Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Chương 35:

Đào Bạch Bách

27/05/2023

Sau khi Diệp Hy ra khỏi thang máy,cả người anh đều mơ màng không rõ.

Có một suy đoán cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh không thôi,sau đó lại bị anh cưỡng chế áp xuống.

Khi đến trước cửa nhà,anh đứng lại một lúc bởi vì những suy nghĩ rối loạn trong đầu anh,sau đó anh hít thở sâu,cố gắng trở về dáng vẻ bình tĩnh ban đầu.

Khi mở cửa ra,trong nhà lập tức vang lên âm thanh quen thuộc.

“Anh Diệp Hy,anh về rồi!”

Chỉ nghe thấy tiếng nhưng không thấy người. Sau khi thay giày xong,Diệp Hy đi lên trước hai bước,cuối cùng thì anh cũng nhìn thấy Chi Ma Hồ.

Trong nhà không có bàn để máy tính hẳn hoi,nên Chi Ma Hồ ngày thường vẫn ôm máy tính đi khắp nơi trong nhà để đánh du kích.Có khi cậu sẽ để máy tính lên bàn trà,còn cậu thì ngồi bệt xuống đất,khi lại để máy tính lên bàn ăn rồi kê ghế ngồi trước bàn.

Lúc này,cậu đang nằm ngửa trên ghế sô pha,máy tính thì bị cậu miễn cưỡng đặt ở giữa đùi và bụng,trông có vẻ lung lay không vững.

Có lẽ là sợ di chuyển sẽ phá vỡ sự cân bằng,nên cậu không dậy để đón anh,cậu chỉ đưa tay ra vẫy vẫy với anh,rồi lại ngẩng đầu dậy,ý bảo Diệp Hy mau đến hôn cậu một cái.

Nếu như bình thường,Diệp Hy chắc chắn sẽ đỏ mặt,tim cũng sẽ đập nhanh,nhưng cũng vẫn sẽ thuận theo ý của cậu mà hôn cậu một cái.

Nhưng mà hôm nay,trong lòng Diệp Hy không thấy thoải mái,đi lên trước vài bước rồi lại dừng lại.

Anh không phải là người giỏi giấu cảm xúc,Chi Ma Hồ rất nhanh đã nhận thấy có gì không đúng thông qua biểu cảm của anh.

“Làm sao vậy,” Chi Ma Hồ quan tâm hỏi, “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Diệp hy nhìn cậu,vài lần muốn nói rồi lại thôi,chỉ đến khi Chi Ma Hồ lo lắng gập máy tính lại ngồi dậy,anh mới mở miệng,nói ra ba chữ: “Hồ Nhất Thần.”

Chi Ma Hồ vốn dĩ đang muốn đứng dậy lại đột nhiên cứng đờ.

Hai người nhìn nhau,không ai di chuyển,cũng không ai nói gì. Cả bầu không khí trong phòng khách bỗng chốc trở nên rất kì quái.

Cho đến khi bầu không khí trở nên vô cùng mất tự nhiên,Chi Ma Hồ đột nhiên cười: “Anh đang nói đến,cái người sống ở nhà bên cạnh kia à?”

Diệp Hy nhìn chằm chằm vào mặt cậu,cố gắng tìm kiếm manh mối gì đó,nhưng cũng không tìm được gì.

Dù sao thì việc thăm dò thông qua từ ngữ và sắc mặt của người khác cũng không phải thế mạnh của anh.

“Người đó làm sao?” Chi Ma Hồ vô cùng tò mò,cậu nhìn anh cười.

Diệp Hy do dự một chút,hỏi: “Cậu…từng gặp cậu ta chưa?”

“Em…” ánh mắt Chi Ma Hồ không được tự nhiên nhìn ra chỗ khác,sau đó cậu nhìn anh rồi gật đầu với vẻ mặt bình tĩnh, “Gặp rồi.”



Đáp án này khiến Diệp Hy cảm thấy rất bất ngờ.

Diệp Hy kinh ngạc,Chi Ma Hồ đứng dậy,chủ động giải thích với anh: “Trước kia lúc anh không có ở nhà….ý em là,lúc em vẫn còn là một con mèo ấy,anh không ở nhà,em thỉnh thoảng sẽ chơi một mình ngoài ban công nên đã từng gặp cậu ta.”

Diệp Hy mấp máy môi,anh không lên tiếng,vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cậu.

Chi Ma Hồ tiếp tục nói: “Có điều là lúc đó em cũng không biết anh ta là ai,lần trước nghe cô Hồ nhắc đến cái tên này,em cũng không nghĩ gì nhiều. Vừa nãy anh hỏi,giờ em mới phản ứng lại được. Ở cạnh nhà chúng ta trừ cô chú Hồ ra,thì cũng chỉ còn con trai của họ thôi,đúng không!”

Diệp Hy hơi nhíu mày,vẫn không nói gì.

“À,có phải vừa nãy anh gặp cậu ta rồi không!” Chi Ma Hồ đột nhiên lớn tiếng, “Anh Diệp Hy,có phải anh nhận nhầm người rồi không?”

Cậu nói,rồi đi nhanh đến trước mặt Diệp Hy,kéo tay anh.

“Em xin lỗi,đều tại em,là em không nhắc anh trước,” Chi Ma Hồ lắc nhẹ tay anh, “Nếu như anh gặp cậu ta rồi……aiya,hẳn là rất xấu hồ phải không?”

Suy nghĩ của Diệp Hy càng hỗn loạn hơn.

