Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Chương 37:

Đào Bạch Bách

27/05/2023

Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng ái muội.

Cảm giác này khác với lúc họ hôn nhau.Lúc đó họ hoàn toàn chìm đắm vào đối phương,có thể tự nhiên mà nhắm hai mắt lại,ý thức lúc ấy cũng tự nhiên mà trở nên mơ hồ. Cả thế giới cũng thay đổi cùng với sự trao đổi nước bọt của họ mà dần trở nên ướt át hơn,giống như chìm đắm trong những tầng mây,mọi thứ đều không rõ ràng.

Có thể che dấu sự xấu hổ,thích hợp với việc tự lừa mình dối người.

Nhưng bây giờ lại khác.

Ánh sáng mặt trời vừa đẹp,ý thức của Diệp Hy cũng vô cùng tỉnh táo,mắt của Chi Ma Hồ vừa đen vừa sáng,toàn bộ thế giới đều rõ ràng đến đáng sợ.

Cho dù chỉ là một sự thay đổi nhỏ nào đấy cũng không thể che giấu.

Vùng da trên cổ chân đáng ra không phải là một nơi mẫn cảm mới đúng,nhưng anh vẫn nhớ mãi cái cảm giác lúc tiếp xúc ngắn ngủi ấy,không thể nào quên được.

Môi của Chi Ma Hồ lưu lại ấn kí trên người anh. Kết hợp với sự nóng cháy mà chỉ mình anh biết,cùng với nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực,đã tỏa ra một mùi hương đầy cám dỗ từ tận đáy lòng.

Diệp Hy nín thở,sững sờ cúi đầu xuống.

Chi Ma Hồ nhướng mày cười với anh. Nụ cười ấy dưới ánh nắng mặt trời dường như sạch sẽ,trong suốt không nhiễm chút tạp chất nào.

Cái này khiến Diệp Hy càng bối rối hơn,anh vô cùng xấu hổ với phản ứng cơ thể không nghe theo sự kiểm soát của mình.

Anh muốn tìm cớ đứng dậy bỏ chạy ngay lập tức,nhưng lại sợ bị phát hiện, thì sẽ càng xấu hổ hơn. Kế hoạch đã lên trước ở trong đầu anh, giờ cũng sụp đổ luôn rồi.

Này cũng quá khó rồi,anh không làm được. Có lẽ cũng chỉ có con mèo kiêu ngạo tự phụ,mới có thể bày tỏ khát vọng của mình một cách thẳng thắn như vậy,cũng có thể chuẩn bị tốt tâm lí để tiếp nhận chuyện này một cách tự nhiên.

Lúc này,con mèo nhỏ của anh cũng như vậy.

Chi Ma Hồ cười híp mắt dịch về phía trước,cậu rất tự nhiên ngồi trên nền đất và gối đầu lên đùi anh.

Không chỉ có đầu,cậu còn làm như không có gì đặt tay lên luôn.

Ngón tay cậu để sát vào mặt bên trong (#.#) đùi Diệp Hy,cách một lớp quần mỏng,ấn ấn vào phần thịt đàn hồi trên đùi anh như đang chơi Piano vậy.

“Không đau thì tốt,”cậu cười nói, “Anh Diệp Hy đừng đọc sách nữa có được không,anh nói chuyện với em một chút đi.”

Diệp Hy cứng nhắc giữ chặt tay cậu: “Nói cái gì?”

Chi Ma Hồ cũng không giãy ra,cậu rất tự nhiên mà cầm ngược lại tay anh,lắc qua lắc lại. Diệp Hy lại không thể không đưa cánh tay còn lại ra,giữ chặt cánh tay không an phận đang lắc qua lắc lại của cậu.

Chi Ma Hồ hình như cảm thấy trò này rất vui,cậu bật cười.

Rất nhanh,cậu hối hận rồi.

Chi Ma Hồ cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện,nhưng cái cậu nói lại khiến anh không biết phải làm sao.

“Anh Diệp Hy,bây giờ ngoài ngón chân anh đau ra,có phải anh còn chỗ khác không thấy thoải mái lắm đúng không?”



“Không,không có đâu.”Diệp Hy lắc đầu.

Chi Ma Hồ vẫn gối đầu lên đùi anh,cậu cố ý nâng mắt lên,nhìn thẳng vào mắt anh: “Có đó.”

Cậu ở trước mặt anh,từ từ hạ tầm mắt xuống,dịch xuống từ từ từng chút một,cuối cùng dựng lại ở bộ vị mà Diệp Hy đang muốn giấu đi kia.

Không khí đông cứng nửa giây.

Diệp Hy nóng cả đầu,anh vô thức muốn che nó lại,nhưng Chi Ma Hồ còn phản ứng nhanh hơn anh,cậu nhanh chóng túm lấy đôi tay vốn dĩ đang giữ tay cậu.

Sau khi giãy giụa vài cái không được,Diệp Hy đang định mở miệng bảo cậu đừng nghịch,Chi Ma Hồ lại cướp lời phàn nàn anh.

“Đừng nhúc nhích,”Cậu không thả lỏng tay dù chỉ một chút, “như thế em gối đầu không thoải mái.”

Diệp Hy mở miệng.

Chi Ma Hồ ngồi thẳng người một chút,thở dài: “Không cho em dựa thì thôi,đồ nhỏ mọn.”

“Cậu bỏ tay ra đi.”Diệp Hy nói nhỏ.

“Được thôi,bỏ ra thì bỏ ra,”tầm mắt Chi Ma Hồ lại rơi vào cái vị trí kia, “Thế đổi lại,thì anh cho em xem đi.”

