Chương 7
Tiểu Tô (sakura)
24/11/2022
Mặc Thần đương nhiên hiểu ý của cô gái nhỏ này nhưng đường đường là chủ tịch của một tập đoàn, anh lại chưa bao giờ đưa áo của mình cho ai nên cũng không biết mở lời như thế nào nên đành ném cho cô cái áo khoác của mình tặng kèm một câu" Cầm giùm tôi" Rồi bỏ đi lấy xe. Còn Lệ Thương cô cũng chỉ biết tròn mắt nhìn theo vị chủ tịch cao ngạo kia. Cô vội khoác áo của anh vì quá lạnh, nếu không bảo vệ thân thể cho tốt thì sẽ không trở thành nhân viên chăm chỉ nhất tập đoàn được" Ôi túi tiền của tôi" Cô than thầm
Mặc Thần lái xe đến, liếc thấy cô gái nhỏ đang khoác chiếc áo của mình khuôn mặt tuấn mĩ thoáng ý cười. Cô thấy vị tổng tài kia không nói sợ anh giận cô vội thanh minh "thời tiết có hơi lạnh tôi không muốn bị ốm nên mới lấy áo khoác của anh mặc, không có ý gì "
Anh vẫn trầm mặc không nói nhưng khoảng 10p sau cô lại nghe thấy chất giọng trầm trầm phát ra" Nếu là áo của người khác cô cũng sẽ mặc, có phải không? "
"Ừm, ừm, đương nhiên là không.. " Lệ Thương nhìn khuôn mặt hoàn mĩ ấy chỉ sợ mình làm gì đắc tội. Anh nghe câu trả lời của cô có chút vui mừng nhưng nghe câu tiếp theo mặt anh lại đen lại, cau có đến sợ người
"..Vì người đàn ông nào thấy tôi lạnh cũng đều nhường áo cho tôi, chẳng hạn như Dật Trung, vừa soái ca lại hiền lành tốt bụng, rất hiểu ý của tôi, đưa tôi đi ăn đồ ngon, không để một ai có thể bắt nạt được tôi... " Cô ngồi thao thảo bất tuyệt muốn nhanh chóng chuyển chủ đề nên chẳng thèm để ý sắc mặt người nghe, Mặc Thần quát "địa chỉ" Làm cô giật mình, mình có nói gì làm anh ta giật mình sao?. Mặc Thần thấy cô ngẩn ngơ thì càng tức giận, ở bên anh mà cô còn nhắc đến người đàn ông khác"xuống xe".
Lệ Thương sợ sệt mau chóng xuống xe, còn chiếc xe kia đã phóng vụt đi từ đời nào. Cô vẫn còn ngơ ngác không hiểu vừa rồi anh ta tức cái gì thì giật mình, giờ đã khuya anh ta bỏ cô, anh ta thật sự bỏ cô lại đây, cô nhìn xung quanh không một bóng người thì có hơi sợ thầm rủa cả tám đời nhà họ Triệu. Chỗ này cách nhà cô khá xa mà tối muộn nên rất khó bắt xe, đi bộ là cách tốt nhất để về nhà rồi, gặt phải anh ta đúng là xui xẻo. Cô vừa đi vừa đếm bước chân nên cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên
*bộp" Cô đập trúng một bộ ngực rắn rỏi nhưng không kém phần ấm áp." Xin.. Ơ sao lại là anh? Anh chưa về sao" Cô vừa nói vừa xoa xoa trán
"Anh đi mua chút đồ, giờ này em mới về sao, để anh đưa về " Linh Trương quan tâm
"Được ạ, cảm ơn anh " Cô cười hihi nhìn khá đáng yêu
"Để anh xem" Linh Trương thấy cô còn xoa trán thì tự trách bản thân làm cô bị thương, anh nhẹ nhàng lấy tay xoa xoa trán cho cô vội hỏi "đau lắm hả? "
"À không.. Không sao" Cô thấy khuôn mặt đẹp trai của Linh Trương sát gần mình, anh thổi cho cô sao? Cô đỏ mặt ngượng ngùng
Hai người bên kia đường đang ân ân ái ái, người con trai hôn lên trán người con gái, đây chính là thứ thu vào trong tầm mắt của Mặc Thần. Anh là nghĩ cho cô trời khuya không an toàn nên mới quay lại, thật ra thì cô không cần anh. Mặc Thần buồn bực nhấn ga rời đi
______tại quán bar Night
Đây là nơi dành cho giới thượng lưu ăn chơi trác táng, người phục vụ ra sức lấy lòng, tăng hốc vị khách của mình mới dễ sống. Tại đây một thân ảnh mới vào đã thứ hút không ít ánh nhìn thèm thuồng của phụ nữ và thâm hiểm của đàn ông. Ai chả biết tiếng tăm của anh, người thì mong trèo cao, người thì mong lợi dụng mối quan hệ đưa công ty làm ăn tốt. Mỗi người một ý nghĩ mà tất cả đều đang hướng về phía Mặc Thần, anh mặc kệ, tâm trạng vốn dĩ không tốt nên không muốn ai quấy rầy. Mọi người cũng chẳng dại gì mà làm phiền anh khi khuôn mặt cương nghị xám xịt nổi gân xanh trông rất đáng sợ, mỗi lần Mặc Thần đến đây đều là tâm trạng không vui nên chẳng ai có thể lợi dụng được anh.
Mục Trần - anh bạn được Mặc Thần tin tưởng, mỗi khi có chuyện không vui Mặc Thần lại tới quán bar của anh uống thật say mà không sợ bị làm phiền hoặc dính phải những chuyện ngoài ý muốn. Còn hôm nay anh khá tò mò không biết điều gì khiến một người băng lãnh như Mặc Thần thực sự tức giận đến thế "điều gì khiến một người như cậu tức giận hay buồn phiền mà tới đây thế? "
Mặc Thần anh cũng muốn trút bỏ bực tức mà ngọn lửa kia mang đến "tôi không hiểu, tôi không kiềm chế nổi cảm xúc của mình"
Mục Trần khẽ nhíu mày, cười trộm không nhẽ thật sự có người trị được tên tiểu tử này rồi sao?, anh khẽ hắng giọng "ư hừm cụ thể? "
"Khi ở bên cô ta tôi không thể kiềm chế cảm xúc hạnh phúc, ghen tị, ừm có chút ấm áp và đặc biệt là rất hay tức giận với những việc mà tôi cũng không thể hiểu được mình tức giận cái gì, khi ở bên cô ta tôi phá vỡ hết các quy tắc của bản thân, mà cũng không thể hạn chế được nhịp đập của tim, cậu nói tôi nên làm thế nào? " Anh xả một tràng dài mà vẫn cảm thấy khó chịu, chẳng lẽ anh có bệnh sao? "
Mặc Thần lái xe đến, liếc thấy cô gái nhỏ đang khoác chiếc áo của mình khuôn mặt tuấn mĩ thoáng ý cười. Cô thấy vị tổng tài kia không nói sợ anh giận cô vội thanh minh "thời tiết có hơi lạnh tôi không muốn bị ốm nên mới lấy áo khoác của anh mặc, không có ý gì "
Anh vẫn trầm mặc không nói nhưng khoảng 10p sau cô lại nghe thấy chất giọng trầm trầm phát ra" Nếu là áo của người khác cô cũng sẽ mặc, có phải không? "
"Ừm, ừm, đương nhiên là không.. " Lệ Thương nhìn khuôn mặt hoàn mĩ ấy chỉ sợ mình làm gì đắc tội. Anh nghe câu trả lời của cô có chút vui mừng nhưng nghe câu tiếp theo mặt anh lại đen lại, cau có đến sợ người
"..Vì người đàn ông nào thấy tôi lạnh cũng đều nhường áo cho tôi, chẳng hạn như Dật Trung, vừa soái ca lại hiền lành tốt bụng, rất hiểu ý của tôi, đưa tôi đi ăn đồ ngon, không để một ai có thể bắt nạt được tôi... " Cô ngồi thao thảo bất tuyệt muốn nhanh chóng chuyển chủ đề nên chẳng thèm để ý sắc mặt người nghe, Mặc Thần quát "địa chỉ" Làm cô giật mình, mình có nói gì làm anh ta giật mình sao?. Mặc Thần thấy cô ngẩn ngơ thì càng tức giận, ở bên anh mà cô còn nhắc đến người đàn ông khác"xuống xe".
Lệ Thương sợ sệt mau chóng xuống xe, còn chiếc xe kia đã phóng vụt đi từ đời nào. Cô vẫn còn ngơ ngác không hiểu vừa rồi anh ta tức cái gì thì giật mình, giờ đã khuya anh ta bỏ cô, anh ta thật sự bỏ cô lại đây, cô nhìn xung quanh không một bóng người thì có hơi sợ thầm rủa cả tám đời nhà họ Triệu. Chỗ này cách nhà cô khá xa mà tối muộn nên rất khó bắt xe, đi bộ là cách tốt nhất để về nhà rồi, gặt phải anh ta đúng là xui xẻo. Cô vừa đi vừa đếm bước chân nên cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên
*bộp" Cô đập trúng một bộ ngực rắn rỏi nhưng không kém phần ấm áp." Xin.. Ơ sao lại là anh? Anh chưa về sao" Cô vừa nói vừa xoa xoa trán
"Anh đi mua chút đồ, giờ này em mới về sao, để anh đưa về " Linh Trương quan tâm
"Được ạ, cảm ơn anh " Cô cười hihi nhìn khá đáng yêu
"Để anh xem" Linh Trương thấy cô còn xoa trán thì tự trách bản thân làm cô bị thương, anh nhẹ nhàng lấy tay xoa xoa trán cho cô vội hỏi "đau lắm hả? "
"À không.. Không sao" Cô thấy khuôn mặt đẹp trai của Linh Trương sát gần mình, anh thổi cho cô sao? Cô đỏ mặt ngượng ngùng
Hai người bên kia đường đang ân ân ái ái, người con trai hôn lên trán người con gái, đây chính là thứ thu vào trong tầm mắt của Mặc Thần. Anh là nghĩ cho cô trời khuya không an toàn nên mới quay lại, thật ra thì cô không cần anh. Mặc Thần buồn bực nhấn ga rời đi
______tại quán bar Night
Đây là nơi dành cho giới thượng lưu ăn chơi trác táng, người phục vụ ra sức lấy lòng, tăng hốc vị khách của mình mới dễ sống. Tại đây một thân ảnh mới vào đã thứ hút không ít ánh nhìn thèm thuồng của phụ nữ và thâm hiểm của đàn ông. Ai chả biết tiếng tăm của anh, người thì mong trèo cao, người thì mong lợi dụng mối quan hệ đưa công ty làm ăn tốt. Mỗi người một ý nghĩ mà tất cả đều đang hướng về phía Mặc Thần, anh mặc kệ, tâm trạng vốn dĩ không tốt nên không muốn ai quấy rầy. Mọi người cũng chẳng dại gì mà làm phiền anh khi khuôn mặt cương nghị xám xịt nổi gân xanh trông rất đáng sợ, mỗi lần Mặc Thần đến đây đều là tâm trạng không vui nên chẳng ai có thể lợi dụng được anh.
Mục Trần - anh bạn được Mặc Thần tin tưởng, mỗi khi có chuyện không vui Mặc Thần lại tới quán bar của anh uống thật say mà không sợ bị làm phiền hoặc dính phải những chuyện ngoài ý muốn. Còn hôm nay anh khá tò mò không biết điều gì khiến một người băng lãnh như Mặc Thần thực sự tức giận đến thế "điều gì khiến một người như cậu tức giận hay buồn phiền mà tới đây thế? "
Mặc Thần anh cũng muốn trút bỏ bực tức mà ngọn lửa kia mang đến "tôi không hiểu, tôi không kiềm chế nổi cảm xúc của mình"
Mục Trần khẽ nhíu mày, cười trộm không nhẽ thật sự có người trị được tên tiểu tử này rồi sao?, anh khẽ hắng giọng "ư hừm cụ thể? "
"Khi ở bên cô ta tôi không thể kiềm chế cảm xúc hạnh phúc, ghen tị, ừm có chút ấm áp và đặc biệt là rất hay tức giận với những việc mà tôi cũng không thể hiểu được mình tức giận cái gì, khi ở bên cô ta tôi phá vỡ hết các quy tắc của bản thân, mà cũng không thể hạn chế được nhịp đập của tim, cậu nói tôi nên làm thế nào? " Anh xả một tràng dài mà vẫn cảm thấy khó chịu, chẳng lẽ anh có bệnh sao? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.