Chương 52: Xong Việc
Tự Phì Phì
02/04/2024
“Chạy chậm thôi, cẩn thận bậc thang.” Tô Ngữ nhìn Tô Ngôn đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn hào hứng chạy tới.
Khi đang nói chuyện, Tô Ngôn đã chạy tới trước mặt, nắm lấy tay Tô Ngữ, hưng phấn nói: “Chị ơi, phòng của em ở đằng kia.”
Tô Ngôn chỉ về hướng phía đông, sau đó kéo tay Tô Ngữ, rủ cô đi cùng để xem lại một lần nữa.
Trên mặt Tô Ngữ nở nụ cười, cô đi theo Tô Ngôn đến phòng phía đông, Khương Kỳ và Lục Du Kỳ cũng đi theo phía sau.
Chỉ có ba phòng ở phía đông, nhưng lại rất rộng rãi.
Lối vào vẫn là đại sảnh, có thể dùng làm phòng khách nhỏ của Tô Ngôn, phía bắc là phòng ngủ, phía nam là phòng sách, trong phòng ngủ còn có một phòng tắm.
Mặc dù trong phòng không có thứ gì ngoại trừ bức tường và cái giường sưởi, ngay cả cửa sổ cũng không được lắp đầy đủ, nhưng Tô Ngôn vẫn rất thích thú.
Lục Du Kỳ ở lại một lúc rồi rời đi, hắn định đi lên trấn giúp bán hai cây nhân sâm, cũng biết Tô Ngữ và Khương Kỳ đang chờ tiền bán nhân sâm để trả cho thợ thủ công.
Có điều Lục Du Kỳ trước khi đi có nói, buổi chiều có thể sẽ mang tiền về, Tô Ngữ cũng vội vàng nói với hắn, khi đem tiền lại tốt nhất là cầm tiền xu, dù sao cũng phát tiền công, trả bạc thì rất bất tiện.
Ăn cơm trưa xong không bao lâu, xe ngựa của Lục Du Kỳ dừng lại ở trước ngôi nhà mới, Tô Ngữ và Khương Kỳ vội vàng đi ra phía trước.
Tấm màn được vén lên, Lục Du Kỳ bước xuống, sau đó xoay người từ trong xe ngựa lấy ra một cái hộp gỗ, Tô Ngữ trong nháy mắt liền hiểu ra, là bạc.
Đúng luôn, sau khi Lục Du Kỳ xuống xe ngựa, liền đưa chiếc hộp cho Khương Kỳ, sau đó cả ba cùng bước vào sân.
Sân đã được bọn họ dọn dẹp sạch sẽ, trước cửa phòng chính có kê bàn ghế, ba người bước tới ngồi xuống.
Lục Du Kỳ nói, “Em đã mang hai cây nhân sâm đến Tế Thế Đường trong thị trấn, thầy thuốc Lý của Tế Thế Đường nói, chúng đều là những cây nhân sâm hoang dã tốt nhất, mỗi cây có giá 100 lượng bạc, 2 cây là 200 lượng bạc, em làm chủ đổi tất cả thành tiền đồng, bạc vụn, để sau mọi người dễ xử dụng hơn. ”
Lúc Khương Kỳ vừa xách hộp gỗ đi vào, từ trọng lượng cũng đã đoán được, bây giờ nghe thấy Lục Du Kỳ nói, lập tức nói: “Cậu có lòng rồi.”
Tô Ngữ cũng cười nói, “Thật sự là phiền em rồi. Chúng ta xây nhà một lần, em trước sau giúp đỡ bao nhiêu lần liền, thật là vừa bỏ ra không ít bạc lẫn công sức mà.”
Lục Du Kỳ nói “Chúng ta là người một nhà còn nói lời này làm gì chứ, lại nói thầy Lý có nói, cây nhân sâm hoang dã này rất khó có được, tuy chỉ có hơn 10 năm, nhưng chất lượng lại là loại tốt nhất, dược liệu có hiệu quả rất tốt, vừa vặn em mang về cho mẹ bồi bổ thân thể, như vậy vẫn còn phải cảm ơn đại ca với chị dâu nhiều nữa ấy, để cho em chiếm được một chút của hời này.”
