Chương 51: Đến Thăm Ngôi Nhà Mới
Tự Phì Phì
02/04/2024
51: Đến thăm ngôi nhà mới
“Khương đại ca, chị dâu, có chuyện gì vậy?” Lục Du Kỳ đi theo hai người bọn họ quay trở lại sân lúc đầu, không hiểu nên hỏi một câu.
Tô Ngữ không trả lời mà trực tiếp đi vào phòng bên cạnh.
Khương Kỳ ngồi vào bàn nhẹ giọng nói: “Một lát nữa sẽ biết.”
Một lúc sau, Tô Ngữ bước ra với một chiếc hộp gỗ trên tay.
Hộp gỗ gia công rất thô, bề mặt không nhẵn bóng, nhưng màu sắc rất mới, vừa nhìn đã biết là mới làm.
Lục Du Kỳ lúc này càng thêm nghi hoặc, muốn làm gì đây?
Tô Ngữ đặt hộp gỗ lên bàn, mở ra nói: “Đây là nhân sâm mà chị và đại ca cậu hái được ở trên núi, tổng cộng có ba cây.”
Vừa dứt lời, Lục Du Kỳ đã nhìn thấy nhân sâm bên trong hộp gỗ, ba cây nhân sâm có màu tươi sáng, có dính đất, khiến người ta, vừa nhìn là biết chúng vừa mới được hái về.
“Cái này, cái này, cái này để làm gì?” Lục Du Kỳ khi định thần lại, giật mình hỏi.
“Cậu ra tiền nhiều như vậy, biết là đưa tiền, cậu sẽ không nhận, nhân sâm này cho cậu một cây, còn hai cây còn lại, cậu giúp chúng tôi tìm một hiệu thuốc bán giùm đi.” Khương Kỳ nói.
Nghe vậy, Lục Du Kỳ vội xua tay nói: “Như vậy sao được?”
Tuy đây không phải là nhân sâm trăm năm, nhưng vừa nhìn cũng biết là hơn mười năm rồi, bán cho hiệu thuốc ít nhất cũng phải một trăm lượng bạc, như vậy sao mà nhận nổi?
“Coi như, tặng cha mẹ cậu một chút tâm ý đi.” Một lúc lâu sau Khương Kỳ mới nói.
Lời này vừa nói ra, Lục Du Kỳ hoàn toàn im lặng.
Hắn có thể nói làm cửa là một chút tâm ý, như vậy Khương Kỳ lấy tư cách là đại ca, đưa cho cha mẹ hắn một cây nhân sâm, cũng giống như nhau, đều là một chút tâm ý.
Sau khi Lục Du Kỳ thu nhân sâm xong, cả ba người bước ra khỏi sân, đi đến ngôi nhà mới ở bên cạnh.
Cửa nhà mới lắp, tường xanh ngói đỏ, cộng thêm cánh cửa sơn mài đỏ, nhìn rất khí thế.
Đối diện cổng là bức tường bóng, vẽ những bông sen mùa hạ, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng thoải mái.
Vừa bước vào sân, dù là phòng phụ hay phòng chính, cửa ra vào và cửa sổ đều đã được lắp sẵn, không khác gì những ngôi nhà trong sân mà Tô Ngữ từng thấy trong chuyến du lịch trước đây.
Nhưng điều khác biệt là nơi này hoàn toàn mới, không giống như những gì cô đã thấy ở kiếp trước, nơi đã trải qua những năm tháng thăng trầm.
Trong sân có một con đường lát gạch xanh, đường hình chữ thập, từ cổng sân đến trước gian chính thông các phòng phụ hai bên trái phải.
Ngoại trừ hai con đường này, những nơi còn lại đều trống không, cỏ dại và những thứ khác đã được dọn dẹp sạch sẽ, được Tô Ngữ dành làm hoa viên.
Vòng qua hiên đi vào sân thứ hai, sân trong giống hệt lối vào thứ nhất, công nhân vẫn đang lắp đặt cửa sổ, cả ba cùng đi vào phòng trên.
Bước vào cửa là đại sảnh, phòng này không lớn, không có giường sưởi, đồ đạc chưa được giao nên cả phòng trống không.
Trên bức tường phía đông của căn phòng có một cánh cửa, cửa vẫn chưa được lắp đặt, ba người bước vào xem, đây là phòng sách do Tô Ngữ thiết kế.
Tiếp giáp với cửa sổ phía nam là một giường sưởi, ở phía bắc Tô Ngữ sẽ đặt một bàn học, giá sách hoặc một cái gì đó.
Đi vào bên trong, cũng có một gian phòng, cùng vị trí trong phòng là một cái cửa, nhưng khác biệt là bên cạnh cửa có một cái cửa ở bức tường phía đông.
“Hả? Sao lại có phòng ở đây?” Lục Du Kỳ lớn tiếng hỏi, khi nhìn thấy cánh cửa thì có chút kỳ lạ.
“Đây là phòng rửa tay mà chị đã nói.” Tô Ngữ cười giải thích.
Khi ba người bước vào thì thấy căn phòng không lớn, chỉ rộng chừng hai mét dài bốn mét, trong phòng không có cửa sổ.
Ở phía nam của căn phòng là giường sưởi, rõ ràng là kéo dài từ phòng bên cạnh.
Tất cả các giường trong ngôi nhà này đều rộng hai mét, dài bốn mét, trong phòng cũng không có cửa sổ.
Bên cạnh giường có kệ hai tầng, tầng trên để chậu nước, dùng để rửa mặt.
Trên chân kệ gỗ ở tầng 2 có một lỗ thông với đường ống nước đi thẳng xuống đất, bên dưới là cống thoát nước để nước thải sau khi rửa tay đổ thẳng ra ngoài.
Cách khung gỗ không xa có một cái trụ hình thùng, tựa lưng, có nắp, tựa lưng rộng chừng hai mươi phân, phía trên có nút.
“Đây là cái gì?” Lục Du Kỳ hoàn toàn nhập vai một đứa bé tò mò.
Tô Ngữ giải thích: “Nó được gọi là bồn cầu xả, rất tiện lợi khi sử dụng.
Nói xong, Tô Ngữ bước tới, nhấc nắp ghế ngồi lên, chỉ thấy nó được làm bằng gốm sứ với một lượng nhỏ nước.
Tô Dư ấn nút trên đầu tựa lưng, liền nghe thấy tiếng cạch cạch, nước trong bồn cầu xả nhanh chóng ngập xuống đất, sau đó lại xuất hiện nửa thùng nước mới.
“Thật là tiện lợi.” Lục Du Kỳ sửng sốt, sau đó hưng phấn kêu lên.
“Thích thì để hai vị sư phụ tới làm một cái, bọn họ đều đã học được rồi.” Tô Ngữ cười nói.
Lục Du Kỳ nghe vậy thì rất vui, lập tức nói sẽ về sửa nhà, nói thì dễ làm mới khó, nhưng nếu thật sự muốn sửa thì sẽ khá phiền phức.
Dù gì nhà anh cũng đã xây rồi, chỉ cần thông cống thôi cũng đã rất phiền phức rồi, không giống như bọn họ, các ống cống được chôn khi bọn họ xây dựng.
Có điều, đây không phải là điều mà Tô Ngữ cần phải quan tâm, chỉ cần cô có tiền thì không có vấn đề gì cả.
Sau khi nhìn vào bồn cầu xả, trong phòng cũng không có gì khác, nhưng Lục Du Kỳ vẫn cẩn thận nhìn một đường ống nhô ra từ góc đối diện với nhà vệ sinh, vì vậy anh hỏi: “Đây là cái gì?”
Tô Ngữ nhìn lại, nhìn thấy đoạn ống nhỏ, không nhịn được giải thích: “cũng là một ống thoát nước, bồn tắm vẫn chưa được làm xong, khi nào làm xong, thì sẽ đặt nó ở đây, lúc đó sẽ nhờ người để lại một cái lỗ dưới cái bồn tắm, sau đó cố định ống nước trên đó, sau đó kết nối nó với cái này, nước tắm có thể được xả trực tiếp.
“Chị dâu thật khéo nghĩ mà, mấy thứ đồ này vậy mà cũng có thể nghĩ ra được.” Lục Du Kỳ thở dài nói.
Tô Ngữ xấu hổ cười cười, cô không thể nói là đạo nhái đúng không? Những thứ này có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong kiếp trước.
Tuy nhiên, Lục Du Kỳ cũng không phải kẻ ngốc, liền hỏi một câu quan trọng hơn, “Toàn bộ lượng nước thải này sẽ đi đâu?”
Tô Ngữ cười nói: “Cách nhà không xa, có một cái ao được đào, tất cả đều đi nơi đó, những thứ này là phân bón tốt, cho dù bản thân không dùng đến, cũng có thể đưa cho thôn dân. ”
Tô Ngữ không phải nói lời dễ nghe, mà cô thật sự nghĩ như vậy.
Thời đại không có phân hóa học, con người chỉ có thể sử dụng loại phân thô sơ này.
Bọn họ không có kế hoạch trồng lương thực, cô cũng không định sử dụng những loại phân bón này, vì vậy đến lúc đó, cô sẽ đưa chúng cho những người cần chúng.
Sau chuyến tham quan, ba người Tô Ngữ bước ra ngoài, vừa bước ra khỏi phòng chính, bọn họ đã thấy Tô Ngôn chạy tới cùng Phì Phì và tiểu Bạch.
“Chị ơi, em vừa đi xem phòng của mình, vừa to vừa sáng, vừa có phòng sách vừa có phòng rửa mặt, em cũng đã học xong cách dùng rồi.” Tô Ngôn vừa chạy vừa hét lên với Tô Ngữ, vẻ mặt đầy vui vẻ.
“Khương đại ca, chị dâu, có chuyện gì vậy?” Lục Du Kỳ đi theo hai người bọn họ quay trở lại sân lúc đầu, không hiểu nên hỏi một câu.
Tô Ngữ không trả lời mà trực tiếp đi vào phòng bên cạnh.
Khương Kỳ ngồi vào bàn nhẹ giọng nói: “Một lát nữa sẽ biết.”
Một lúc sau, Tô Ngữ bước ra với một chiếc hộp gỗ trên tay.
Hộp gỗ gia công rất thô, bề mặt không nhẵn bóng, nhưng màu sắc rất mới, vừa nhìn đã biết là mới làm.
Lục Du Kỳ lúc này càng thêm nghi hoặc, muốn làm gì đây?
Tô Ngữ đặt hộp gỗ lên bàn, mở ra nói: “Đây là nhân sâm mà chị và đại ca cậu hái được ở trên núi, tổng cộng có ba cây.”
Vừa dứt lời, Lục Du Kỳ đã nhìn thấy nhân sâm bên trong hộp gỗ, ba cây nhân sâm có màu tươi sáng, có dính đất, khiến người ta, vừa nhìn là biết chúng vừa mới được hái về.
“Cái này, cái này, cái này để làm gì?” Lục Du Kỳ khi định thần lại, giật mình hỏi.
“Cậu ra tiền nhiều như vậy, biết là đưa tiền, cậu sẽ không nhận, nhân sâm này cho cậu một cây, còn hai cây còn lại, cậu giúp chúng tôi tìm một hiệu thuốc bán giùm đi.” Khương Kỳ nói.
Nghe vậy, Lục Du Kỳ vội xua tay nói: “Như vậy sao được?”
Tuy đây không phải là nhân sâm trăm năm, nhưng vừa nhìn cũng biết là hơn mười năm rồi, bán cho hiệu thuốc ít nhất cũng phải một trăm lượng bạc, như vậy sao mà nhận nổi?
