Chương 74: Tặng Đồ Ăn
Tự Phì Phì
02/04/2024
Thật ra trăng cũng chẳng có gì đáng quý, dù sao ba người cũng không phải là nhà văn học, cũng không phải nhà ngâm thơ cũng không phải nhà hội họa.
Họ ăn vặt, ngắm trăng, rồi cùng về phòng ngủ.
Sau Tết Trung Thu, thôn quê bỗng nhộn nhịp hẳn lên.
Mặc dù Tô Ngữ và những người khác sống ở xa, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy từ xa, trong những vụ mùa bên cạnh thôn làng, hàng ngày có người tới người lui.
Tất cả chỉ bởi vì, đã đến lúc thu hoạch.
Đám người Tô Ngữ không trồng lương thực nên không thể trải qua niềm vui bận rộn thu hoạch vào lúc này, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng tốt của Tô Ngữ
Sau tết Trung Thu, không khí mùa thu sảng khoái hơn, Tô Ngữ và Khương Kỳ mỗi ngày đều sẽ đi quanh núi, mỗi lần đều có thể mang về rất nhiều thứ.
Tô Ngôn cho biết thằng bé muốn nhà ở nhà trông nhà đọc sách và viết chữ, vì vậy thằng bé đã dừng việc lên núi với cô.
Tuy nhiên, Tô Ngữ có chút lo lắng khi để em ấy ở nhà một mình nên mỗi lần cô cùng Khương Kỳ lên núi, cô đều để Phì Phì ở nhà.
Thế này thì dù ở nhà có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ biết ngay.
Tô Ngôn không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong, cũng nói với Tô Ngữ rằng gần đây Phì Phì đã ngoan hơn, rất thành thật ở nhà, nhưng đại hắc và tiểu hắc lại bị nó bắt nạt rất nặng.
Tô Ngữ mỉm cười, thực tế thì Phì Phì không bắt nạt bọn nó, nó chỉ đang trêu chọc bọn nó thôi.
Mười ngày sau Tết Trung Thu, cũng tức là ngày 25 tháng 8, mùa thu năm nay sắp kết thúc, hoa màu trên đồng đã được thu hoạch xong.
Thời tiết năm nay rất tốt, theo lời của người già trong thôn là trời thương người, mười mấy ngày nay đều là thời tiết thuận lợi, mặt trời chiếu rọi sáng chói.
Mặc dù làm việc dưới trời nắng nóng nhưng chắc chắn sẽ thú vị hơn những ngày nhiều mây và mưa.
Sau khi cây trồng được gặt xong, chúng được phơi khô, đập lấy hạt rồi đem phơi nắng vài ngày.
Vào ngày 26, bà Ngô, người được thanh nhàn sau vụ thu hoạch, đến thăm nhà.
Khương Kỳ nói anh lên núi săn gì đó, Tô Ngôn hôm nay muốn đi cùng anh, cho nên Tô Ngữ chỉ còn lại một mình ở nhà.
Hạt dẻ mang về đến bây giờ đều chưa bóc xong, Tô Ngữ lấy ra một bao hạt dẻ, ngồi ở cửa phía đông bắt đầu bóc.
Khi bóc được một lúc, thì nghe thấy tiếng chuông giòn giã bên ngoài sân.
Bởi vì cô sống ở bên sân thứ hai, nếu có người đến, lần thứ nhất chắc chắn sẽ không biết, người gọi cửa bên ngoài cũng phải kêu lên.
Vì vậy Tô Ngữ làm theo phương pháp lúc trước, bên cạnh cổng vẫn treo một sợi dây, sợi dây men theo tường sân đến sân sau, dây qua sân thứ nhất buộc ba quả chuông, vào sân thứ hai cũng ba quả chuông.
Theo cách này, chỉ cần người tới đây kéo dây là có thể đảm bảo người trong sân nghe thấy tiếng động, biết có người tới.
Tô Ngữ lúc này nghe thấy tiếng chuông, vỗ tay đứng dậy đi về phía trước.
Khi mở cửa ra, cô nhìn thấy bà Ngô đang đứng bên ngoài tươi cười, còn có Vương Trụ Tử ở bên cạnh, và một chiếc bao tải ở dưới chân.
“Thím đến rồi? Hôm nay sao rảnh vậy? Mang cái gì đến vậy ạ?” Tô Dư nói xong vội vàng cho hai người vào.
Nhìn thấy mỗi cái bao đều đầy, Tô Ngữ bước tới khiêng một cái.
Bà Ngô và Vương Trụ Tử cũng biết sức lực của Tô Ngữ khá lớn.
Tô Ngữ đem hai cái bao tải đặt vào cửa trước, sau đó xoay người đóng cửa lại, đống thanh cửa.
