Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
Chương 42:
Đào Bạch Bách
27/05/2023
Diệp Hy mở to hai mắt,anh há miệng.
Chùm chìa khóa vốn đang được anh cầm trong tay cũng leng keng rơi xuống đất,phát ra âm thanh giòn giã.
Anh cúi xuống,nhặt chìa khóa lên,sau khi đứng dậy anh vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm Hồ Nhất Thần.
Hồ Nhất Thần cũng bị dọa cho hết hồn.
Nhịp tim trong lồng ngực cậu đập điên cuồng,nhưng trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh,gần như là không có biểu tình gì.
Sau khi nhìn nhau vài giây,cậu khẽ cau mày, im lặng quay đầu, bước ra khỏi nhà như không có chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó,cậu cười thầm trong lòng.
Vì để không lộ ra cái gì,cậu không đi giày.
Dép lê của cậu ở ban công của nhà Diệp Hy,để cạnh cửa sổ. Thoạt nhìn thì nó trông giống như dấu vết để lại sau khi nhảy lầu.
Chuyện đã đến bước này,đã không còn đường lui nữa rồi.
Hồ Nhất Thần mặt không cảm xúc,cậu đi chân trần,vô cùng bình tĩnh đi qua hành lang đến trước cửa thang máy,rồi bấm nút mở thang máy.
Diệp Hy vừa mới trở về,thang máy vẫn đang ở tầng mười sáu,cửa thang máy nhanh chóng mở ra.
Trước khi bước vào trong thang máy,Hồ Nhất Thần vờ như vô tình quay đầu lại nhìn một cái.
Từ thang máy đến cửa nhà Diệp Hy có một chỗ ngoặt,cho nên đương nhiên là hai người không nhìn thấy nhau.
Nhưng mà Hồ Nhất Thần vậy mà lại chạm mắt với Diệp Hy.
Diệp Hy đi ra ngoài hai bước,anh nghiêng người,vươn cổ ra nhìn về hướng cậu đi.
Hồ Nhất Thần không động đậy,cậu âm thầm dời tầm mắt ra chỗ khác,sau đó đi vào thang máy.
Chỉ đến khi cửa thang máy dần dần khép lại,trên đầu cậu phát ra âm thanh nhắc nhở.
Cậu mới ôm đầu ngồi xuống.
Xong rồi,bây giờ cậu phải làm sao đây. Diệp Hy cho dù dễ lừa,dễ tin người thế nào,khi mở cửa ra không thấy cậu đâu,đương nhiên anh sẽ cảm thấy không đúng.
Cậu phát hiện bộ quần áo mà cậu đang mặc trên người,là lần trước Diệp Hy mua cho cậu. Tuy rằng nó chỉ là một cái áo phông cộc tay không có họa tiết gì đặc biệt,nhưng chỉ cần mở tủ ra kiểm tra một cái thì chắc chắn sẽ thấy là thiếu một chiếc cùng áo cùng màu đó.
Thần tiên cũng không giúp được gì nữa rồi?
Không, cũng chưa đến lúc tuyệt vọng như thế.
Bây giờ cậu trở về,dũng cảm ấn chuông cửa,cũng có thể vẫn còn cơ hội lừa gạt cho qua.
Cậu cứ nói,vừa nãy cậu ra ngoài nhưng không có chìa khóa,nên không vào nhà được.
Còn về việc tại sao lại không đi giày, thì là vì cậu là một con mèo,không có cái thói quen này,nên nhất thời quên mất không đi giày.
Cái gì,anh lại nhìn thấy Hồ Nhất Thần nhà bên à? Tuy là vẻ ngoài của em giống cậu ta,nhưng mà anh Diệp Hy cũng không được nhìn chằm chằm người ta đâu đấy,em sẽ ghen đó.
Hả? Cậu ta cũng không đi giày?…. Anh Diệp Hy có phải là nhìn người ta kĩ quá rồi không,hay là anh có ý gì với cậu ta? Nhưng mà con người mà không đi giày thì cũng kì lạ quá rồi đó,chúng ta đừng để ý đến cậu ta nữa đi.
Quá vô lí rồi,người bình thường không ai tin cả.
Nhưng Diệp Hy không phải là người bình thường.
Hồ Nhất Thần hít thở sâu,vừa định đứng dậy,trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng “đinh đông”. Sau đó cửa thang máy dần dần mở ra.
