Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Chương 21: Cữu Cữu Đến Nhà (Thượng) 1
Y Quân
04/10/2024
Văn Khê nhận ra cha mình đang tiếc tiền, nàng bèn khoa tay múa chân ra hiệu với lão bản nương: “Cân những thứ này cho chúng ta đi!” Chỗ thịt nàng chọn chỉ nặng khoảng ba cân.
Văn Khang đau lòng đến nỗi nhíu chặt mày lại.
Nhưng khi nghĩ đến khuê nữ nhà mình bán lời được nhiều tiền như vậy thì lại nghiến răng nghiến lợi: thôi được rồi! Mua!
Thẩm bán thịt sướng tít mắt khi thấy họ mua nhiều như vậy, cân vừa đúng một trăm văn tiền.
Văn Khê nhìn ruột lợn ở bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến món ruột già xào cay nổi tiếng.
Vì thế nàng cười tủm tỉm nói với thẩm bán thịt: “Có thể tặng chúng ta thứ này không?”
Người dân ở đây không biết cách ăn ruột già của lợn, do nó hôi quá nên không ai thèm ăn. Lần nào mổ xong cũng bỏ nhưng hôm nay người giết lợn lại quên mất không vứt đi.
Thứ này thì có gì mà không thể tặng được?
Lão bản nương cho thịt và ruột già vào bọc giấy gói kĩ lại, hai bên vui vẻ giao thịt trả tiền.
Văn Khê nhìn thấy miếng thịt ba chỉ to, miệng cười không ngậm lại được.
Khi vào đến thôn thì đã là buổi chiều, nhóm người tụ tập nói chuyện ở đầu thôn thấy hai cha con mang thịt, gạo, không khỏi hỏi: “Văn gia, sao thế, phát tài rồi à! Lại có gạo, có thịt nữa.”
Văn Khang vừa định nói là khuê nữ nhà mình bán thảo dược kiếm được tiền, nhưng chợt nhớ tới lời Khê Nhi nói trên đường.
“Cha, bây giờ cả thôn của chúng ta vẫn chưa biết trên núi có thảo dược, nếu chúng ta muốn kiếm tiền, thì tuyệt đối không thể để người ngoài biết, tổ phụ và tổ mẫu đã lớn tuổi, Đào Nhi sau này còn phải đi học, chúng ta phải dành dụm tiền.”
Văn Khang lần đầu tiên cảm thấy khuê nữ mình thật sự đã trưởng thành, suy nghĩ còn xa hơn cả người làm cha như ông.
“Ha ha, phụ mẫu ta mới khỏi bệnh, mua về cho họ bồi bổ cơ thể.” Văn Khang cười ha ha, dẫn Văn Khê nhanh chóng về nhà.
Khi về đến nhà, Lâm Huệ thấy ông mua nhiều đồ như vậy, không khỏi tròn mắt hỏi: “Đương gia, đây, đây đây... Lấy tiền đâu mà mua nhiều thế này?”
Hai lão phu thê nhìn miếng thịt to cũng không khỏi hỏi ông.
Văn Khang liền kể chuyện Văn Khê bán thảo dược kiếm tiền cho cả nhà nghe, mọi người đều mừng rỡ, không ngờ khuê nữ nhà mình lại có bản lĩnh này.
“Khê Nhi, ngày mai chúng ta cùng con đi hái thảo dược.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Văn Khang đau lòng đến nỗi nhíu chặt mày lại.
Nhưng khi nghĩ đến khuê nữ nhà mình bán lời được nhiều tiền như vậy thì lại nghiến răng nghiến lợi: thôi được rồi! Mua!
Thẩm bán thịt sướng tít mắt khi thấy họ mua nhiều như vậy, cân vừa đúng một trăm văn tiền.
Văn Khê nhìn ruột lợn ở bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến món ruột già xào cay nổi tiếng.
Vì thế nàng cười tủm tỉm nói với thẩm bán thịt: “Có thể tặng chúng ta thứ này không?”
Người dân ở đây không biết cách ăn ruột già của lợn, do nó hôi quá nên không ai thèm ăn. Lần nào mổ xong cũng bỏ nhưng hôm nay người giết lợn lại quên mất không vứt đi.
Thứ này thì có gì mà không thể tặng được?
Lão bản nương cho thịt và ruột già vào bọc giấy gói kĩ lại, hai bên vui vẻ giao thịt trả tiền.
Văn Khê nhìn thấy miếng thịt ba chỉ to, miệng cười không ngậm lại được.
Khi vào đến thôn thì đã là buổi chiều, nhóm người tụ tập nói chuyện ở đầu thôn thấy hai cha con mang thịt, gạo, không khỏi hỏi: “Văn gia, sao thế, phát tài rồi à! Lại có gạo, có thịt nữa.”
Văn Khang vừa định nói là khuê nữ nhà mình bán thảo dược kiếm được tiền, nhưng chợt nhớ tới lời Khê Nhi nói trên đường.
“Cha, bây giờ cả thôn của chúng ta vẫn chưa biết trên núi có thảo dược, nếu chúng ta muốn kiếm tiền, thì tuyệt đối không thể để người ngoài biết, tổ phụ và tổ mẫu đã lớn tuổi, Đào Nhi sau này còn phải đi học, chúng ta phải dành dụm tiền.”
Văn Khang lần đầu tiên cảm thấy khuê nữ mình thật sự đã trưởng thành, suy nghĩ còn xa hơn cả người làm cha như ông.
“Ha ha, phụ mẫu ta mới khỏi bệnh, mua về cho họ bồi bổ cơ thể.” Văn Khang cười ha ha, dẫn Văn Khê nhanh chóng về nhà.
Khi về đến nhà, Lâm Huệ thấy ông mua nhiều đồ như vậy, không khỏi tròn mắt hỏi: “Đương gia, đây, đây đây... Lấy tiền đâu mà mua nhiều thế này?”
Hai lão phu thê nhìn miếng thịt to cũng không khỏi hỏi ông.
Văn Khang liền kể chuyện Văn Khê bán thảo dược kiếm tiền cho cả nhà nghe, mọi người đều mừng rỡ, không ngờ khuê nữ nhà mình lại có bản lĩnh này.
“Khê Nhi, ngày mai chúng ta cùng con đi hái thảo dược.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.