Chương 8
Tiểu Tô (sakura)
24/11/2022
"Cậu... Theo đuổi đi" Tên này thật sự ngốc thật hay giả ngốc đây, Mục Trần thấy thương cho cô gái ấy quá, tên này IQ thì cao mà EQ sao thấp thế
"Tôi không thể đuổi việc cô ta" Mặc Thần lắc đầu
"Ý tôi là cậu yêu cô ta đó" Mục Trần anh thật sự hết cách
"Tôi yêu cô ta? Não cậu có vấn đề không thế? " Yêu Lệ Thương ư, cô ta xứng sao, anh sao có thể chứ
"Cậu không tin tôi? Hay không muốn tin? " Mục Trần lắc đầu, âm thầm mắng tên đầu heo não phẳng này
Thấy Mặc Thần chẳng thèm quan tâm anh hắng giọng, anh không thể để cậu ta độc thân suốt đời được "có phải khi ở gần cô ấy tim đập rất nhanh đến nỗi muốn nhảy khỏi lồng ngực? Cô ấy quan tâm cậu hạnh phúc? Cô ấy gần gũi với đàn ông khác cậu ghen tị, tức giận, chỉ muốn kéo cô ấy về? Khi cậu phá vỡ các quy tắc ấy thì đều cho cô ấy là ngoại lệ??? "
Mặc Thần chỉ trầm mặc nhưng anh biết trăm phần trăm là cậu bạn của mình đã rơi vào lưới tình rồi, anh khá tò mò không biết vị cao nhân nào lại được cậu bạn của mình nhìn trúng chứ "Cậu suy nghĩ cho kĩ đi, đừng để mất cô ấy" "Tôi biết rồi" Mặc Thần lên tiếng, anh thật sự yêu cô ta sao?
"Cô ấy là ai? " Mục Trần gặng hỏi
" Cậu không cần biết nhiều như thế" Mặc Thần nói xong vỗ vai anh bạn tốt rời đi để Mục Trần vẫn ngơ ngơ ngồi đó
Ngồi vào ghế lái, anh nhấn ga cho xe chạy tâm trạng suy tư, anh vốn không tin vào cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên nhưng cảm giác đó với cô thực sự là yêu như Mục Trần đã nói sao? Anh cần ổn định lại tâm trạng của mình. Một người như Lâm Lệ Thương dáng dấp cũng được, hiệu suất công việc cũng tốt nhưng rốt cuộc còn nhiều người tốt hơn cô vậy tại sao anh lại để ý đến cô. Mải suy nghĩ anh không biết mình tới nhà bằng cách nào và ngủ ra sao bởi thực sự cô đã chiếm trọn tâm trí anh đêm nay.
____
Ngày thứ hai Lâm Lệ Thương cô đi làm vẫn là Dật Trung đưa cô đi, cô cũng chẳng ngại ngùng gì mà cũng vì bảo vệ túi tiền của cô mà thôi. Hôm nay cô thông báo với tổng giám đốc của các bộ phận điều nhân viên tới làm việc mà hiệu suất thì quả là tốt hơn cô mong đợi, mọi người đều đến rất đông đủ. Nhà hàng Cẩm Quan cách công ty một đoạn xã nên mọi người đều bắt taxi hoặc đi xe riêng, cô oán thầm vì sắp mất tiền đi taxi thì Linh Trương dắt xe máy qua cho cô đi nhờ, còn cô chỉ biết vui sướng như bắt được vàng cứ cười khúc khích mãi. Tới nơi mọi người đều ai làm việc nấy, rất nghiêm túc vì không còn nhiều thời gian. Cô thì cứ luôn miệng điều chỉnh cái này đặt chỗ này cái kia đặt chỗ kia cho mọi người, cũng máy hôm nay cô mặc quần bò và đi giày thể thao nên rất thuận tiện. Logo là cái khiến cô đau đầu nhất, anh chàng ở phòng tài chính suốt ngày chỉ ngồi gõ máy tính nên khá ngốc, cô nói mãi anh ta cũng không hiểu nên cô đành ra tay vậy "anh xuống đi, tôi tự chỉnh"
Anh chàng ấy khá ngượng ngùng e lệ nhìn cô bằng ánh mắt cô có thể sao. Cô chẳng mảy may quan tâm đến ánh mắt ấy mà thong thả trèo lên thang, khi chỉnh logo cho hài lòng với con mắt của mình cô phủi phủi tay nhưng lại quên mất mình còn đang ở trên thang, tay chới với giữa không trung và đương nhiên là cô sẽ ngã nhào xuống đất, logo được treo khá cao mà chỗ cô đang đứng cũng phải 2 mét hoặc hơn, mà anh chàng kia chỉ biết trơ mắt nhìn, còn mọi người ai bận việc nấy nên cũng chẳng để ý đến khi nghe tiếng động mạnh mọi người mới giật mình tìm kiếm vật thể lạ thì cô đã nằm ôm tay đau đớn. Mọi người hoảng hốt đưa cô vào bệnh viện, lúc đó cô cũng vì đau nên mới ngất đi.