Diệp Hy đang đứng ở ngay bên ngoài thang máy.
Ngu ngốc,lúc cậu vào thang máy không bấm tầng,nên thang máy không di chuyển,vẫn đứng im ở tầng 16.
Hai người một ngồi xổm,một đứng,nhìn nhau,không ai nói gì.
Mười mấy giây sau,cửa thang máy lại tự động đóng lại.
Hồ Nhất Thần bật dậy,cậu giữ chặt nút đóng cửa rồi ấn hết một loạt các nút bấm từ tầng 1 đến tầng 15.
Thang máy đến tầng 15 cậu xông thẳng ra ngoài,chạy đến chỗ cầu thang bộ rồi chạy quay lại tầng 16.
Cậu cẩn thận mở cửa lối thoát hiểm ở cầu thang ra,lặng lẽ đi đến góc tường,ngó đầu ra nhìn. Chỉ thấy Diệp Hy vẫn đang đứng ở trước cửa thang máy,hai tay khoanh trước ngực,nhìn chằm chằm vào số tầng hiển thị trên thang máy,vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc.
Hồ Nhất Thần vội vàng lùi về sau một bước,cậu run rẩy lấy chìa khóa ra,nín thở mở cửa nhà Diệp Hy,sau đó nhẹ tay nhẹ chân đi vào trong nhà.
Sau khi đóng cửa lại,cậu lập tức phi thẳng vào phòng,tức tốc thay bộ quần áo trên người ra,lau sạch chân mình,chạy ra ban công lấy dép vào,còn dấu chìa khóa xuống dưới đệm của ghế sô pha.
Cuối cuối cùng cũng nghe tiếng tra chìa khóa vào ổ của Diệp Hy,Hồ Nhất Thần hít một hơi thật sâu,nở một nụ cười dịu dàng,nói lớn: “Anh Diệp Hy,anh về rồi à?”
Diệp Hy đi vào nhà,nhìn thấy cậu,anh rõ ràng rất bất ngờ.
“Làm sao vậy?”Hồ Nhất Thần nghiêng đầu,làm ra vẻ rất tò mò, “Xảy ra chuyện gì rồi à?”
Tim cậu đập vô cùng nhanh.
Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Diệp Hy đang dần dần đến gần, trong vô thức hô hấp của cậu chậm lại rất nhiều.
Khi Diệp Hy đến gần chỗ cậu,anh cũng trên dưới đánh giá cậu vài lần,cuối cùng,anh đứng lại cách chỗ cậu không đến hai bước chân.
Hồ Nhất Thần không chút do dự bước về phía trước một bước lớn,cậu túm lấy tay của Diệp Hy,sau đó nhướn người lên hôn lên má anh một cái.
“Mừng anh về nhà!”Cậu nói lớn.
Diệp Hy vẫn không nói gì.
“….Anh Diệp Hy?”Hồ Nhất Thần nhỏ giọng hỏi anh: “Sao lại không để ý đến em?”
Từ lúc nãy khi gặp ở bên ngoài đến giờ,Diệp Hy cũng chỉ mở miệng nhưng không nói câu gì.
Anh lúc nào cũng vậy,khi trong lòng có tâm sự gì cũng không nói ra,tự mình tiêu hóa,không thích biểu đạt ra ngoài.
Rất khó hòa hợp với mọi người.
Hồ Nhất Thần ngày thường cái gì cũng không sợ,bây giờ cậu lại không tránh khỏi lo lắng.
Tốt nhất là Diệp Hy nhanh chóng hỏi cậu,thế thì cậu mới có thể thuận thế lừa gạt cho qua chứ.
Nhưng Diệp Hy từ đầu đến cuối cũng không nói gì.
Anh nhìn về hướng khác,không nhìn Hồ Nhất Thần,nhẹ nhàng thở ra một hơi,lắc đầu: “Không có gì.”
“Anh lừa em,”Hồ Nhất Thần cố ý cau mày lại: “Anh có chuyện giấu em!”
Diệp Hy rút tay mình về,anh quay người đi vào nhà tắm: “Nói ra cũng không có tác dụng gì.”
Hồ Nhất Thần căng thẳng.
Câu nói này có hai cách giải thích.
Cái tên Hồ Nhất Thần kia vô cùng kì lạ,nhưng cậu lại không quen biết cậu ta,nói với cậu rồi cậu cũng không giải thích được,cho nên nói ra rồi thì cũng vô dụng.
Cái tên nhóc nhà cậu,muốn lừa tôi,cho dù tôi có hỏi nhiều hơn nữa thì cậu vẫn tìm ra được cớ để biện minh,cho nên tôi có nói ra cũng không có tác dụng gì.
Hồ Nhất Thần xét về mặt tình cảm thì cậu hi vọng là cái thứ nhất,nhưng xét về mặt lí trí thì cũng có khả năng là cái sau.
Trong lúc Diệp Hy tắm thì cậu ngồi khoanh chân trầm tư trên ghế sô pha,nếu như thật sự là cái sau,có khi nào nó ngược lại là một chuyện tốt không.
Điều đó có nghĩa là mức độ chấp nhận của Diệp Hy so với tưởng tượng của cậu còn lớn hơn.
Cậu còn chưa nghĩ xong thì Diệp Hy đã đi ra từ nhà tắm rồi.
Tóc anh vẫn còn hơi ướt,cả người tản mát ra hơi nước và mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm.
Rất mê người.
Hồ Nhất Thần ngửa đầu cười với anh,cậu vươn hai tay ra về phía anh.
Diệp Hy cúi đầu,im lặng đi đến trước mặt cậu,bị cậu kéo,anh ngoan ngoãn ngồi trong lòng cậu.
Hồ Nhất Thần hôn anh,anh liền nhắm mắt lại.
Dường như những sự ngượng ngùng không lâu trước đó chưa từng tồn tại.
Chỉ đến khi Diệp Hy mở mắt ra lần nữa,sau đó anh khẽ nhíu mày.
Anh nhìn một bên tai của Hồ Nhất Thần,sau đó lộ ra biểu tình kì quái.
“….làm sao vậy?”Hồ Nhất Thần lại căng thẳng.
Diệp Hy đưa tay ra,anh chạm vào vành tai của cậu,rồi rất nhanh thu tay lại. Tiếp đó,anh kẹp đầu ngón trỏ và ngón cái lại rồi đưa ra trước mặt hai người.
Một nhúm lông mèo trắng đen lẫn lộn.
Chùm chìa khóa vốn đang được anh cầm trong tay cũng leng keng rơi xuống đất,phát ra âm thanh giòn giã.
Anh cúi xuống,nhặt chìa khóa lên,sau khi đứng dậy anh vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm Hồ Nhất Thần.
Hồ Nhất Thần cũng bị dọa cho hết hồn.
Nhịp tim trong lồng ngực cậu đập điên cuồng,nhưng trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh,gần như là không có biểu tình gì.
Sau khi nhìn nhau vài giây,cậu khẽ cau mày, im lặng quay đầu, bước ra khỏi nhà như không có chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó,cậu cười thầm trong lòng.
Vì để không lộ ra cái gì,cậu không đi giày.
Dép lê của cậu ở ban công của nhà Diệp Hy,để cạnh cửa sổ. Thoạt nhìn thì nó trông giống như dấu vết để lại sau khi nhảy lầu.
Chuyện đã đến bước này,đã không còn đường lui nữa rồi.
Hồ Nhất Thần mặt không cảm xúc,cậu đi chân trần,vô cùng bình tĩnh đi qua hành lang đến trước cửa thang máy,rồi bấm nút mở thang máy.
Diệp Hy vừa mới trở về,thang máy vẫn đang ở tầng mười sáu,cửa thang máy nhanh chóng mở ra.
Trước khi bước vào trong thang máy,Hồ Nhất Thần vờ như vô tình quay đầu lại nhìn một cái.
Từ thang máy đến cửa nhà Diệp Hy có một chỗ ngoặt,cho nên đương nhiên là hai người không nhìn thấy nhau.
Nhưng mà Hồ Nhất Thần vậy mà lại chạm mắt với Diệp Hy.
Diệp Hy đi ra ngoài hai bước,anh nghiêng người,vươn cổ ra nhìn về hướng cậu đi.
Hồ Nhất Thần không động đậy,cậu âm thầm dời tầm mắt ra chỗ khác,sau đó đi vào thang máy.
Chỉ đến khi cửa thang máy dần dần khép lại,trên đầu cậu phát ra âm thanh nhắc nhở.
