có duyên đụng mặt nhau.

“Cái đó….cậu tên là…”

Hai người lần trước cũng không tự giới thiệu với nhau,người đàn ông trung niên suy nghĩ nát óc cũng không ra,đây cũng là điều đương nhiên.

“Cháu họ Diệp,Diệp Hy.” Diệp Hy nói.

“À à à,tiểu Diệp hả,” người đàn ông vừa nhiệt tình vừa tốt bụng, “Đi dạo siêu thị hả? Cậu đi một mình à? Cậu mua nhiều đồ như thế lát nữa xách về mệt lắm đấy.”

Diệp Hy nghe vậy bất giác quay đầu.

Chi Ma Hồ vừa nãy còn đứng cạnh anh,giờ cậu đã chạy đi đâu mất rồi.

Anh chớp mắt vài cái,như vậy cũng tự do thoải mái hơn chút.

“Còn có bạn nữa à?” Người đàn ông trung niên hỏi.

“Vâng,” Diệp Hy lùi về sau nửa bước, “Cậu ấy đi lạc rồi,giờ cháu phải đi tìm cậu ấy đã.”

“Thế thì cậu mau đi đi,” người đàn ông trung niên nói xong,lại nói thêm câu nữa: “Chút nữa các cậu qua đây,xem xem thích cái gì tôi giảm giá cho!”

“Cảm ơn chú.”

“Còn khách khí cái gì,chúng ta là hàng xóm mà,” người đàn ông trung niên nói, “Aiya,cũng trùng hợp thật,hôm nay vốn dĩ tôi không phải đi làm,nhưng đồng nghiệp lại có chuyện đột xuất nên muốn đổi ca làm với tôi,nếu không thì chúng ta đã không gặp được nhau rồi. Đây đúng là duyên phận mà.”

Diệp Hy kéo xe đẩy lùi về sau mấy bước, “Haha,đúng vậy,haha,đúng vậy.”

“Cậu có việc gấp thì đi nhanh đi,đi đi,” người đàn ông trung niên nói, dường như nhớ đến cái gì, “Đúng rồi,tôi họ Hồ,cậu cứ gọi tôi lão Hồ là được rồi.”

Diệp Hy cười với ông: “Cảm ơn chú Hồ,tạm biệt chú!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook