Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
Chương 36:
Đào Bạch Bách
27/05/2023
Diệp Hy cảm thấy rất mâu thuẫn.
Về mặt tình cảm,anh rất muốn tin Chi Ma Hồ. Đây cũng là lí do mà từ trước đến nay cho dù Chi Ma Hồ có nói bậy bạ cái đi nữa,anh cũng nhắm mắt bỏ qua.
Anh hi vọng cái người càng ngày càng quan trọng với anh này thật sự là con mèo chỉ thuộc về anh kia,mỗi câu cậu nói đều là thật lòng,cậu là may mắn là thượng đế đã ban cho anh.
Nhưng mà bây giờ,anh càng ngày càng không thể tự lừa mình dối người được thêm nữa.
Tuy rằng giọng điệu khi nói những lời ấy của Chi Ma Hồ rất chân thành,biểu tình cũng tự nhiên,không tìm thấy sơ hở nào,nhưng Diệp Hy lại không có cách nào hoàn toàn tin tưởng cậu.
Tại sao lúc nào cũng trùng hợp như vậy được chứ,lúc cậu học lỡ miệng nói ra mình họ Hồ,ở trong siêu thị khi bọn họ gặp được chú Hồ thì cậu lại không thấy đâu,khi có mặt cô Hồ cậu cũng không dám xuất hiện,còn cố ý hắt nước bẩn vào người sống ở tầng trên. Cậu rõ ràng nói là,lúc trước cậu không ý thức được là cậu lớn lên trông rất giống Hồ Nhất Thần.
Đúng rồi,cậu cũng không muốn dọn nhà.
Tên nhóc này rất dẻo miệng,cũng rất giỏi làm nũng,đối mặt với cậu,Diệp Hy từ trước đến nay đều không có biện pháp nào,lúc nào cũng bị cậu dễ dàng lừa gạt cho xong.
Như thế không thể nói là nhưng nghi ngờ trong lòng Diệp Hy đã biến mất hoàn toàn.
Trong lòng anh vẫn luôn có một câu hỏi không biết nên hỏi thế nào,một sự thật gần như đã rất rõ ràng.
Lí do khiến anh do dự nhất khi muốn xác nhận thêm,nói ra cũng buồn cười.
Anh đã nói đến thế này rồi,có thể nói anh gần như đã có thể đưa ra kết luận cuối cùng rồi,nhưng Chi Ma Hồ vẫn sống chết không muốn nhận,cậu hình như chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ. Cái này khiến anh vô cùng nghi ngờ,rốt cuộc thì trong mắt cậu anh ngốc đến thế sao,hay là những lời nói dối tưởng như hoang đường ấy lại là sự thật.
Hơn nữa,nếu như người ở cùng anh cả ngày lẫn đếm này không phải con mèo nhỏ của anh,thế thì cái người chỉ biết nói dối này,chính là biến thái rồi,thật là không biết làm sao,không thể tin được.
Diệp Hy nghĩ đến đây,anh nổi cả da gà.
Anh buộc phải tin Chi Ma Hồ hơn.
Suy nghĩ quá nhiều,sẽ rất ảnh hưởng đến tiến độ ôn tập của anh.
Diệp Hy ôm sách ngồi trên sô pha nửa tiếng đồng hồ,đột nhiên hồi thần lại,anh phát hiện từ nãy đến giờ mình vẫn đang đọc một trang.
Anh lấy sách che lại,sau đó trộm liếc nhìn Chi Ma Hồ đang ngồi khoanh chân trước bàn trà một cái.
Chi Ma Hồ cũng không động đậy,hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào màn hình laptop đang hiển thị trước mặt,hiển nhiên là cậu cũng đang ngẩn người.
Cũng không biết cậu đang nghĩ gì.
Diệp Hy mấy ngày hôm nay đều âm thầm chú ý đến cậu,anh cũng bắt được những khoảnh khắc không mấy tự nhiên.
Chi Ma Hồ rất hay ngẩn người.Không chỉ là những lúc ngồi trước máy tính,lúc làm việc nhà,ăn cơm,thậm chí là trong lúc nói chuyện với anh cậu cũng thất thần.
Cậu nhìn có vẻ tâm tình không yên,chắc chắn là đang có gì đó giấu anh.
Nhưng mà mỗi lần Diệp Hy cố ý phát ra âm thanh,cậu cũng sẽ lập tức hồi thần lại,cậu cũng sẽ nở một nụ cười tự nhiên vô hại như thường lệ với anh.