Cậu mới ôm đầu ngồi xuống.
Xong rồi,bây giờ cậu phải làm sao đây. Diệp Hy cho dù dễ lừa,dễ tin người thế nào,khi mở cửa ra không thấy cậu đâu,đương nhiên anh sẽ cảm thấy không đúng.
Cậu phát hiện bộ quần áo mà cậu đang mặc trên người,là lần trước Diệp Hy mua cho cậu. Tuy rằng nó chỉ là một cái áo phông cộc tay không có họa tiết gì đặc biệt,nhưng chỉ cần mở tủ ra kiểm tra một cái thì chắc chắn sẽ thấy là thiếu một chiếc cùng áo cùng màu đó.
Thần tiên cũng không giúp được gì nữa rồi?
Không, cũng chưa đến lúc tuyệt vọng như thế.
Bây giờ cậu trở về,dũng cảm ấn chuông cửa,cũng có thể vẫn còn cơ hội lừa gạt cho qua.
Cậu cứ nói,vừa nãy cậu ra ngoài nhưng không có chìa khóa,nên không vào nhà được.
Còn về việc tại sao lại không đi giày, thì là vì cậu là một con mèo,không có cái thói quen này,nên nhất thời quên mất không đi giày.
Cái gì,anh lại nhìn thấy Hồ Nhất Thần nhà bên à? Tuy là vẻ ngoài của em giống cậu ta,nhưng mà anh Diệp Hy cũng không được nhìn chằm chằm người ta đâu đấy,em sẽ ghen đó.
Hả? Cậu ta cũng không đi giày?…. Anh Diệp Hy có phải là nhìn người ta kĩ quá rồi không,hay là anh có ý gì với cậu ta? Nhưng mà con người mà không đi giày thì cũng kì lạ quá rồi đó,chúng ta đừng để ý đến cậu ta nữa đi.
Quá vô lí rồi,người bình thường không ai tin cả.
Nhưng Diệp Hy không phải là người bình thường.
Hồ Nhất Thần hít thở sâu,vừa định đứng dậy,trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng “đinh đông”. Sau đó cửa thang máy dần dần mở ra.
Diệp Hy đang đứng ở ngay bên ngoài thang máy.
Ngu ngốc,lúc cậu vào thang máy không bấm tầng,nên thang máy không di chuyển,vẫn đứng im ở tầng 16.
Hai người một ngồi xổm,một đứng,nhìn nhau,không ai nói gì.
Mười mấy giây sau,cửa thang máy lại tự động đóng lại.
Hồ Nhất Thần bật dậy,cậu giữ chặt nút đóng cửa rồi ấn hết một loạt các nút bấm từ tầng 1 đến tầng 15.
Thang máy đến tầng 15 cậu xông thẳng ra ngoài,chạy đến chỗ cầu thang bộ rồi chạy quay lại tầng 16.
Cậu cẩn thận mở cửa lối thoát hiểm ở cầu thang ra,lặng lẽ đi đến góc tường,ngó đầu ra nhìn. Chỉ thấy Diệp Hy vẫn đang đứng ở trước cửa thang máy,hai tay khoanh trước ngực,nhìn chằm chằm vào số tầng hiển thị trên thang máy,vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc.
Hồ Nhất Thần vội vàng lùi về sau một bước,cậu run rẩy lấy chìa khóa ra,nín thở mở cửa nhà Diệp Hy,sau đó nhẹ tay nhẹ chân đi vào trong nhà.
Sau khi đóng cửa lại,cậu lập tức phi thẳng vào phòng,tức tốc thay bộ quần áo trên người ra,lau sạch chân mình,chạy ra ban công lấy dép vào,còn dấu chìa khóa xuống dưới đệm của ghế sô pha.
Cuối cuối cùng cũng nghe tiếng tra chìa khóa vào ổ của Diệp Hy,Hồ Nhất Thần hít một hơi thật sâu,nở một nụ cười dịu dàng,nói lớn: “Anh Diệp Hy,anh về rồi à?”
Diệp Hy đi vào nhà,nhìn thấy cậu,anh rõ ràng rất bất ngờ.
“Làm sao vậy?”Hồ Nhất Thần nghiêng đầu,làm ra vẻ rất tò mò, “Xảy ra chuyện gì rồi à?”
Tim cậu đập vô cùng nhanh.
Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Diệp Hy đang dần dần đến gần, trong vô thức hô hấp của cậu chậm lại rất nhiều.
Khi Diệp Hy đến gần chỗ cậu,anh cũng trên dưới đánh giá cậu vài lần,cuối cùng,anh đứng lại cách chỗ cậu không đến hai bước chân.
Hồ Nhất Thần không chút do dự bước về phía trước một bước lớn,cậu túm lấy tay của Diệp Hy,sau đó nhướn người lên hôn lên má anh một cái.
“Mừng anh về nhà!”Cậu nói lớn.
Diệp Hy vẫn không nói gì.
“….Anh Diệp Hy?”Hồ Nhất Thần nhỏ giọng hỏi anh: “Sao lại không để ý đến em?”
Từ lúc nãy khi gặp ở bên ngoài đến giờ,Diệp Hy cũng chỉ mở miệng nhưng không nói câu gì.
Anh lúc nào cũng vậy,khi trong lòng có tâm sự gì cũng không nói ra,tự mình tiêu hóa,không thích biểu đạt ra ngoài.
Rất khó hòa hợp với mọi người.
Hồ Nhất Thần ngày thường cái gì cũng không sợ,bây giờ cậu lại không tránh khỏi lo lắng.
Tốt nhất là Diệp Hy nhanh chóng hỏi cậu,thế thì cậu mới có thể thuận thế lừa gạt cho qua chứ.
Nhưng Diệp Hy từ đầu đến cuối cũng không nói gì.
Anh nhìn về hướng khác,không nhìn Hồ Nhất Thần,nhẹ nhàng thở ra một hơi,lắc đầu: “Không có gì.”
“Anh lừa em,”Hồ Nhất Thần cố ý cau mày lại: “Anh có chuyện giấu em!”
Diệp Hy rút tay mình về,anh quay người đi vào nhà tắm: “Nói ra cũng không có tác dụng gì.”
Hồ Nhất Thần căng thẳng.
Câu nói này có hai cách giải thích.
Cái tên Hồ Nhất Thần kia vô cùng kì lạ,nhưng cậu lại không quen biết cậu ta,nói với cậu rồi cậu cũng không giải thích được,cho nên nói ra rồi thì cũng vô dụng.
Cái tên nhóc nhà cậu,muốn lừa tôi,cho dù tôi có hỏi nhiều hơn nữa thì cậu vẫn tìm ra được cớ để biện minh,cho nên tôi có nói ra cũng không có tác dụng gì.
Hồ Nhất Thần xét về mặt tình cảm thì cậu hi vọng là cái thứ nhất,nhưng xét về mặt lí trí thì cũng có khả năng là cái sau.
Trong lúc Diệp Hy tắm thì cậu ngồi khoanh chân trầm tư trên ghế sô pha,nếu như thật sự là cái sau,có khi nào nó ngược lại là một chuyện tốt không.
Điều đó có nghĩa là mức độ chấp nhận của Diệp Hy so với tưởng tượng của cậu còn lớn hơn.
Cậu còn chưa nghĩ xong thì Diệp Hy đã đi ra từ nhà tắm rồi.
Tóc anh vẫn còn hơi ướt,cả người tản mát ra hơi nước và mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm.
Rất mê người.
Hồ Nhất Thần ngửa đầu cười với anh,cậu vươn hai tay ra về phía anh.
Diệp Hy cúi đầu,im lặng đi đến trước mặt cậu,bị cậu kéo,anh ngoan ngoãn ngồi trong lòng cậu.
Hồ Nhất Thần hôn anh,anh liền nhắm mắt lại.
Dường như những sự ngượng ngùng không lâu trước đó chưa từng tồn tại.
Chỉ đến khi Diệp Hy mở mắt ra lần nữa,sau đó anh khẽ nhíu mày.
Anh nhìn một bên tai của Hồ Nhất Thần,sau đó lộ ra biểu tình kì quái.
“….làm sao vậy?”Hồ Nhất Thần lại căng thẳng.
Diệp Hy đưa tay ra,anh chạm vào vành tai của cậu,rồi rất nhanh thu tay lại. Tiếp đó,anh kẹp đầu ngón trỏ và ngón cái lại rồi đưa ra trước mặt hai người.
Một nhúm lông mèo trắng đen lẫn lộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.