Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Chương 32:

Đào Bạch Bách

27/05/2023

Diệp Hy cuối cùng cũng hiểu được ý của Chi Ma Hồ.

Cậu muốn nói,bà cô bọn họ gặp lúc ở thang máy nhìn thì có vẻ dịu dàng,hiền lành,là một con ma nữ.

“Bây giờ vẫn đang là ban ngày đấy,” Diệp Hy nói, “Cậu đừng có mà tự dọa mình.”

“Chúng ta cũng không gặp bà ấy ở bên ngoài,” Chi Ma Hồ biểu tình vô cùng nghiêm túc,” Trong tháng máy không có ánh sáng mặt trời,chỉ có ánh đèn thôi.”

Diệp Hy dở khóc dở cười:”Trên đời này căn bản là không có ma quỷ gì hết.”

Chi Ma Hồ nhấc một tay lên,chỉ vào mặt mình:”Mèo còn có thể biến thành người,thì bây giờ có thêm ma quỷ cũng không lạ gì nữa.”

“.….”

Nói cũng đúng.

“Tôi chỉ nói một giả thiết có khả năng xảy ra thôi.” Chi Ma hồ nghiêm túc,”Anh có thể tin hoặc không tin,dù sao thì sau này anh cứ tránh xa bà ấy ra một chút là được.”

Diệp Hy do dự vài giây,sau đó gật đầu: “Được thôi.”

Chi Ma Hồ rất vui,cậu không báo trước mà dang tay ôm lấy anh.

Diệp Hy theo phản xạ lùi về sau một bước.

Chi Ma Hồ hai tay ở giữa không trung,mặt cũng cứng đờ. Cậu cũng không nói gì,nhíu mày,mắt mở to, môi mím chặt,bày ra bộ dáng vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm Diệp Hy.

Diệp Hy nhịn một lúc,anh nghĩ ra một cái cớ:”Cậu vừa cầm thịt xong,đi rửa tay đi.”

Chi Ma Hồ thở phào,cậu chạy vào nhà bếp.

“Người đầy mồ hôi rồi,tôi đi tắm trước nhé.”Diệp Hy đi nhanh trốn vào trong nhà tắm.

Hai người đều tắm xong,Diệp Hy ngồi ở chỗ cũ đọc sách,Chi Ma Hồ lại chạy đến động tay động chân.

Cậu lúc thì dựa vào người anh,lúc lại vươn tay ôm eo anh,còn chơi trò tập kích bất ngờ hôn má anh.

Diệp Hy nhìn vào sách nửa ngày,nhưng trong đầu lại chẳng có gì.

“Tôi mua điện thoại cho cậu nhé?”Anh nói với Chi Ma Hồ

Chi Ma Hồ đang ôm eo anh,đầu dựa vào vai anh.Diệp Hy bị ép đến mức gần như cả người anh đều nằm trong lòng cậu luôn rồi.

“Tại sao?”Chi Ma Hồ hỏi.

“Chơi điện thoại vui lắm,cậu có thể chơi điện thoại.”Diệp Hy nói.

“Anh như vậy là không được,”Chi Ma Hồ dán sát mặt lại gần anh,”Vừa có chút tiền đã muốn tiêu linh tinh rồi,tôi kiếm tiền cũng không dễ dàng gì,phải tiết kiệm một chút biết chưa?”

Diệp Hy bị cậu nói đến mức câm nín.

Không chỉ là vì nội dung những gì Chi Ma Hồ nói,còn vì hai bờ môi của Chi Ma Hồ khi nói.

Anh vừa mở miệng muốn nói,thì đã bị cậu dùng môi chặn lại,hôm qua hai người đã thử rất nhiều lần,anh cũng đã vô cùng quen thuộc bờ môi ấy rồi.

Diệp Hy đưa tay đẩy vai Chi Ma Hồ ra,anh cũng không dùng lực,đương nhiên nó cũng không có tác dụng gì lắm.



Trên đời này sao lại có một thứ kì lạ như thế chứ,vừa mềm mại vừa cứng rắn,lại vô cùng xảo quyệt. Diệp Hy trước giờ chỉ dùng nó để nếm thử mùi vị của thức ăn,hóa ra là anh chẳng khác gì đang dùng dao mổ trâu giết gà cả.

