Chương 77: Tuyết Rơi
Tự Phì Phì
02/04/2024
Vừa nghĩ tới chuyện này, Tô Ngữ liền kéo theo Khương Kỳ cùng đi tới sân cũ, rất xa đã nhìn thấy một giàn chanh dây đã chín ở nơi đó.
Hoàn hảo, tất cả chanh dây vẫn còn tốt.
"Chúng ta tự mình hái rồi đưa đi hay là chờ Lục Du Kỳ đến lấy?" Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ dò hỏi.
Khương Kỳ suy nghĩ một chút, sau đó nói, "Dù sao cũng nhiều lắm, trong xe hẳn là có thể chứa hết, vẫn để ta đưa đi đi."
Lần nào cũng để Lục Du Kỳ tới lấy, cũng rất không có ý tứ, dù sao bọn họ cũng có xe không phải sao?
Đã thương lượng xong, hai người liền cùng nhau đem chanh dây hái xuống, đặt cẩn thận vào trong giỏ tre, cuối cùng đem giỏ tre cất vào thùng xe, Khương Kỳ liền đánh xe đi lên trấn.
Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ rời đi, sau đó đóng cửa lại trở về chính viện.
Trong viện, Tô Ngôn đang dạy Đại Hắc và Tiểu Hắc bắt tay, mệnh lệnh chúng nó ngồi xổm xuống, đứng lên, hoặc là bảo chúng nó chạy về phía trước gì gì đó.
Tô Ngữ nhìn một hồi, liền vào phòng, ngồi ở trên kháng.
Phì Phì không biết từ nơi nào lủi ra, thấy Tô Ngữ ngồi ở trên kháng, liền nhảy đến bên người nàng nằm xuống.
"Chị đang nghĩ gì thế?" Phì Phì liếm liếm móng vuốt chính mình, ôi, gần đây chạy nhảy khá nhiều, màu lông của nó cũng không còn sạch sẽ nữa.
Tô Ngữ nhìn Phì Phì, có chút buồn cười, "Em trái lại tự tại, mấy tháng này điên cuồng chạy đi chơi, cũng không để ý đến chị ."
Phì Phì liếc nàng một cái, "Chị lại không có nguy hiểm gì, còn không cho bản miêu đi chơi chút. Bất quá không cần phải thương tâm, từ hôm nay trở đi bản miêu liền không đi nữa, mỗi ngày ở nhà cùng chị."
Tô Ngữ nhẹ nhàng cười, không đem lời Phì Phì để ở trong lòng, nàng nghĩ, lấy tính tình mải chơi của Phì Phì, có thể thành thật ở nhà mới là lạ.
"Chị vừa đang suy nghĩ gì đấy?" Phì Phì cũng không để ý nàng, lại hỏi vấn đề vừa rồi.
Nhắc tới việc này, Tô Ngữ liền thở dài, "Mắt thấy mùa đông đã tới , nghĩ đến thời gian này chỉ có thể ở trong phòng này, chị lại không thêu hoa, may vá gì đó mùa đông này muốn trôi qua thế nào đây?"
Phì Phì suy nghĩ một chút, đây thật là cái vấn đề khó, ở đây cũng không có cái thiết bị trò chơi tiêu khiển gì gì đó.
"Nếu không, chị cùng Khương Kỳ tạo đứa nhỏ? Như vậy sau này sẽ không cảm thấy nhàm chán." Phì Phì linh quang chợt lóe, nói ra một chủ ý mà nó cảm thấy không tệ.
"Khụ khụ." Tô Ngữ bị lời nói của Phì Phì chấn kinh ho sặc sụa, một lát sau mới hết
"Em nghĩ lung tung gì thế?" Tô Ngữ trừng mắt liếc Phì Phì một cái nói.
"Thế nào? Bản miêu nói không đúng? Có đứa nhỏ, có thể làm cho chị bận cả một đời, tuyệt đối sẽ không lại kêu nhàm chán." Phì Phì nâng cằm lên, ngạo kiều nói.
Tô Ngữ cũng thừa nhận, lời của Phì Phì có mấy phần đạo lý, thế nhưng, hiện tại để nàng cùng Khương Kỳ sinh con, chuyện này thật không thể.
"Chị vẫn còn nhỏ mà." Tô Ngữ nói.
"Còn nhỏ? Chị ba đời cộng lại, cũng có thể làm bà của Khương Kỳ." Phì Phì cười chế nhạo nhìn Tô Ngữ đáp.
Tô Ngữ ngạc nhiên, có thể nói lời châm chọc ác độc vậy sao?
"Chị nói là cái thân thể này còn nhỏ." Tô Ngữ trừng mắt liếc Phì Phì, cơ hồ là nghiến răng nói ra những lời này.
Có lẽ là thanh âm quá lớn , dẫn tới Tô Ngôn bên ngoài quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Khương Kỳ trước giữa trưa liền trở về , tiện tay mang về áo bông cùng áo da đặt làm lần trước.
"Bạc bán chanh dây, vừa vặn đủ đem mấy thứ này cầm về." Khương Kỳ nói với Tô Ngữ.
Hôm nay vốn không muốn đi lấy y phục, bởi vì còn chưa đến thời gian hẹn trước, cho nên Tô Ngữ cũng không có lấy bạc đưa cho Khương Kỳ.
Chỉ là Khương Kỳ sau khi thấy Lục Du Kỳ, sau khi đem bạc bán chanh dây thu về liền nghĩ không bằng đi xem y phục làm tốt không, nếu xong là có thể tiện đường lấy về.
Đi tới tiệm may vừa hỏi, quả nhiên đã làm được rồi.
Khương Kỳ hỏi giá, bạc trong tay hiện vừa vặn đủ, cho nên liền trực tiếp đem y phục lấy về.
Mặc dù mỗi lần đi vào đặt y phục đều là Tô Ngữ, thế nhưng chưởng quầy trước đây cũng gặp qua Khương Kỳ, cho nên cũng để Khương Kỳ đem y phục cầm đi.
Tô Ngữ mỗi một kiện đồ đều cẩn thận nhìn, làm
không tệ, áo bông rất chắc chắn, sờ liền cảm thấy ấm áp, tuyết rơi cũng không sợ lạnh .
Đem y phục giày mũ của từng người bỏ vào trong tủ treo quần áo của mỗi người, Tô Ngữ liền đi chuẩn bị bữa trưa .
Bọn họ bữa trưa bây giờ so với trước đây đều nấu hơn rất nhiều, nguyên nhân chính là tăng thêm Đại Hắc cùng Tiểu Hắc, còn có Phì Phì cùng Tiểu Bạch thỉnh thoảng trở về dùng cơm.
Quả nhiên, bắt đầu từ hôm nay, Phì Phì cũng không có mang theo Tiểu Bạch ra ngoài chạy loạn, mỗi ngày đều đi theo Tô Ngữ, Tô Ngữ đi chỗ nào nó liền đi chỗ đó.
Tô Ngữ cũng không quản nó, mỗi ngày đều suy tư, mùa đông này nàng muốn làm những thứ gì.
Thời gian mỗi ngày đều trôi, đảo mắt liền đã qua nửa tháng.
Sáng hôm nay Tô Ngữ vừa mới thức dậy, liền cảm thấy có chút lạnh.
Nhìn nhìn bên cạnh trống không, Khương Kỳ đã dậy trước.
Tô Ngữ động tác nhanh nhẹn mặc y phục, đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, mới vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy Khương Kỳ từ bên ngoài tiến vào .
"Bên ngoài tuyết rơi." Khương Kỳ nhìn Tô Ngữ ngồi ở chỗ kia chải tóc, liền nói một tiếng, lại nói tiếp, "Ta đã đem kháng đốt lên , lát nữa nàng ra ngoài nhất định phải mặc quần áo nhiều một chút."
Tô Ngữ nghe nói tuyết rơi, đầu tiên là cả kinh, sau đó chính là mừng rỡ.
Nàng sau khi thức dậy cũng không có kéo rèm cửa sổ nên không biết bên ngoài có tuyết.
Lúc này nghe thấy Khương Kỳ nói tuyết rơi, nàng cơ hồ đã ngồi không yên, hai ba cái liền chải đầu xong, liền đứng lên hướng phía ngoài chạy đi, hoàn toàn quên chuyện Khương Kỳ dặn nàng mặc quần áo nhiều hơn.
Đi ra khỏi cửa nhà trên, đã nhìn thấy bên ngoài từng bông tuyết bay lả tả rơi xuống, hoa tuyết thành những bông to rơi xuống.
