Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 78: Lẩu

Tự Phì Phì

02/04/2024

Tuyết rơi vừa lớn vừa mau, lúc này trên mặt đất trong viện tuyết đã dầy hơn một thước, Tô Ngữ nhìn từng bông tuyết to lớn, trắng tinh khôi, tâm tình rất tốt.

Tô Ngôn càng hưng phấn hơn nữa, vừa từ trong nhà đi ra, hắn liền không thể chờ đợi được cùng với Đại Hắc và Tiểu Hắc cùng nhau chạy đến trên nền tuyết chơi đùa.

Tô Ngôn len lén liếc mắt nhìn Tô Ngữ, phát hiện Tô Ngữ cũng không có nhìn hắn, trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt, cúi người xuống nắm lấy một nắm tuyết nặn thành một quả cầu, hướng về phía người Tô Ngữ ném tới.

Tô Ngữ không có phòng bị, liền bị đập cầu tuyết vào người, sau khi bị đập trúng, Tô Ngữ còn có chút ngây người, ánh mắt hơi hiện ra vẻ mê man nhìn về phía Tô Ngôn.

Nhìn thấy nụ cười đắc thắng trên mặt Tô Ngôn lúc này Tô Ngữ này mới phản ứng được.

Nàng cũng không nói gì mà nhấc chân đi về phía trước hai bước, cúi người xuống nắm lấy một khối tuyết, nắm chặt lại, một quả bóng tuyết liền xuất hiện.

Tô Ngôn nhìn thấy Tô Ngữ cúi xuống, liền biết Tô Ngữ nhất định là muốn ném chính mình, cho nên trước tiên liền chạy ra xa.

Thế nhưng cậu lại quên mất Tô Ngữ khí lực mạnh cỡ nào, cho dù cậu có chạy, bóng tuyết của Tô Ngữ vẫn chính xác đập tới trên lưng của hắn.

Tô Ngữ ngay từ đầu đã khống chế tốt lực đạo, bảo đảm bóng tuyết có thể đập trúng Tô Ngôn nhưng sẽ không làm cậu bị thương.

Phía sau lưng Tô Ngôn bị bóng tuyết bắn trúng, nhưng cậu lại khanh khách cười lên trước.

"Tỷ tỷ, tại sao tỷ có thể ném xa như vậy?" Tô Ngôn hướng về phía Tô Ngữ hò hét.

Cậu bây giờ cách Tô Ngữ cũng phải xa tới bảy tám mét, thế nhưng tỷ ấy vẫn có thể chính xác ném trúng phía sau lưng của cậu, thực sự là lợi hại mà.

Tô Ngữ đưa cánh tay lên xuống, khóe miệng mỉm cười, miệng nói, "Hiện tại biết tỷ tỷ của đệ lợi hại thế nào chưa, xem đệ còn dám đánh lén hay không."

Khương Kỳ đứng ở dưới hành lang nhìn Tô Ngữ đang cười, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy thích thú, không biết bắt đầu từ lúc nào mỗi động tác của tiểu nữ nhân này, cũng có thể khiến hắn cảm thấy vui mừng.

"Ngươi đứng ở đằng kia làm gì vậy? Qua đây chơi."

Tô Ngữ quay đầu thấy Khương Kỳ đứng ở nơi đó, không biết đang suy nghĩ gì, nặn một quả bóng tuyết liền ném tới trên người Khương Kỳ.

Khương Kỳ cũng không giận, cười đi tới trong viện, theo Tô Ngữ cùng nhau chơi tiếp.

Tuyết lúc này vẫn không ngừng rơi dưới đất, tảng lớn tảng lớn hoa tuyết rơi vào trên người bọn họ, không bao lâu, trên người ba người liền phủ một lớp tuyết thật dày, bất quá bọn họ lại không có ý định vào phòng ,thật sự là chơi rất vui vẻ.



Đến khi ba người đã chạy mệt, trên người cũng ra một tầng mồ hôi mỏng, tay và mặt đều đỏ rực, rốt cuộc mới tiếc nuối đi vào phòng.

Bởi vì tuyết bắt đầu rơi từ sáng sớm , Tô Ngôn cùng thức dậy đã vội chạy tới thượng phòng bên này, cho nên trong phòng của cậu còn chưa có đốt kháng.

Tô Ngữ bảo cậu về phòng lấy y phục tới, ở buồng trong của thượng phòng thay đồ, trong lúc Tô Ngôn thay quần áo, lại đem kháng trong phòng Tô Ngôn đốt lên.

Dù sao Tô Ngôn cũng sẽ muốn về phòng của chính mình , sẽ không cùng bọn họ ở thượng phòng ngốc cả ngày.

Thời gian đã đem gần buổi trưa, cho nên Tô Ngữ và Khương Kỳ cùng nhau đi phòng bếp.

Hôm nay trời lạnh, Tô Ngữ đã nghĩ tới ăn lẩu.

Kỳ thực lúc trước Tô Ngữ cũng đã muốn ăn lẩu , thế nhưng trời còn chưa lạnh là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác là không có thời gian.

Hiện tại hai điều kiện đều phù hợp , Tô Ngữ hứng trí bừng bừng đi chuẩn bị.

Nước xương đã được hầm tối hôm trước, hiện tại vừa vặn có thể lấy đến làm nước dùng lẩu.

Còn đồ ăn kèm lại càng không phải nói, nấm lần trước hái ở núi Vân Vụ phơi để bán , vẫn còn giữ lại không có bán, còn có các loại rau củ phơi khô, khoai tây cải trắng , ở đây vào mùa đông mọi nhà đều cần phải có, còn có chính là một ít rau khô, tỷ như rong biển gì gì đó.