Tuy Lục Du Kỳ nhìn tuổi còn trẻ, nhưng cách ăn nói và làm việc của anh ta lại rất giống người có tuổi, điều này khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở bên cạnh anh ta
Sau khi cả ba trò chuyện được một lúc lâu, những người thợ thủ công quay lại từ sân sau, nói tất cả các cửa ra vào và cửa sổ đã được lắp đặt xong.
Tô Ngữ đi theo nhìn xung quanh, quay lại nói với Khương Kỳ là không có vấn đề gì.
Lục Du Kỳ nghe xong, liền dẫn những người mang theo rời đi trước, còn lại là ba mươi người vất vả xây nhà trong một tháng rưỡi qua, và hai vị sư phụ.
Khương Kỳ lúc này cũng đứng lên nói với mọi người: “Hơn một tháng nay mọi người vất vả rồi, cuối cùng thì nhà cũng đã được hoàn thành xong, đến lúc kết toán tiền công rồi.”
Khương Kỳ vừa nói xong, tất cả mọi người đều tập trung chú ý trên người hắn, người vừa mới thì thào cũng im bặt, lúc này, tiền mới là quan trọng, đúng không?
Khương Kỳ thấy mọi người đang nhìn mình, cũng không so đo tính toán, trực tiếp nói: “Lúc đầu đã thỏa thuận xong rồi, mỗi người mỗi ngày bao một bữa cơm, lương mỗi ngày là hai mươi văn, nhưng là nhà của tôi, tự tôi biết rõ, so với những nhà khác phải làm hơn rất nhiều, tôi thấy mọi người làm rất tốt, cho nên mỗi người, mỗi ngày được thêm 10 văn. “
Những lời này vừa nói ra, ban đầu mọi người đều sửng sốt, sau đó là vui mừng, cảm ơn Khương Kỳ rồi còn khen hắn thấu tình đạt lí.
Tô Ngữ ngồi vào bàn không nói lời nào, những chuyện này đều đã được bàn bạc từ trước.
Tô Ngữ mặc dù cảm thấy mình không tệ, nhưng là đối với những người thợ thủ công này đối ngoại, tốt hơn vẫn nên để Khương Kỳ ra mặt.
Khi anh mở hộp đựng tiền ra, trong đó có một nửa số bạc nhỏ, còn lại đều là tiền đồng, mỗi xâu một trăm văn, điều này đã giúp Tô Ngữ đỡ gặp rắc rối khi đếm tiền.
Tô Ngữ đã mua một chiếc cân nhỏ để cân bạc, cũng đã tính xong tiền công của mỗi người, mỗi người là 1,350 văn.
Những người này xếp hàng đi tới bàn Tô Ngữ trước tiên cân nhỏ một lượng bạc, sau đó đưa cho bọn họ ba chuỗi tiền, lại đếm ra năm mươi văn rồi đưa cho bọn họ.
Người lấy được tiền không bỏ đi ngay mà đứng sang một bên cẩn thận đếm ba trăm năm mươi văn, sau khi xác nhận là không có thiếu, mới đút vào một chiếc túi sau đó giấu vào trong ngực.
Còn ở một bên khác, Khương Kỳ dẫn theo 2 vị sư phụ đi vào trong phòng.
Bọn họ đã thống nhất với nhau, mỗi vị sư phụ sẽ cho 10 lượng bạc, sở dĩ bọn họ cho nhiều như vậy là do họ đã tiêu tốn nhiều thời gian và công sức cho căn nhà của bọn họ.
Nếu không, chỉ dựa vào kiến thức lý thuyết của Tô Ngữ thì không thể nào có thể thông tắc cống, bồn cầu thành công được.
Tuy không hoàn hảo, không có hệ thống ống nước nhưng như vậy cũng đã khiến cho Tô Ngữ khá hài lòng rồi.
Sau khi gửi tiền công cho mọi người, Khương Kỳ nhờ mọi người giúp đỡ, đặt bàn ghế, ghế dài, xoong nồi thuê từ thị trấn lên xe bò rồi gửi thẳng trở lại thị trấn, tất nhiên, xe bò là thuê từ thôn tới.
Khi Khương Kỳ trở lại, trời đã tối, Tô Ngữ cũng đã chuẩn bị cơm xong.
Trên cổng sân mới treo một cái khóa to, không có chìa khóa thì không ai mở được, cô rất yên tâm về chuyện đó, hơn nữa sân nhà bọn họ cũng không có chuyện gì.
Sau một ngày bận rộn, cả ba người ăn tối xong thì bọn họ đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau, Tô Ngữ tỉnh lại, bên ngoài trời đã hửng nắng, Khương Kỳ ở bên cạnh đã đi từ rất lâu rồi.
Tô Ngữ cũng đã quen với việc này, cho dù ngày đầu tiên có mệt mỏi như thế nào, ngày hôm sau Khương Kỳ vẫn sẽ dậy sớm luyện võ, đây là thói quen của anh ấy.
Sau khi mặc quần áo và đi ra, Tô Ngữ nhìn thấy Khương Kỳ đang dạy Tô Ngôn cách đứng tấn, đây là điều Tô Ngôn yêu cầu.
Cậu cũng muốn học võ, nhưng cậu vẫn còn là một đứa trẻ, cũng không có “sức lực” thần kỳ như của Tô Ngữ, vì vậy chỉ có thể bắt đầu từ đứng trung bình tấn.
Sau khi chào hỏi hai người, Tô Ngữ vào bếp làm bữa sáng, bữa sáng đã chuẩn bị xong, Tô Ngôn và Khương Kỳ cũng đã hoàn thành buổi huấn luyện ngày hôm nay.
Cả ba người cùng nhau ăn sáng xong, lại cùng nhau đọc sách và viết chữ, rồi cùng nhau ngồi nói chuyện.
Đương nhiên vẫn là nói về ngôi nhà mới, dù nhà đã hoàn thiện, sắm sửa nội thất nhưng việc sắm sửa chăn ga gối đệm, rèm cửa, lỉnh kỉnh các khoản cũng khá rắc rối.
Khi đang nói chuyện, Tô Ngôn đã chạy tới trước mặt, nắm lấy tay Tô Ngữ, hưng phấn nói: “Chị ơi, phòng của em ở đằng kia.”
Tô Ngôn chỉ về hướng phía đông, sau đó kéo tay Tô Ngữ, rủ cô đi cùng để xem lại một lần nữa.
Trên mặt Tô Ngữ nở nụ cười, cô đi theo Tô Ngôn đến phòng phía đông, Khương Kỳ và Lục Du Kỳ cũng đi theo phía sau.
Chỉ có ba phòng ở phía đông, nhưng lại rất rộng rãi.
Lối vào vẫn là đại sảnh, có thể dùng làm phòng khách nhỏ của Tô Ngôn, phía bắc là phòng ngủ, phía nam là phòng sách, trong phòng ngủ còn có một phòng tắm.
Mặc dù trong phòng không có thứ gì ngoại trừ bức tường và cái giường sưởi, ngay cả cửa sổ cũng không được lắp đầy đủ, nhưng Tô Ngôn vẫn rất thích thú.
Lục Du Kỳ ở lại một lúc rồi rời đi, hắn định đi lên trấn giúp bán hai cây nhân sâm, cũng biết Tô Ngữ và Khương Kỳ đang chờ tiền bán nhân sâm để trả cho thợ thủ công.
Có điều Lục Du Kỳ trước khi đi có nói, buổi chiều có thể sẽ mang tiền về, Tô Ngữ cũng vội vàng nói với hắn, khi đem tiền lại tốt nhất là cầm tiền xu, dù sao cũng phát tiền công, trả bạc thì rất bất tiện.
Ăn cơm trưa xong không bao lâu, xe ngựa của Lục Du Kỳ dừng lại ở trước ngôi nhà mới, Tô Ngữ và Khương Kỳ vội vàng đi ra phía trước.