Mặc Thâm - trợ lý đắc lực của chủ tịch Mặc Thần hớt Hải vào báo cáo "thưa chủ tịch, Thư kí Lâm bị ngã thang đang cấp cứu ở bệnh viện Bắc Kinh " Trợ lý chỉ dám cúi đầu như nhận lỗi của mình khi ngước lên thì đã chẳng thấy bóng dáng của vị chủ tịch đâu, cánh cửa thì đóng xầm lại. Anh bó tay với vị chủ tịch này
Mặc Thần lái xe như bay đến bệnh viện, ai trông thấy anh cũng phải ngoái lại nhìn vì vẻ đẹp của anh nhưng lại không dám lại gần gương mặt lo lắng tái mét ấy.
Lệ Thương bị gãy tay phải, băng bó xong cô cũng ngủ thiếp đi chuyện gì cũng không biết, Mặc Thần nhìn cô qua cửa kính bằng ánh mắt tối sầm, cô lại để cho Dật Trung hôn trán mình sao? Uổng công anh lo cho cô còn cô lại ở đây ân ái với người khác. Mặc Thần tức giận quay người đi khỏi bệnh viện.
________tại quán bar night
Mục Trần tức giận "hôm nay cậu uống quá nhiều rồi đấy, rốt cuộc là chuyện gì? "
Mặc Thần vẫn không chịu mở miệng, tay cầm lý rượu siết chặt đến nổi gân xanh, ánh mắt hung dữ như muốn bóp chết người ta làm Mục Trần kinh ngạc " Cậu có chịu mở miệng không? Hay... Liên quan đến cô gái cậu yêu? Hửm" Khuôn mặt Mặc Thần thay đổi ngay tắp lự " Cô ấy bị thương "
" Sao còn ở đây, mau đi thăm cô ấy " Mục Trần ngạc nhiên, đây là cơ hội tốt cậu bạn của anh là não có vấn đề sao?
"Khi tôi tới cô ấy lại để cho người đàn ông khác hôn mình " Mặc Thần khó nhọc trả lời, anh thật sự rất giận
"Tình địch sao? Hay bạn trai? " Mục Trần suy tư
"Cô ấy chưa có bạn trai " Mặc Thần gằn giọng nói, thật sự nếu cô có bạn trai anh sẽ phát điên mất
"Tôi nói này, cậu phải theo đuổi cô ấy, thể hiện tình cảm với cô ấy, đuổi hết tình địch bên cạnh cô ấy đi thì cậu mới có cơ hội hiểu chưa? " Mục Trần nói một hơi giảng cho anh bạn hiểu thế nào là yêu
"Tôi không thể đuổi việc cô ta" Mặc Thần lắc đầu
"Ý tôi là cậu yêu cô ta đó" Mục Trần anh thật sự hết cách
"Tôi yêu cô ta? Não cậu có vấn đề không thế? " Yêu Lệ Thương ư, cô ta xứng sao, anh sao có thể chứ
"Cậu không tin tôi? Hay không muốn tin? " Mục Trần lắc đầu, âm thầm mắng tên đầu heo não phẳng này
Thấy Mặc Thần chẳng thèm quan tâm anh hắng giọng, anh không thể để cậu ta độc thân suốt đời được "có phải khi ở gần cô ấy tim đập rất nhanh đến nỗi muốn nhảy khỏi lồng ngực? Cô ấy quan tâm cậu hạnh phúc? Cô ấy gần gũi với đàn ông khác cậu ghen tị, tức giận, chỉ muốn kéo cô ấy về? Khi cậu phá vỡ các quy tắc ấy thì đều cho cô ấy là ngoại lệ??? "
Mặc Thần chỉ trầm mặc nhưng anh biết trăm phần trăm là cậu bạn của mình đã rơi vào lưới tình rồi, anh khá tò mò không biết vị cao nhân nào lại được cậu bạn của mình nhìn trúng chứ "Cậu suy nghĩ cho kĩ đi, đừng để mất cô ấy" "Tôi biết rồi" Mặc Thần lên tiếng, anh thật sự yêu cô ta sao?
"Cô ấy là ai? " Mục Trần gặng hỏi
" Cậu không cần biết nhiều như thế" Mặc Thần nói xong vỗ vai anh bạn tốt rời đi để Mục Trần vẫn ngơ ngơ ngồi đó
Ngồi vào ghế lái, anh nhấn ga cho xe chạy tâm trạng suy tư, anh vốn không tin vào cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên nhưng cảm giác đó với cô thực sự là yêu như Mục Trần đã nói sao? Anh cần ổn định lại tâm trạng của mình. Một người như Lâm Lệ Thương dáng dấp cũng được, hiệu suất công việc cũng tốt nhưng rốt cuộc còn nhiều người tốt hơn cô vậy tại sao anh lại để ý đến cô. Mải suy nghĩ anh không biết mình tới nhà bằng cách nào và ngủ ra sao bởi thực sự cô đã chiếm trọn tâm trí anh đêm nay.
____
Ngày thứ hai Lâm Lệ Thương cô đi làm vẫn là Dật Trung đưa cô đi, cô cũng chẳng ngại ngùng gì mà cũng vì bảo vệ túi tiền của cô mà thôi. Hôm nay cô thông báo với tổng giám đốc của các bộ phận điều nhân viên tới làm việc mà hiệu suất thì quả là tốt hơn cô mong đợi, mọi người đều đến rất đông đủ. Nhà hàng Cẩm Quan cách công ty một đoạn xã nên mọi người đều bắt taxi hoặc đi xe riêng, cô oán thầm vì sắp mất tiền đi taxi thì Linh Trương dắt xe máy qua cho cô đi nhờ, còn cô chỉ biết vui sướng như bắt được vàng cứ cười khúc khích mãi. Tới nơi mọi người đều ai làm việc nấy, rất nghiêm túc vì không còn nhiều thời gian. Cô thì cứ luôn miệng điều chỉnh cái này đặt chỗ này cái kia đặt chỗ kia cho mọi người, cũng máy hôm nay cô mặc quần bò và đi giày thể thao nên rất thuận tiện. Logo là cái khiến cô đau đầu nhất, anh chàng ở phòng tài chính suốt ngày chỉ ngồi gõ máy tính nên khá ngốc, cô nói mãi anh ta cũng không hiểu nên cô đành ra tay vậy "anh xuống đi, tôi tự chỉnh"
Anh chàng ấy khá ngượng ngùng e lệ nhìn cô bằng ánh mắt cô có thể sao. Cô chẳng mảy may quan tâm đến ánh mắt ấy mà thong thả trèo lên thang, khi chỉnh logo cho hài lòng với con mắt của mình cô phủi phủi tay nhưng lại quên mất mình còn đang ở trên thang, tay chới với giữa không trung và đương nhiên là cô sẽ ngã nhào xuống đất, logo được treo khá cao mà chỗ cô đang đứng cũng phải 2 mét hoặc hơn, mà anh chàng kia chỉ biết trơ mắt nhìn, còn mọi người ai bận việc nấy nên cũng chẳng để ý đến khi nghe tiếng động mạnh mọi người mới giật mình tìm kiếm vật thể lạ thì cô đã nằm ôm tay đau đớn. Mọi người hoảng hốt đưa cô vào bệnh viện, lúc đó cô cũng vì đau nên mới ngất đi.
Mặc Thâm - trợ lý đắc lực của chủ tịch Mặc Thần hớt Hải vào báo cáo "thưa chủ tịch, Thư kí Lâm bị ngã thang đang cấp cứu ở bệnh viện Bắc Kinh " Trợ lý chỉ dám cúi đầu như nhận lỗi của mình khi ngước lên thì đã chẳng thấy bóng dáng của vị chủ tịch đâu, cánh cửa thì đóng xầm lại. Anh bó tay với vị chủ tịch này
Mặc Thần lái xe như bay đến bệnh viện, ai trông thấy anh cũng phải ngoái lại nhìn vì vẻ đẹp của anh nhưng lại không dám lại gần gương mặt lo lắng tái mét ấy.
Lệ Thương bị gãy tay phải, băng bó xong cô cũng ngủ thiếp đi chuyện gì cũng không biết, Mặc Thần nhìn cô qua cửa kính bằng ánh mắt tối sầm, cô lại để cho Dật Trung hôn trán mình sao? Uổng công anh lo cho cô còn cô lại ở đây ân ái với người khác. Mặc Thần tức giận quay người đi khỏi bệnh viện.
________tại quán bar night
Mục Trần tức giận "hôm nay cậu uống quá nhiều rồi đấy, rốt cuộc là chuyện gì? "
Mặc Thần vẫn không chịu mở miệng, tay cầm lý rượu siết chặt đến nổi gân xanh, ánh mắt hung dữ như muốn bóp chết người ta làm Mục Trần kinh ngạc " Cậu có chịu mở miệng không? Hay... Liên quan đến cô gái cậu yêu? Hửm" Khuôn mặt Mặc Thần thay đổi ngay tắp lự " Cô ấy bị thương "
" Sao còn ở đây, mau đi thăm cô ấy " Mục Trần ngạc nhiên, đây là cơ hội tốt cậu bạn của anh là não có vấn đề sao?
"Khi tôi tới cô ấy lại để cho người đàn ông khác hôn mình " Mặc Thần khó nhọc trả lời, anh thật sự rất giận
"Tình địch sao? Hay bạn trai? " Mục Trần suy tư
"Cô ấy chưa có bạn trai " Mặc Thần gằn giọng nói, thật sự nếu cô có bạn trai anh sẽ phát điên mất
"Tôi nói này, cậu phải theo đuổi cô ấy, thể hiện tình cảm với cô ấy, đuổi hết tình địch bên cạnh cô ấy đi thì cậu mới có cơ hội hiểu chưa? " Mục Trần nói một hơi giảng cho anh bạn hiểu thế nào là yêu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.