Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Chương 30: Cứu Người (Hạ) 1
Y Quân
04/10/2024
Xong rồi, nàng không nên cứu người này, lẽ ra nên để hắn chết vì độc phát tác ở nơi hoang vu hẻo lánh này mới đúng.
"Ngươi là ai?" Nam tử nheo mắt nhìn Văn Khê, hơi nhíu mày, vậy mà lại là một đứa trẻ.
Lực trong tay cũng thu bớt lại.
Văn Khê nhân cơ hội thoát khỏi, ngồi dưới đất ho khan kịch liệt.
"Khụ khụ khụ khụ..." Vài giây nữa thôi nàng sẽ lên thiên đường mất.
Hơi tỉnh lại, ánh mắt bất thiện của Văn Khê nhìn về phía người nam tử, lớn tiếng nói: "Ngươi có bệnh à! Bà đây cứu ngươi vậy mà ngươi lại lấy oán trả ơn!" Nàng chỉ vào vết thương trên người hắn nói: "Nếu không phải ta giúp ngươi giải độc, ngươi đã lên Tây Thiên từ lâu rồi!"
Mặc Ngự Diễn cúi đầu nhìn thấy vết thương đã được băng bó của mình, nội lực cũng vận hành như thường, độc trong người dường như đã biến mất.
Áp lực quanh người dần dần thu lại, thấp giọng nói: "Cảm ơn cô nương."
Văn Khê xua tay: "Đừng nói những lời vô ích này, lòng tốt của ta không được báo đáp tốt, biết thế ta đã không cứu ngươi rồi, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại!"
Dứt lời liền đeo sọt trúc lên lưng rồi đi xuống núi.
Con ngươi của Mặc Ngự Diễn lóe lên, nói: "Cô nương, không biết có nơi nào có thể cho tại hạ ở lại tĩnh dưỡng mấy hôm được không, tại hạ bằng lòng trả một ngàn lượng bạc."
Hiện tại hắn đang bị thương nặng, nếu rời khỏi núi một cách tùy tiện e là sẽ bị phục kích, chỉ có thể chờ đến khi vết thương lành lại mới tính tiếp được.
Một ngàn lượng?
Văn Khê lập tức xoay người lại.
Bạc! Bạc trắng đó!
Một ngàn lượng cũng đủ để mua một căn nhà trên trấn rồi!
Có phải chuyện lửa xém lông mày của mình sắp được giải quyết rồi không? Đây không phải là quỷ đòi mạng, mà là thần tài đến!
"Ngươi nói thật ư?" Văn Khê nhẹ giọng nói.
Mặc Ngự Diễn lấy tờ ngân phiếu hai ngàn lượng từ trong người ra rồi đưa cho nàng: "Không có bạc, chỉ có ngân phiếu."
"Tại sao lại cho ta đến hai ngàn lượng?"
"Một ngàn là để cảm ơn cô nương đã cứu mạng ta, nhân tiện, khụ... hy vọng cô nương có thể tìm một ít thảo dược cho tại hạ." Mặc Ngự Diễn thấp giọng nói: "Tại hạ sẽ không làm phiền cô nương quá lâu, chờ khi vết thương lành lại sẽ tự rời đi."
Tiểu cô nương này biết giải độc, có nghĩa là vẫn có chút bản lĩnh.
Hiện tại người của hắn không thể đến đây ngay trong một giờ hay nửa giờ được, chỉ có thể trông cậy vào cô nương trước mặt này thôi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Ngươi là ai?" Nam tử nheo mắt nhìn Văn Khê, hơi nhíu mày, vậy mà lại là một đứa trẻ.
Lực trong tay cũng thu bớt lại.
Văn Khê nhân cơ hội thoát khỏi, ngồi dưới đất ho khan kịch liệt.
"Khụ khụ khụ khụ..." Vài giây nữa thôi nàng sẽ lên thiên đường mất.
Hơi tỉnh lại, ánh mắt bất thiện của Văn Khê nhìn về phía người nam tử, lớn tiếng nói: "Ngươi có bệnh à! Bà đây cứu ngươi vậy mà ngươi lại lấy oán trả ơn!" Nàng chỉ vào vết thương trên người hắn nói: "Nếu không phải ta giúp ngươi giải độc, ngươi đã lên Tây Thiên từ lâu rồi!"
Mặc Ngự Diễn cúi đầu nhìn thấy vết thương đã được băng bó của mình, nội lực cũng vận hành như thường, độc trong người dường như đã biến mất.
Áp lực quanh người dần dần thu lại, thấp giọng nói: "Cảm ơn cô nương."
Văn Khê xua tay: "Đừng nói những lời vô ích này, lòng tốt của ta không được báo đáp tốt, biết thế ta đã không cứu ngươi rồi, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại!"
Dứt lời liền đeo sọt trúc lên lưng rồi đi xuống núi.
Con ngươi của Mặc Ngự Diễn lóe lên, nói: "Cô nương, không biết có nơi nào có thể cho tại hạ ở lại tĩnh dưỡng mấy hôm được không, tại hạ bằng lòng trả một ngàn lượng bạc."
Hiện tại hắn đang bị thương nặng, nếu rời khỏi núi một cách tùy tiện e là sẽ bị phục kích, chỉ có thể chờ đến khi vết thương lành lại mới tính tiếp được.
Một ngàn lượng?
Văn Khê lập tức xoay người lại.
Bạc! Bạc trắng đó!
Một ngàn lượng cũng đủ để mua một căn nhà trên trấn rồi!
Có phải chuyện lửa xém lông mày của mình sắp được giải quyết rồi không? Đây không phải là quỷ đòi mạng, mà là thần tài đến!
"Ngươi nói thật ư?" Văn Khê nhẹ giọng nói.
Mặc Ngự Diễn lấy tờ ngân phiếu hai ngàn lượng từ trong người ra rồi đưa cho nàng: "Không có bạc, chỉ có ngân phiếu."
"Tại sao lại cho ta đến hai ngàn lượng?"
"Một ngàn là để cảm ơn cô nương đã cứu mạng ta, nhân tiện, khụ... hy vọng cô nương có thể tìm một ít thảo dược cho tại hạ." Mặc Ngự Diễn thấp giọng nói: "Tại hạ sẽ không làm phiền cô nương quá lâu, chờ khi vết thương lành lại sẽ tự rời đi."
Tiểu cô nương này biết giải độc, có nghĩa là vẫn có chút bản lĩnh.
Hiện tại người của hắn không thể đến đây ngay trong một giờ hay nửa giờ được, chỉ có thể trông cậy vào cô nương trước mặt này thôi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.