“Coi như, tặng cha mẹ cậu một chút tâm ý đi.” Một lúc lâu sau Khương Kỳ mới nói.
Lời này vừa nói ra, Lục Du Kỳ hoàn toàn im lặng.
Hắn có thể nói làm cửa là một chút tâm ý, như vậy Khương Kỳ lấy tư cách là đại ca, đưa cho cha mẹ hắn một cây nhân sâm, cũng giống như nhau, đều là một chút tâm ý.
Sau khi Lục Du Kỳ thu nhân sâm xong, cả ba người bước ra khỏi sân, đi đến ngôi nhà mới ở bên cạnh.
Cửa nhà mới lắp, tường xanh ngói đỏ, cộng thêm cánh cửa sơn mài đỏ, nhìn rất khí thế.
Đối diện cổng là bức tường bóng, vẽ những bông sen mùa hạ, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng thoải mái.
Vừa bước vào sân, dù là phòng phụ hay phòng chính, cửa ra vào và cửa sổ đều đã được lắp sẵn, không khác gì những ngôi nhà trong sân mà Tô Ngữ từng thấy trong chuyến du lịch trước đây.
Nhưng điều khác biệt là nơi này hoàn toàn mới, không giống như những gì cô đã thấy ở kiếp trước, nơi đã trải qua những năm tháng thăng trầm.
Trong sân có một con đường lát gạch xanh, đường hình chữ thập, từ cổng sân đến trước gian chính thông các phòng phụ hai bên trái phải.
Ngoại trừ hai con đường này, những nơi còn lại đều trống không, cỏ dại và những thứ khác đã được dọn dẹp sạch sẽ, được Tô Ngữ dành làm hoa viên.
Vòng qua hiên đi vào sân thứ hai, sân trong giống hệt lối vào thứ nhất, công nhân vẫn đang lắp đặt cửa sổ, cả ba cùng đi vào phòng trên.
Bước vào cửa là đại sảnh, phòng này không lớn, không có giường sưởi, đồ đạc chưa được giao nên cả phòng trống không.
Trên bức tường phía đông của căn phòng có một cánh cửa, cửa vẫn chưa được lắp đặt, ba người bước vào xem, đây là phòng sách do Tô Ngữ thiết kế.
Tiếp giáp với cửa sổ phía nam là một giường sưởi, ở phía bắc Tô Ngữ sẽ đặt một bàn học, giá sách hoặc một cái gì đó.
Đi vào bên trong, cũng có một gian phòng, cùng vị trí trong phòng là một cái cửa, nhưng khác biệt là bên cạnh cửa có một cái cửa ở bức tường phía đông.
“Hả? Sao lại có phòng ở đây?” Lục Du Kỳ lớn tiếng hỏi, khi nhìn thấy cánh cửa thì có chút kỳ lạ.
“Đây là phòng rửa tay mà chị đã nói.” Tô Ngữ cười giải thích.
Khi ba người bước vào thì thấy căn phòng không lớn, chỉ rộng chừng hai mét dài bốn mét, trong phòng không có cửa sổ.
Ở phía nam của căn phòng là giường sưởi, rõ ràng là kéo dài từ phòng bên cạnh.
Tất cả các giường trong ngôi nhà này đều rộng hai mét, dài bốn mét, trong phòng cũng không có cửa sổ.
Bên cạnh giường có kệ hai tầng, tầng trên để chậu nước, dùng để rửa mặt.
Trên chân kệ gỗ ở tầng 2 có một lỗ thông với đường ống nước đi thẳng xuống đất, bên dưới là cống thoát nước để nước thải sau khi rửa tay đổ thẳng ra ngoài.
Cách khung gỗ không xa có một cái trụ hình thùng, tựa lưng, có nắp, tựa lưng rộng chừng hai mươi phân, phía trên có nút.
