Chương 68: Sát Khí
Tự Phì Phì
02/04/2024
Mấy lời nói sau của bà Điền bị Khương Kỳ làm cho nghẹn ở trong họng, sắc mặt khó coi như bị táo bón vậy.
“Sao anh lại nói chuyện với mẹ anh như vậy?” Triệu Trân gân cổ hét vào mặt Khương Kỳ.
Khương Kỳ cười lạnh, “Tôi cũng không có phúc khí đó đâu.”
Tô Ngữ kỳ quái, không có phúc khí? Phúc khí gì?
Sau khi nhìn bà Điền và Triệu Trân, lại nhìn lại Khương Kỳ, Tô Ngữ sau đó mới nhận ra, ý phúc khí của Khương Kỳ là gì.
Bà Điền bị âm thanh của Khương Kỳ làm sặc, nửa ngày cũng không nói thêm được câu nào, cả phòng đột nhiên im bặt.
Triệu Đại Trụ nhìn Khương Kỳ thở dài một hơi, ông không muốn tới.
Tuy rằng cứu mạng Khương Kỳ, nhưng những năm qua ông cũng đã nhận được báo đáp, nếu không cũng sẽ không có cuộc sống như bây giờ.
Nhưng nhìn vợ, con trai, con gái và con dâu của ông ta, tất cả đều giống như mắt gà, cứ như Khương Kỳ nợ bọn họ vậy.
“Được rồi, đều đi về đi, sau này nếu không có việc gì thì đừng tới đây nữa.” Triệu Đại Trụ vẫy vẫy tay, dẫn đầu đi ra ngoài.
“Đừng, cha, làm sao có thể cứ như vậy mà đi được, chúng ta nói như thế nào thì, cũng giúp em năm làm ấm phòng chứ, đúng không?” Triệu Hữu Phúc cười cười đứng lên.
Vừa nói, Triệu Hữu Phúc vừa tiến đến chỗ Khương Kỳ, giơ tay phải đặt lên vai Khương Kỳ.
Khương Kỳ nhẹ nhàng né tránh, anh khẽ nhìn Triệu Hữu Phúc, lùi lại hai bước, ngồi ở bên mép giường rồi mới mở miệng nói: “Chuyện giữa chúng ta, lúc đó đã nói rõ rồi.”
Triệu Đại Trụ nhìn thấy mọi người trong nhà không nghe lời mình, con trai ông trực tiếp tìm Khương Kỳ, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi.
Nhưng lúc này nghe được lời nói của Khương Kỳ, lời khiển trách cũng nuốt trở lại, chỉ ngồi xuống chiếc ghế đẩu tròn bên cạnh chờ Khương Kỳ nói.
Ánh mắt Khương Kỳ chậm rãi quét qua đám người, cuối cùng rơi vào trên người Triệu Đại Trụ.
Sau một tách trà, Khương Kỳ mới thu hồi ánh mắt.
“Ông đã cứu tôi, đây là sự thực.”
Mặc dù không chỉ mặt nói tên, nhưng lời này sau khi nghe xong, thì biết là nói với Triệu Đại Trụ, người nhà họ Triệu rõ ràng đã quen với việc Khương Kỳ không xưng hô khi nói chuyện với bọn họ, nên không ai trả lời, nhưng ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào Khương Kỳ.
“Tục ngữ nói có ơn thì phải trả, ông cứu tôi một mạng, tôi liền thiếu ông một mạng.”
Giọng nói của Khương Kỳ vừa nói xong, ánh mắt của mấy người nhà họ Triệu đều sáng lên.
Điều này có nghĩa là muốn cẩn thận trả ơn cho bọn họ đúng không?
Khương Kỳ không có dừng lại, sau đó nói tiếp: “Nhưng mà, ngay từ đầu ông cũng được hưởng lợi từ tôi, nếu không, ông cũng sẽ không có một cuộc sống như bây giờ. Mấy năm nay, thu nhập từ việc săn bắn của tôi cũng đã giao hết cho ông rồi, đối với ông. Tôi nghĩ tôi không nợ ông cái gì nữa, ông nói xem? ”
Triệu Đại Trụ cứng họng, ông nghĩ Khương Kỳ không thiếu nợ ông cái gì.