Diệp Hy rất muốn chủ động hỏi cậu,có phải cậu có tâm sự gì không,nhưng lời đã đến bên miệng lại không nói ra được nữa.
Bởi vì trong lòng anh,cũng đã chuẩn bị sẵn đáp án cho Chi Ma Hồ luôn rồi.
Vài ngày sau,anh nghĩ ra một chủ ý nghe thì có vẻ tệ nhưng thực tế lại rất hữu dụng.
Từ lúc hai người xác định quan hệ đến nay,những nụ hôn thân mật cùng với những cái ôm gần như đã trở thành một phần của cuộc sống hàng ngày luôn rồi.
Trong những nụ hôn mà họ đã trao nhau ấy,có rất nhiều nụ hôn,không chỉ đơn thuần là môi chạm môi. Những động tác dịu dàng mềm mại,lại thâm nhập sâu ấy cũng đã lặp lại vô số lần,nhưng họ lại không có hành động nào thật sự tiến thêm một bước nữa.
Chi Ma Hồ hình như hoàn toàn không có ý nghĩ ấy. Cậu thậm chí còn vô thức tránh ra khi bọn họ đang thân mật hôn nhau,cậu không để cho bộ vị quan trọng nào đó của hai người có bất kì sự đụng chạm nào.
Diệp Hy từ trước đến nay vẫn luôn cho rằng,đây là bởi vì Chi Ma Hồ đã bị cắt mất trứng,cho nên chỉ cần hôn môi thôi cũng có thể thỏa mãn những mong muốn trong lòng cậu.
Đây là điều vẫn luôn khiến anh cảm thấy khổ não.
Dù sao,Diệp Hy vẫn còn nguyên vẹn bình thường. Mà thân mật hôn nhau một thời gian dài thì đương nhiên anh cũng có những khát cầu sâu hơn. Bây giờ anh có thể nhịn,nhưng anh cũng không thể mãi mãi chỉ dừng ở bước này thôi.
Anh vô cùng lo lắng,nếu như anh nói ra khát vọng muốn được đụng chạm nhiều hơn của mình thì sẽ rất xấu hổ,mà chú mèo không có ý muốn này của anh nghe xong cũng sẽ cảm thấy anh rất kì quái,cho nên anh chưa bao giờ nói đến vấn đề này với cậu.
Mà bây giờ,liệu đây có phải là một cơ hội tốt để chứng minh những gì anh nghĩ không?
Chi Ma Hồ không có trứng,không có người đàn ông nào sẽ vì muốn giả vờ làm một con mèo mà làm ra hành vi tàn nhẫn như thế cả. Đây có lẽ chính là cơ hội tốt nhất để kiểm tra thân phận thật của cậu rồi.
Diệp Hy nhắc nhở bản thân rất nhiều lần,họ bây giờ là người yêu của nhau rồi,cho nên có thể sờ,đây là điều rất bình thường,nếu như Chi Ma Hồ kịch liệt phản đối,thì cậu sẽ càng khả nghi hơn.
Kế hoạch của anh đã vô cùng hoàn hảo rồi.
Buổi tối họ cùng ngủ trên một chiếc giường,trước khi ngủ Chi Ma Hồ nhất định sẽ hôn anh.
Nếu như anh chủ động hơn một chút,thì Chi Ma Hồ nhất định sẽ rất sẵn lòng biến nụ hôn nhẹ hàng ngày trở nên sâu hơn.
Sau đó,khi mọi thứ đến một mức nhất định nào đó thì anh chỉ cần lấy dũng khí vươn tay ra là được rồi.
Nếu như Chi Ma Hồ ngay lập tức tránh đi…..thì anh sẽ lập tức hỏi cậu tại sao,thu lại xấu hổ rồi thử giả vờ thành cái dáng vẻ bám mãi không buông như thường ngày của cậu .
“Anh Diệp Hy,sao mặt của anh lại đột nhiên đỏ thế?” gương mặt lớn của Chi Ma Hồ đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt anh, “ Không phải là anh sốt rồi đấy chứ?”
Diệp Hy nhìn chằm chằm vào trang sách nửa tiếng đồng hồ cũng bị dọa sợ rồi,anh thả lỏng tay ra,quyển sách trên tay nhanh chóng rơi xuống đập thẳng vào ngón chân.
Sau khi hét lên một tiếng,anh cúi người xuống.
“Em xin lỗi,em xin lỗi,em xin lỗi,” Chi Ma Hồ nhanh chóng nhặt sách lên giúp anh,rồi đưa tay ra, “Rất đau sao? Ngón chân nào đau?”
Diệp Hy không đi tất,dép cũng là kiểu lộ đầu ngón chân. Ban nãy quyển sách rơi đúng vào giữa hai ngón chân anh,rất nhanh đã đỏ lên rồi.
Chi Ma Hồ nhẹ tay chạm vào: “Không phải là gãy xương đấy chứ?”
Làm gì mà khoa trương thế chứ.Diệp Hy lắc đầu,còn chưa nói gì,Chi Ma Hồ đã trực tiếp ngồi thẳng xuống nền đất.
Cậu đưa tay,cởi đôi dép mà Diệp Hy đang mang ra,rồi đặt chân của anh lên đùi mình,sau đó nghiêm túc xem xét,sờ sờ một chút,rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Có thể cử động một chút không?”
Diệp Hy căng thẳng,anh cong ngón chân một chút.
“Hình như không sao,” anh nói rồi định rút chân lại, “Cũng không đau lắm,cậu yên tâm đi.”
Nhưng Chi Ma Hồ lại không bỏ chân anh ra.
“Nhưng trông nó còn đỏ lắm.”
“Bởi vì là bị đập mạnh vào thôi,” Diệp Hy bất lực, “Nhưng cũng không sao đâu.”
Chi Ma Hồ mặt mày nhăn nhó gật đầu,nhưng vẫn không chịu buông tay,cậu lại nói thầm một câu: “Anh Diệp Hy,chân anh thật đẹp.”
Diệp Hy nghĩ,đây là phát ngôn biến thái .
Chi Ma Hồ ngẩng đầu,híp mắt lại,cậu cười vô cùng dịu dàng: “Mỗi một bộ phận trên người anh Diệp Hy đều rất đẹp.”
Dáng vẻ này của cậu,cùng với câu nói biến thái lúc nãy không hề ăn khớp gì với nhau.
Diệp Hy trong thoáng chốc rất muốn sờ đầu cậu.
Tay anh cũng đưa lên rồi,nhưng lại không sờ đến được. Bởi vì Chi Ma Hồ lại cúi thấp đầu xuống,còn đột nhiên cúi người xuống.
Cậu hôn lên mắt cá chân của Diệp Hy.
Diệp Hynháy mắt bất ngờ đến cứng đờ cả người lại.
Chi Ma Hồ lén lén lút lút,cậu trộm liếc anh một cái,sau đó nở một nụ cười gian xảo,khác hẳn so với lúc nãy.
Cậu lại cúi thấp đầu xuống,lần này lại âm thầm dịch lên trên một chút,hôn lên cổ chân Diệp Hy. Môi của cậu dịu dàng đặt lên da của Diệp Hy,dừng lại vài giây,rồi mới từ từ rời đi.
Sau khi hết choáng váng và đờ đẫn,anh nhẹ nhàng cúi người xuống,muốn che dấu cái bộ phận chịu kích thích mà không chịu nghe lời kia lại.
Tác giả có điều muốn nói :
Thực ra bộ truyện này tôi chỉ định viết khoảng 50 nghìn chữ mà thôi,bởi vì tình tiết truyện rất đơn giản.
Bây giờ viết hơi quá một chút,mà sau này chắc chắn cũng sẽ viết
nhiều hơn nữa.
Bởi vì trong lúc viết,hình tượng của hai người này trong mắt tôi trở nên càng phong phú,rõ ràng hơn,tôi cũng có càng nhiều ý tưởng hơn về hai người họ. Sau đó thì cái tật xấu cũ của tôi lại tái phát rồi,không nhịn được miêu tả bọn họ càng tinh tế hơn một chút,càng có sức thuyết phục hơn. Có lẽ có người cảm thấy tốn thời gian.Nhưng mà tôi muốn viết.
Dù sao thì cũng không cho vào V,tôi cũng không sợ tiếp sức cho tình yêu của họ.
Đọc đến đây có lẽ phần lớn các bạn đọc đều đã đoán được rồi,trong bộ truyện này không có bất kì một thành phần phi lí nào cả.
Nhưng mà tôi bây giờ đang viết nó như viết cổ tích vậy đó.
Anh trai nhỏ Hồ Nhất Thần trông thì có vẻ rất kì quặc. Nhưng mọi người cứ đợi tôi từ từ viết tiếp,nói cho mọi người biết rốt cuộc thì cậu ấy đang nghĩ cái gì trong đầu đi.
Về mặt tình cảm,anh rất muốn tin Chi Ma Hồ. Đây cũng là lí do mà từ trước đến nay cho dù Chi Ma Hồ có nói bậy bạ cái đi nữa,anh cũng nhắm mắt bỏ qua.
Anh hi vọng cái người càng ngày càng quan trọng với anh này thật sự là con mèo chỉ thuộc về anh kia,mỗi câu cậu nói đều là thật lòng,cậu là may mắn là thượng đế đã ban cho anh.
Nhưng mà bây giờ,anh càng ngày càng không thể tự lừa mình dối người được thêm nữa.
Tuy rằng giọng điệu khi nói những lời ấy của Chi Ma Hồ rất chân thành,biểu tình cũng tự nhiên,không tìm thấy sơ hở nào,nhưng Diệp Hy lại không có cách nào hoàn toàn tin tưởng cậu.
Tại sao lúc nào cũng trùng hợp như vậy được chứ,lúc cậu học lỡ miệng nói ra mình họ Hồ,ở trong siêu thị khi bọn họ gặp được chú Hồ thì cậu lại không thấy đâu,khi có mặt cô Hồ cậu cũng không dám xuất hiện,còn cố ý hắt nước bẩn vào người sống ở tầng trên. Cậu rõ ràng nói là,lúc trước cậu không ý thức được là cậu lớn lên trông rất giống Hồ Nhất Thần.
Đúng rồi,cậu cũng không muốn dọn nhà.
Tên nhóc này rất dẻo miệng,cũng rất giỏi làm nũng,đối mặt với cậu,Diệp Hy từ trước đến nay đều không có biện pháp nào,lúc nào cũng bị cậu dễ dàng lừa gạt cho xong.
Như thế không thể nói là nhưng nghi ngờ trong lòng Diệp Hy đã biến mất hoàn toàn.
Trong lòng anh vẫn luôn có một câu hỏi không biết nên hỏi thế nào,một sự thật gần như đã rất rõ ràng.
Lí do khiến anh do dự nhất khi muốn xác nhận thêm,nói ra cũng buồn cười.
Anh đã nói đến thế này rồi,có thể nói anh gần như đã có thể đưa ra kết luận cuối cùng rồi,nhưng Chi Ma Hồ vẫn sống chết không muốn nhận,cậu hình như chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ. Cái này khiến anh vô cùng nghi ngờ,rốt cuộc thì trong mắt cậu anh ngốc đến thế sao,hay là những lời nói dối tưởng như hoang đường ấy lại là sự thật.
Hơn nữa,nếu như người ở cùng anh cả ngày lẫn đếm này không phải con mèo nhỏ của anh,thế thì cái người chỉ biết nói dối này,chính là biến thái rồi,thật là không biết làm sao,không thể tin được.
Diệp Hy nghĩ đến đây,anh nổi cả da gà.
Anh buộc phải tin Chi Ma Hồ hơn.
Suy nghĩ quá nhiều,sẽ rất ảnh hưởng đến tiến độ ôn tập của anh.
Diệp Hy ôm sách ngồi trên sô pha nửa tiếng đồng hồ,đột nhiên hồi thần lại,anh phát hiện từ nãy đến giờ mình vẫn đang đọc một trang.
Anh lấy sách che lại,sau đó trộm liếc nhìn Chi Ma Hồ đang ngồi khoanh chân trước bàn trà một cái.
Chi Ma Hồ cũng không động đậy,hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào màn hình laptop đang hiển thị trước mặt,hiển nhiên là cậu cũng đang ngẩn người.
Cũng không biết cậu đang nghĩ gì.
Diệp Hy mấy ngày hôm nay đều âm thầm chú ý đến cậu,anh cũng bắt được những khoảnh khắc không mấy tự nhiên.
Chi Ma Hồ rất hay ngẩn người.Không chỉ là những lúc ngồi trước máy tính,lúc làm việc nhà,ăn cơm,thậm chí là trong lúc nói chuyện với anh cậu cũng thất thần.
Cậu nhìn có vẻ tâm tình không yên,chắc chắn là đang có gì đó giấu anh.
Nhưng mà mỗi lần Diệp Hy cố ý phát ra âm thanh,cậu cũng sẽ lập tức hồi thần lại,cậu cũng sẽ nở một nụ cười tự nhiên vô hại như thường lệ với anh.
