Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 73: Tết Trung Thu

Tự Phì Phì

02/04/2024

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Khương Kỳ bước tới ngồi ở nửa bàn bên kia, nhẹ giọng hỏi.

Nghe thấy âm thanh, Tô Ngữ ngẩng đầu, nhìn thấy Khương Kỳ ngồi ở đối diện, thờ ơ nói: “Em đang nghĩ, một lát nữa nên đem bao nhiêu hạt dẻ cho Trụ Tử và Vân Nghị mang về.”

Những chuyện khác thì thì dễ nói rồi, đồ không nhiều lắm, phân cho bọn họ một ít cũng được.

Nhưng có đến mấy chục bao hạt dẻ, nên chia cho mỗi người bao nhiêu bao đây?

“Tý nữa mẹ của bọn chúng tới, nên chia thế nào đợi bọn họ tới rồi thương lượng sau, cũng không nhất định phải đưa cho bọn họ mang về, để lại chúng ta có thể trực tiếp mang đi bán, đến lúc đó phân chia cho bọn họ một ít tiền là được.” Khương Kỳ suy nghĩ một lúc rồi nói.

Tô Ngữ nghĩ về điều đó một lúc, cũng thấy đó là một ý kiến hay.

Khi bà Ngô và bà Dương đến, Tô Ngữ dẫn bọn họ đến cánh phía tây để xem, sau đó nói cho họ biết kế hoạch của mình.

“Chỗ này, là chúng cháu lấy được ở trên núi. Thím có thể mang một ít về, sau khi mang về có thể chiên lên ăn. Phần còn lại, chúng cháu sẽ cùng nhau đem đi bán, rồi chia tiền cho các thím sau.”

Tô Ngữ nói xong, liền nhìn hai người, chờ đáp án của hai người.

Bà Ngô và bà Dương cùng nhau mở miệng cười ha hả nói “ Tiền cái gì chứ, hôm nay bọn nhóc làm phiền hai cháu cả một ngày rồi, những thứ này đều là cháu và Khương Kỳ mang về, bọn thím cầm một ít về nếm thử là được rồi.”

“ Vậy sao được? Vân Nghị và Vương Trụ Tử nào giống người lười biếng, những thứ này đều là những thứ bọn trẻ đáng nhận được, để cháu bảo Khương Kỳ đóng gói lên xe mang về nhà giúp các thím.” Tô Ngữ đang định gọi Khương Kỳ để giúp đặt đồ lên xe.

Thấy vậy, bà Ngô vội vàng ngăn lại, “Quên đi, để hai người cùng nhau bán đi, sẽ đỡ phiền phức hơn.”

Nghe vậy, Tô Ngữ lại nhìn bà Dương, thấy bà cũng đồng ý, thì không nói nhiều nữa.

Tuy nhiên, Tô Ngữ vẫn để hai bao cho mỗi người một bao, dùng một cái giỏ tre để cho mỗi người một nửa giỏ hoa quả, cuối cùng thì để Khương Kỳ giúp họ mang về

Sau khi Khương Kỳ đi cùng đám người bà Ngô, Tô Ngữ cùng Tô Ngôn bóc hạt dẻ, sau đó để hạt dẻ đã bóc vỏ vào một bao tải khác.

Dù bán nhưng vẫn phải bóc hạt dẻ ra, nếu không cân nặng sẽ có vấn đề, lại không thể để người khác bóc được.

Khi Khương Kỳ quay về, bọn họ đã bóc được một bao.

Khương Kỳ bước vào cánh phía tây, nhìn thấy Tô Ngữ và Tô Ngôn đang ngồi trên giường đối mặt với nhau cùng nhau bóc hạt dẻ, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Cũng không cần vội bán. Đi cả một ngày rồi, cũng không thấy mệt sao? Nấu ăn sớm đi, sau khi ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tô Ngữ đặt hạt dẻ cuối cùng trong tay xuống, sau đó ném cái vỏ cầu lông trống rỗng trong tay đi, đối với Tô Ngôn cười nói: “Thôi, anh rể thương em, đừng làm nữa, chị đi nấu cơm cho em.”



Tô Ngôn ngượng ngùng cười nói với Tô Ngữ: “Anh rể thương chị thì có, còn chị, mỗi lần đều nghe không hiểu.”

Tô Ngôn nói xong, liền xách dép chạy mất hút.

Tô Ngữ bất lực, đứa nhỏ này càng ngày càng dũng cảm, bây giờ còn dám giễu cợt người chị gái là cô nữa.

Sau khi vươn vai, Tô Ngữ cũng xuống giường, đi về phía nhà bếp với Khương Kỳ.

Đối với bữa tối của bọn họ tối nay, bọn họ đã có một món cháo hạt dẻ.

Cháo hạt dẻ là món Tô Ngữ đã từng ăn ở kiếp trước, nói là rau, nhưng thật ra cũng là cháo.

Lấy một lượng vừa đủ gạo, hạt dẻ tươi và đường trắng.

Dùng dao cắt đôi hạt dẻ, cho nước vào đun sôi, vớt ra, bóc sạch vỏ, cắt thịt hạt dẻ thành khối vuông, rồi vo gạo.

Cho gạo và hạt dẻ vào nồi, thêm một lượng nước vừa đủ, đun sôi rồi nấu trên lửa nhỏ cho đến khi hạt dẻ chín nhừ, nước cháo sánh đặc thì cho đường vào.

Cách làm rất đơn giản mà ăn lại rất ngon, với vài món xào, bữa cơm này, cả ba người ăn thật thỏa mãn.

Cơm nước sôi xong, ba người cùng nhau đi tắm rửa.

Tô Ngôn tự nhiên trở lại phòng phía Đông, Tô Ngôn ở phòng phía Đông, Khương Kỳ đi Tây phòng tắm rửa.

Khi Khương Kỳ tắm rửa sạch sẽ, trở về phòng phía Đông, liền nhìn thấy Tô Ngữ đang ngồi ở trên giường lau tóc.

“ Để anh.” Khương Kỳ tiến lên trước vài bước, cầm lấy khăn tắm trên tay Tô Ngữ, nhẹ nhàng lau tóc cho cô, có lẽ đây là lần đầu tiên Khương Kỳ làm chuyện như vậy, Khương Kỳ rất lúng túng. Lúc đầu, còn không biết phải sử dụng bao nhiêu lực.

Tuy nhiên, khả năng tự học của anh rất tốt, sau một thời gian đã học được cách lau tóc.

Hai người không nói chuyện cho đến khi Khương Kỳ làm khô tóc cho Tô Ngữ, sau đó lấy lược giúp cô chải tóc gọn gàng lại.

Sau khi Khương Kỳ làm xong mọi chuyện, Tô Ngữ cũng đứng dậy để Khương Kỳ ngồi xuống, cô lấy khăn khô lau đầu cho anh.

Tô Ngữ lau tóc cho Khương Kỳ, trong đầu nghĩ thầm, đây nên gọi là trao đổi lịch sự mới đúng chứ?

Nghĩ đến đây, cô không khỏi mỉm cười.

Khương Kỳ cảm nhận được sự vui vẻ của cô, khóe miệng vô thức cũng nhếch lên, như vậy cũng tốt.

Sau khi tóc của Khương Kỳ được lau khô, hai người sớm đã nằm xuống đi ngủ rồi, đi đường núi một ngày, có thể nói là không mệt được sao.



Ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, Tô Ngữ nghĩ, kỳ thực, cuộc sống như này cũng không tệ.

Ngày hôm sau là Tết Trung Thu vào ngày 15 tháng 8. Sáng sớm, ba người Tô Ngữ sau khi ăn sáng thì đi đến thị trấn.

Đầu tiên, là đến cửa hàng bánh để mua bánh Trung Thu, điều khiến Tô Ngữ ngạc nhiên là bánh Trung Thu lúc này có khá nhiều nhân, nhưng giá lại không hề rẻ.

Sau khi mua bánh Trung Thu, cũng mua một ít đồ ăn nhẹ, cô đi mua thịt gà, vịt, cá, sườn dự trữ, nhìn thấy có lựu, Tô Ngữ liền mua vài quả lựu.

Dạo một vòng thị trấn, về đến nhà thì trời đã xế chiều, bữa trưa ăn cơm ở thị trấn.

Sau khi về nhà nghỉ ngơi một lát, Tô Ngữ bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Cá hấp, vịt tám kho tộ, gà kho hạt dẻ, thịt heo quay hạt dẻ và canh sườn heo kho hạt dẻ.

Trước bữa tối, cô xào thêm một ít rau, thức ăn chính vẫn là cơm.

Ngay khi trời tối, cả ba ngồi xuống và bắt đầu ăn.

Ít người, cũng không cần khách sáo, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, cảm thấy bầu không khí rất náo nhiệt.

Sau bữa ăn là ngắm trăng, hôm nay trời vẫn rất tốt, trời không mưa, cũng không có mây đen.

Một vầng trăng sáng treo trên bầu trời, ánh trăng sáng đã che khuất những vì sao xung quanh.

Cả ba ngồi trong sân, với bánh trung thu và một ít đồ ăn nhẹ trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

Cả ba đều nhìn chằm chằm vào mặt trăng, nhưng không ai nói chuyện lúc này cả.

Tô Ngữ thở dài một hơi, nghĩ đến, lần trước đón tết Trung Thu, cô còn đang ở tận thế chiến đấu với một đám zombie kìa.

Ai đã khiến ngày tận thế nổ ra chỉ vài ngày trước Tết Trung Thu?

Dù đã trải qua ngày tận thế tận hai lần, nhưng mỗi lần như vậy, cô đều sống không được lâu.

Ở kiếp thứ nhất, sau khi tận thế bùng nổ, cô chỉ sống được ba tháng, kiếp thứ hai tuy khá hơn một chút nhưng cũng không quá nửa năm.

Vì vậy, tính cách của cô không phải là quá lãnh đạm, đúng không?

Nếu thật sự đến đây sau mấy năm sống ở tận thế, có lẽ cô sẽ không chấp nhận hai người xung quanh này dễ dàng như bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook