Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký
Chương 15: Con Gái Út Của Tô Gia (2)
La Bặc Tiểu Thỏ
07/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Ngưng Nguyệt vội vàng đứng dậy, mảnh đất màu mỡ nhưng trơ trọi trước mắt lập tức trở thành bốn mẫu đất, ngoài mảnh đất đã trồng sẵn ra còn có thêm ba mảnh ruộng trống khác nữa.
Một mẫu đất đang được trồng, bây giờ lại có thêm ba mẫu, Tô Ngưng Nguyệt bỗng nhiên oán hận nhìn cánh đồng rộng lớn, với sức lực cỏn con của mình, nàng đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi khi nhìn mấy mẫu đất đang đợi được gieo trồng trước mặt…
"Mở túi quà ra." Tuy chán nản nhưng Tô Ngưng Nguyệt không có lựa chọn từ bỏ, sau khi mở túi quà ra, trên tay nàng liền xuất hiện một cuốn sách, ngoài bìa đề chữ: “Bách khoa toàn thư về trồng trọt nông nghiệp.”
Đây đúng là sự giúp đỡ kịp thời! Vì hiểu rằng Tô Ngưng Nguyệt không biết trồng trọt nên liền gửi cho nàng một cuốn sách, Tô Ngưng Nguyệt không thể không khen ngợi sự hiểu chuyện của không gian này.
Mở ra và thấy tên của các loại cây trồng khác nhau xuất hiện dày đặc trên đó, bao gồm một số loại nàng biết và một số loại nàng không biết.
"Ầm!" Tô Ngưng Nguyệt đóng sách lại, quyết định buổi chiều sẽ thử ở ruộng rau của nhà họ Tô.
Ngay lập tức, nàng lại xuất hiện ở bên ngoài, chỉ mới vài phút trôi qua kể từ khi nàng đi vào thế giới bên trong không gian khi ở bên ngoài thế giới thực. Nhà của trưởng thôn tốt hơn nhà của dân làng bình thường, nhưng cũng chỉ là một ngôi nhà được xây bằng gỗ.
Tô Ngưng Nguyệt đứng ngoài cửa lễ phép hỏi: "Xin lỗi, trưởng thôn có ở đây không ạ?"
"Là ai tới đấy?" Một ông già tóc bạc bước ra khỏi nhà, tràn trề sinh lực và trông còn bảnh bao hơn những ông già bình thường khác.
"Ngươi là tiểu khuê nữ của Tô gia phải không?" Mọi người trong làng đều biết Diêu Xuân và ba đứa con bị người dì Văn thị cưỡng ép chia lìa, thôn trưởng đương nhiên cũng biết chuyện này, nhưng như người ta vẫn nói, những vị có chức sắc rất khó có thể nhúng tay vào giải quyết công việc gia đình riêng của người khác.
Vì vậy, người dân trong làng đối xử rất tốt với ba huynh muội Tô Mộc, nếu có thể sẽ ra tay giúp đỡ họ. Cũng chính vì thiện chí của dân làng đối với gia đình cô mà Tô Ngưng Nguyệt quyết định nhanh chóng thúc đẩy phương pháp làm đường.
"Trưởng thôn, mẫu thân của cháu bảo cháu đến bàn bạc với ông một chuyện." Tô Ngưng Nguyệt tiến lên, đỡ lão trưởng thôn vào nhà ngồi xuống, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của ông, Tô Ngưng Nguyệt làm ra vẻ mặt thản nhiên, lấy ra một miếng đường nâu nhỏ để chứng minh cho lời nói của mình.
Tất nhiên nàng đã đặc biệt để lại một ít đường nâu ở nhà để bổ sung sức khỏe cho Diêu Xuân và chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp khác.
Nhìn miếng đường nâu này, lão trưởng thôn trợn tròn mắt.
"Mẫu thân của cháu biết cách làm đường. Mẫu thân dạy cháu cách làm. Đây là đường nâu thành phẩm chúng cháu đã làm."
Lão trưởng thôn không thể tin nhìn Tô Ngưng Nguyệt, ông chưa từng nghe qua chuyện này.