Diệp Hy rất muốn chủ động hỏi cậu,có phải cậu có tâm sự gì không,nhưng lời đã đến bên miệng lại không nói ra được nữa.
Bởi vì trong lòng anh,cũng đã chuẩn bị sẵn đáp án cho Chi Ma Hồ luôn rồi.
Vài ngày sau,anh nghĩ ra một chủ ý nghe thì có vẻ tệ nhưng thực tế lại rất hữu dụng.
Từ lúc hai người xác định quan hệ đến nay,những nụ hôn thân mật cùng với những cái ôm gần như đã trở thành một phần của cuộc sống hàng ngày luôn rồi.
Trong những nụ hôn mà họ đã trao nhau ấy,có rất nhiều nụ hôn,không chỉ đơn thuần là môi chạm môi. Những động tác dịu dàng mềm mại,lại thâm nhập sâu ấy cũng đã lặp lại vô số lần,nhưng họ lại không có hành động nào thật sự tiến thêm một bước nữa.
Chi Ma Hồ hình như hoàn toàn không có ý nghĩ ấy. Cậu thậm chí còn vô thức tránh ra khi bọn họ đang thân mật hôn nhau,cậu không để cho bộ vị quan trọng nào đó của hai người có bất kì sự đụng chạm nào.
Diệp Hy từ trước đến nay vẫn luôn cho rằng,đây là bởi vì Chi Ma Hồ đã bị cắt mất trứng,cho nên chỉ cần hôn môi thôi cũng có thể thỏa mãn những mong muốn trong lòng cậu.
Đây là điều vẫn luôn khiến anh cảm thấy khổ não.
Dù sao,Diệp Hy vẫn còn nguyên vẹn bình thường. Mà thân mật hôn nhau một thời gian dài thì đương nhiên anh cũng có những khát cầu sâu hơn. Bây giờ anh có thể nhịn,nhưng anh cũng không thể mãi mãi chỉ dừng ở bước này thôi.
Anh vô cùng lo lắng,nếu như anh nói ra khát vọng muốn được đụng chạm nhiều hơn của mình thì sẽ rất xấu hổ,mà chú mèo không có ý muốn này của anh nghe xong cũng sẽ cảm thấy anh rất kì quái,cho nên anh chưa bao giờ nói đến vấn đề này với cậu.
Mà bây giờ,liệu đây có phải là một cơ hội tốt để chứng minh những gì anh nghĩ không?
Chi Ma Hồ không có trứng,không có người đàn ông nào sẽ vì muốn giả vờ làm một con mèo mà làm ra hành vi tàn nhẫn như thế cả. Đây có lẽ chính là cơ hội tốt nhất để kiểm tra thân phận thật của cậu rồi.
Diệp Hy nhắc nhở bản thân rất nhiều lần,họ bây giờ là người yêu của nhau rồi,cho nên có thể sờ,đây là điều rất bình thường,nếu như Chi Ma Hồ kịch liệt phản đối,thì cậu sẽ càng khả nghi hơn.
Kế hoạch của anh đã vô cùng hoàn hảo rồi.
Buổi tối họ cùng ngủ trên một chiếc giường,trước khi ngủ Chi Ma Hồ nhất định sẽ hôn anh.
Nếu như anh chủ động hơn một chút,thì Chi Ma Hồ nhất định sẽ rất sẵn lòng biến nụ hôn nhẹ hàng ngày trở nên sâu hơn.
Sau đó,khi mọi thứ đến một mức nhất định nào đó thì anh chỉ cần lấy dũng khí vươn tay ra là được rồi.
Nếu như Chi Ma Hồ ngay lập tức tránh đi…..thì anh sẽ lập tức hỏi cậu tại sao,thu lại xấu hổ rồi thử giả vờ thành cái dáng vẻ bám mãi không buông như thường ngày của cậu .
“Anh Diệp Hy,sao mặt của anh lại đột nhiên đỏ thế?” gương mặt lớn của Chi Ma Hồ đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt anh, “ Không phải là anh sốt rồi đấy chứ?”
Diệp Hy nhìn chằm chằm vào trang sách nửa tiếng đồng hồ cũng bị dọa sợ rồi,anh thả lỏng tay ra,quyển sách trên tay nhanh chóng rơi xuống đập thẳng vào ngón chân.
Sau khi hét lên một tiếng,anh cúi người xuống.
“Em xin lỗi,em xin lỗi,em xin lỗi,” Chi Ma Hồ nhanh chóng nhặt sách lên giúp anh,rồi đưa tay ra, “Rất đau sao? Ngón chân nào đau?”
