Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Chương 34: Giải Độc (Thượng) 2
Y Quân
04/10/2024
Lý quản gia nhíu mày, sao có thể để một cô thôn nữ chạm vào cổ tay công tử nhà mình một cách tùy tiện như vậy được?
Dù là bắt mạch cũng hơi vượt quá giới hạn rồi!
Đang định lên tiếng ngăn cản thì Văn Khê rút tay lại, nói với Lý quản gia: "Cậu ấy vừa đến nơi có hoa bách hợp đúng không?"
"Làm sao ngươi biết?" Sự nghi ngờ và bất mãn của Lý quản gia lập tức biến mất, sao cô nương này lại biết công tử đến nơi có hoa bách hợp?
Công tử chỉ đi ngang qua, không hề dừng lại, mà nếu ở lại lâu thì trên người sẽ phải dính mùi hoa, nhưng hiển nhiên trên người công tử hoàn toàn không có.
Văn Khê gật đầu, giả vờ lục lọi túi đeo bên cạnh, thực ra là đang lấy một cây châm bạc từ trong không gian ra.
"Vương chưởng quầy, có thể cho ta một ít rượu mạnh được không?"
"Được được, không thành vấn đề.”
Văn Khê dùng rượu khử trùng châm bạc, trong không gian của nàng có rượu cồn, nhưng túi đeo bên cạnh chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, lấy châm bạc ra coi như vẫn được đi, nhưng nếu lấy thêm rượu cồn thì chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Tác dụng của rượu mạnh và rượu cồn không khác lắm, đủ để khử trùng.
Sau khi khử trùng châm bạc xong, Văn Khê định châm cứu cho cậu bé.
Người ở triều đại này vốn không biết châm cứu là gì, nhìn thấy Văn Khê sắp châm kim vào người đứa bé, đều không khỏi hít một hơi lạnh.
Kia là cứu người gì chứ! Là đang đòi mạng mới đúng!
Cây kim dài như vậy, nếu thật sự đâm xuống thì làm gì còn mạng?
Thôn nữ quả nhiên là thôn nữ, làm sao có thể biết y thuật?
Lý quản gia và Vương chưởng quầy cũng bị dọa sợ.
Lý quản gia đứng chắn trước người cậu bé.
"Cô nương, ngươi làm gì vậy? Tính mạng của công tử nhà ta là trò đùa sao?"
Vương chưởng quầy cũng lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vui mừng, cũng may Lý quản gia ra tay kịp thời, nếu không công tử Lý gia xảy ra chuyện gì ở Bách Thảo Đường của ông ấy, cả cái mạng già này cũng không đủ để bồi thường.
Ông ấy nói không thể chữa, chẳng qua là thừa nhận không thạo y thuật, nếu Lý công tử gặp chuyện không may ở chỗ này thì không thể giải quyết đơn giản như vậy.
Văn Khê hơi sửng sốt, làm gì ư? Đương nhiên là châm cứu rồi!
Nàng đảo mắt nhìn một vòng, phát hiện những người ở đây đều đang vô cùng khiếp sợ nhìn cây châm bạc trong tay nàng, nàng mới hiểu ra.
Hóa ra là họ không biết thuật châm cứu.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dù là bắt mạch cũng hơi vượt quá giới hạn rồi!
Đang định lên tiếng ngăn cản thì Văn Khê rút tay lại, nói với Lý quản gia: "Cậu ấy vừa đến nơi có hoa bách hợp đúng không?"
"Làm sao ngươi biết?" Sự nghi ngờ và bất mãn của Lý quản gia lập tức biến mất, sao cô nương này lại biết công tử đến nơi có hoa bách hợp?
Công tử chỉ đi ngang qua, không hề dừng lại, mà nếu ở lại lâu thì trên người sẽ phải dính mùi hoa, nhưng hiển nhiên trên người công tử hoàn toàn không có.
Văn Khê gật đầu, giả vờ lục lọi túi đeo bên cạnh, thực ra là đang lấy một cây châm bạc từ trong không gian ra.
"Vương chưởng quầy, có thể cho ta một ít rượu mạnh được không?"
"Được được, không thành vấn đề.”
Văn Khê dùng rượu khử trùng châm bạc, trong không gian của nàng có rượu cồn, nhưng túi đeo bên cạnh chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, lấy châm bạc ra coi như vẫn được đi, nhưng nếu lấy thêm rượu cồn thì chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Tác dụng của rượu mạnh và rượu cồn không khác lắm, đủ để khử trùng.
Sau khi khử trùng châm bạc xong, Văn Khê định châm cứu cho cậu bé.
Người ở triều đại này vốn không biết châm cứu là gì, nhìn thấy Văn Khê sắp châm kim vào người đứa bé, đều không khỏi hít một hơi lạnh.
Kia là cứu người gì chứ! Là đang đòi mạng mới đúng!
Cây kim dài như vậy, nếu thật sự đâm xuống thì làm gì còn mạng?
Thôn nữ quả nhiên là thôn nữ, làm sao có thể biết y thuật?
Lý quản gia và Vương chưởng quầy cũng bị dọa sợ.
Lý quản gia đứng chắn trước người cậu bé.
"Cô nương, ngươi làm gì vậy? Tính mạng của công tử nhà ta là trò đùa sao?"
Vương chưởng quầy cũng lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vui mừng, cũng may Lý quản gia ra tay kịp thời, nếu không công tử Lý gia xảy ra chuyện gì ở Bách Thảo Đường của ông ấy, cả cái mạng già này cũng không đủ để bồi thường.
Ông ấy nói không thể chữa, chẳng qua là thừa nhận không thạo y thuật, nếu Lý công tử gặp chuyện không may ở chỗ này thì không thể giải quyết đơn giản như vậy.
Văn Khê hơi sửng sốt, làm gì ư? Đương nhiên là châm cứu rồi!
Nàng đảo mắt nhìn một vòng, phát hiện những người ở đây đều đang vô cùng khiếp sợ nhìn cây châm bạc trong tay nàng, nàng mới hiểu ra.
Hóa ra là họ không biết thuật châm cứu.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.