Trong thôn có bán đậu hũ , đó là đậu hũ tươi do một nhà chính mình làm, bởi vì mấy ngày hôm trước khí trời đã trở nên lạnh, đậu hủ có thể bảo quản, cho nên hai ngày trước Tô Ngữ đã mua một bìa đậu hũ, hiện tại vừa vặn lấy đến ăn.

(bản đậu hũ: ở đây là loại to, không giống bìa đậu nhỏ ở Việt Nam)

Tuy nói không có thịt dê, bò, thế nhưng thịt heo ăn cũng không tồi, còn có gà rừng cùng thịt thỏ, đây quả thực là một bữa cơm rất phong phú .

Lúc có ý định ăn lẩu, Tô Ngữ cũng đã lên trên trấn mua về một cái bếp lò nhỏ.

Loại bếp lò rất nhỏ, giống như lò sưởi tay lớn vậy, bên trong có thể cho than, mặt trên để đặt một cái nồi nhỏ, muốn ăn cái gì liền chính mình nhúng, so với lẩu ở kiếp trước không sai biệt lắm.

Tô Ngữ rất thích ăn ớt, nàng phát hiện Khương Kỳ và Tô Ngôn cũng thích ăn, cho nên nàng làm tương ớt, trong nhà trên bàn cơm mỗi bữa đều phải có , cũng mua tương vừng, cho nên hiện tại đồ gia vị cũng không thiếu .

Bên này Tô Ngữ đem đồ đi rửa rồi thái xong, Khương Kỳ và Tô Ngôn bên kia liền đem than đã đốt bỏ vào bếp lò, đặt nồi nhỏ lên trên, đổ thêm canh xương vào.

Bữa cơm đương nhiên ngồi ăn tại thượng phòng phía đông, ba người mặc áo đơn ngồi trên kháng, ăn lẩu nóng hôi hổi , ngoài cửa sổ là tuyết lớn trắng xóa, cảm giác này, quả thực quá tốt.



Một bữa cơm ăn đặc biệt thỏa mãn, Tô Ngữ xoa xoa cái bụng đã no nê, không muốn động nữa .

Khương Kỳ nhìn bộ dáng này của nàng liền cảm thấy buồn cười, người đã lớn như vậy còn có thể đem mình ăn tới no , người nào không biết, còn tưởng rằng bình thường nàng là bị bạc đãi không được ăn no.

Tô Ngữ muốn đứng lên thu dọn bàn cơm, thế nhưng Khương Kỳ đứng lên trước nàng.

"Để ta làm, nàng hôm nay nghỉ ngơi đi." Khương Kỳ vừa nói vừa mau chóng thu dọn.

Tô Ngôn thấy tình trạng đó cũng đứng lên giúp, lại bị Khương Kỳ cự tuyệt.

Tô Ngữ nói với Tô Ngôn, "Tỷ phu đệ khó có được một lần chịu khó, đệ đừng tranh việc với huynh ấy. Thành thật ngồi đi."

Nói xong Tô Ngữ cười cười nhìn Khương Kỳ, bảo hắn thật là siêng năng .

Khương Kỳ cũng không giận, trái lại cũng tán đồng nói, "Tỷ của đệ nói đúng, đệ cứ ngồi đó đi."

Tô Ngôn nghe nói vậy cũng không động nữa, có điều ánh mắt cậu nhìn về phía hai người Tô Ngữ và Khương Kỳ, có chút khiến Tô Ngữ không rõ chân tướng.

Chờ Khương Kỳ đem bàn thu thập sạch sẽ, ôm đồ đạc đi ra khỏi phòng, Tô Ngữ liền quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, quả nhiên không đầy một lát đã nhìn thấy thân ảnh Khương Kỳ đi qua ngoài cửa sổ.

"Tỷ, nếu như tỷ không yên lòng, liền đi xem một chút." Tô Ngôn chế nhạo nói.

"Đi đi, ai không yên lòng, ta rất yên tâm." Tô Ngữ trừng mắt liếc Tô Ngôn một cái, không tiếp tục cái đề tài này.

Nếu là có chút trái cây thì tốt rồi, nghĩ tới kiếp trước sau khi nàng ăn xong lẩu, thích ăn nhất là trái cây .

Mặc dù trong không gian của nàng không thiếu hoa quả, thế nhưng, nàng cũng không muốn một người ăn mảnh.

Đột nhiên, Tô Ngữ ánh mắt sáng lên, nói với Tô Ngôn, "Ta nhớ, lê mùa thu của chúng ta hình như vẫn còn đi? Lấy một ít ra đặt ở dưới tuyết ướp lạnh thì thế nào?"

Tô Ngữ nhớ lại kiếp trước lê ướp lạnh rất nổi tiếng, hình như là ăn thật ngon, bất quá nàng lại không có ăn qua.

Tô Ngôn nghe vậy cũng rất cao hứng, hắn đã quên những quả lê ấy, nguyên nhân đơn giản là vì những thứ lê ấy có chút chua, ba người đều không thích ăn, cho nên liền đặt ở chỗ đó, hiện tại lấy đến làm lê ướp lạnh cũng không tồi.

Bảo Tô Ngữ cứ ngồi trên kháng, Tô Ngôn mặc thêm quần áo vào liền đi tây sương phòng, đồ thổ sản trong núi thu hoạch về đều để ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook