Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
Chương 33:
Đào Bạch Bách
27/05/2023
Khi Diệp Hy chạy ra đến ban công, mặt anh vẫn còn hồng.
Quần áo trên ban công,là quần áo tối qua hai người tắm xong thay ra. Chi Ma Hồ đã phơi trước khi Diệp Hy dậy,sáng nay trời đẹp,nên quần áo cũng sắp khô rồi.
Diệp Hy trước kia đều là tự mình phơi quần áo,vì để đỡ phiền phức,anh đều tiện tay treo quần áo lên giá treo quần áo bên trong ban công. Chi Ma Hồ làm gì cũng không ngại,chỉ có mỗi hai bộ quần áo thôi,cậu còn làm dáng dùng gậy trúc phơi ra tận bên ngoài ban công.
Sức của cậu lớn,cho nên cậu dễ dàng lấy gậy trúc để phơi,thu quần áo lại.Diệp Hy sức lực không bằng cậu,anh cũng không quen tay,sau một hồi vật lộn,đợi đến khi anh lấy được quần áo đến tay,thì cũng bị mưa hắt ướt hơn một nửa rồi.
Động tác cứng ngắc chậm chạp của anh,cũng khiến cho dì hàng xóm cảm thấy sốt ruột thay,bà không ngừng chỉ huy anh,hận không thể nhảy qua nhà anh giúp anh thu quần áo vào.
Diệp Hy vô cùng xấu hổ,trong lòng lại trách Chi Ma Hồ lắm chuyện,toàn làm những chuyện không cần thiết,đã vậy cậu còn trốn trong nhà không chịu ra giúp anh.
“Động tác cầm gậy lúc nãy của cậu không đúng,cầm gần như thế,thì cho dù cây gậy ấy có nhẹ hơn nhiều thì cậu vẫn sẽ thấy nặng,” bà dạy dỗ Diệp Hy, “Cậu dịch người ra ngoài một chút,rồi cầm về trước một chút,thì cây gậy sẽ nhẹ hơn nhiều.”
Diệp Hy vừa cất cây gậy lại vừa cười với bà: “Cháu cảm ơn ạ.”
Cô Hồ cũng rất giống chồng mình,đều rất nhiệt tình.Chỉ có điều, chú Hồ vẻ ngoài bình thường,không có gì nổi bật,vợ chú lại vô cùng thu hút ánh mắt của người khác,tuy rằng bà cũng có tuổi rồi nhưng mắt bà vẫn rất sáng,long lanh động lòng người,khi còn trẻ bà nhất định là một người đẹp được rất nhiều người yêu thích.
Đương nhiên là,bây giờ bà cũng rất đẹp.
Được một người phụ nữ xinh đẹp xa lạ dạy anh cách phơi quần áo,trong lòng Diệp Hy không khỏi vừa xấu hổ vừa căng thẳng,anh hoảng lọan không biết làm sao,chỉ muốn nhảy xuống thôi.
Đáng tiếc,cô Hồ không biết được suy nghĩ trong lòng Diệp Hy,vẫn nói chuyện với anh vô cùng nhiệt tình.
“Chồng tôi nói là cậu ở một mình,” bà dựa vào sát lan can trên ban công,cười hỏi Diệp Hy, “Mà cậu thế này thì mỗi ngày phơi quần áo kiểu gì vậy?”
Diệp Hy cũng không biết trả lời bà như thế nào,anh chỉ cười thôi.
Bên ngoài ban công có tán che mưa,mà cơn mưa này cũng không lớn,không ảnh hưởng đến việc bọn họ tám nhảm với nhau. Ban công hai nhà cũng rất gần nhau,nếu như không đóng cửa lại,thì đến cả trẻ con cũng có thể dễ dàng trèo qua.Tuy rằng nói là hai người đứng ở hai bên,nhưng cũng không khác gì đang đứng cạnh nhau nói chuyện cả.
Diệp Hy không ghét cô Hồ xinh đẹp dịu dàng lại nhiệt tình,nhưng anh bây giờ lại rất muốn bà tha cho anh,đừng nói chuyện với anh nữa.
Anh vừa cổ vũ bản thân nói lời tạm biệt,thì lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc phát ra từ nhà bên cạnh.
“ meo~~”
Mắt Diệp Hy lập tức mở to,anh vô thức nhìn về hướng phát ra âm thanh.
“Ai dô,Diệu Diệu nhớ mẹ rồi à,” giọng cô Hồ lập tức trở nên vô cùng mềm mại, “Con ở đâu vậy,đến đây mẹ ôm cái nào!”
Tiếc là,con mèo tên Diệu Diệu kia cũng chẳng có phản ứng gì cả.
Cô Hồ lo lắng vội chạy về ôm mèo,cuối cùng cũng chủ động nói tạm biệt với Diệp Hy.
Nhưng Diệp Hy lúc này lại không muốn tạm biệt nữa.
“Nhà cô có mèo ạ?”
“Có chứ,cậu cũng thích mèo à,” Cô Hồ cười híp cả mắt lại, “Diệu Diệu nhà chúng tôi ban ngày thích trốn dưới gầm giường,không chịu ra,để hôm khác tôi ôm nó ra cho cậu xem.”
Diệp Hy gật đầu: “Vâng ạ.”
Tim anh đập nhanh hơn chút. Hai con mèo khác nhau thì tiếng kêu của chúng cũng có chút khác biệt,nhưng tiếng kêu của Diệu Diệu gần như hoàn toàn giống với tiếng của Chi Ma Hồ.Lúc nãy anh suýt chút nữa thì đã nhận nhầm rồi.
“Đúng rồi,” Diệp Hy đột nhiên nghĩ ra cái gì, “Cô đợi con một chút nhé.”
Anh nói rồi cầm quần áo chạy vào trong nhà.
Vừa mới bước chân vào trong phòng khách,thì anh đã đụng phải Chi Ma Hồ rồi.Cái tên nhóc đáng nghi này,cậu đang đứng chống tay vào eo,trốn vào góc khuất sau bức tường,rõ ràng là đang nghe trộm.
Thấy mình bị lộ,Chi Ma hồ lập tức đứng thẳng dậy,cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.
Diệp Hy tạm thời cũng không rảnh để ý đến cậu,sau khi nhét quần áo trong tay vào lòng cậu anh đi nhanh đến chỗ cái tủ gần cửa ra vào,lấy nốt chỗ thức ăn cho mèo còn thừa trước kia ra.
Anh ôm đống thức ăn cho mèo ấy chạy lại ban công,cô Hồ vô cùng ngạc nhiên.
“Những cái này,là cho Diệu Diệu.” Anh đưa đống thức ăn ấy qua từ mép ban công.
“Thế này sao mà được,đống đồ ăn cho mèo này cũng không rẻ đâu,” cô Hồ do dự, “Cậu cũng nuôi mèo à?”
Diệp Hy đưa mắt nhìn vào trong phòng một cái: “Mèo nhà cháu không ăn cái này.”
“Ồ,lúc trước tôi cũng mua cái này,nhưng mua về rồi tiểu tổ tông nhà tôi không thích ăn nên chỉ có thể đem đi tặng cho người khác thôi,” cô Hồ lắc đầu cười cười,bà đưa tay đỡ lấy đống đồ ăn cho mèo, “Cậu nhóc,tôi phải gọi cậu thế nào đây?”
“Cháu họ Diệp,” Diệp Hy nói, “Diệp Hy ạ.”
“Nhìn cậu trẻ như này,chắc là vẫn đang học đại học đúng không,tại sao lại cậu không ở kí túc xá?” cô Hồ lại bắt đầu tìm chuyện để nói với cậu.
Tỉ lệ cơ thể của Diệp Hy hơi nhỏ,vẻ ngoài của anh trông trẻ hơn hai,ba tuổi so với tuổi thật,bị nhận nhầm cũng không có gì kì lạ.
“Cháu tốt nghiệp rồi,bây giờ đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.” Anh vẫn không hết hi vọng,vẫn cứ cố nhìn vào trong nhà của bà,nhưng tiếc là không nhìn thấy gì cả.
“A,thế thì rất giỏi đó,” cô Hồ vô cùng tán thưởng anh, “Thế thì thành tích của cậu chắc chắn là rất tốt rồi.”
“Không có,” Diệp Hy lắc đầu, “……Cháu cũng không biết có thể thi đỗ được hay không ạ.”
“Vừa nhìn đã biết cậu là một sinh viên tốt rồi,” cô Hồ hiển nhiên là rất thích anh, “Không giống người nào đó nhà tôi.”
Bà nói xong,trầm mặc một lát,sau đó thở dài trông khá buồn.
Diệp Hy cũng không biết anh có nên phối hợp hỏi bà một câu hay không.
Anh không nói gì,cô Hồ lại rất muốn tâm sự với anh,bà ôm đầu oán trách: “Hồ Nhất Thần nhà tôi mà bằng được nửa cậu thì tốt rồi. Tên nhóc thối đó từ bé đến lớn thành tích đều rất bết bát,không để tâm vào chuyện học hành,chỉ biết chơi máy tính thôi. Không dễ dàng gì mới có thể thi vào một trường cấp ba,nhưng cũng chỉ học một năm đầu rồi nhất quyết không chịu đi nữa,bây giờ chui trong nhà cả ngày,cũng không chịu ra ngoài,không có bạn bè,mỗi ngày chỉ có ngồi nói chuyện với mèo,không biết trong đầu nó đang nghĩ cái gì nữa. Gần đây nó lại càng ngày càng quá đáng hơn,cả ngày cũng không chịu chui ra khỏi phòng,còn khóa trái cửa bên trong,gọi nó nó cũng không trả lời,trong nhà có nó cũng như không vậy.Tôi cũng muốn đưa đi bác sĩ tâm lí rồi.”
Diệp Hy thấy rất xấu hổ,không nghĩ ra được cái gì để an ủi bà,anh chỉ biết đứng đó cười gượng mà thôi.
“Xin lỗi cậu,sao tôi lại nói những cái này với cậu chứ,” cô Hồ lắc đầu, “Tiểu Diệp,vừa nhìn đã biết cậu là một người thông minh ham học,lại có chí tiến thủ. Cậu ở một mình chắc chắn sẽ có nhiều chỗ khó khăn,có gì cần giúp đỡ cậu cứ nói cho tôi với lão Hồ là được,nếu rảnh thì cậu cũng có thể qua nhà tôi ăn cơm.”
Diệp Hy nghĩ,biết đọc sách,cùng với thông minh và có chí tiến thủ căn bản là không giống nhau.
Cô Hồ hình như còn muốn nói cái gì,nhưng trong phòng lại có tiếng mèo kêu.
“Bảo bối nhỏ nhà tôi gọi tôi rồi,” cô Hồ nói, “Aizz,mèo còn đáng yêu hơn tên nhóc thối kia nhà tôi.”
Cô Hồ cũng không chờ được nữa mà muốn đi ôm mèo của mình,bà chào Diệp Hy một câu rồi trở về trong nhà.
Diệp Hy có chút nghi hoặc nghiêng đầu.
Kì lạ,lần này,tại sao tiếng kêu ấy lại khác hoàn toàn so với tiếng của Chi Ma Hồ chứ. Hay là do anh quá nhớ dáng vẻ làm mèo của Chi Ma Hồ nên đã xuất hiện ảo giác?
Đợi đến khi Diệp Hy đi vào trong nhà,Chi Ma Hồ vẫn đứng ở chỗ cũ,biểu cảm không lành.
“Người phụ nữ này làm sao vậy chứ,ai muốn nghe chuyện nhà bà ta,cứ tùy tiện nói chuyện đó với người lạ,kì quái quá rồi!” Cậu xụ mặt than thở.
Diệp Hy cười nói: “Bà ấy cũng không dễ dàng gì.”
“.…..sao lại không dễ dàng chứ?”
Diệp Hy nghĩ,dựa vào những gì mà cô Hồ nói,cái người tên Hồ Nhất Thần kia,chính là một NEET* tiêu chuẩn nhất,chính là cái loại có thể được đưa lên tin tức ấy.Làm bố mẹ thì cũng sẽ thấy chán nản,đó là điều có thể hiểu được.
Chỉ là anh không ngờ được,chú Hồ với cô Hồ tốt như thế,tại sao lại có thể giáo dục ra một đứa trẻ u ám như vậy chứ.
“Đang nghĩ gì đó?” Chi Ma Hồ dựa gần vào anh,hỏi.
Diệp Hy vừa muốn nói chuyện,thì đã bị cậu hôn rồi,mặt anh lại bắt đầu hồng,những gì anh đang nghĩ trong đầu cũng trôi đi mất.
“Anh cũng thấy người kia rất không ổn à?” Chi Ma Hồ hỏi.
Diệp Hy nghĩ một lúc,lắc đầu.
“Không biết nữa,” anh nói, “Tôi cũng không quen biết cậu ta.”
NEET: (not in education, employment, or training, dịch nghĩa: không học vấn, không việc làm, không đào tạo) lần đầu tiên được sử dụng ở Vương quốc Anh, nhưng việc sử dụng nó đã lan sang các quốc gia và khu vực khác, bao gồm Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan, Canada và Hoa Kỳ.
