Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký
Chương 16: Con Gái Út Của Tô Gia (3)
La Bặc Tiểu Thỏ
07/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tuy nhiên, Diêu Xuân không phải người làng của họ nên việc bà ấy biết được chuyện này không phải là không thể. Đây cũng là biện pháp đối phó mà Tô Ngưng Nguyệt và Diêu Xuân đã thảo luận, việc làm theo lời chỉ dẫn của thần linh trong giấc mơ của Tô Ngưng Nguyệt là quá khó tin, e rằng sẽ không có ai tin.
"Mẹ con cháu có ý gì?"
Tô Ngưng Nguyệt ngọt ngào cười, cố gắng hết sức để lại ấn tượng tốt: "Chúng cháu là trẻ mồ côi và góa bụa nên chắc chắn không thể tự mình làm công việc này được. Hơn nữa, thời thế khó khăn, trong thôn nhiều người dù làm nhiều nhưng vẫn không đủ ăn nên chúng cháu muốn quảng bá phương pháp này trong làng, tạo công việc cho người dân trong làng của chúng ta."
"Nhưng dạy người khác mà không có lý do thì không đúng lắm!" Lão trưởng thôn vuốt râu, cau mày, ông đã từng ở đó, ông đương nhiên hiểu được khó khăn của Tô gia, nhưng nếu để họ dạy không công cho dân làng thì quá là bất công cho nhà họ rồi, ông cũng không thể ưu ái người này hơn người kia được, dù sao thì cũng đều là người trong cùng một làng với nhau cả!
Dường như biết lão trưởng thôn đang nghĩ gì, Tô Ngưng Nguyệt liền tỏ ra ngượng ngùng, nói: "Vậy thế này thì sao ạ? Bởi vì gia đình chúng cháu không có đủ nhân lực để làm việc này một mình, thế nên đành nhờ các thẩm các thúc trong làng đến giúp gia đình cháu, vừa làm vừa học, lấy công sức làm thành thành phẩm để giúp nhà cháu tạo ra nhiều sản phẩm đường nâu hơn được không ạ? Chỉ cần ba tháng là đủ rồi ạ!”
Lão trưởng thôn khẽ gật đầu, đây có vẻ là biện pháp hợp lý nhất. Dân làng không thể được phép thu lợi một cách miễn phí từ gia đình họ Tô được, nếu không thì sau này họ sẽ cảm thấy nhà họ Tô có nghĩa vụ phải tiếp tục ban ơn cho họ một cách không công.
"Vậy thì quyết định thế đi! Hôm nay tôi sẽ cùng bọn họ bàn bạc. Nếu có người đồng ý, ngày mai tôi sẽ để họ đến nhà cháu giúp đỡ."
Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, Tô Ngưng Nguyệt vui vẻ cảm ơn lão trưởng thôn trước khi tạm biệt ông rồi trở về nhà.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt trở về nhà, nàng nói chuyện này với hai huynh đệ Tô Mộc và Tô Thần, Tô Thần còn quá nhỏ nên không thể hiểu được, nhưng Tô Mộc thì lại có chút bất đắc dĩ, dù sao hắn vẫn còn có chút suy nghĩ ấu trĩ, không hiểu được tại sao phải làm việc này, dạy cho người khác biết cách kiếm tiền của mình…
Cho dù nhìn thấy hắn sự nghi hoặc của hắn, Tô Ngưng Nguyệt cũng không có ý định giải thích rõ ràng, thà để cho Tô Mộc tự mình tìm hiểu còn hơn.
"Tiểu Thần, đến nhà chú Lý làm thêm vài cái hộp gỗ đựng đường nâu đi. Cái nào lớn hơn một chút thì càng tốt, sẵn tiện thì đi mua cái máy ép trái cây luôn."
Hiện tại có tiền, Tô Ngưng Nguyệt càng thêm tự tin, không cần phải vay mượn nữa, lúc muốn có thể tự mình mua.
Tuy nhiên, Diêu Xuân không phải người làng của họ nên việc bà ấy biết được chuyện này không phải là không thể. Đây cũng là biện pháp đối phó mà Tô Ngưng Nguyệt và Diêu Xuân đã thảo luận, việc làm theo lời chỉ dẫn của thần linh trong giấc mơ của Tô Ngưng Nguyệt là quá khó tin, e rằng sẽ không có ai tin.
"Mẹ con cháu có ý gì?"
Tô Ngưng Nguyệt ngọt ngào cười, cố gắng hết sức để lại ấn tượng tốt: "Chúng cháu là trẻ mồ côi và góa bụa nên chắc chắn không thể tự mình làm công việc này được. Hơn nữa, thời thế khó khăn, trong thôn nhiều người dù làm nhiều nhưng vẫn không đủ ăn nên chúng cháu muốn quảng bá phương pháp này trong làng, tạo công việc cho người dân trong làng của chúng ta."
"Nhưng dạy người khác mà không có lý do thì không đúng lắm!" Lão trưởng thôn vuốt râu, cau mày, ông đã từng ở đó, ông đương nhiên hiểu được khó khăn của Tô gia, nhưng nếu để họ dạy không công cho dân làng thì quá là bất công cho nhà họ rồi, ông cũng không thể ưu ái người này hơn người kia được, dù sao thì cũng đều là người trong cùng một làng với nhau cả!
Dường như biết lão trưởng thôn đang nghĩ gì, Tô Ngưng Nguyệt liền tỏ ra ngượng ngùng, nói: "Vậy thế này thì sao ạ? Bởi vì gia đình chúng cháu không có đủ nhân lực để làm việc này một mình, thế nên đành nhờ các thẩm các thúc trong làng đến giúp gia đình cháu, vừa làm vừa học, lấy công sức làm thành thành phẩm để giúp nhà cháu tạo ra nhiều sản phẩm đường nâu hơn được không ạ? Chỉ cần ba tháng là đủ rồi ạ!”
Lão trưởng thôn khẽ gật đầu, đây có vẻ là biện pháp hợp lý nhất. Dân làng không thể được phép thu lợi một cách miễn phí từ gia đình họ Tô được, nếu không thì sau này họ sẽ cảm thấy nhà họ Tô có nghĩa vụ phải tiếp tục ban ơn cho họ một cách không công.
"Vậy thì quyết định thế đi! Hôm nay tôi sẽ cùng bọn họ bàn bạc. Nếu có người đồng ý, ngày mai tôi sẽ để họ đến nhà cháu giúp đỡ."
Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, Tô Ngưng Nguyệt vui vẻ cảm ơn lão trưởng thôn trước khi tạm biệt ông rồi trở về nhà.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt trở về nhà, nàng nói chuyện này với hai huynh đệ Tô Mộc và Tô Thần, Tô Thần còn quá nhỏ nên không thể hiểu được, nhưng Tô Mộc thì lại có chút bất đắc dĩ, dù sao hắn vẫn còn có chút suy nghĩ ấu trĩ, không hiểu được tại sao phải làm việc này, dạy cho người khác biết cách kiếm tiền của mình…
Cho dù nhìn thấy hắn sự nghi hoặc của hắn, Tô Ngưng Nguyệt cũng không có ý định giải thích rõ ràng, thà để cho Tô Mộc tự mình tìm hiểu còn hơn.
"Tiểu Thần, đến nhà chú Lý làm thêm vài cái hộp gỗ đựng đường nâu đi. Cái nào lớn hơn một chút thì càng tốt, sẵn tiện thì đi mua cái máy ép trái cây luôn."
Hiện tại có tiền, Tô Ngưng Nguyệt càng thêm tự tin, không cần phải vay mượn nữa, lúc muốn có thể tự mình mua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.