Ba người bọn họ đi tới phía sau, Tô Ngữ thuận tay đặt hai cái bao tải ở trước hiên nhà, cô hỏi bà Ngô: “Thím, đây là cái gì vậy?”
Bà Ngô cúi xuống gỡ một trong những bao tải, và nói với Tô Ngữ, “Đây là ngũ cốc mới thu hoạch năm nay. Có Rất nhiều, năm nay thời tiết tốt, mùa màng bội thu, cháu không có trồng trọt hoa màu gì, thím liền mang theo một ít để cháu ăn, vẫn còn rất thơm.”
Nghe xong lời của bà Ngô, Tô Ngữ rất cảm động.
Người trong thôn ai cũng biết nhà mình không trồng lương thực, cũng không có mấy người tới ăn cơm làm ấm nhà, có chuyện tốt luôn nghĩ tới bọn họ, cũng chỉ có bà Ngô thôi.
“Thím, thím ...”
“Cháu không cần nói gì cả. Thím không cầm nhiều đâu. Thím muốn Cháu ăn đồ ngon. Cháu không được từ chối đấy.” Bà Ngô cản lại lời nói của Tô Ngữ.
Bên này Tô Ngữ từ chối cũng không dễ, nhưng nếu người khác đối xử tốt với cô, cô cũng sẽ hồi báo lại.
Mới mấy ngày trước, bọn họ ở trên núi hái được rất nhiều hạt và quả dại, sau này vẫn nên mang về cho nhà họ Ngô một ít.
Bà Ngô cũng lần lượt lấy từ trong bao lấy ra những túi vải, trong đó có đầy lương thực.
“Đây là tất cả các loại lương thực thô, có hạt đậu, còn bao tải kia bột mỳ, lúa mì mới thu hoạch” bà Ngô giải thích với Tô Ngữ.
Tô Ngữ cười gật đầu, nhận lấy, sau đó để toàn bộ vào phòng bếp.
Không phải Tô Ngữ thích khen, nhưng lương thực mới thu hoạch thực sự rất thơm.
Khi Tô Ngữ bước vào bếp, cô còn đang nghĩ muốn giữ mẹ con bà Ngô ở lại ăn tối, nhưng trời lại không đồng ý, trên đường trở về sân chính, trời đã từ từ tối sầm lại.
Mặt trời bị mây đen bao phủ, gió bắt đầu thổi, Tô Ngữ nhất thời cảm thấy hơi lạnh.
Khi cô quay lại cửa phòng chính, bà Ngô và Vương Trụ Tử đã đứng dậy.
“ Tiểu Ngữ, hôm nay trời sẽ mưa nên chúng ta sẽ quay về sớm. Nếu không một lát nữa sẽ không dễ đi.” Bà Ngô nói.
Tô Ngữ gật đầu khi nghe thấy những lời đó, cũng phải về thôi, trời như này, khẳng định chút nữa sẽ mưa rất to.
“Đợi đã, thím, cháu đi lấy chút đồ cho thím. Đợi một chút ạ.” Tô Ngữ nói xong liền chạy vào cánh phía đông.
Một lúc sau, Tô Ngữ bước ra với hai bao tải lớn và nói với bà Ngô: “Đi thôi, thím, cháu đưa thím về”
“Không cần, không cần, cháu lại lấy cái gì vậy? Không có ai ở nhà cả, cháu đừng đi.” bà Ngô vội vàng xua tay.
Tô Ngữ không cho bà từ chối, xách hai bao tải lớn đi về phía trước.
Thấy vậy, bà Ngô vội vàng kéo Vương Trụ Tử đi theo.
Cả ba vừa bước ra khỏi cổng thì đã thấy Khương Kỳ và Tô Ngôn về tới cổng.
Khương Kỳ nhìn Tô Ngữ đi ra, sau đó nhìn về phía mẹ con bà Ngô đi ra phía sau, không lộ ra biểu cảm gì
“Anh về rồi? Em đưa thím Ngô về nhà. Bây giờ trời cũng sắp mưa.” Tô Ngữ cười với hai người bọn họ rồi giải thích.
“Để anh đi.” Khương Kỳ đặt cung tên trên lưng xuống đất, sau đó giật lấy hai bao tải trên tay Tô Ngữ.
Tô Ngữ cũng không quan tâm, ai đi cũng không khác mấy.
“ Chào thím Ngô, anh Trụ Tử, anh đến rồi, nhưng tiếc là hôm nay em không ở nhà nên không thể chơi với anh được.” Tô Ngôn rất vui khi nhìn thấy Vương Trụ Tử.
“Còn nhiều thời gian để chơi. Bây giờ để anh Trụ Tử của em mau về nhà đi, trời sắp mưa rồi.” Tô Ngữ sờ đầu Tô Ngôn nói.
Tô Ngôn gật đầu nói với bà Ngô: “Thím à, thím mau quay về đi. Đây là gà rừng mà anh rể cháu mới săn được. Thím có thể mang về hai con.”
Họ ăn vặt, ngắm trăng, rồi cùng về phòng ngủ.
Sau Tết Trung Thu, thôn quê bỗng nhộn nhịp hẳn lên.
Mặc dù Tô Ngữ và những người khác sống ở xa, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy từ xa, trong những vụ mùa bên cạnh thôn làng, hàng ngày có người tới người lui.
Tất cả chỉ bởi vì, đã đến lúc thu hoạch.
Đám người Tô Ngữ không trồng lương thực nên không thể trải qua niềm vui bận rộn thu hoạch vào lúc này, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng tốt của Tô Ngữ
Sau tết Trung Thu, không khí mùa thu sảng khoái hơn, Tô Ngữ và Khương Kỳ mỗi ngày đều sẽ đi quanh núi, mỗi lần đều có thể mang về rất nhiều thứ.
Tô Ngôn cho biết thằng bé muốn nhà ở nhà trông nhà đọc sách và viết chữ, vì vậy thằng bé đã dừng việc lên núi với cô.
Tuy nhiên, Tô Ngữ có chút lo lắng khi để em ấy ở nhà một mình nên mỗi lần cô cùng Khương Kỳ lên núi, cô đều để Phì Phì ở nhà.
Thế này thì dù ở nhà có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ biết ngay.
Tô Ngôn không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong, cũng nói với Tô Ngữ rằng gần đây Phì Phì đã ngoan hơn, rất thành thật ở nhà, nhưng đại hắc và tiểu hắc lại bị nó bắt nạt rất nặng.
Tô Ngữ mỉm cười, thực tế thì Phì Phì không bắt nạt bọn nó, nó chỉ đang trêu chọc bọn nó thôi.
Mười ngày sau Tết Trung Thu, cũng tức là ngày 25 tháng 8, mùa thu năm nay sắp kết thúc, hoa màu trên đồng đã được thu hoạch xong.
Thời tiết năm nay rất tốt, theo lời của người già trong thôn là trời thương người, mười mấy ngày nay đều là thời tiết thuận lợi, mặt trời chiếu rọi sáng chói.
Mặc dù làm việc dưới trời nắng nóng nhưng chắc chắn sẽ thú vị hơn những ngày nhiều mây và mưa.
Sau khi cây trồng được gặt xong, chúng được phơi khô, đập lấy hạt rồi đem phơi nắng vài ngày.
Vào ngày 26, bà Ngô, người được thanh nhàn sau vụ thu hoạch, đến thăm nhà.
Khương Kỳ nói anh lên núi săn gì đó, Tô Ngôn hôm nay muốn đi cùng anh, cho nên Tô Ngữ chỉ còn lại một mình ở nhà.
Hạt dẻ mang về đến bây giờ đều chưa bóc xong, Tô Ngữ lấy ra một bao hạt dẻ, ngồi ở cửa phía đông bắt đầu bóc.
Khi bóc được một lúc, thì nghe thấy tiếng chuông giòn giã bên ngoài sân.
Bởi vì cô sống ở bên sân thứ hai, nếu có người đến, lần thứ nhất chắc chắn sẽ không biết, người gọi cửa bên ngoài cũng phải kêu lên.
Vì vậy Tô Ngữ làm theo phương pháp lúc trước, bên cạnh cổng vẫn treo một sợi dây, sợi dây men theo tường sân đến sân sau, dây qua sân thứ nhất buộc ba quả chuông, vào sân thứ hai cũng ba quả chuông.
Theo cách này, chỉ cần người tới đây kéo dây là có thể đảm bảo người trong sân nghe thấy tiếng động, biết có người tới.
Tô Ngữ lúc này nghe thấy tiếng chuông, vỗ tay đứng dậy đi về phía trước.
Khi mở cửa ra, cô nhìn thấy bà Ngô đang đứng bên ngoài tươi cười, còn có Vương Trụ Tử ở bên cạnh, và một chiếc bao tải ở dưới chân.
“Thím đến rồi? Hôm nay sao rảnh vậy? Mang cái gì đến vậy ạ?” Tô Dư nói xong vội vàng cho hai người vào.
Nhìn thấy mỗi cái bao đều đầy, Tô Ngữ bước tới khiêng một cái.
Bà Ngô và Vương Trụ Tử cũng biết sức lực của Tô Ngữ khá lớn.
Tô Ngữ đem hai cái bao tải đặt vào cửa trước, sau đó xoay người đóng cửa lại, đống thanh cửa.
Ba người bọn họ đi tới phía sau, Tô Ngữ thuận tay đặt hai cái bao tải ở trước hiên nhà, cô hỏi bà Ngô: “Thím, đây là cái gì vậy?”
Bà Ngô cúi xuống gỡ một trong những bao tải, và nói với Tô Ngữ, “Đây là ngũ cốc mới thu hoạch năm nay. Có Rất nhiều, năm nay thời tiết tốt, mùa màng bội thu, cháu không có trồng trọt hoa màu gì, thím liền mang theo một ít để cháu ăn, vẫn còn rất thơm.”
Nghe xong lời của bà Ngô, Tô Ngữ rất cảm động.
Người trong thôn ai cũng biết nhà mình không trồng lương thực, cũng không có mấy người tới ăn cơm làm ấm nhà, có chuyện tốt luôn nghĩ tới bọn họ, cũng chỉ có bà Ngô thôi.
“Thím, thím ...”
“Cháu không cần nói gì cả. Thím không cầm nhiều đâu. Thím muốn Cháu ăn đồ ngon. Cháu không được từ chối đấy.” Bà Ngô cản lại lời nói của Tô Ngữ.
Bên này Tô Ngữ từ chối cũng không dễ, nhưng nếu người khác đối xử tốt với cô, cô cũng sẽ hồi báo lại.
Mới mấy ngày trước, bọn họ ở trên núi hái được rất nhiều hạt và quả dại, sau này vẫn nên mang về cho nhà họ Ngô một ít.
Bà Ngô cũng lần lượt lấy từ trong bao lấy ra những túi vải, trong đó có đầy lương thực.
“Đây là tất cả các loại lương thực thô, có hạt đậu, còn bao tải kia bột mỳ, lúa mì mới thu hoạch” bà Ngô giải thích với Tô Ngữ.
Tô Ngữ cười gật đầu, nhận lấy, sau đó để toàn bộ vào phòng bếp.
Không phải Tô Ngữ thích khen, nhưng lương thực mới thu hoạch thực sự rất thơm.
Khi Tô Ngữ bước vào bếp, cô còn đang nghĩ muốn giữ mẹ con bà Ngô ở lại ăn tối, nhưng trời lại không đồng ý, trên đường trở về sân chính, trời đã từ từ tối sầm lại.
Mặt trời bị mây đen bao phủ, gió bắt đầu thổi, Tô Ngữ nhất thời cảm thấy hơi lạnh.
Khi cô quay lại cửa phòng chính, bà Ngô và Vương Trụ Tử đã đứng dậy.
“ Tiểu Ngữ, hôm nay trời sẽ mưa nên chúng ta sẽ quay về sớm. Nếu không một lát nữa sẽ không dễ đi.” Bà Ngô nói.
Tô Ngữ gật đầu khi nghe thấy những lời đó, cũng phải về thôi, trời như này, khẳng định chút nữa sẽ mưa rất to.
“Đợi đã, thím, cháu đi lấy chút đồ cho thím. Đợi một chút ạ.” Tô Ngữ nói xong liền chạy vào cánh phía đông.
Một lúc sau, Tô Ngữ bước ra với hai bao tải lớn và nói với bà Ngô: “Đi thôi, thím, cháu đưa thím về”
“Không cần, không cần, cháu lại lấy cái gì vậy? Không có ai ở nhà cả, cháu đừng đi.” bà Ngô vội vàng xua tay.
Tô Ngữ không cho bà từ chối, xách hai bao tải lớn đi về phía trước.
Thấy vậy, bà Ngô vội vàng kéo Vương Trụ Tử đi theo.
Cả ba vừa bước ra khỏi cổng thì đã thấy Khương Kỳ và Tô Ngôn về tới cổng.
Khương Kỳ nhìn Tô Ngữ đi ra, sau đó nhìn về phía mẹ con bà Ngô đi ra phía sau, không lộ ra biểu cảm gì
“Anh về rồi? Em đưa thím Ngô về nhà. Bây giờ trời cũng sắp mưa.” Tô Ngữ cười với hai người bọn họ rồi giải thích.
“Để anh đi.” Khương Kỳ đặt cung tên trên lưng xuống đất, sau đó giật lấy hai bao tải trên tay Tô Ngữ.
Tô Ngữ cũng không quan tâm, ai đi cũng không khác mấy.
“ Chào thím Ngô, anh Trụ Tử, anh đến rồi, nhưng tiếc là hôm nay em không ở nhà nên không thể chơi với anh được.” Tô Ngôn rất vui khi nhìn thấy Vương Trụ Tử.
“Còn nhiều thời gian để chơi. Bây giờ để anh Trụ Tử của em mau về nhà đi, trời sắp mưa rồi.” Tô Ngữ sờ đầu Tô Ngôn nói.
Tô Ngôn gật đầu nói với bà Ngô: “Thím à, thím mau quay về đi. Đây là gà rừng mà anh rể cháu mới săn được. Thím có thể mang về hai con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.