Tác giả có lời muốn nói:
- Bây giờ cuối cùng cũng có thể nói cho mọi người biết: có trứng!
Quần áo trên ban công,là quần áo tối qua hai người tắm xong thay ra. Chi Ma Hồ đã phơi trước khi Diệp Hy dậy,sáng nay trời đẹp,nên quần áo cũng sắp khô rồi.
Diệp Hy trước kia đều là tự mình phơi quần áo,vì để đỡ phiền phức,anh đều tiện tay treo quần áo lên giá treo quần áo bên trong ban công. Chi Ma Hồ làm gì cũng không ngại,chỉ có mỗi hai bộ quần áo thôi,cậu còn làm dáng dùng gậy trúc phơi ra tận bên ngoài ban công.
Sức của cậu lớn,cho nên cậu dễ dàng lấy gậy trúc để phơi,thu quần áo lại.Diệp Hy sức lực không bằng cậu,anh cũng không quen tay,sau một hồi vật lộn,đợi đến khi anh lấy được quần áo đến tay,thì cũng bị mưa hắt ướt hơn một nửa rồi.
Động tác cứng ngắc chậm chạp của anh,cũng khiến cho dì hàng xóm cảm thấy sốt ruột thay,bà không ngừng chỉ huy anh,hận không thể nhảy qua nhà anh giúp anh thu quần áo vào.
Diệp Hy vô cùng xấu hổ,trong lòng lại trách Chi Ma Hồ lắm chuyện,toàn làm những chuyện không cần thiết,đã vậy cậu còn trốn trong nhà không chịu ra giúp anh.
“Động tác cầm gậy lúc nãy của cậu không đúng,cầm gần như thế,thì cho dù cây gậy ấy có nhẹ hơn nhiều thì cậu vẫn sẽ thấy nặng,” bà dạy dỗ Diệp Hy, “Cậu dịch người ra ngoài một chút,rồi cầm về trước một chút,thì cây gậy sẽ nhẹ hơn nhiều.”
Diệp Hy vừa cất cây gậy lại vừa cười với bà: “Cháu cảm ơn ạ.”
Cô Hồ cũng rất giống chồng mình,đều rất nhiệt tình.Chỉ có điều, chú Hồ vẻ ngoài bình thường,không có gì nổi bật,vợ chú lại vô cùng thu hút ánh mắt của người khác,tuy rằng bà cũng có tuổi rồi nhưng mắt bà vẫn rất sáng,long lanh động lòng người,khi còn trẻ bà nhất định là một người đẹp được rất nhiều người yêu thích.
Đương nhiên là,bây giờ bà cũng rất đẹp.
Được một người phụ nữ xinh đẹp xa lạ dạy anh cách phơi quần áo,trong lòng Diệp Hy không khỏi vừa xấu hổ vừa căng thẳng,anh hoảng lọan không biết làm sao,chỉ muốn nhảy xuống thôi.
Đáng tiếc,cô Hồ không biết được suy nghĩ trong lòng Diệp Hy,vẫn nói chuyện với anh vô cùng nhiệt tình.
“Chồng tôi nói là cậu ở một mình,” bà dựa vào sát lan can trên ban công,cười hỏi Diệp Hy, “Mà cậu thế này thì mỗi ngày phơi quần áo kiểu gì vậy?”
Diệp Hy cũng không biết trả lời bà như thế nào,anh chỉ cười thôi.
Bên ngoài ban công có tán che mưa,mà cơn mưa này cũng không lớn,không ảnh hưởng đến việc bọn họ tám nhảm với nhau. Ban công hai nhà cũng rất gần nhau,nếu như không đóng cửa lại,thì đến cả trẻ con cũng có thể dễ dàng trèo qua.Tuy rằng nói là hai người đứng ở hai bên,nhưng cũng không khác gì đang đứng cạnh nhau nói chuyện cả.
Diệp Hy không ghét cô Hồ xinh đẹp dịu dàng lại nhiệt tình,nhưng anh bây giờ lại rất muốn bà tha cho anh,đừng nói chuyện với anh nữa.
Anh vừa cổ vũ bản thân nói lời tạm biệt,thì lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc phát ra từ nhà bên cạnh.
“ meo~~”
Mắt Diệp Hy lập tức mở to,anh vô thức nhìn về hướng phát ra âm thanh.
“Ai dô,Diệu Diệu nhớ mẹ rồi à,” giọng cô Hồ lập tức trở nên vô cùng mềm mại, “Con ở đâu vậy,đến đây mẹ ôm cái nào!”