“Đây là cái gì?” Lục Du Kỳ hoàn toàn nhập vai một đứa bé tò mò.
Tô Ngữ giải thích: “Nó được gọi là bồn cầu xả, rất tiện lợi khi sử dụng.
Nói xong, Tô Ngữ bước tới, nhấc nắp ghế ngồi lên, chỉ thấy nó được làm bằng gốm sứ với một lượng nhỏ nước.
Tô Dư ấn nút trên đầu tựa lưng, liền nghe thấy tiếng cạch cạch, nước trong bồn cầu xả nhanh chóng ngập xuống đất, sau đó lại xuất hiện nửa thùng nước mới.
“Thật là tiện lợi.” Lục Du Kỳ sửng sốt, sau đó hưng phấn kêu lên.
“Thích thì để hai vị sư phụ tới làm một cái, bọn họ đều đã học được rồi.” Tô Ngữ cười nói.
Lục Du Kỳ nghe vậy thì rất vui, lập tức nói sẽ về sửa nhà, nói thì dễ làm mới khó, nhưng nếu thật sự muốn sửa thì sẽ khá phiền phức.
Dù gì nhà anh cũng đã xây rồi, chỉ cần thông cống thôi cũng đã rất phiền phức rồi, không giống như bọn họ, các ống cống được chôn khi bọn họ xây dựng.
Có điều, đây không phải là điều mà Tô Ngữ cần phải quan tâm, chỉ cần cô có tiền thì không có vấn đề gì cả.
Sau khi nhìn vào bồn cầu xả, trong phòng cũng không có gì khác, nhưng Lục Du Kỳ vẫn cẩn thận nhìn một đường ống nhô ra từ góc đối diện với nhà vệ sinh, vì vậy anh hỏi: “Đây là cái gì?”
Tô Ngữ nhìn lại, nhìn thấy đoạn ống nhỏ, không nhịn được giải thích: “cũng là một ống thoát nước, bồn tắm vẫn chưa được làm xong, khi nào làm xong, thì sẽ đặt nó ở đây, lúc đó sẽ nhờ người để lại một cái lỗ dưới cái bồn tắm, sau đó cố định ống nước trên đó, sau đó kết nối nó với cái này, nước tắm có thể được xả trực tiếp.
“Chị dâu thật khéo nghĩ mà, mấy thứ đồ này vậy mà cũng có thể nghĩ ra được.” Lục Du Kỳ thở dài nói.
Tô Ngữ xấu hổ cười cười, cô không thể nói là đạo nhái đúng không? Những thứ này có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong kiếp trước.
Tuy nhiên, Lục Du Kỳ cũng không phải kẻ ngốc, liền hỏi một câu quan trọng hơn, “Toàn bộ lượng nước thải này sẽ đi đâu?”
Tô Ngữ cười nói: “Cách nhà không xa, có một cái ao được đào, tất cả đều đi nơi đó, những thứ này là phân bón tốt, cho dù bản thân không dùng đến, cũng có thể đưa cho thôn dân. ”
Tô Ngữ không phải nói lời dễ nghe, mà cô thật sự nghĩ như vậy.
Thời đại không có phân hóa học, con người chỉ có thể sử dụng loại phân thô sơ này.
Bọn họ không có kế hoạch trồng lương thực, cô cũng không định sử dụng những loại phân bón này, vì vậy đến lúc đó, cô sẽ đưa chúng cho những người cần chúng.
Sau chuyến tham quan, ba người Tô Ngữ bước ra ngoài, vừa bước ra khỏi phòng chính, bọn họ đã thấy Tô Ngôn chạy tới cùng Phì Phì và tiểu Bạch.
“Chị ơi, em vừa đi xem phòng của mình, vừa to vừa sáng, vừa có phòng sách vừa có phòng rửa mặt, em cũng đã học xong cách dùng rồi.” Tô Ngôn vừa chạy vừa hét lên với Tô Ngữ, vẻ mặt đầy vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.