Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Chương 31: Cứu Người (Hạ) 2
Y Quân
04/10/2024
Văn Khê nhìn tờ ngân phiếu, ánh mắt sáng ngời, chậc chậc chậc, nam nhân này không tệ, biết đền ơn báo đáp.
Đã vậy thì, nể mặt số bạc này, nàng sẽ cố mà giúp hắn vậy!
Văn Khê dẫn người đàn ông đến cửa sơn động phía sau núi, lần đầu tiên nàng lên núi đã chú ý tới rồi, nhưng sơn động này tương đối nông, có thể tạm lánh nhưng không thể ở lâu dài.
Văn Khê giả vờ lục lọi trong sọt hồi lâu, thực tế là đang lấy bột thuốc từ trong không gian ra, rắc thảo dược lên có tác dụng tiêu độc.
"Cho ngươi." Nàng đưa thảo dược qua: "Đổ từng miếng nhỏ đắp lên vết thương, mỗi ngày thay thuốc một lần."
Để lại cho hắn một túi nước, bên trong chứa nước linh tuyền, có thể giúp vết thương của hắn mau lành hơn.
"Cảm ơn."
"Chiều ta sẽ đến thêm lần nữa, mang cho ngươi bánh bột ngô, thường ngày nhà nông chúng ta chỉ ăn những món này thôi."
Mặc Ngự Diễn gật đầu, hắn hành quân đánh giặc bên ngoài quanh năm, hoàn toàn không kén chọn đồ ăn, có thể lấp đầy bụng là được.
Lúc Văn Khê về đến nhà đã là quá trưa, Lâm Huệ đang đi quanh cửa, nhìn thấy bóng dáng Văn Khê từ phía xa mới thấy yên lòng.
"Con bé này! Sao bây giờ mới về, làm nương lo muốn chết!"
Văn Khê đưa cái sọt qua, cười khanh khách nói: "Nương, người xem! Con hái được nhiều thảo dược như vậy, đến khi ra chợ có thể đổi được không ít bạc đó!"
"Ồ! Nhiều như vậy à!" Lâm Huệ ngạc nhiên mừng rỡ nói, ngay sau đó liền đau lòng xoa đầu Văn Khê, khuê nữ của mình còn nhỏ như vậy đã phải chạy bôn ba lo chuyện gia đình: "Khê Nhi, cực cho con rồi."
Văn Khê kéo tay Lâm Huệ, cười nói: "Nương, Khê Nhi không cực, chỉ cần nhà chúng ta vui vẻ là được."
Lâm Huệ yêu thương vỗ tay nàng, khuê nữ của bà đúng là một bảo bối mà.
Văn Khê không nói chuyện ngân phiếu hai ngàn lượng cho Lâm Huệ biết, một là không biết nên nói thế nào, hai là hiện tại nàng chưa muốn cho ai biết chuyện nàng biết y thuật.
Ăn trưa xong, Văn Khê lại lên núi, mang theo hai cái bánh bột ngô cho Mặc Ngự Diễn.
Mặc Ngự Diễn thấy bóng dáng của tiểu cô nương, hơi nhướng mày, xem ra nàng là một cô thôn nữ biết giữ lời hứa.
Văn Khê cho hắn một túi nước chứa nước linh tuyền, lại chỉnh sửa cửa hang để trông như không có người bên trong, còn rắc một ít bột xua đuổi độc trùng, rắn và kiến, rồi sau đó xuống núi.
Lâm Huệ cấm nàng lên núi vào buổi chiều, buổi chiều và buổi tối là thời điểm thú dữ ẩn hiện, Lâm Huệ sợ nàng gặp nguy hiểm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đã vậy thì, nể mặt số bạc này, nàng sẽ cố mà giúp hắn vậy!
Văn Khê dẫn người đàn ông đến cửa sơn động phía sau núi, lần đầu tiên nàng lên núi đã chú ý tới rồi, nhưng sơn động này tương đối nông, có thể tạm lánh nhưng không thể ở lâu dài.
Văn Khê giả vờ lục lọi trong sọt hồi lâu, thực tế là đang lấy bột thuốc từ trong không gian ra, rắc thảo dược lên có tác dụng tiêu độc.
"Cho ngươi." Nàng đưa thảo dược qua: "Đổ từng miếng nhỏ đắp lên vết thương, mỗi ngày thay thuốc một lần."
Để lại cho hắn một túi nước, bên trong chứa nước linh tuyền, có thể giúp vết thương của hắn mau lành hơn.
"Cảm ơn."
"Chiều ta sẽ đến thêm lần nữa, mang cho ngươi bánh bột ngô, thường ngày nhà nông chúng ta chỉ ăn những món này thôi."
Mặc Ngự Diễn gật đầu, hắn hành quân đánh giặc bên ngoài quanh năm, hoàn toàn không kén chọn đồ ăn, có thể lấp đầy bụng là được.
Lúc Văn Khê về đến nhà đã là quá trưa, Lâm Huệ đang đi quanh cửa, nhìn thấy bóng dáng Văn Khê từ phía xa mới thấy yên lòng.
"Con bé này! Sao bây giờ mới về, làm nương lo muốn chết!"
Văn Khê đưa cái sọt qua, cười khanh khách nói: "Nương, người xem! Con hái được nhiều thảo dược như vậy, đến khi ra chợ có thể đổi được không ít bạc đó!"
"Ồ! Nhiều như vậy à!" Lâm Huệ ngạc nhiên mừng rỡ nói, ngay sau đó liền đau lòng xoa đầu Văn Khê, khuê nữ của mình còn nhỏ như vậy đã phải chạy bôn ba lo chuyện gia đình: "Khê Nhi, cực cho con rồi."
Văn Khê kéo tay Lâm Huệ, cười nói: "Nương, Khê Nhi không cực, chỉ cần nhà chúng ta vui vẻ là được."
Lâm Huệ yêu thương vỗ tay nàng, khuê nữ của bà đúng là một bảo bối mà.
Văn Khê không nói chuyện ngân phiếu hai ngàn lượng cho Lâm Huệ biết, một là không biết nên nói thế nào, hai là hiện tại nàng chưa muốn cho ai biết chuyện nàng biết y thuật.
Ăn trưa xong, Văn Khê lại lên núi, mang theo hai cái bánh bột ngô cho Mặc Ngự Diễn.
Mặc Ngự Diễn thấy bóng dáng của tiểu cô nương, hơi nhướng mày, xem ra nàng là một cô thôn nữ biết giữ lời hứa.
Văn Khê cho hắn một túi nước chứa nước linh tuyền, lại chỉnh sửa cửa hang để trông như không có người bên trong, còn rắc một ít bột xua đuổi độc trùng, rắn và kiến, rồi sau đó xuống núi.
Lâm Huệ cấm nàng lên núi vào buổi chiều, buổi chiều và buổi tối là thời điểm thú dữ ẩn hiện, Lâm Huệ sợ nàng gặp nguy hiểm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.