Tiếc là,con mèo tên Diệu Diệu kia cũng chẳng có phản ứng gì cả.
Cô Hồ lo lắng vội chạy về ôm mèo,cuối cùng cũng chủ động nói tạm biệt với Diệp Hy.
Nhưng Diệp Hy lúc này lại không muốn tạm biệt nữa.
“Nhà cô có mèo ạ?”
“Có chứ,cậu cũng thích mèo à,” Cô Hồ cười híp cả mắt lại, “Diệu Diệu nhà chúng tôi ban ngày thích trốn dưới gầm giường,không chịu ra,để hôm khác tôi ôm nó ra cho cậu xem.”
Diệp Hy gật đầu: “Vâng ạ.”
Tim anh đập nhanh hơn chút. Hai con mèo khác nhau thì tiếng kêu của chúng cũng có chút khác biệt,nhưng tiếng kêu của Diệu Diệu gần như hoàn toàn giống với tiếng của Chi Ma Hồ.Lúc nãy anh suýt chút nữa thì đã nhận nhầm rồi.
“Đúng rồi,” Diệp Hy đột nhiên nghĩ ra cái gì, “Cô đợi con một chút nhé.”
Anh nói rồi cầm quần áo chạy vào trong nhà.
Vừa mới bước chân vào trong phòng khách,thì anh đã đụng phải Chi Ma Hồ rồi.Cái tên nhóc đáng nghi này,cậu đang đứng chống tay vào eo,trốn vào góc khuất sau bức tường,rõ ràng là đang nghe trộm.
Thấy mình bị lộ,Chi Ma hồ lập tức đứng thẳng dậy,cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.
Diệp Hy tạm thời cũng không rảnh để ý đến cậu,sau khi nhét quần áo trong tay vào lòng cậu anh đi nhanh đến chỗ cái tủ gần cửa ra vào,lấy nốt chỗ thức ăn cho mèo còn thừa trước kia ra.
Anh ôm đống thức ăn cho mèo ấy chạy lại ban công,cô Hồ vô cùng ngạc nhiên.
“Những cái này,là cho Diệu Diệu.” Anh đưa đống thức ăn ấy qua từ mép ban công.
“Thế này sao mà được,đống đồ ăn cho mèo này cũng không rẻ đâu,” cô Hồ do dự, “Cậu cũng nuôi mèo à?”
Diệp Hy đưa mắt nhìn vào trong phòng một cái: “Mèo nhà cháu không ăn cái này.”
“Ồ,lúc trước tôi cũng mua cái này,nhưng mua về rồi tiểu tổ tông nhà tôi không thích ăn nên chỉ có thể đem đi tặng cho người khác thôi,” cô Hồ lắc đầu cười cười,bà đưa tay đỡ lấy đống đồ ăn cho mèo, “Cậu nhóc,tôi phải gọi cậu thế nào đây?”
“Cháu họ Diệp,” Diệp Hy nói, “Diệp Hy ạ.”
“Nhìn cậu trẻ như này,chắc là vẫn đang học đại học đúng không,tại sao lại cậu không ở kí túc xá?” cô Hồ lại bắt đầu tìm chuyện để nói với cậu.
Tỉ lệ cơ thể của Diệp Hy hơi nhỏ,vẻ ngoài của anh trông trẻ hơn hai,ba tuổi so với tuổi thật,bị nhận nhầm cũng không có gì kì lạ.
“Cháu tốt nghiệp rồi,bây giờ đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.” Anh vẫn không hết hi vọng,vẫn cứ cố nhìn vào trong nhà của bà,nhưng tiếc là không nhìn thấy gì cả.
“A,thế thì rất giỏi đó,” cô Hồ vô cùng tán thưởng anh, “Thế thì thành tích của cậu chắc chắn là rất tốt rồi.”
“Không có,” Diệp Hy lắc đầu, “……Cháu cũng không biết có thể thi đỗ được hay không ạ.”
“Vừa nhìn đã biết cậu là một sinh viên tốt rồi,” cô Hồ hiển nhiên là rất thích anh, “Không giống người nào đó nhà tôi.”
Bà nói xong,trầm mặc một lát,sau đó thở dài trông khá buồn.
Diệp Hy cũng không biết anh có nên phối hợp hỏi bà một câu hay không.
Anh không nói gì,cô Hồ lại rất muốn tâm sự với anh,bà ôm đầu oán trách: “Hồ Nhất Thần nhà tôi mà bằng được nửa cậu thì tốt rồi. Tên nhóc thối đó từ bé đến lớn thành tích đều rất bết bát,không để tâm vào chuyện học hành,chỉ biết chơi máy tính thôi. Không dễ dàng gì mới có thể thi vào một trường cấp ba,nhưng cũng chỉ học một năm đầu rồi nhất quyết không chịu đi nữa,bây giờ chui trong nhà cả ngày,cũng không chịu ra ngoài,không có bạn bè,mỗi ngày chỉ có ngồi nói chuyện với mèo,không biết trong đầu nó đang nghĩ cái gì nữa. Gần đây nó lại càng ngày càng quá đáng hơn,cả ngày cũng không chịu chui ra khỏi phòng,còn khóa trái cửa bên trong,gọi nó nó cũng không trả lời,trong nhà có nó cũng như không vậy.Tôi cũng muốn đưa đi bác sĩ tâm lí rồi.”
Diệp Hy thấy rất xấu hổ,không nghĩ ra được cái gì để an ủi bà,anh chỉ biết đứng đó cười gượng mà thôi.
“Xin lỗi cậu,sao tôi lại nói những cái này với cậu chứ,” cô Hồ lắc đầu, “Tiểu Diệp,vừa nhìn đã biết cậu là một người thông minh ham học,lại có chí tiến thủ. Cậu ở một mình chắc chắn sẽ có nhiều chỗ khó khăn,có gì cần giúp đỡ cậu cứ nói cho tôi với lão Hồ là được,nếu rảnh thì cậu cũng có thể qua nhà tôi ăn cơm.”
Diệp Hy nghĩ,biết đọc sách,cùng với thông minh và có chí tiến thủ căn bản là không giống nhau.
Cô Hồ hình như còn muốn nói cái gì,nhưng trong phòng lại có tiếng mèo kêu.
“Bảo bối nhỏ nhà tôi gọi tôi rồi,” cô Hồ nói, “Aizz,mèo còn đáng yêu hơn tên nhóc thối kia nhà tôi.”
Cô Hồ cũng không chờ được nữa mà muốn đi ôm mèo của mình,bà chào Diệp Hy một câu rồi trở về trong nhà.
Diệp Hy có chút nghi hoặc nghiêng đầu.
Kì lạ,lần này,tại sao tiếng kêu ấy lại khác hoàn toàn so với tiếng của Chi Ma Hồ chứ. Hay là do anh quá nhớ dáng vẻ làm mèo của Chi Ma Hồ nên đã xuất hiện ảo giác?
Đợi đến khi Diệp Hy đi vào trong nhà,Chi Ma Hồ vẫn đứng ở chỗ cũ,biểu cảm không lành.
“Người phụ nữ này làm sao vậy chứ,ai muốn nghe chuyện nhà bà ta,cứ tùy tiện nói chuyện đó với người lạ,kì quái quá rồi!” Cậu xụ mặt than thở.
Diệp Hy cười nói: “Bà ấy cũng không dễ dàng gì.”
“.…..sao lại không dễ dàng chứ?”
Diệp Hy nghĩ,dựa vào những gì mà cô Hồ nói,cái người tên Hồ Nhất Thần kia,chính là một NEET* tiêu chuẩn nhất,chính là cái loại có thể được đưa lên tin tức ấy.Làm bố mẹ thì cũng sẽ thấy chán nản,đó là điều có thể hiểu được.
Chỉ là anh không ngờ được,chú Hồ với cô Hồ tốt như thế,tại sao lại có thể giáo dục ra một đứa trẻ u ám như vậy chứ.
“Đang nghĩ gì đó?” Chi Ma Hồ dựa gần vào anh,hỏi.
Diệp Hy vừa muốn nói chuyện,thì đã bị cậu hôn rồi,mặt anh lại bắt đầu hồng,những gì anh đang nghĩ trong đầu cũng trôi đi mất.
“Anh cũng thấy người kia rất không ổn à?” Chi Ma Hồ hỏi.
Diệp Hy nghĩ một lúc,lắc đầu.
“Không biết nữa,” anh nói, “Tôi cũng không quen biết cậu ta.”
NEET: (not in education, employment, or training, dịch nghĩa: không học vấn, không việc làm, không đào tạo) lần đầu tiên được sử dụng ở Vương quốc Anh, nhưng việc sử dụng nó đã lan sang các quốc gia và khu vực khác, bao gồm Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan, Canada và Hoa Kỳ.
Tác giả có lời muốn nói:
- Bây giờ cuối cùng cũng có thể nói cho mọi người biết: có trứng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.