Diệp Hy không đi tất,dép cũng là kiểu lộ đầu ngón chân. Ban nãy quyển sách rơi đúng vào giữa hai ngón chân anh,rất nhanh đã đỏ lên rồi.
Chi Ma Hồ nhẹ tay chạm vào: “Không phải là gãy xương đấy chứ?”
Làm gì mà khoa trương thế chứ.Diệp Hy lắc đầu,còn chưa nói gì,Chi Ma Hồ đã trực tiếp ngồi thẳng xuống nền đất.
Cậu đưa tay,cởi đôi dép mà Diệp Hy đang mang ra,rồi đặt chân của anh lên đùi mình,sau đó nghiêm túc xem xét,sờ sờ một chút,rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Có thể cử động một chút không?”
Diệp Hy căng thẳng,anh cong ngón chân một chút.
“Hình như không sao,” anh nói rồi định rút chân lại, “Cũng không đau lắm,cậu yên tâm đi.”
Nhưng Chi Ma Hồ lại không bỏ chân anh ra.
“Nhưng trông nó còn đỏ lắm.”
“Bởi vì là bị đập mạnh vào thôi,” Diệp Hy bất lực, “Nhưng cũng không sao đâu.”
Chi Ma Hồ mặt mày nhăn nhó gật đầu,nhưng vẫn không chịu buông tay,cậu lại nói thầm một câu: “Anh Diệp Hy,chân anh thật đẹp.”
Diệp Hy nghĩ,đây là phát ngôn biến thái .
Chi Ma Hồ ngẩng đầu,híp mắt lại,cậu cười vô cùng dịu dàng: “Mỗi một bộ phận trên người anh Diệp Hy đều rất đẹp.”
Dáng vẻ này của cậu,cùng với câu nói biến thái lúc nãy không hề ăn khớp gì với nhau.
Diệp Hy trong thoáng chốc rất muốn sờ đầu cậu.
Tay anh cũng đưa lên rồi,nhưng lại không sờ đến được. Bởi vì Chi Ma Hồ lại cúi thấp đầu xuống,còn đột nhiên cúi người xuống.
Cậu hôn lên mắt cá chân của Diệp Hy.
Diệp Hynháy mắt bất ngờ đến cứng đờ cả người lại.
Chi Ma Hồ lén lén lút lút,cậu trộm liếc anh một cái,sau đó nở một nụ cười gian xảo,khác hẳn so với lúc nãy.
Cậu lại cúi thấp đầu xuống,lần này lại âm thầm dịch lên trên một chút,hôn lên cổ chân Diệp Hy. Môi của cậu dịu dàng đặt lên da của Diệp Hy,dừng lại vài giây,rồi mới từ từ rời đi.
Sau khi hết choáng váng và đờ đẫn,anh nhẹ nhàng cúi người xuống,muốn che dấu cái bộ phận chịu kích thích mà không chịu nghe lời kia lại.
Tác giả có điều muốn nói :
Thực ra bộ truyện này tôi chỉ định viết khoảng 50 nghìn chữ mà thôi,bởi vì tình tiết truyện rất đơn giản.
Bây giờ viết hơi quá một chút,mà sau này chắc chắn cũng sẽ viết
nhiều hơn nữa.
Bởi vì trong lúc viết,hình tượng của hai người này trong mắt tôi trở nên càng phong phú,rõ ràng hơn,tôi cũng có càng nhiều ý tưởng hơn về hai người họ. Sau đó thì cái tật xấu cũ của tôi lại tái phát rồi,không nhịn được miêu tả bọn họ càng tinh tế hơn một chút,càng có sức thuyết phục hơn. Có lẽ có người cảm thấy tốn thời gian.Nhưng mà tôi muốn viết.
Dù sao thì cũng không cho vào V,tôi cũng không sợ tiếp sức cho tình yêu của họ.
Đọc đến đây có lẽ phần lớn các bạn đọc đều đã đoán được rồi,trong bộ truyện này không có bất kì một thành phần phi lí nào cả.
Nhưng mà tôi bây giờ đang viết nó như viết cổ tích vậy đó.
Anh trai nhỏ Hồ Nhất Thần trông thì có vẻ rất kì quặc. Nhưng mọi người cứ đợi tôi từ từ viết tiếp,nói cho mọi người biết rốt cuộc thì cậu ấy đang nghĩ cái gì trong đầu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.