Diệp Hy ngẩn ra.

Chi Ma Hồ ra vẻ đứng đắn nói: “Em muốn xem,cho em xem đi.”

“Đừng nghịch nữa,”Diệp Hy dùng lực một chút,cuối cùng cũng rút được tay ra, “Không có gì đẹp mà xem cả.”

Vào những lúc như thế này,anh cũng không dám che lại nữa,anh chỉ muốn nhanh chóng đứng dậy chạy trốn khỏi đây mà thôi.

Chi Ma Hồ đương nhiên là không đồng ý. Cậu bắt đầu lộn xộn,tay cũng không ngoan ngoãn,vừa nói tay cậu vừa sờ vào chỗ đó của anh cách lớp quần mỏng.

“Em phải xem rồi thì mới biết có đẹp hay không chứ,” trong lúc Diệp Hy đang lóng ngóng tránh đi,cậu lại lãm nhảm, “Cho em xem đi.”

Diệp Hy nghĩ trong lòng,nếu như da mặt anh dày như da mặt Chi Ma Hồ,thì vấn đề mà anh vẫn luôn muốn chứng minh bao lâu nay đã được giải quyết từ sớm rồi.

Trong lúc giằng co,Chi Ma Hồ lại bật cười.

Đối mặt với ánh mặt hoang mang nghi hoặc của Diệp Hy,cậu nói: “Anh Diệp Hy,anh bây giờ có dễ chịu hơn chút nào không?”

Trong lúc nói chuyện,anh dịch ra một chút,cái thứ bị cậu nắm lấy qua lớp quần rộng rãi kia lại chống lại mong muốn của Diệp Hy,hình dáng thay đổi càng rõ ràng.

“….Thế em nhường anh một bước,”Chi Ma Hồ nói, “Em không nhìn,em chỉ sờ thôi.”

Biểu tình,ngữ khí như cậu đã nhường anh lắm rồi,Diệp Hy nên cảm ơn cậu mới đúng.

Diệp Hy cũng không dám cử động linh tinh gì nữa.

Anh đỏ tía tai nghĩ,nếu đã như vậy rồi,anh có phải cũng nên nói ra một chút điều kiện trao đổi không đây? Cậu cứ sờ đi,sờ xong rồi phải cho anh kiểm tra cơ thể cậu.



Lời đã đến miệng,nhưng anh lại không thể nào nói ra được.

Anh đột nhiên vô cùng ngưỡng mộ Chi Ma Hồ,cậu có thể không kiêng nể gì mà nói ra những lời nhảm nhí,cũng không có chút gánh nặng tâm lí nào.

Bây giờ anh cũng không còn lý do để đè nén cảm xúc của mình nữa.

Chi Ma Hồ nói đúng,thật sự rất thoải mái.Anh càng trì hoãn,thì lại càng không cự tuyệt được cậu.

Con mèo này gạt người.

Cậu nói, chỉ sờ một chút thôi, nhưng vẫn xoa xoa nắn nắn. Khi Diệp Hy đã hoàn toàn không thể kháng cự lại cậu, cậu lại ngang ngược vô lý, cố ý chỉ nhìn như vậy.

Không chỉ nhìn.

Cậu còn làm trò trước mặt Diệp Hy, hé miệng, ngậm nó vào trong miệng.

Đầu của Diệp Hy rung lên ong ong.

Anh híp mắt, miệng nhỏ thở dốc dồn dập, vô thức đưa tay đỡ gáy Chi Ma Hồ. Ngón tay anh luồn vào tóc cậu, lại theo động tác phun ra nuốt vào của cậu mà đung đưa.

Chi Ma Hồ thỉnh thoảng sẽ nhìn anh.

Cậu dùng đầu lưỡi liếm đỉnh căn, từ dưới liếm lên trên đối diện với Diệp Hy, lại cố tình dùng môi hôn, tạo ra tiếng vang không cần thiết, sau đó khẽ nheo mắt lại.

Bộ dáng kia, đúng là chẳng khác gì một con mèo vừa trộm được cá.

Chuyện này đối với một cậu trai trẻ chưa từng trải qua quan hệ thân mật mà nói, là quá mức kích thích.

Cuối cùng, Diệp Hy có hơi sững sờ muốn đẩy cậu ra, lại làm bẩn mặt của cậu.

Chất lỏng sền sệt màu trắng ngà dính ở khóe môi, gò má và cằm của cậu, lại bị cậu dùng ngón tay cái lau đi.

Động tác của Chi Ma Hồ rất chậm, khóe môi của cậu hơi hơi cong, từ đầu đến cuối tầm mắt vẫn dừng lại trên gương mặt kinh ngạc thở hổn hển của Diệp Hy.

Diệp Hy có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm trên gò má mình.

Anh cảm thấy mình nên nói gì đó hoặc làm gì đó, nhưng đầu óc trống rỗng, chỉ có thể cảm thấy không khí bốc lên có phần vi diệu.

Khi Chi Ma Hồ cười đưa tay tới, anh cũng không định tránh né.

Vì thế, những thứ đó vốn là dịch của anh, lại bị Chi Ma Hồ cố tình bổi lên gò mà của anh.

Động tác của Chi Ma Hồ là nhẹ nhàng vuốt ve má người yêu, lưu lại trên má của Diệp Hy, lại ngập tràn ý xấu.

______

Đoạn cuối edit từ ảnh nên nhiều chỗ khó hiểu, mọi người thông cảm (( Rất cảm ơn Du thân ái đã giúp tui hoàn thành chương truyện này!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook