Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Chương 14: Đi Chợ Bán Thuốc (Thượng) 1
Y Quân
04/10/2024
Hai người nói qua nói lại một hồi, cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là có chuyện gì.
May mà thân thể hai cụ chuyển biến tốt, sau này chỉ cần từ từ điều dưỡng là ổn.
Sau khi chân thành cảm tạ và tiễn bước đại phu, cuối cùng thì trái tim của Văn Khang cũng rơi xuống.
Lúc này, hai ông bà lão dần dần tỉnh lại.
“Cha, nương.” Văn Khang kích động nói.
“Ài~” Văn Đại Niên yếu ớt đáp lại.
Văn Khê đứng bên cạnh chiếu rơm đưa ra một cái bát gỗ: “Cha, đây là nước do nương con nấu, cha đưa cho tổ phụ tổ mẫu uống một chút đi!”
Nước đúng là do Lâm Huệ nấu, nhưng đây không phải là nước lấy từ giếng trong thôn mà lấy từ linh tuyền trong không gian của nàng.
“Được được, vẫn là Khê Nhi suy nghĩ chu đáo.” Văn Khang đút nước cho Văn Đại Niên và Lưu thị.
“Đã lâu không uống nước nhưng ta lại cảm thấy nước này rất ngọt lành.” Hồi trước Văn Đại Niên từng đọc sách, nói chuyện có chút nho nhã.
“Đúng vậy, rất ngọt!” Lưu thị phụ họa.
Văn Khang nở một nụ cười hàm hậu, tỏ ý tán thành câu nói của cha mình.
“Nước này uống ngon thật, còn nữa không?” Văn Đại Niên càng uống càng nghiện, cuối cùng uống hết tận ba bát nước.
Uống xong lại cảm thấy thân thể thoải mái hơn trước, ông ấy bèn nói ra cảm nhận của mình, Lưu thị ở bên cạnh cũng có cảm giác giống vậy.
Văn Khê thấy tinh thần của Văn Đại Niên và Lưu thị tốt hơn lúc này thì không khỏi nhướn mày, hiệu quả của linh tuyền cũng nghịch thiên quá rồi đó!
Nếu uống từ năm này qua năm khác, chẳng phải mọi bệnh tật sẽ được loại bỏ và tuổi thọ sẽ được kéo dài thêm sao?
Nghĩ đến đây, mắt nàng không khỏi sáng lên.
Buổi chiều, Văn Đại Niên và Lưu thị đã có thể xuống ruộng làm việc, điều này thật sự khiến người dân thôn Đại Ngưu kinh ngạc đến ngây người.
Trong khoảng thời gian này, tình trạng bệnh tật của hai người họ gần như đã lan truyền khắp thôn xóm, hai lão Văn gia có vẻ hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, không còn nhiều thời gian nữa.
Buổi sáng Văn Khang đi ra ngoài làm việc còn buồn bã u sầu, người trong thôn đều nói, có lẽ cũng chỉ trong hai ngày này thôi.
Sao đến buổi chiều lại đã hăng say ra đồng làm việc rồi?
Có người trong thôn nói, chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu?
“Văn gia thẩm.” Người nổi tiếng là cái loa của thôn gọi Lưu thị đang cuốc đất trong sân: “Thẩm, thân thể thẩm tốt lên rồi à?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
May mà thân thể hai cụ chuyển biến tốt, sau này chỉ cần từ từ điều dưỡng là ổn.
Sau khi chân thành cảm tạ và tiễn bước đại phu, cuối cùng thì trái tim của Văn Khang cũng rơi xuống.
Lúc này, hai ông bà lão dần dần tỉnh lại.
“Cha, nương.” Văn Khang kích động nói.
“Ài~” Văn Đại Niên yếu ớt đáp lại.
Văn Khê đứng bên cạnh chiếu rơm đưa ra một cái bát gỗ: “Cha, đây là nước do nương con nấu, cha đưa cho tổ phụ tổ mẫu uống một chút đi!”
Nước đúng là do Lâm Huệ nấu, nhưng đây không phải là nước lấy từ giếng trong thôn mà lấy từ linh tuyền trong không gian của nàng.
“Được được, vẫn là Khê Nhi suy nghĩ chu đáo.” Văn Khang đút nước cho Văn Đại Niên và Lưu thị.
“Đã lâu không uống nước nhưng ta lại cảm thấy nước này rất ngọt lành.” Hồi trước Văn Đại Niên từng đọc sách, nói chuyện có chút nho nhã.
“Đúng vậy, rất ngọt!” Lưu thị phụ họa.
Văn Khang nở một nụ cười hàm hậu, tỏ ý tán thành câu nói của cha mình.
“Nước này uống ngon thật, còn nữa không?” Văn Đại Niên càng uống càng nghiện, cuối cùng uống hết tận ba bát nước.
Uống xong lại cảm thấy thân thể thoải mái hơn trước, ông ấy bèn nói ra cảm nhận của mình, Lưu thị ở bên cạnh cũng có cảm giác giống vậy.
Văn Khê thấy tinh thần của Văn Đại Niên và Lưu thị tốt hơn lúc này thì không khỏi nhướn mày, hiệu quả của linh tuyền cũng nghịch thiên quá rồi đó!
Nếu uống từ năm này qua năm khác, chẳng phải mọi bệnh tật sẽ được loại bỏ và tuổi thọ sẽ được kéo dài thêm sao?
Nghĩ đến đây, mắt nàng không khỏi sáng lên.
Buổi chiều, Văn Đại Niên và Lưu thị đã có thể xuống ruộng làm việc, điều này thật sự khiến người dân thôn Đại Ngưu kinh ngạc đến ngây người.
Trong khoảng thời gian này, tình trạng bệnh tật của hai người họ gần như đã lan truyền khắp thôn xóm, hai lão Văn gia có vẻ hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, không còn nhiều thời gian nữa.
Buổi sáng Văn Khang đi ra ngoài làm việc còn buồn bã u sầu, người trong thôn đều nói, có lẽ cũng chỉ trong hai ngày này thôi.
Sao đến buổi chiều lại đã hăng say ra đồng làm việc rồi?
Có người trong thôn nói, chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu?
“Văn gia thẩm.” Người nổi tiếng là cái loa của thôn gọi Lưu thị đang cuốc đất trong sân: “Thẩm, thân thể thẩm tốt lên rồi à?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.