Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Chương 20: Đi Chợ Bán Thuốc (Hạ) 3
Y Quân
04/10/2024
Văn Khang ôm củi lên rồi hỏi: “Khê Nhi, tiệm cơm kia ở chỗ nào?”
Văn Khê chỉ vào con đường phía trước, đáp: “Không phải tiệm cơm, là chưởng quầy của Bách Thảo Đường muốn mua, vừa nãy ông ấy đã đưa cho con bốn mươi văn rồi.”
Nói dứt câu, nàng đưa túi tiền nặng trịch cho ông. Văn Khang không mở ra xem nhưng chỉ xét về trọng lượng thì chỗ này cũng có giá khoảng mấy trăm văn tiền.
Ông nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới bọn họ bèn nhỏ giọng nói: “Sao lại nhiều thế này?”
“Chỗ tiền còn lại đều là từ chỗ thảo dược mà con kiếm được, chưởng quầy nói cây kim ngân của chúng ta không những là loại lâu năm mà còn cực kỳ tươi mới, thế nên ông ấy mới trả giá cao như vậy.” Văn Khê cười ha hả nói: “Cha, hôm nay mình mua ít thịt về ăn được không? Đã lâu nhà mình chưa được ăn thức ăn mặn rồi.”
Văn Khang cầm túi tiền, hai mắt có chút đỏ hoe, có mấy trăm văn tiền, mình đi ra chợ hơn chục lần cũng chưa chắc có thể kiếm được, nhưng con mình lại kiếm được chỉ trong một lần.
Lần trước sau khi tỉnh lại vì bị thương, cha nương không chỉ khỏi bệnh một cách thần kì mà hôm qua nữ nhi lên núi còn đào được khoai lang, hôm nay lại bán được nhiều tiền bạc như vậy, con bé đúng là ngôi sao may mắn của nhà họ mà!
“Được được được, hôm nay cha sẽ mua cho con một miếng thịt lớn! Hôm nay nhà chúng ta sẽ ăn mừng Tết Nguyên Đán!”
Hai người đưa củi đến Bách Thảo Đường, Văn Khang chào tạm biệt chưởng quầy với lòng biết ơn sâu sắc.
Chưởng quầy vuốt râu, sao một người nông dân giản dị và lương thiện như vậy lại có thể nuôi dạy ra một khuê nữ thông minh và tài giỏi đến thế?
Hai người đi mua ba cân gạo trước, sau đó mua thêm ba cân bột ngô, tổng cộng tiêu hết một trăm văn. Thấy túi tiền nhanh chóng hao hụt, Văn Khang cảm thấy cực kỳ đau thịt. Bình thường đi bán củi cũng chỉ dám mua nửa cân gạo, nhưng hôm nay lại mua tận ba cân; đây thực sự là lần đầu tiên sau nhiều năm rồi ông mới làm ra chuyện như vậy.
Hai người lại đến quán thịt lợn, thẩm thẩm bán thịt vô cùng nhiệt tình nói: “Đến mua ít thịt đi đại huynh đệ!”
“Thịt ba chỉ này… bao nhiêu tiền một cân?” Văn Khang khá lo vì sợ không đủ tiền nên lúc nói chuyện có hơi lắp bắp.
“Thịt ba chỉ ba mươi văn một cân.”
Ba mươi văn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Văn Khê chỉ vào con đường phía trước, đáp: “Không phải tiệm cơm, là chưởng quầy của Bách Thảo Đường muốn mua, vừa nãy ông ấy đã đưa cho con bốn mươi văn rồi.”
Nói dứt câu, nàng đưa túi tiền nặng trịch cho ông. Văn Khang không mở ra xem nhưng chỉ xét về trọng lượng thì chỗ này cũng có giá khoảng mấy trăm văn tiền.
Ông nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới bọn họ bèn nhỏ giọng nói: “Sao lại nhiều thế này?”
“Chỗ tiền còn lại đều là từ chỗ thảo dược mà con kiếm được, chưởng quầy nói cây kim ngân của chúng ta không những là loại lâu năm mà còn cực kỳ tươi mới, thế nên ông ấy mới trả giá cao như vậy.” Văn Khê cười ha hả nói: “Cha, hôm nay mình mua ít thịt về ăn được không? Đã lâu nhà mình chưa được ăn thức ăn mặn rồi.”
Văn Khang cầm túi tiền, hai mắt có chút đỏ hoe, có mấy trăm văn tiền, mình đi ra chợ hơn chục lần cũng chưa chắc có thể kiếm được, nhưng con mình lại kiếm được chỉ trong một lần.
Lần trước sau khi tỉnh lại vì bị thương, cha nương không chỉ khỏi bệnh một cách thần kì mà hôm qua nữ nhi lên núi còn đào được khoai lang, hôm nay lại bán được nhiều tiền bạc như vậy, con bé đúng là ngôi sao may mắn của nhà họ mà!
“Được được được, hôm nay cha sẽ mua cho con một miếng thịt lớn! Hôm nay nhà chúng ta sẽ ăn mừng Tết Nguyên Đán!”
Hai người đưa củi đến Bách Thảo Đường, Văn Khang chào tạm biệt chưởng quầy với lòng biết ơn sâu sắc.
Chưởng quầy vuốt râu, sao một người nông dân giản dị và lương thiện như vậy lại có thể nuôi dạy ra một khuê nữ thông minh và tài giỏi đến thế?
Hai người đi mua ba cân gạo trước, sau đó mua thêm ba cân bột ngô, tổng cộng tiêu hết một trăm văn. Thấy túi tiền nhanh chóng hao hụt, Văn Khang cảm thấy cực kỳ đau thịt. Bình thường đi bán củi cũng chỉ dám mua nửa cân gạo, nhưng hôm nay lại mua tận ba cân; đây thực sự là lần đầu tiên sau nhiều năm rồi ông mới làm ra chuyện như vậy.
Hai người lại đến quán thịt lợn, thẩm thẩm bán thịt vô cùng nhiệt tình nói: “Đến mua ít thịt đi đại huynh đệ!”
“Thịt ba chỉ này… bao nhiêu tiền một cân?” Văn Khang khá lo vì sợ không đủ tiền nên lúc nói chuyện có hơi lắp bắp.
“Thịt ba chỉ ba mươi văn một cân.”
Ba mươi văn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.