Bất quá trên mặt đất lúc này vừa tích một tầng tuyết hơi mỏng mà thôi, xem ra, tuyết này là vừa mới bắt đầu rơi.
"Vừa mới nói với nàng, nàng liền đã quên. Mau mặc quần áo vào." Khương Kỳ vừa nói vừa với tay choàng áo da lông ngắn lên người cho Tô Ngữ.
Tô Ngữ thân thể rất tốt, nàng kỳ thực không cảm thấy lạnh, thế nhưng cũng không có cự tuyệt ý tốt của Khương Kỳ.
Tô Ngôn lúc này cũng từ đông sương phòng đi tới, trên người cũng mặc rất dày , nhìn biểu tình trên mặt hắn liền biết, hắn cũng rất cao hứng.
Theo phía sau hắn, là Đại Hắc và Tiểu Hắc, hai chú chó rất là cao hứng, theo Tô Ngôn đi tới sân sau, còn không kịp đứng yên, liền chạy tới trong sân, không ngừng chạy tới chạy lui, ở trên mặt tuyết lưu lại một chuỗi vết chân.
"Tỷ tỷ, đợi tuyết rơi nhiều hơn, chúng ta đắp người tuyết có được không?" Tô Ngôn mắt lấp lánh nhìn Tô Ngữ hỏi.
Tô Ngữ gật gật đầu, đắp người tuyết, ném tuyết gì gì đó, nàng thích nhất .
Nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là đi làm cơm sáng, nếu không cho Tô Ngôn với Khương Kỳ ăn một chút gì vào bụng, sẽ chịu lạnh không nổi .
Tô Ngữ hầm một nồi cháo to, lại nấu trứng gà, cắt dưa muối, ba người an vị trên kháng ở thư phòng phía đông ăn bữa sáng.
Kháng đã được đốt nóng, lúc này trong phòng nhiệt độ cũng tăng lên, cho dù không mặc áo bông, Tô Ngữ cũng không cảm thấy lạnh, lúc này liền nhận ra chỗ tốt của giường sưởi , so sánh với điều hòa ở kiếp trước khá hơn nhiều.
Sau khi thu dọn xong bàn ăn, ba người ngồi trên kháng từ cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn, đến khi thấy tuyết đọng rất sâu, mới đứng lên đi ra ngoài.
Hoàn hảo, tất cả chanh dây vẫn còn tốt.
"Chúng ta tự mình hái rồi đưa đi hay là chờ Lục Du Kỳ đến lấy?" Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ dò hỏi.
Khương Kỳ suy nghĩ một chút, sau đó nói, "Dù sao cũng nhiều lắm, trong xe hẳn là có thể chứa hết, vẫn để ta đưa đi đi."
Lần nào cũng để Lục Du Kỳ tới lấy, cũng rất không có ý tứ, dù sao bọn họ cũng có xe không phải sao?
Đã thương lượng xong, hai người liền cùng nhau đem chanh dây hái xuống, đặt cẩn thận vào trong giỏ tre, cuối cùng đem giỏ tre cất vào thùng xe, Khương Kỳ liền đánh xe đi lên trấn.
Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ rời đi, sau đó đóng cửa lại trở về chính viện.
Trong viện, Tô Ngôn đang dạy Đại Hắc và Tiểu Hắc bắt tay, mệnh lệnh chúng nó ngồi xổm xuống, đứng lên, hoặc là bảo chúng nó chạy về phía trước gì gì đó.
Tô Ngữ nhìn một hồi, liền vào phòng, ngồi ở trên kháng.
Phì Phì không biết từ nơi nào lủi ra, thấy Tô Ngữ ngồi ở trên kháng, liền nhảy đến bên người nàng nằm xuống.
"Chị đang nghĩ gì thế?" Phì Phì liếm liếm móng vuốt chính mình, ôi, gần đây chạy nhảy khá nhiều, màu lông của nó cũng không còn sạch sẽ nữa.
Tô Ngữ nhìn Phì Phì, có chút buồn cười, "Em trái lại tự tại, mấy tháng này điên cuồng chạy đi chơi, cũng không để ý đến chị ."
Phì Phì liếc nàng một cái, "Chị lại không có nguy hiểm gì, còn không cho bản miêu đi chơi chút. Bất quá không cần phải thương tâm, từ hôm nay trở đi bản miêu liền không đi nữa, mỗi ngày ở nhà cùng chị."