Tô Ngưng Nguyệt vội vàng đứng dậy, mảnh đất màu mỡ nhưng trơ trọi trước mắt lập tức trở thành bốn mẫu đất, ngoài mảnh đất đã trồng sẵn ra còn có thêm ba mảnh ruộng trống khác nữa.
Một mẫu đất đang được trồng, bây giờ lại có thêm ba mẫu, Tô Ngưng Nguyệt bỗng nhiên oán hận nhìn cánh đồng rộng lớn, với sức lực cỏn con của mình, nàng đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi khi nhìn mấy mẫu đất đang đợi được gieo trồng trước mặt…
"Mở túi quà ra." Tuy chán nản nhưng Tô Ngưng Nguyệt không có lựa chọn từ bỏ, sau khi mở túi quà ra, trên tay nàng liền xuất hiện một cuốn sách, ngoài bìa đề chữ: “Bách khoa toàn thư về trồng trọt nông nghiệp.”
Đây đúng là sự giúp đỡ kịp thời! Vì hiểu rằng Tô Ngưng Nguyệt không biết trồng trọt nên liền gửi cho nàng một cuốn sách, Tô Ngưng Nguyệt không thể không khen ngợi sự hiểu chuyện của không gian này.
Mở ra và thấy tên của các loại cây trồng khác nhau xuất hiện dày đặc trên đó, bao gồm một số loại nàng biết và một số loại nàng không biết.
"Ầm!" Tô Ngưng Nguyệt đóng sách lại, quyết định buổi chiều sẽ thử ở ruộng rau của nhà họ Tô.
Ngay lập tức, nàng lại xuất hiện ở bên ngoài, chỉ mới vài phút trôi qua kể từ khi nàng đi vào thế giới bên trong không gian khi ở bên ngoài thế giới thực. Nhà của trưởng thôn tốt hơn nhà của dân làng bình thường, nhưng cũng chỉ là một ngôi nhà được xây bằng gỗ.
Tô Ngưng Nguyệt đứng ngoài cửa lễ phép hỏi: "Xin lỗi, trưởng thôn có ở đây không ạ?"
"Là ai tới đấy?" Một ông già tóc bạc bước ra khỏi nhà, tràn trề sinh lực và trông còn bảnh bao hơn những ông già bình thường khác.
"Ngươi là tiểu khuê nữ của Tô gia phải không?" Mọi người trong làng đều biết Diêu Xuân và ba đứa con bị người dì Văn thị cưỡng ép chia lìa, thôn trưởng đương nhiên cũng biết chuyện này, nhưng như người ta vẫn nói, những vị có chức sắc rất khó có thể nhúng tay vào giải quyết công việc gia đình riêng của người khác.
Vì vậy, người dân trong làng đối xử rất tốt với ba huynh muội Tô Mộc, nếu có thể sẽ ra tay giúp đỡ họ. Cũng chính vì thiện chí của dân làng đối với gia đình cô mà Tô Ngưng Nguyệt quyết định nhanh chóng thúc đẩy phương pháp làm đường.
"Trưởng thôn, mẫu thân của cháu bảo cháu đến bàn bạc với ông một chuyện." Tô Ngưng Nguyệt tiến lên, đỡ lão trưởng thôn vào nhà ngồi xuống, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của ông, Tô Ngưng Nguyệt làm ra vẻ mặt thản nhiên, lấy ra một miếng đường nâu nhỏ để chứng minh cho lời nói của mình.
Tất nhiên nàng đã đặc biệt để lại một ít đường nâu ở nhà để bổ sung sức khỏe cho Diêu Xuân và chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp khác.
Nhìn miếng đường nâu này, lão trưởng thôn trợn tròn mắt.
"Mẫu thân của cháu biết cách làm đường. Mẫu thân dạy cháu cách làm. Đây là đường nâu thành phẩm chúng cháu đã làm."
Lão trưởng thôn không thể tin nhìn Tô Ngưng Nguyệt, ông chưa từng nghe qua chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.