“Chuyện này sao có thể tính toán được như vậy được? Một cái mạng đáng giá bao nhiêu, chỉ mấy lượng bạc?” Triệu Đại Trụ cười giễu cợt nói.
“À?” Đôi mắt Khương Kỳ hơi nheo lại, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn một chút, “Cũng được thôi, mấy người trả bạc lại cho tôi, tôi trả mạng lại cho mấy người.”
Sau khi nghe được lời này Tô Ngữ lập tức kinh ngạc nhìn Khương Kỳ, anh ấy đang muốn làm cái gì?
Không chỉ Tô Ngữ kinh ngạc mà mấy người nhà họ Triệu cũng không ngờ Khương Kỳ lại nói ra lời như vậy, chẳng lẽ hắn không cần mạng?
“Sao vậy? Mấy người không đồng ý à?” Khương Kỳ nhìn mấy người nhà họ Triệu đang im lặng, hỏi lại.
“Họ Khương kia, đừng tưởng mày có thể chơi trò này, nói như thế nào thì cha tao cũng là ân nhân cứu mạng của mày.” Triệu Hữu Lộc uy hiếp nói.
Khương Kỳ lần này từ chối cho ý kiến, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ phủ nhận điều này, nhưng nếu người nhà họ Triệu muốn uy hiếp và quấy rầy cuộc sống của anh, anh cũng sẽ không khách sáo.
Nghĩ đến đây, khí thế quanh người Khương Kỳ đột nhiên tăng cao, dù hắn chỉ ngồi chỗ đó thôi, cũng làm cho mọi người cảm thấy có chút khác biệt.
Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ, có thể nói là không tin được.
Mặc dù Khương Kỳ là một thợ săn, khẳng định là giết qua không ít động vật và mãnh thú, nhưng giờ phút này, thứ sát khí mà trên người hắn phát ra, không phải chỉ cần giết vài mãnh thú là có được.
Cảm giác này giống như những người cô gặp ở kiếp trước, hay nói cách khác là giống cô kiếp trước, giết không biết bao nhiêu người mới có thể có sát khí nồng đậm như vậy.
“Vậy mày muốn như thế nào?”
Chỉ một câu nói bay bổng nhưng lọt vào tai Triệu Hữu Lộc thì đó chính là uy hiếp, uy hiếp không hề nhẹ.
Cứ như thể anh ta chỉ phản đối một câu, Khương Kỳ có thể giết chết anh ta vậy.
Nuốt một ngụm nước bọt, Triệu Hữu Lộc khó khăn vặn vẹo cổ. Anh ta không muốn thừa nhận mình vừa bị Khương Kỳ dọa cho sợ hãi.
Nhưng khi quay đầu lại, anh ta mới nhận ra những người xung quanh cũng đều đang sợ hãi.
Nhìn phản ứng của những người này, trong lòng Khương Kỳ thoáng hiện lên một tia cười lạnh, sau đó nó trở nên rõ ràng hơn.
“Được rồi. Nên nói cái gì tôi cũng đã nói cả rồi, tôi cũng đã trả lại rồi, về sau, đừng gọi tôi là người nhà nữa, chúng ta đã thanh toán sòng phẳng xong hết cả rồi.”
Không biết anh nghĩ gì, nhưng giọng điệu của Khương Kỳ đã trở lại vẻ thờ ơ như thường ngày, nhưng vẫn có chút lạnh lùng.
Triệu Trân hiển nhiên không đồng ý với kết quả này, cô còn đang muốn từ trên người Khương Kỳ moi ra một ít tiền làm đồ cưới đây.
Nhưng cô đồng ý hay không đồng ý cũng trả có tác dụng gì, Triệu Đại Trụ đã đứng dậy.
Ông không nhìn Khương Kỳ, mà nói với bà Điền, “Bà có nghe thấy không? Về sau thành thật sống cuộc sống của bà đi, hưởng phúc của bà nên có.”
Nói xong, Triệu Đại Trụ sải bước đi ra ngoài, bà Điền cũng nhanh chóng đi theo.
Bước chân của bà Điền đi rất nhanh, giống như có người đuổi theo sau lưng vậy, nếu có thể, bà chỉ muốn chạy ra ngoài.
Rõ ràng vừa rồi Khương Kỳ khiến bà kinh hãi.
Anh em nhà Triệu Hữu Phúc đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể đi theo bọn họ ra ngoài, tuy trong lòng tràn đầy không muốn nhưng cũng không thể làm gì được, cha mẹ đã không còn nữa, bọn họ có tư cách gì để gây phiền toái cho Khương Kỳ?
Tuy nhiên, trong lòng có vài người cảm thấy vô cùng buồn bực, bọn họ đã lên kế hoạch xong xuôi ở nhà rồi, nhưng tất cả đều không thực hiện được.
Nghĩ đến cái nhà to như vậy, trong lòng mấy người đều cảm thấy rất đau nhói, chỉ có thể đi nhanh ra ngoài, mắt không nhìn tâm không phiền.
Khương Kỳ cũng đi theo ra ngoài, sau khi người cuối cùng trong nhà họ Triệu bước ra khỏi cửa, liền đóng chặt cửa lại.
Tô Ngữ không muốn hỏi cái gì, hai người đều không có nói chuyện, chỉ cùng Tô Ngôn cùng nhau dọn dẹp phòng.
Bát đĩa, bàn ghế đã được mang đi rồi, hai đầu bếp và người học việc của bọn họ cũng đã được đưa tiền và đi về rồi.
Sau khi công việc bận rộn xong xuôi, trời cũng đã nhá nhem tối.
Buổi trưa bởi vì bận rộn, Tô Ngữ hầu như không ăn nhiều, lúc này nấu vài món phụ, nấu cháo, ba người cùng nhau ăn bánh sủi cảo còn thừa buổi trưa, vậy là ăn xong cơm tối.
Sau bữa tối, Tô Ngữ lại đun nước nóng, trước tiên pha nước tắm cho Tô Ngôn, dặn dò cậu sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ sớm, sau đó trở về phòng.
“Sao anh lại nói chuyện với mẹ anh như vậy?” Triệu Trân gân cổ hét vào mặt Khương Kỳ.
Khương Kỳ cười lạnh, “Tôi cũng không có phúc khí đó đâu.”
Tô Ngữ kỳ quái, không có phúc khí? Phúc khí gì?
Sau khi nhìn bà Điền và Triệu Trân, lại nhìn lại Khương Kỳ, Tô Ngữ sau đó mới nhận ra, ý phúc khí của Khương Kỳ là gì.
Bà Điền bị âm thanh của Khương Kỳ làm sặc, nửa ngày cũng không nói thêm được câu nào, cả phòng đột nhiên im bặt.
Triệu Đại Trụ nhìn Khương Kỳ thở dài một hơi, ông không muốn tới.
Tuy rằng cứu mạng Khương Kỳ, nhưng những năm qua ông cũng đã nhận được báo đáp, nếu không cũng sẽ không có cuộc sống như bây giờ.
Nhưng nhìn vợ, con trai, con gái và con dâu của ông ta, tất cả đều giống như mắt gà, cứ như Khương Kỳ nợ bọn họ vậy.
“Được rồi, đều đi về đi, sau này nếu không có việc gì thì đừng tới đây nữa.” Triệu Đại Trụ vẫy vẫy tay, dẫn đầu đi ra ngoài.
“Đừng, cha, làm sao có thể cứ như vậy mà đi được, chúng ta nói như thế nào thì, cũng giúp em năm làm ấm phòng chứ, đúng không?” Triệu Hữu Phúc cười cười đứng lên.
Vừa nói, Triệu Hữu Phúc vừa tiến đến chỗ Khương Kỳ, giơ tay phải đặt lên vai Khương Kỳ.
Khương Kỳ nhẹ nhàng né tránh, anh khẽ nhìn Triệu Hữu Phúc, lùi lại hai bước, ngồi ở bên mép giường rồi mới mở miệng nói: “Chuyện giữa chúng ta, lúc đó đã nói rõ rồi.”
Triệu Đại Trụ nhìn thấy mọi người trong nhà không nghe lời mình, con trai ông trực tiếp tìm Khương Kỳ, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi.
Nhưng lúc này nghe được lời nói của Khương Kỳ, lời khiển trách cũng nuốt trở lại, chỉ ngồi xuống chiếc ghế đẩu tròn bên cạnh chờ Khương Kỳ nói.
Ánh mắt Khương Kỳ chậm rãi quét qua đám người, cuối cùng rơi vào trên người Triệu Đại Trụ.
Sau một tách trà, Khương Kỳ mới thu hồi ánh mắt.
“Ông đã cứu tôi, đây là sự thực.”
Mặc dù không chỉ mặt nói tên, nhưng lời này sau khi nghe xong, thì biết là nói với Triệu Đại Trụ, người nhà họ Triệu rõ ràng đã quen với việc Khương Kỳ không xưng hô khi nói chuyện với bọn họ, nên không ai trả lời, nhưng ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào Khương Kỳ.
“Tục ngữ nói có ơn thì phải trả, ông cứu tôi một mạng, tôi liền thiếu ông một mạng.”
Giọng nói của Khương Kỳ vừa nói xong, ánh mắt của mấy người nhà họ Triệu đều sáng lên.
Điều này có nghĩa là muốn cẩn thận trả ơn cho bọn họ đúng không?
Khương Kỳ không có dừng lại, sau đó nói tiếp: “Nhưng mà, ngay từ đầu ông cũng được hưởng lợi từ tôi, nếu không, ông cũng sẽ không có một cuộc sống như bây giờ. Mấy năm nay, thu nhập từ việc săn bắn của tôi cũng đã giao hết cho ông rồi, đối với ông. Tôi nghĩ tôi không nợ ông cái gì nữa, ông nói xem? ”
Triệu Đại Trụ cứng họng, ông nghĩ Khương Kỳ không thiếu nợ ông cái gì.
“Chuyện này sao có thể tính toán được như vậy được? Một cái mạng đáng giá bao nhiêu, chỉ mấy lượng bạc?” Triệu Đại Trụ cười giễu cợt nói.
“À?” Đôi mắt Khương Kỳ hơi nheo lại, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn một chút, “Cũng được thôi, mấy người trả bạc lại cho tôi, tôi trả mạng lại cho mấy người.”
Sau khi nghe được lời này Tô Ngữ lập tức kinh ngạc nhìn Khương Kỳ, anh ấy đang muốn làm cái gì?
Không chỉ Tô Ngữ kinh ngạc mà mấy người nhà họ Triệu cũng không ngờ Khương Kỳ lại nói ra lời như vậy, chẳng lẽ hắn không cần mạng?
“Sao vậy? Mấy người không đồng ý à?” Khương Kỳ nhìn mấy người nhà họ Triệu đang im lặng, hỏi lại.
“Họ Khương kia, đừng tưởng mày có thể chơi trò này, nói như thế nào thì cha tao cũng là ân nhân cứu mạng của mày.” Triệu Hữu Lộc uy hiếp nói.
Khương Kỳ lần này từ chối cho ý kiến, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ phủ nhận điều này, nhưng nếu người nhà họ Triệu muốn uy hiếp và quấy rầy cuộc sống của anh, anh cũng sẽ không khách sáo.
Nghĩ đến đây, khí thế quanh người Khương Kỳ đột nhiên tăng cao, dù hắn chỉ ngồi chỗ đó thôi, cũng làm cho mọi người cảm thấy có chút khác biệt.
Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ, có thể nói là không tin được.
Mặc dù Khương Kỳ là một thợ săn, khẳng định là giết qua không ít động vật và mãnh thú, nhưng giờ phút này, thứ sát khí mà trên người hắn phát ra, không phải chỉ cần giết vài mãnh thú là có được.
Cảm giác này giống như những người cô gặp ở kiếp trước, hay nói cách khác là giống cô kiếp trước, giết không biết bao nhiêu người mới có thể có sát khí nồng đậm như vậy.
“Vậy mày muốn như thế nào?”
Chỉ một câu nói bay bổng nhưng lọt vào tai Triệu Hữu Lộc thì đó chính là uy hiếp, uy hiếp không hề nhẹ.
Cứ như thể anh ta chỉ phản đối một câu, Khương Kỳ có thể giết chết anh ta vậy.
Nuốt một ngụm nước bọt, Triệu Hữu Lộc khó khăn vặn vẹo cổ. Anh ta không muốn thừa nhận mình vừa bị Khương Kỳ dọa cho sợ hãi.
Nhưng khi quay đầu lại, anh ta mới nhận ra những người xung quanh cũng đều đang sợ hãi.
Nhìn phản ứng của những người này, trong lòng Khương Kỳ thoáng hiện lên một tia cười lạnh, sau đó nó trở nên rõ ràng hơn.
“Được rồi. Nên nói cái gì tôi cũng đã nói cả rồi, tôi cũng đã trả lại rồi, về sau, đừng gọi tôi là người nhà nữa, chúng ta đã thanh toán sòng phẳng xong hết cả rồi.”
Không biết anh nghĩ gì, nhưng giọng điệu của Khương Kỳ đã trở lại vẻ thờ ơ như thường ngày, nhưng vẫn có chút lạnh lùng.
Triệu Trân hiển nhiên không đồng ý với kết quả này, cô còn đang muốn từ trên người Khương Kỳ moi ra một ít tiền làm đồ cưới đây.
Nhưng cô đồng ý hay không đồng ý cũng trả có tác dụng gì, Triệu Đại Trụ đã đứng dậy.
Ông không nhìn Khương Kỳ, mà nói với bà Điền, “Bà có nghe thấy không? Về sau thành thật sống cuộc sống của bà đi, hưởng phúc của bà nên có.”
Nói xong, Triệu Đại Trụ sải bước đi ra ngoài, bà Điền cũng nhanh chóng đi theo.
Bước chân của bà Điền đi rất nhanh, giống như có người đuổi theo sau lưng vậy, nếu có thể, bà chỉ muốn chạy ra ngoài.
Rõ ràng vừa rồi Khương Kỳ khiến bà kinh hãi.
Anh em nhà Triệu Hữu Phúc đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể đi theo bọn họ ra ngoài, tuy trong lòng tràn đầy không muốn nhưng cũng không thể làm gì được, cha mẹ đã không còn nữa, bọn họ có tư cách gì để gây phiền toái cho Khương Kỳ?
Tuy nhiên, trong lòng có vài người cảm thấy vô cùng buồn bực, bọn họ đã lên kế hoạch xong xuôi ở nhà rồi, nhưng tất cả đều không thực hiện được.
Nghĩ đến cái nhà to như vậy, trong lòng mấy người đều cảm thấy rất đau nhói, chỉ có thể đi nhanh ra ngoài, mắt không nhìn tâm không phiền.
Khương Kỳ cũng đi theo ra ngoài, sau khi người cuối cùng trong nhà họ Triệu bước ra khỏi cửa, liền đóng chặt cửa lại.
Tô Ngữ không muốn hỏi cái gì, hai người đều không có nói chuyện, chỉ cùng Tô Ngôn cùng nhau dọn dẹp phòng.
Bát đĩa, bàn ghế đã được mang đi rồi, hai đầu bếp và người học việc của bọn họ cũng đã được đưa tiền và đi về rồi.
Sau khi công việc bận rộn xong xuôi, trời cũng đã nhá nhem tối.
Buổi trưa bởi vì bận rộn, Tô Ngữ hầu như không ăn nhiều, lúc này nấu vài món phụ, nấu cháo, ba người cùng nhau ăn bánh sủi cảo còn thừa buổi trưa, vậy là ăn xong cơm tối.
Sau bữa tối, Tô Ngữ lại đun nước nóng, trước tiên pha nước tắm cho Tô Ngôn, dặn dò cậu sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ sớm, sau đó trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.