Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Chương 18: Đi Chợ Bán Thuốc (Hạ) 1
Y Quân
04/10/2024
So với những thứ do các nông dân bình thường khác gửi đến, cây kim ngân này không chỉ lâu năm hơn mà độ tươi của nó cũng tốt hơn mấy bậc, như là vừa được hái từ đất lên.
Văn Khê cười nói: “Ở trong khu rừng ngay sau nhà ta.”
Đêm ngày hôm qua nàng đã đặc biệt mang cây kim ngân này vào trong không gian để bảo quản, còn tưới cho nó một ít nước linh tuyền.
Không nghĩ tới linh tuyền không chỉ có khả năng tẩy tủy, thông kinh mà còn có tác dụng thần kỳ đối với thực vật.
Sau khi được tưới linh tuyền, cành và thân cây kim ngân trở nên to hơn, thời gian giữ tươi cũng lâu hơn.
“Không biết ngài có thu mua loại dược liệu này không?”
“Thu thu thu!” Lão giả kích động nói: “Loại cây kim ngân này có bao nhiêu, Bách Thảo Đường chúng ta mua bấy nhiêu.”
Trên mặt Văn Khê hiện lên sự vui vẻ, xem ra sau này nàng có thể kiếm thêm chút bạc thông qua việc bán dược liệu rồi.
“Không biết chỗ ngài mua loại cây kim ngân lâu năm này với giá bao nhiêu?”
Lão giả vuốt râu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bình thường cây kim ngân có giá mười lăm văn một gốc, loại của ngươi lâu năm và tươi hơn, bán cho ngươi ba mươi văn, chỗ của ngươi có tổng cộng mười ba cây, ta trả ngươi bốn trăm văn! Lần sau lại có dược liệu tốt như này thì ngươi nhất định phải đưa tới cho chúng ta đấy nhé!”
Bốn trăm văn!
Một lượng bạc là một ngàn văn, nói đúng ra thì chỉ cần bán ba mươi cây kim ngân là đã thu được một lượng bạc; nếu dược liệu lâu năm hơn hoặc quý hiếm hơn thì có thể bán được càng nhiều tiền hơn.
Hơn nữa không gian còn có thể cải tạo lại thảo dược, cứ thế mãi thì không phải nàng sắp kiếm được rất nhiều tiền rồi sao?
“Chưởng quầy, chỗ ngài có cần củi để nhóm lửa không?”
Củi đốt?
Nghĩ lại, chắc hẳn tiểu cô nương này lên trấn với gia đình, người nhà bán củi còn nàng đi bán dược liệu.
“Củi để nhóm lửa ở bếp phía sau vẫn cần thêm một ít, nhưng nếu nhiều củi quá thì bọn ta cũng không giúp được.”
“Không nhiều lắm không nhiều lắm đâu, chỉ có bốn bó thôi.”
Lão giả gật gật đầu, bảo gã sai vặt đưa cho nàng thêm bốn mươi văn tiền, nhưng Văn Khê chỉ lấy ba mươi văn.
“Vừa nãy ngài đã cho ta thêm mười văn rồi, ta không thể chiếm lợi của ngài mãi được.” Văn Khê cười giải thích.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Văn Khê cười nói: “Ở trong khu rừng ngay sau nhà ta.”
Đêm ngày hôm qua nàng đã đặc biệt mang cây kim ngân này vào trong không gian để bảo quản, còn tưới cho nó một ít nước linh tuyền.
Không nghĩ tới linh tuyền không chỉ có khả năng tẩy tủy, thông kinh mà còn có tác dụng thần kỳ đối với thực vật.
Sau khi được tưới linh tuyền, cành và thân cây kim ngân trở nên to hơn, thời gian giữ tươi cũng lâu hơn.
“Không biết ngài có thu mua loại dược liệu này không?”
“Thu thu thu!” Lão giả kích động nói: “Loại cây kim ngân này có bao nhiêu, Bách Thảo Đường chúng ta mua bấy nhiêu.”
Trên mặt Văn Khê hiện lên sự vui vẻ, xem ra sau này nàng có thể kiếm thêm chút bạc thông qua việc bán dược liệu rồi.
“Không biết chỗ ngài mua loại cây kim ngân lâu năm này với giá bao nhiêu?”
Lão giả vuốt râu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bình thường cây kim ngân có giá mười lăm văn một gốc, loại của ngươi lâu năm và tươi hơn, bán cho ngươi ba mươi văn, chỗ của ngươi có tổng cộng mười ba cây, ta trả ngươi bốn trăm văn! Lần sau lại có dược liệu tốt như này thì ngươi nhất định phải đưa tới cho chúng ta đấy nhé!”
Bốn trăm văn!
Một lượng bạc là một ngàn văn, nói đúng ra thì chỉ cần bán ba mươi cây kim ngân là đã thu được một lượng bạc; nếu dược liệu lâu năm hơn hoặc quý hiếm hơn thì có thể bán được càng nhiều tiền hơn.
Hơn nữa không gian còn có thể cải tạo lại thảo dược, cứ thế mãi thì không phải nàng sắp kiếm được rất nhiều tiền rồi sao?
“Chưởng quầy, chỗ ngài có cần củi để nhóm lửa không?”
Củi đốt?
Nghĩ lại, chắc hẳn tiểu cô nương này lên trấn với gia đình, người nhà bán củi còn nàng đi bán dược liệu.
“Củi để nhóm lửa ở bếp phía sau vẫn cần thêm một ít, nhưng nếu nhiều củi quá thì bọn ta cũng không giúp được.”
“Không nhiều lắm không nhiều lắm đâu, chỉ có bốn bó thôi.”
Lão giả gật gật đầu, bảo gã sai vặt đưa cho nàng thêm bốn mươi văn tiền, nhưng Văn Khê chỉ lấy ba mươi văn.
“Vừa nãy ngài đã cho ta thêm mười văn rồi, ta không thể chiếm lợi của ngài mãi được.” Văn Khê cười giải thích.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.