Tấm màn được vén lên, Lục Du Kỳ bước xuống, sau đó xoay người từ trong xe ngựa lấy ra một cái hộp gỗ, Tô Ngữ trong nháy mắt liền hiểu ra, là bạc.
Đúng luôn, sau khi Lục Du Kỳ xuống xe ngựa, liền đưa chiếc hộp cho Khương Kỳ, sau đó cả ba cùng bước vào sân.
Sân đã được bọn họ dọn dẹp sạch sẽ, trước cửa phòng chính có kê bàn ghế, ba người bước tới ngồi xuống.
Lục Du Kỳ nói, “Em đã mang hai cây nhân sâm đến Tế Thế Đường trong thị trấn, thầy thuốc Lý của Tế Thế Đường nói, chúng đều là những cây nhân sâm hoang dã tốt nhất, mỗi cây có giá 100 lượng bạc, 2 cây là 200 lượng bạc, em làm chủ đổi tất cả thành tiền đồng, bạc vụn, để sau mọi người dễ xử dụng hơn. ”
Lúc Khương Kỳ vừa xách hộp gỗ đi vào, từ trọng lượng cũng đã đoán được, bây giờ nghe thấy Lục Du Kỳ nói, lập tức nói: “Cậu có lòng rồi.”
Tô Ngữ cũng cười nói, “Thật sự là phiền em rồi. Chúng ta xây nhà một lần, em trước sau giúp đỡ bao nhiêu lần liền, thật là vừa bỏ ra không ít bạc lẫn công sức mà.”
Lục Du Kỳ nói “Chúng ta là người một nhà còn nói lời này làm gì chứ, lại nói thầy Lý có nói, cây nhân sâm hoang dã này rất khó có được, tuy chỉ có hơn 10 năm, nhưng chất lượng lại là loại tốt nhất, dược liệu có hiệu quả rất tốt, vừa vặn em mang về cho mẹ bồi bổ thân thể, như vậy vẫn còn phải cảm ơn đại ca với chị dâu nhiều nữa ấy, để cho em chiếm được một chút của hời này.”
Tuy Lục Du Kỳ nhìn tuổi còn trẻ, nhưng cách ăn nói và làm việc của anh ta lại rất giống người có tuổi, điều này khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở bên cạnh anh ta
Sau khi cả ba trò chuyện được một lúc lâu, những người thợ thủ công quay lại từ sân sau, nói tất cả các cửa ra vào và cửa sổ đã được lắp đặt xong.
Tô Ngữ đi theo nhìn xung quanh, quay lại nói với Khương Kỳ là không có vấn đề gì.
Lục Du Kỳ nghe xong, liền dẫn những người mang theo rời đi trước, còn lại là ba mươi người vất vả xây nhà trong một tháng rưỡi qua, và hai vị sư phụ.
Khương Kỳ lúc này cũng đứng lên nói với mọi người: “Hơn một tháng nay mọi người vất vả rồi, cuối cùng thì nhà cũng đã được hoàn thành xong, đến lúc kết toán tiền công rồi.”
Khương Kỳ vừa nói xong, tất cả mọi người đều tập trung chú ý trên người hắn, người vừa mới thì thào cũng im bặt, lúc này, tiền mới là quan trọng, đúng không?
Khương Kỳ thấy mọi người đang nhìn mình, cũng không so đo tính toán, trực tiếp nói: “Lúc đầu đã thỏa thuận xong rồi, mỗi người mỗi ngày bao một bữa cơm, lương mỗi ngày là hai mươi văn, nhưng là nhà của tôi, tự tôi biết rõ, so với những nhà khác phải làm hơn rất nhiều, tôi thấy mọi người làm rất tốt, cho nên mỗi người, mỗi ngày được thêm 10 văn. “
Những lời này vừa nói ra, ban đầu mọi người đều sửng sốt, sau đó là vui mừng, cảm ơn Khương Kỳ rồi còn khen hắn thấu tình đạt lí.
Tô Ngữ ngồi vào bàn không nói lời nào, những chuyện này đều đã được bàn bạc từ trước.
Tô Ngữ mặc dù cảm thấy mình không tệ, nhưng là đối với những người thợ thủ công này đối ngoại, tốt hơn vẫn nên để Khương Kỳ ra mặt.
Khi anh mở hộp đựng tiền ra, trong đó có một nửa số bạc nhỏ, còn lại đều là tiền đồng, mỗi xâu một trăm văn, điều này đã giúp Tô Ngữ đỡ gặp rắc rối khi đếm tiền.
Tô Ngữ đã mua một chiếc cân nhỏ để cân bạc, cũng đã tính xong tiền công của mỗi người, mỗi người là 1,350 văn.
Những người này xếp hàng đi tới bàn Tô Ngữ trước tiên cân nhỏ một lượng bạc, sau đó đưa cho bọn họ ba chuỗi tiền, lại đếm ra năm mươi văn rồi đưa cho bọn họ.
Người lấy được tiền không bỏ đi ngay mà đứng sang một bên cẩn thận đếm ba trăm năm mươi văn, sau khi xác nhận là không có thiếu, mới đút vào một chiếc túi sau đó giấu vào trong ngực.
Còn ở một bên khác, Khương Kỳ dẫn theo 2 vị sư phụ đi vào trong phòng.
Bọn họ đã thống nhất với nhau, mỗi vị sư phụ sẽ cho 10 lượng bạc, sở dĩ bọn họ cho nhiều như vậy là do họ đã tiêu tốn nhiều thời gian và công sức cho căn nhà của bọn họ.
Nếu không, chỉ dựa vào kiến thức lý thuyết của Tô Ngữ thì không thể nào có thể thông tắc cống, bồn cầu thành công được.
Tuy không hoàn hảo, không có hệ thống ống nước nhưng như vậy cũng đã khiến cho Tô Ngữ khá hài lòng rồi.
Sau khi gửi tiền công cho mọi người, Khương Kỳ nhờ mọi người giúp đỡ, đặt bàn ghế, ghế dài, xoong nồi thuê từ thị trấn lên xe bò rồi gửi thẳng trở lại thị trấn, tất nhiên, xe bò là thuê từ thôn tới.
Khi Khương Kỳ trở lại, trời đã tối, Tô Ngữ cũng đã chuẩn bị cơm xong.
Trên cổng sân mới treo một cái khóa to, không có chìa khóa thì không ai mở được, cô rất yên tâm về chuyện đó, hơn nữa sân nhà bọn họ cũng không có chuyện gì.
Sau một ngày bận rộn, cả ba người ăn tối xong thì bọn họ đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau, Tô Ngữ tỉnh lại, bên ngoài trời đã hửng nắng, Khương Kỳ ở bên cạnh đã đi từ rất lâu rồi.
Tô Ngữ cũng đã quen với việc này, cho dù ngày đầu tiên có mệt mỏi như thế nào, ngày hôm sau Khương Kỳ vẫn sẽ dậy sớm luyện võ, đây là thói quen của anh ấy.
Sau khi mặc quần áo và đi ra, Tô Ngữ nhìn thấy Khương Kỳ đang dạy Tô Ngôn cách đứng tấn, đây là điều Tô Ngôn yêu cầu.
Cậu cũng muốn học võ, nhưng cậu vẫn còn là một đứa trẻ, cũng không có “sức lực” thần kỳ như của Tô Ngữ, vì vậy chỉ có thể bắt đầu từ đứng trung bình tấn.
Sau khi chào hỏi hai người, Tô Ngữ vào bếp làm bữa sáng, bữa sáng đã chuẩn bị xong, Tô Ngôn và Khương Kỳ cũng đã hoàn thành buổi huấn luyện ngày hôm nay.
Cả ba người cùng nhau ăn sáng xong, lại cùng nhau đọc sách và viết chữ, rồi cùng nhau ngồi nói chuyện.
Đương nhiên vẫn là nói về ngôi nhà mới, dù nhà đã hoàn thiện, sắm sửa nội thất nhưng việc sắm sửa chăn ga gối đệm, rèm cửa, lỉnh kỉnh các khoản cũng khá rắc rối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.