Trong đầu anh vẫn luôn có ý nghĩ trốn tránh vấn đề này,nhưng cơ thể anh lại vấn cứ lưu luyến. Vì thế trong quá trình ngã người về phía sau,anh vẫn ngoan ngoãn há miệng.

“Cậu làm ảnh hưởng tôi đọc sách rồi.”Diệp Hy trong lúc tách ra nhỏ giọng nói.

Giọng nói của anh bây giờ cũng giống như bờ môi hồng nhuận của anh vậy,mềm mại vô lực,khiến cho người ta không thể cưỡng lại được.

Chi Ma Hồ dứt khoát thừa nhận sai lầm của mình:”Tôi xin lỗi.”

Sau đó cậu lại tiếp tục hôn anh.

Cứ ngã dần về phía sau,cũng không thể trốn khỏi được sự nhiệt tình của cậu đâu,nó chỉ khiến anh không thể phản kháng mà nằm xuống ghế sô pha,bị cậu đè lên,không động đậy được.

“Anh Diệp Hy,anh còn nhớ việc anh đã đồng ý với tôi không?”Chi Ma Hồ hỏi.

Trong lúc cậu nói chuyện,môi cậu vẫn không rời môi Diệp Hy,mỗi lần khép vào,đều nhẹ nhàng áp vào môi Diệp Hy,vì thế giọng cậu cũng nghe vô cùng ướt át.

Suy nghĩ của Diệp Hy cũng như tầm mắt của cậu bây giờ vậy,không thể nào tập trung được,nên cũng không biết cậu đang nói đến việc gì,không rõ ràng hỏi:”Chuyện gì?”

Chi Ma Hồ hơi kéo dài khoảng cách giữa hai người,nhìn anh cười: “Chuyện mà anh bảo là về nhà lại nói tiếp ấy. Bây giờ anh nghĩ xong chưa?”

Diệp Hy chớp chớp mắt,nhìn rõ mặt Chi Ma Hồ,cũng nhớ ra là cậu đang nói chuyện gì.

Chi Ma Hồ lại dùng cái vẻ mặt khiến người ta dở khóc dở cười nói lại vấn đề mà anh vừa nhớ đến một lần nữa: “Tôi muốn có một danh phận.”

Diệp Hy nghĩ,cậu chỉ cần một đối tượng có thể tùy tiện ôm ấp,hôn hít mà thôi,đây rõ ràng là trẻ con đang chơi thôi.

“Đồng ý với tôi không?”Chi Ma hồ lại hôn anh.

Cậu cúi người xuống,hôn nhẹ lên môi Diệp Hy,rồi cứ thế lặp đi lặp lại.

“Đồng ý tôi đi.”

Hôn nhau chỉ là để thỏa mãn nhu cầu của cơ thể,nhưng yêu đương thì không.

Tình yêu từ trước đến giờ vẫn luôn rất thanh khiết.

Diệp Hy không biết bản thân anh rốt cuộc có cảm xúc như thế nào đối với Chi Ma Hồ,anh cũng không rõ ràng Chi Ma Hồ có cảm giác gì với anh.

Mèo sẽ có cảm giác ỷ lại và tín nhiệm với nửa kia của mình,nhưng rốt cuộc thì mèo có hiểu yêu là gì không?

Chi Ma Hồ hình như cảm thấy bản thân rất hiểu vấn đề này.

“Tôi biết,anh Diệp Hy không phải là một người tùy tiện,”cậu cắn nhẹ vào môi Diệp Hy,”Hôn tôi,chắc chắn là bởi vì anh cũng thích tôi.”

“.….”

“Thế nên chúng ta đều thích nhau,”Chi Ma Hồ khẳng định,”thích nhau thì nên ở bên nhau.”

Cậu nói xong,hôn mạnh xuống môi Diệp Hy một cái,cất giọng nói rất đáng yêu.

“Đóng dấu!”Cậu nói,”Bây giờ bọn mình là một đôi rồi!”

“.….chờ chút,”Diệp Hy mở miệng,”Tôi…”



Chi Ma Hồ cười cười lại gần anh,rồi lại hôn lấy môi anh:”Anh Diệp Hy,tôi rất thích anh,tôi bây giờ vui lắm.”