Tô Ngữ nhẹ nhàng cười, không đem lời Phì Phì để ở trong lòng, nàng nghĩ, lấy tính tình mải chơi của Phì Phì, có thể thành thật ở nhà mới là lạ.
"Chị vừa đang suy nghĩ gì đấy?" Phì Phì cũng không để ý nàng, lại hỏi vấn đề vừa rồi.
Nhắc tới việc này, Tô Ngữ liền thở dài, "Mắt thấy mùa đông đã tới , nghĩ đến thời gian này chỉ có thể ở trong phòng này, chị lại không thêu hoa, may vá gì đó mùa đông này muốn trôi qua thế nào đây?"
Phì Phì suy nghĩ một chút, đây thật là cái vấn đề khó, ở đây cũng không có cái thiết bị trò chơi tiêu khiển gì gì đó.
"Nếu không, chị cùng Khương Kỳ tạo đứa nhỏ? Như vậy sau này sẽ không cảm thấy nhàm chán." Phì Phì linh quang chợt lóe, nói ra một chủ ý mà nó cảm thấy không tệ.
"Khụ khụ." Tô Ngữ bị lời nói của Phì Phì chấn kinh ho sặc sụa, một lát sau mới hết
"Em nghĩ lung tung gì thế?" Tô Ngữ trừng mắt liếc Phì Phì một cái nói.
"Thế nào? Bản miêu nói không đúng? Có đứa nhỏ, có thể làm cho chị bận cả một đời, tuyệt đối sẽ không lại kêu nhàm chán." Phì Phì nâng cằm lên, ngạo kiều nói.
Tô Ngữ cũng thừa nhận, lời của Phì Phì có mấy phần đạo lý, thế nhưng, hiện tại để nàng cùng Khương Kỳ sinh con, chuyện này thật không thể.
"Chị vẫn còn nhỏ mà." Tô Ngữ nói.
"Còn nhỏ? Chị ba đời cộng lại, cũng có thể làm bà của Khương Kỳ." Phì Phì cười chế nhạo nhìn Tô Ngữ đáp.
Tô Ngữ ngạc nhiên, có thể nói lời châm chọc ác độc vậy sao?
"Chị nói là cái thân thể này còn nhỏ." Tô Ngữ trừng mắt liếc Phì Phì, cơ hồ là nghiến răng nói ra những lời này.
Có lẽ là thanh âm quá lớn , dẫn tới Tô Ngôn bên ngoài quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Khương Kỳ trước giữa trưa liền trở về , tiện tay mang về áo bông cùng áo da đặt làm lần trước.
"Bạc bán chanh dây, vừa vặn đủ đem mấy thứ này cầm về." Khương Kỳ nói với Tô Ngữ.
Hôm nay vốn không muốn đi lấy y phục, bởi vì còn chưa đến thời gian hẹn trước, cho nên Tô Ngữ cũng không có lấy bạc đưa cho Khương Kỳ.
Chỉ là Khương Kỳ sau khi thấy Lục Du Kỳ, sau khi đem bạc bán chanh dây thu về liền nghĩ không bằng đi xem y phục làm tốt không, nếu xong là có thể tiện đường lấy về.
Đi tới tiệm may vừa hỏi, quả nhiên đã làm được rồi.
Khương Kỳ hỏi giá, bạc trong tay hiện vừa vặn đủ, cho nên liền trực tiếp đem y phục lấy về.
Mặc dù mỗi lần đi vào đặt y phục đều là Tô Ngữ, thế nhưng chưởng quầy trước đây cũng gặp qua Khương Kỳ, cho nên cũng để Khương Kỳ đem y phục cầm đi.
Tô Ngữ mỗi một kiện đồ đều cẩn thận nhìn, làm
không tệ, áo bông rất chắc chắn, sờ liền cảm thấy ấm áp, tuyết rơi cũng không sợ lạnh .
Đem y phục giày mũ của từng người bỏ vào trong tủ treo quần áo của mỗi người, Tô Ngữ liền đi chuẩn bị bữa trưa .
Bọn họ bữa trưa bây giờ so với trước đây đều nấu hơn rất nhiều, nguyên nhân chính là tăng thêm Đại Hắc cùng Tiểu Hắc, còn có Phì Phì cùng Tiểu Bạch thỉnh thoảng trở về dùng cơm.
Quả nhiên, bắt đầu từ hôm nay, Phì Phì cũng không có mang theo Tiểu Bạch ra ngoài chạy loạn, mỗi ngày đều đi theo Tô Ngữ, Tô Ngữ đi chỗ nào nó liền đi chỗ đó.
Tô Ngữ cũng không quản nó, mỗi ngày đều suy tư, mùa đông này nàng muốn làm những thứ gì.
Thời gian mỗi ngày đều trôi, đảo mắt liền đã qua nửa tháng.
Sáng hôm nay Tô Ngữ vừa mới thức dậy, liền cảm thấy có chút lạnh.
Nhìn nhìn bên cạnh trống không, Khương Kỳ đã dậy trước.
Tô Ngữ động tác nhanh nhẹn mặc y phục, đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, mới vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy Khương Kỳ từ bên ngoài tiến vào .
"Bên ngoài tuyết rơi." Khương Kỳ nhìn Tô Ngữ ngồi ở chỗ kia chải tóc, liền nói một tiếng, lại nói tiếp, "Ta đã đem kháng đốt lên , lát nữa nàng ra ngoài nhất định phải mặc quần áo nhiều một chút."
Tô Ngữ nghe nói tuyết rơi, đầu tiên là cả kinh, sau đó chính là mừng rỡ.
Nàng sau khi thức dậy cũng không có kéo rèm cửa sổ nên không biết bên ngoài có tuyết.
Lúc này nghe thấy Khương Kỳ nói tuyết rơi, nàng cơ hồ đã ngồi không yên, hai ba cái liền chải đầu xong, liền đứng lên hướng phía ngoài chạy đi, hoàn toàn quên chuyện Khương Kỳ dặn nàng mặc quần áo nhiều hơn.
Đi ra khỏi cửa nhà trên, đã nhìn thấy bên ngoài từng bông tuyết bay lả tả rơi xuống, hoa tuyết thành những bông to rơi xuống.
Bất quá trên mặt đất lúc này vừa tích một tầng tuyết hơi mỏng mà thôi, xem ra, tuyết này là vừa mới bắt đầu rơi.
"Vừa mới nói với nàng, nàng liền đã quên. Mau mặc quần áo vào." Khương Kỳ vừa nói vừa với tay choàng áo da lông ngắn lên người cho Tô Ngữ.
Tô Ngữ thân thể rất tốt, nàng kỳ thực không cảm thấy lạnh, thế nhưng cũng không có cự tuyệt ý tốt của Khương Kỳ.
Tô Ngôn lúc này cũng từ đông sương phòng đi tới, trên người cũng mặc rất dày , nhìn biểu tình trên mặt hắn liền biết, hắn cũng rất cao hứng.
Theo phía sau hắn, là Đại Hắc và Tiểu Hắc, hai chú chó rất là cao hứng, theo Tô Ngôn đi tới sân sau, còn không kịp đứng yên, liền chạy tới trong sân, không ngừng chạy tới chạy lui, ở trên mặt tuyết lưu lại một chuỗi vết chân.
"Tỷ tỷ, đợi tuyết rơi nhiều hơn, chúng ta đắp người tuyết có được không?" Tô Ngôn mắt lấp lánh nhìn Tô Ngữ hỏi.
Tô Ngữ gật gật đầu, đắp người tuyết, ném tuyết gì gì đó, nàng thích nhất .
Nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là đi làm cơm sáng, nếu không cho Tô Ngôn với Khương Kỳ ăn một chút gì vào bụng, sẽ chịu lạnh không nổi .
Tô Ngữ hầm một nồi cháo to, lại nấu trứng gà, cắt dưa muối, ba người an vị trên kháng ở thư phòng phía đông ăn bữa sáng.
Kháng đã được đốt nóng, lúc này trong phòng nhiệt độ cũng tăng lên, cho dù không mặc áo bông, Tô Ngữ cũng không cảm thấy lạnh, lúc này liền nhận ra chỗ tốt của giường sưởi , so sánh với điều hòa ở kiếp trước khá hơn nhiều.
Sau khi thu dọn xong bàn ăn, ba người ngồi trên kháng từ cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn, đến khi thấy tuyết đọng rất sâu, mới đứng lên đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.