Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 67: Yêu Anh Rể

Tự Phì Phì

02/04/2024

67: Yêu anh rể

Tô Ngữ liếc xéo cô ta cũng không nói chuyện với cô ta, cô không có hứng thú cãi nhau với một cô gái nhỏ.

Nhìn thấy Tô Ngữ phớt lờ cô, Triệu Trân càng thêm tức giận, nhưng cô không biết phải nói gì.

Ánh mắt bà Điền không hề rời khỏi Tô Ngữ, bà cứ nhìn vào đó, càng nhìn càng cảm thấy cô không giống cô gái nhỏ mà bà Lý nói.

Tuy nhiên, những điều này không quan trọng, điều quan trọng là phải nắm được cô ta trong lòng bàn tay.

Lại nói tới Tần Liên, cô ta ra khỏi phòng phía Tây, đi thẳng về phòng phía Đông.

Cô đưa tay ra, cẩn thận đẩy cửa phòng phía Đông, đúng như cô dự đoán, cửa không khóa.

Nhanh chóng bước vào phòng, ánh mắt lập tức rơi vào chiếc giường bên cửa sổ, trên giường không có ai.

Nói như vậy, là ở phòng trong rồi, Tần Liên hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh dây thần kinh, sau đó chậm rãi đi về phía phòng trong.

Sở dĩ Tần Liên đưa ra quyết định này là bởi vì những gì bà Lý đã nói trước đó.

Lần cuối lúc bọn họ đến sân cũ của Tô ngữ, tức là lúc bọn họ ra về, sau khi trở về, bà Lý nói với Tần Liên là Tô Ngữ vẫn còn là một trinh nữ.

Tần Liên đã rất ngạc nhiên, khi nghe được điều này, và ngay lập tức hỏi bà Lý làm thế nào bà ấy biết được điều đó.

Bà Lý nói lông mày Tô Ngữ...không biết nói sao, bà ấy chắc chắn Tô Ngữ vẫn còn là một trinh nữ, cũng không biết tại sao cô ta sống với Khương Kỳ lâu như vậy, mà vẫn là trinh nữ.

Lúc đó Tần Liên không quan tâm đến vấn đề này, bởi vì bọn họ không biết trong tay Khương Kỳ có nhiều tiền như vậy.

Nhưng bây giờ biết cũng không muộn, vừa rồi bà Lý cũng dứt khoát nói với cô rằng Tô Ngữ vẫn như trước.

Vậy thì, chỉ cần cô trở thành người phụ nữ của Khương Kỳ trước, thì sẽ không còn chuyện với Tô Ngữ nữa, dù sao thì bọn họ cũng không bái đường, có thể nói là vô danh vô thực.

Chỉ cần điều này được thực hiện, trong tương lai, ngôi nhà này và mọi thứ trong ngôi nhà này sẽ là của cô.

Tần Liên càng nghĩ tới đây, cô càng trở nên hưng phấn, ngay cả chuyện lo lắng cũng đã bị cô bỏ lại phía sau.

Bản thân Khương Kỳ cũng không có say, anh chẳng qua là nhắp mắt nằm ở trên giường, cửa bên ngoài vừa bị đẩy ra, anh đã biết có người đi vào.

Nghe thấy tiếng bước chân của người tới, cùng tiếng thở dốc có chút nặng nề, Khương Kỳ biết người này nhất định không phải Tô Ngữ.

Tuy nhiên, Khương Kỳ cũng không có đứng dậy kiểm tra ngay, anh muốn xem đó là ai, vào lúc này còn tới đây làm gì.



Tần Liên dừng lại trước giường.

Trong ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thấy một người đàn ông đang nằm đó, dáng người dong dỏng, thoạt nhìn thì đó là một người đàn ông.

Nếu trên mặt anh ta không có vết sẹo đó thì thật đẹp, nhìn bộ dạng này, Tần Liên cảm thấy chưa từng thấy người đàn ông nào có bộ dáng đẹp hơn anh ta cả.

“Tuy nhìn anh có chút xấu xí, nhưng vì anh biết kiếm tiền, tôi mới không so đo, tiện lợi cho anh vậy, Hừ ...”

Tần Liên trầm giọng nói, sau đó giơ tay để sốc cái chăn bông trước mặt lên.

“Cô muốn làm gì?” Khương Kỳ đột nhiên mở mắt ra.

Đôi mắt sáng đen đột nhiên chạm vào tầm mắt của Tần Liên, sát khí trong mắt khiến Tần Liên lập tức rút tay về.

“Không, không có gì.” Tần Liên lắp bắp nói.

Nhưng trong lòng Tần Liên đang cảm thấy thật kỳ quái, làm sao có thể tỉnh lại được? Rõ ràng là cha đã chuốc say hắn rồi mà.

Khi Tần Liên đang sững sờ, Khương Kỳ đã từ trong giường bước xuống, anh ta đứng trước mặt Tần Liên, châm chọc nhìn cô, lại hỏi: “Cô muốn làm gì?”

Trái tim của Tần Liên quay đã trở lại, nghĩ ra vô số câu trả lời.

Cuối cùng thì cô vẫn nghiến răng kiên định với ý tưởng ban đầu, thành công hay thất bại là phụ thuộc vào lần hành động này, nếu thành cô sẽ có tất cả, nếu thất bại, vậy thì .......

Ngẩng mặt lên, ánh mắt Tần Liên liền dịu dàng mà ngấn nước, nói: “Khương đại ca, Tần Liên thích anh, em biết anh và chị gái chưa viên phòng, chị ấy là một người tùy tiện, cũng không phải là một người vợ tốt, em thề, em nhất định sẽ là một người vợ hiền, Khương đại ca~”

Câu cuối còn nói thêm một câu Khương đại ca, thật buồn, tình nghĩa cũng có một đống.

Nhưng thật đáng tiếc, khi cô ta gặp một người đàn ông không hiểu chuyện.

Khương Kỳ cười lạnh một tiếng, “Lời này của cô, để Tô Ngữ nghe thấy, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào đây?”

Tần Liên không nghe được tức giận trong lời nói của Khương Kỳ, cho là anh ta đang lo lắng quan hệ của Tô Ngữ với cô, nên khẽ cười, “Chị gái là người tốt, nhất định sẽ chúc phúc cho chúng ta.”

“Vậy à?” Tô Ngữ nhíu mày, sao cô không biết mình rộng lượng vậy nhỉ, có thể chắp hai tay đưa người đàn ông của mình cho người khác, còn có thể chúc phúc cho nữ nhân đã đoạt mất nam nhân của mình?

Khi Tần Liên nghe thấy giọng nói của Tô Ngữ, cô ta đột nhiên quay đầu lại, vừa nhìn một cái, điều này đã khiến cô ta rất sợ hãi.

Rèm phòng sách đã được kéo ra, trong phòng rất sáng sủa, Tô Ngữ đang đứng ở cửa, phía sau Tô Ngữ mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều bóng dáng.

Vậy là tất cả mọi người đều đến? Nhưng tại sao? Không phải bọn họ đang ở phía trước à?



“Chậc chậc chậc, thật sự là vô liêm sỉ thiên hạ vô địch, nếu tôi mà có một đứa em gái như cô, tôi đoán, chẳng cần biết ai là chị, cũng đều cảm thấy đau sót trong lòng mà.” Tô Ngữ vừa nói vừa lắc đầu.

Khương Kỳ quay người lại, vươn tay mở màn.

Ánh mặt trời chiếu vào nhà qua cửa sổ lắp kính, chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của Tần Liên.

Người đầu tiên đi theo Tô Ngữ tới là Triệu Trân.

Cô ta nhìn Tần Liên cười chế nhạo,: “Để xem sau này cô còn giả bộ cái gì nữa.”

Cô hận người đàn bà giả tạo, suốt ngày giả vờ yếu mềm, nhưng bây giờ bộ dạng thật của cô ta lại bị lộ ra ngoài, dụ dỗ anh rể của chính mình, chậc chậc, đây là một chuyện lạ có một không hai, trường hợp như vậy có rất ít trong trấn Cổ Thủy đấy?

“Nhìn đứa con gái ngoan của bà đi, còn không mau mang nó về, ở đây còn chưa đủ xấu hổ à?” Tô An sắc mặt đen sì, từ trước tới nay chưa từng xấu hổ như vậy.

Mặc dù không có nhiều người có mặt, nhưng có thể tính được, đến tối cả thôn đều biết chuyện, trong tương lai có lẽ con bé này sẽ không thể lấy chồng. Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô An tối sầm lại.

Bà Lý từ phía sau đi ra, tiến lên kéo tay áo Tần Liên, xoay người muốn rời đi.

Nhưng Tần Liên lại không muốn rời đi, cô ta hất tay bà Lý ra, nói với Khương Kỳ: “Khương đại ca, anh thích em đúng không? Em có chỗ nào không bằng Tô Ngữ chứ?”

“Chỗ nào cũng không bằng.” Khương Kỳ liếc cô ta một cái, chỉ nói năm chữ này, sau đó quay đầu không nhìn cô ta nữa.

“Ái chà, sao cô không gọi là chị gái nữa rồi? Cô vừa rồi không phải gọi thân mật lắm sao?” Triệu Trân giễu cợt nói.

“Tôi không có em gái.” Tô Ngữ nhìn Triệu Trân nghiêm túc nói: “Mẹ tôi chỉ sinh cho tôi một người em trai mà thôi.”

Lời này nói đúng, nhưng lại nói ra vào lúc này, thì càng làm mất mặt hơn.

Triệu Trân và mọi người trong nhà họ Triệu đều bật cười.

Sắc mặt Tần Liên từ trắng thành xanh, cuối cùng bị nhà họ Lý kéo đi trong tuyệt vọng.

Tô An dắt theo hai đứa nhỏ cùng người nhà họ Lý rời đi.

Bà Ngô và bà Dương cũng vội vàng đưa người nhà chào tạm biệt Tô Ngữ và Khương Kỳ, một lúc sau chỉ còn lại nhà họ Triệu.

“Mấy người còn không đi?” Khương Kỳ vừa nói vừa nhìn về phía người nhà họ Triệu.

“Tiểu Kỳ à ...” Bà Điền còn đang ân cần hỏi thăm, lời nói còn chưa nói xong đã bị Khương Kỳ cắt ngang.

“Tôi tên là Khương Kỳ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook