[Không Gian] Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Trong Thiên Tai
Chương 43: Chẳng Lẽ Cô Không Có Chân À 2
Chu Ẩn
30/09/2024
Cúp điện thoại, Du Phi Dao bật cười.
Cô không hề lo lắng Du Chí Thành có đến ở căn hộ đó hay không.
Du Chí Thành có thể gọi điện thoại đến, chứng tỏ ông ta đã hết cách. Với tính cách của ông ta, không thể nào đi mượn nhà của những người bạn là tổng giám đốc khác để ở, đó là chuyện rất mất mặt.
Trong lòng ông ta, thể diện còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Ban đầu Du Phi Dao chỉ biết tòa nhà đó sẽ bị sập, nên không muốn hại người khác, không ngờ lại có thể phát huy tác dụng vào lúc này.
Thật mong chờ đến lúc tòa nhà sập, nhìn xem gia đình đó sẽ vùng vẫy trong nước như thế nào.
Du Phi Dao cười rạng rỡ, nhưng Du Phi Tinh lại không cười nổi.
Cậu dự định đợi đến lúc mất điện và mất mạng sẽ đi giết chết cả nhà Du Chí Thành.
"Ý của chị là không nên ra tay với bọn họ."
Vào trong nhà, ngồi xuống ghế sofa, Du Phi Dao nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Chết là quá dễ dàng. So với việc phải sống lay lắt trong tận thế, chết ngay từ khi thảm họa mới bắt đầu, ngược lại là một sự giải thoát."
Nghĩ đến cuộc sống khốn khổ suốt mười năm của mình, Du Phi Dao cũng không còn tâm trạng đâu mà cười nữa.
Kiếp trước, ngay trong ngày đầu tiên mưa bão, gia đình Du Chí Thành đã chuyển đến căn hộ cao tầng để ở, hơn nữa còn bỏ ra một số tiền lớn để nhờ người mua đồ tích trữ, cho nên ban đầu họ sống rất tốt.
Nhưng kiếp này thì khác, mưa to đã hơn nửa ngày rồi, Du Chí Thành vậy mà lại trút hy vọng lên người cô!
Chuyển đến ở căn hộ đó sẽ có kết cục gì, Du Phi Dao biết rõ hơn ai hết. Có lẽ hôm nay chuyển đến đó, bọn họ vẫn có thể dùng tiền mở đường, nhờ người mua đồ, nhưng hai tháng sau, khi tòa nhà sập, gia đình này còn gì nữa?
Du Phi Dao lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực trong đầu, sau đó lại mỉm cười: "Thôi thì cứ như vậy đi, đợi hai tháng nữa xem sao, nếu như vì sự trọng sinh của chị mà tòa nhà đó không sập, chúng ta lại hành động cũng chưa muộn."
Trở lại trên lầu không lâu, cuối cùng điện thoại của Tống Hoan cũng gọi đến: "Mau xuống đón chị đi, nếu không được tắm nước nóng, chị chết mất."
Cúp điện thoại, Du Phi Dao gọi Du Phi Tinh một tiếng, sau đó đóng cửa đi xuống lầu.
Trong sảnh, Tống Hoan, Tống Ninh và Trần Gia Văn trông như vừa được vớt lên từ dưới nước, vô cùng Chật vật. Tuy rằng bên ngoài có mặc áo mưa, nhưng quần áo bên trong vẫn bị ướt sũng vì nước mưa tràn vào.
Du Phi Dao nhìn chiếc xe ba gác điện dừng trước cửa tòa nhà và đống đồ đạc được che chắn cẩn thận bằng bạt trong thùng xe, kinh ngạc đến mức suýt nữa thì há hốc mồm.
Trong nhà có xe bốn bánh không đi, lại đi xe ba gác điện đội mưa gió đến đây?
"Chị ơi là chị, chị làm trò gì vậy?" Du Phi Dao vừa nhận đồ từ tay Tống Hoan vừa hỏi.
Tống Hoan thở dài một tiếng: "Chuyện dài lắm, để chị tắm nước nóng trước rồi kể cho em nghe sau. Mà tóc của em bị sao vậy?"
"Cắt rồi, đổi gió một chút. Cắt ở tiệm bình dân, 10 tệ một đầu, rẻ lắm."
Tống Hoan nhìn mái tóc như bị chó gặm của cô, im lặng với vẻ mặt phức tạp.
Thang máy lên đến tầng 17, Du Phi Dao không dẫn bọn họ lên lầu như thường lệ, mà trực tiếp mở cửa ba căn phòng, bảo bọn họ lần lượt đi tắm.
May mà cô đã lo xa, cắm điện bật sẵn bình nóng lạnh.
Tắm nước nóng xong, tinh thần của mọi người đều tốt hơn rất nhiều. Du Phi Tinh lười nấu trà gừng cho ba người bọn họ, bèn lấy mấy gói thuốc cảm cúm ra, sau đó quay về tầng 18.
Cô không hề lo lắng Du Chí Thành có đến ở căn hộ đó hay không.
Du Chí Thành có thể gọi điện thoại đến, chứng tỏ ông ta đã hết cách. Với tính cách của ông ta, không thể nào đi mượn nhà của những người bạn là tổng giám đốc khác để ở, đó là chuyện rất mất mặt.
Trong lòng ông ta, thể diện còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Ban đầu Du Phi Dao chỉ biết tòa nhà đó sẽ bị sập, nên không muốn hại người khác, không ngờ lại có thể phát huy tác dụng vào lúc này.
Thật mong chờ đến lúc tòa nhà sập, nhìn xem gia đình đó sẽ vùng vẫy trong nước như thế nào.
Du Phi Dao cười rạng rỡ, nhưng Du Phi Tinh lại không cười nổi.
Cậu dự định đợi đến lúc mất điện và mất mạng sẽ đi giết chết cả nhà Du Chí Thành.
"Ý của chị là không nên ra tay với bọn họ."
Vào trong nhà, ngồi xuống ghế sofa, Du Phi Dao nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Chết là quá dễ dàng. So với việc phải sống lay lắt trong tận thế, chết ngay từ khi thảm họa mới bắt đầu, ngược lại là một sự giải thoát."
Nghĩ đến cuộc sống khốn khổ suốt mười năm của mình, Du Phi Dao cũng không còn tâm trạng đâu mà cười nữa.
Kiếp trước, ngay trong ngày đầu tiên mưa bão, gia đình Du Chí Thành đã chuyển đến căn hộ cao tầng để ở, hơn nữa còn bỏ ra một số tiền lớn để nhờ người mua đồ tích trữ, cho nên ban đầu họ sống rất tốt.
Nhưng kiếp này thì khác, mưa to đã hơn nửa ngày rồi, Du Chí Thành vậy mà lại trút hy vọng lên người cô!
Chuyển đến ở căn hộ đó sẽ có kết cục gì, Du Phi Dao biết rõ hơn ai hết. Có lẽ hôm nay chuyển đến đó, bọn họ vẫn có thể dùng tiền mở đường, nhờ người mua đồ, nhưng hai tháng sau, khi tòa nhà sập, gia đình này còn gì nữa?
Du Phi Dao lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực trong đầu, sau đó lại mỉm cười: "Thôi thì cứ như vậy đi, đợi hai tháng nữa xem sao, nếu như vì sự trọng sinh của chị mà tòa nhà đó không sập, chúng ta lại hành động cũng chưa muộn."
Trở lại trên lầu không lâu, cuối cùng điện thoại của Tống Hoan cũng gọi đến: "Mau xuống đón chị đi, nếu không được tắm nước nóng, chị chết mất."
Cúp điện thoại, Du Phi Dao gọi Du Phi Tinh một tiếng, sau đó đóng cửa đi xuống lầu.
Trong sảnh, Tống Hoan, Tống Ninh và Trần Gia Văn trông như vừa được vớt lên từ dưới nước, vô cùng Chật vật. Tuy rằng bên ngoài có mặc áo mưa, nhưng quần áo bên trong vẫn bị ướt sũng vì nước mưa tràn vào.
Du Phi Dao nhìn chiếc xe ba gác điện dừng trước cửa tòa nhà và đống đồ đạc được che chắn cẩn thận bằng bạt trong thùng xe, kinh ngạc đến mức suýt nữa thì há hốc mồm.
Trong nhà có xe bốn bánh không đi, lại đi xe ba gác điện đội mưa gió đến đây?
"Chị ơi là chị, chị làm trò gì vậy?" Du Phi Dao vừa nhận đồ từ tay Tống Hoan vừa hỏi.
Tống Hoan thở dài một tiếng: "Chuyện dài lắm, để chị tắm nước nóng trước rồi kể cho em nghe sau. Mà tóc của em bị sao vậy?"
"Cắt rồi, đổi gió một chút. Cắt ở tiệm bình dân, 10 tệ một đầu, rẻ lắm."
Tống Hoan nhìn mái tóc như bị chó gặm của cô, im lặng với vẻ mặt phức tạp.
Thang máy lên đến tầng 17, Du Phi Dao không dẫn bọn họ lên lầu như thường lệ, mà trực tiếp mở cửa ba căn phòng, bảo bọn họ lần lượt đi tắm.
May mà cô đã lo xa, cắm điện bật sẵn bình nóng lạnh.
Tắm nước nóng xong, tinh thần của mọi người đều tốt hơn rất nhiều. Du Phi Tinh lười nấu trà gừng cho ba người bọn họ, bèn lấy mấy gói thuốc cảm cúm ra, sau đó quay về tầng 18.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.