Anh nhíu mày,thử tìm chút khác lạ trên mặt Chi Ma Hồ nhưng cũng không được gì.

“Anh Diệp Hy,anh sẽ không chủ động đi hôn người ta đấy chứ!”, Chi Ma Hồ mở to mắt, “Cho dù dáng người bọn em không khác nhau lắm,nhưng khi đến gần thì anh cũng phải nhận ra được đâu là người yêu anh mới đúng chứ.”

Diệp Hy cuối cùng cũng nói được một câu: “Tại sao cậu lại biệt dáng người hai người không khác nhau lắm?”

“….Em cũng không biết.” Chi Ma Hồ nói.

“Bản thân cậu không tự cảm thấy lạ à?” Diệp Hy hỏi.

Nếu như đã gặp qua Hồ Nhất Thần,rồi lại nhìn vào gương,vừa nãy cậu còn phản ứng nhanh như thế là bởi vì cậu hiểu nhầm vẻ ngoài của hai người giống nhau,thế thì chắc chắn là có vấn đề từ lâu rồi.

“Em nghĩ qua rồi,” Chi Ma Hồ nói, “Có lẽ là bởi vì,cậu ta là người đẹp trai nhất mà em từng gặp!”

“….”

“Anh Diệp Hy,anh không thích em trông giống với người khác à?” Chi Ma Hồ hỏi.

“Cậu…..”

Trong lòng Diệp Hy vẫn cảm thấy có gì không đúng,nhưng lại không nói ra được chỗ nào không đúng,trong lúc nhất thời không biết làm sao.

“Em thì sao?” Chi Ma Hồ dơ tay lên chạm vào má anh.

“Cậu….” Diệp Hy liếm môi, “Tôi….đối với cậu mà nói,tôi có quan trọng không?”

“Đương nhiên là quan trọng rồi!” Chi Ma Hồ gật đầu không chút do dự, “Tại sao lại đột nhiên nói đến cái này vậy?”



“Nếu đã như thế thì,tôi hy vọng chúng ta…có thể thành thật,thẳng thắn với nhau.” Diệp Hy nói.

Chi Ma Hồ chớp chớp mắt,không có trả lời ngay.

“Cậu rất quan trọng đối với tôi,nên tôi không muốn nghi ngờ cậu.” Diệp Hy lại nói.

Chi Ma Hồ gật đầu,cậu bỏ tay xuống,sau đó dang hai tay ôm chặt lấy anh.

“Em cũng thích anh nhất,em muốn được ở bên anh mãi mãi.”

Diệp Hy cúi thấp đầu,dụi đầu vào vai cậu: “Nếu như cậu lừa tôi,tôi sẽ tức giận.”

Chi Ma Hồ không lên tiếng.

“Cậu đừng lừa dối tôi.”

“Anh Diệp Hy….tại sao lại đột nhiên nghiêm túc vậy…” Trong giọng nói của Chi Ma Hồ cuối cùng cũng có chú chột dạ.

Diệp Hy không trả lời cậu.

Chi Ma Hồ lại nhỏ giọng hỏi: “Nếu như anh tức giận thì anh sẽ làm gì?”

Diệp Hy nghĩ một lúc,cuối cùng nghĩ ra được một biện pháp trừng phạt có tính uy hiếp nhất đối với Chi Ma Hồ: “Đuổi cậu ra khỏi nhà.”

Chi Ma Hồ rõ ràng run một chút.

Diệp Hy thấy vậy,lại bổ sung thêm: “Cũng sẽ không thèm để ý đến cậu nữa.”

Chi Ma Hồ hình như là bị dọa sợ thật rồi, tốc độ nói chuyện của cậu cũng nhanh hơn rất nhiều: “Em thật sự không có nói dối anh cái gì hết,cái người mà anh vừa gặp quả thật không phải là em,mà là cái người tên Hồ Nhất Thần kia,em không nhất thiết phải nói đùa kiểu này với anh,anh rốt cuộc đã làm gì người ta mà bây giờ lại căng thẳng như vậy,anh thành thật nói cho em biết đi,em sẽ cố gắng không ghen,không tức giận.”

Nghe cậu nói,giống như là đã nhận định rằng Diệp Hy trước khi về nhà đã gặp được Hồ Nhất Thần ở bên cạnh rồi vậy,sau đó anh còn nhận nhầm Hồ Nhất Thần thành Chi Ma Hồ cậu,cho nên mới làm cho mọi chuyện trở nên xấu hổ thế này.

Cái này cũng kì quái quá rồi,nếu như suy đoán trong lòng anh là thật,thì Chi Ma Hồ tại sao lại nghĩ đến giả thiết chắc chắn là không tồn tại này chứ?

Anh vẫn luôn im lặng,Chi Ma Hồ lại bắt đầu lảm nhảm: “Tùy tiện bỏ rơi người khác là không đúng,tinh thần trách nhiệm rất quan trọng,lúc anh đưa về nhà thì phải làm tốt công tác chuẩn bị là sẽ không rời đi,không bỏ rơi chứ. Đây là giác ngộ cơ bản của việc nuôi thú cưng đó.”

Diệp Hy nghĩ,nhưng tiền đề là,cậu là thú cưng mà tôi nhặt về nuôi.

“Anh có thể không yêu,nhưng cũng không được làm tổn thương em.” Chi Ma Hồ tiếp tục nói.

Đây là cái gì với cái gì chứ,Diệp Hy bất lực.

“À,không đúng,không được không yêu,” Chi Ma Hồ nói, rồi cậu lại ôm anh càng chặt hơn, “Vẫn là cần phải yêu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook