Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Chương 15: Đi Chợ Bán Thuốc (Thượng) 2
Y Quân
04/10/2024
Lưu thị ngừng tay, cười gật gật đầu nói: “Không biết sao lại tốt rồi, chắc là do tổ tông phù hộ.”
“Ây dà, thẩm và Văn thúc đúng là phúc lớn mệnh lớn! Chúng ta còn tưởng… ầy ầy, không nói chuyện xui xẻo đó nữa, thẩm làm việc đi, ta đi trước đây.”
Chỉ cần thời gian một chén trà nhỏ, chuyện này đã truyền khắp toàn thôn, hai lão nhân Văn gia đúng là đã khỏe lại rồi.
Buổi tối, người một nhà ngồi cùng nhau, Lâm Huệ mang khoai lang hấp lên, cười nói: “Đây là thứ Khê Nhi tìm được trên núi vào sáng nay, ta đã hấp năm cái, hai cái để lại cho các ông mang theo trên đường đi lên trấn vào buổi sáng ngày mai.”
“Khê Nhi tìm được ấy hả?” Văn Đại Niên cầm khoai lang, nhìn về phía Văn Khê: “Đây là vật hiếm thấy đấy.”
“Ở bên ngoài cánh rừng phía sau núi có một mảnh đất hoang, bên trong cũng có rất nhiều rau dại, lần sau con lại đi tìm xem, có lẽ vẫn có thể tìm được.” Văn Khê cười nói.
Khoai lang ở thời đại này đúng là vật quý hiếm, bất cứ vật gì có chút ngọt đều khá đắt tiền; đường là thứ chỉ có quan to quý nhân ở xã hội thượng lưu mới có thể hưởng dụng.
Văn Đại Niên gật gật đầu, cười nói: “Khê Nhi trưởng thành rồi, nếu ở trên trấn thì cũng đã đến tuổi được đi đọc sách.”
Đọc sách? Người ở xã hội này lại có tư tưởng tiến bộ thế cơ à?
Nữ nhi mà cũng được đi đọc sách?
Văn Đại Niên nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Văn Khê, cười nói: “Hồi nhỏ tổ phụ con cũng xuất thân từ thư hương thế gia, trải qua một số biến cố nên mới rơi vào cảnh gia đình ly tán, cuối cùng lưu lạc đến tận đây; ít nhiều gì thì tất cả huynh đệ tỷ muội chúng ta đều được đọc sách biết chữ hết.”
Thì ra là thế.
Cuối cùng thì cảm giác kỳ lạ sau khi xuyên không tới đây cũng đã có lời giải thích rồi.
Ở một thôn biên giới miền núi như vậy , nói là thôn trong khe cùng cũng không quá đáng, thì làm sao lại có thể có được một gia đình như gia đình này?
Trong khi con cái nhà người ta đều gọi tổ phụ tổ mẫu là gia gia nãi nãi, đến nhà nàng thì lại gọi là tổ phụ tổ mẫu.
Nữ nhi nông thôn là thứ không đáng tiền, thậm chí thê tử nhà nào sinh nữ nhi cũng sẽ bị cha chồng mẹ chồng liên tục mắng chửi. Trong trí nhớ của nàng, từ trước đến nay tổ phụ tổ mẫu luôn đối xử bình đẳng với mình và đệ đệ, không vì nàng là nữ nhi mà có sự khác biệt.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ây dà, thẩm và Văn thúc đúng là phúc lớn mệnh lớn! Chúng ta còn tưởng… ầy ầy, không nói chuyện xui xẻo đó nữa, thẩm làm việc đi, ta đi trước đây.”
Chỉ cần thời gian một chén trà nhỏ, chuyện này đã truyền khắp toàn thôn, hai lão nhân Văn gia đúng là đã khỏe lại rồi.
Buổi tối, người một nhà ngồi cùng nhau, Lâm Huệ mang khoai lang hấp lên, cười nói: “Đây là thứ Khê Nhi tìm được trên núi vào sáng nay, ta đã hấp năm cái, hai cái để lại cho các ông mang theo trên đường đi lên trấn vào buổi sáng ngày mai.”
“Khê Nhi tìm được ấy hả?” Văn Đại Niên cầm khoai lang, nhìn về phía Văn Khê: “Đây là vật hiếm thấy đấy.”
“Ở bên ngoài cánh rừng phía sau núi có một mảnh đất hoang, bên trong cũng có rất nhiều rau dại, lần sau con lại đi tìm xem, có lẽ vẫn có thể tìm được.” Văn Khê cười nói.
Khoai lang ở thời đại này đúng là vật quý hiếm, bất cứ vật gì có chút ngọt đều khá đắt tiền; đường là thứ chỉ có quan to quý nhân ở xã hội thượng lưu mới có thể hưởng dụng.
Văn Đại Niên gật gật đầu, cười nói: “Khê Nhi trưởng thành rồi, nếu ở trên trấn thì cũng đã đến tuổi được đi đọc sách.”
Đọc sách? Người ở xã hội này lại có tư tưởng tiến bộ thế cơ à?
Nữ nhi mà cũng được đi đọc sách?
Văn Đại Niên nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Văn Khê, cười nói: “Hồi nhỏ tổ phụ con cũng xuất thân từ thư hương thế gia, trải qua một số biến cố nên mới rơi vào cảnh gia đình ly tán, cuối cùng lưu lạc đến tận đây; ít nhiều gì thì tất cả huynh đệ tỷ muội chúng ta đều được đọc sách biết chữ hết.”
Thì ra là thế.
Cuối cùng thì cảm giác kỳ lạ sau khi xuyên không tới đây cũng đã có lời giải thích rồi.
Ở một thôn biên giới miền núi như vậy , nói là thôn trong khe cùng cũng không quá đáng, thì làm sao lại có thể có được một gia đình như gia đình này?
Trong khi con cái nhà người ta đều gọi tổ phụ tổ mẫu là gia gia nãi nãi, đến nhà nàng thì lại gọi là tổ phụ tổ mẫu.
Nữ nhi nông thôn là thứ không đáng tiền, thậm chí thê tử nhà nào sinh nữ nhi cũng sẽ bị cha chồng mẹ chồng liên tục mắng chửi. Trong trí nhớ của nàng, từ trước đến nay tổ phụ tổ mẫu luôn đối xử bình đẳng với mình và đệ đệ, không vì nàng là nữ nhi mà có sự khác biệt.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.