Diệp Hy chấp nhận số phận nhắm hai mắt lại.

Thôi vậy,anh nghĩ,tùy cậu vậy,cậu thích là được.

Cứ coi như là bọn họ cùng thích nhau đi,cứ coi như đây là tình yêu đi. Dù sao thì,Chi Ma Hồ cũng không tiếp xúc với người khác,mà bản thân anh,chắc anh cũng sẽ không gặp người nào mắt mù như thế nữa đâu.

Bọn họ có thể là bị động,nhưng lại là duy nhất của nhau.

Hai người dính lấy nhau trên ghế sô pha,hôn nhau không ngừng. Cánh tay chắn giữa hai người của Diệp Hy cũng thay đổi vị trí,đổi sang ôm lấy cổ của Chi Ma Hồ.

Anh mơ hồ nghĩ,tôi với mèo của tôi yêu nhau rồi.

Chuyện này chỗ nào cũng cảm thấy không đúng lắm,nhưng anh lại không hề có suy nghĩ kháng cự lại chuyện này,thuận theo tự nhiên,dần dần chìm đắm hưởng thụ.

Sau đó anh lại nghĩ,sớm biết như vậy,thì lúc đầu anh nên nuôi một con mèo cái mới đúng.

Hoặc là,không đưa Chi Ma Hồ đi làm phẫu thuật tuyệt dục thì tốt biết bao.

Đôi mắt đang khép hờ của Diệp Hy đột nhiên mở lớn.

Chi Ma Hồ vẫn như cũ,chìm đắm trong việc hôn anh,không hề ý thức đến sự thay đổi nhỏ ấy của anh.

Bây giờ,có phải đây chính là cơ hội tốt nhất để xác định chuyện đó không? Diệp Hy nghĩ.

Vì để quyến rũ Chi Ma Hồ,Diệp Hy cố ý ngẩng đầu lên,bày ra tư thái chủ động,dùng tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm của Chi Ma Hồ,sau đó ôm chặt lấy.

Cũng trong lúc đó,anh nhẹ nhàng nhấc một chân lên.

Chi Ma Hồ không chút chống cự đè lên người anh. Hai cánh môi của bọn họ dính vào nhau,khiến cho nửa thân trên của hai người cũng dính sát vào nhau,nhưng nửa người dưới của Chi Ma Hồ lại ý thức được sự nguy hiểm của cái chân này,cho nên nửa người dưới của hai người vẫn có khoảng cách nhất định.

Hoặc là do tối qua anh cũng dùng tư thế như này,thì Diệp Hy mới hoàn toàn không cảm giác được gì.

Cho dù gỡ mất hai thứ bên thì ở giữa cũng có thể “cứng”một cách tượng trưng chứ.

Diệp Hy đẩy những suy nghĩ khác ra khỏi đầu,anh không tin Chi Ma Hồ sẽ hoàn toàn không có chút phản ứng nào.

Tim anh đập thình thịch, mặt cũng nóng lên,đầu gối cũng cẩn thận mà dơ lên.

Mắt thấy sắp chạm vào được rồi,anh căng thẳng đến mức nín thở.

Đúng lúc này,bên ngoài cửa sổ lại vang lên một trận tiếng “cạch cạch”không hề báo trước,giống như có ai đó lấy cái gì đập vào cửa nhà bọn họ.

Ngay sau đó,bên ngoài truyền tới giọng nói của một người phụ nữ trung niên:”Mưa rồi! Mưa rồi mau cất quần áo vào đi!”

Diệp Hy nhìn về hướng ban công nhà mình,anh thấy nhà bên cạnh đang lấy cây gậy trúc gõ vào giá phơi quần áo nhà họ.

“Mưa rồi! Nhanh cất quần áo vào đi!”

Là phòng 1604,nhà của chú Hồ,đây chắc là cô Hồ rồi.

Chi Ma Hồ phản ứng khác thường,cậu vô cùng buồn chán lăn xuống khỏi người anh,đứng trên sàn nhà.

Cậu dơ tay chỉ về hướng ban công,nói:”Anh đi đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook