Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Chương 13: Hệ Thống Xuất Hiện (Hạ) 3
Y Quân
04/10/2024
Văn Khê lại lấy ra những cây thảo dược còn lại, nói: “Nương, người xem, đây là cây kim ngân, ngày mai có thể mang lên trấn bán lấy một ít ngân lượng, đi bốc thuốc cho tổ phụ tổ mẫu.”
“Cây kim ngân?” Lâm Huệ lớn lên ở trên trấn, nhưng hoàn toàn không biết gì về thảo dược, bà bán tín bán nghi cầm lấy, nhìn một lúc lâu, nói: “Khê Nhi, là ai nói với con đây là cây kim ngân thế?”
“Lúc trước con lên trấn đi mua củi với cha, con nghe thấy người khác nói vậy, ngày mai có thể lên trấn thử xem có ai biết nhận dạng hay không.” Số năm tuổi của mấy cây kim ngân này đều không ngắn, chủ yếu là vì nơi này gần sát nơi biên cương, ngày thường ngoại trừ người trong thôn bọn họ thì không có ai đến nữa.
Phần lớn người trong thôn đều không có kiến thức gì, đương nhiên đều không nhận biết được thảo dược.
“Cũng được, cha con cũng nói ngày mai sẽ lên trên trấn bán củi.”
“Trùng hợp quá đi.”
Buổi trưa ăn cơm xong, Văn Khê và Văn Khang đi qua nhà của tổ phụ ở bên cạnh, Văn Khang dìu hai cụ lên, đút chút nước cháo loãng.
Văn Khê nhân cơ hội rắc thuốc vào trong nước cháo, nhìn hai người uống vào, Văn Khang kêu nàng trở về nghỉ ngơi một lát, ở đây ông tự mình chăm sóc là được, biết nữ nhi sáng sớm đã lên núi hái rau dại, Văn Khang vô cùng đau lòng.
Vừa đút ăn xong không bao lâu, hai cụ bắt đầu nôn ói.
Những thứ đồ nôn ra tản ra mùi hôi tanh, ở bên ngoài ngôi nhà cũng có thể ngửi thấy.
Điều này dọa hai phu thê sợ chết khiếp.
“Quan nhân, cha với nương làm sao thế này.” Hai tay Lâm Huệ không ngừng run rẩy, lẽ nào nước cháo mình làm vào buổi trưa bị hư rồi?
Văn Khê không vào nhà, nhưng biết rằng, tính mạng của tổ phụ tổ mẫu đã an toàn.
Văn Khang dọn dẹp những thứ nôn ra xong, lại mời đại phu trong thôn đến.
Đại phu họ Trương trong thôn bắt mạch một hồi, ngạc nhiên nghi ngờ hỏi: “Đây đây đây, ngươi đã cho bọn họ ăn gì rồi?”
“Nước… Nước cháo loãng.” Lâm Huệ căng thẳng nói.
“Nước cháo? Không cho uống thuốc gì sao?”
Lâm Huệ nghe vậy, sợ đến mức ngã ngồi xuống đất: “Không có không có! Ta không có hạ độc!”
Đại phu trong thôn xua xua tay: “Không phải nói ngươi hạ độc, mà là bệnh của bọn họ có chuyển biến tốt lên rồi, thiết nghĩ chắc là đã nôn thứ đồ độc hại trong bụng ra ngoài.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cây kim ngân?” Lâm Huệ lớn lên ở trên trấn, nhưng hoàn toàn không biết gì về thảo dược, bà bán tín bán nghi cầm lấy, nhìn một lúc lâu, nói: “Khê Nhi, là ai nói với con đây là cây kim ngân thế?”
“Lúc trước con lên trấn đi mua củi với cha, con nghe thấy người khác nói vậy, ngày mai có thể lên trấn thử xem có ai biết nhận dạng hay không.” Số năm tuổi của mấy cây kim ngân này đều không ngắn, chủ yếu là vì nơi này gần sát nơi biên cương, ngày thường ngoại trừ người trong thôn bọn họ thì không có ai đến nữa.
Phần lớn người trong thôn đều không có kiến thức gì, đương nhiên đều không nhận biết được thảo dược.
“Cũng được, cha con cũng nói ngày mai sẽ lên trên trấn bán củi.”
“Trùng hợp quá đi.”
Buổi trưa ăn cơm xong, Văn Khê và Văn Khang đi qua nhà của tổ phụ ở bên cạnh, Văn Khang dìu hai cụ lên, đút chút nước cháo loãng.
Văn Khê nhân cơ hội rắc thuốc vào trong nước cháo, nhìn hai người uống vào, Văn Khang kêu nàng trở về nghỉ ngơi một lát, ở đây ông tự mình chăm sóc là được, biết nữ nhi sáng sớm đã lên núi hái rau dại, Văn Khang vô cùng đau lòng.
Vừa đút ăn xong không bao lâu, hai cụ bắt đầu nôn ói.
Những thứ đồ nôn ra tản ra mùi hôi tanh, ở bên ngoài ngôi nhà cũng có thể ngửi thấy.
Điều này dọa hai phu thê sợ chết khiếp.
“Quan nhân, cha với nương làm sao thế này.” Hai tay Lâm Huệ không ngừng run rẩy, lẽ nào nước cháo mình làm vào buổi trưa bị hư rồi?
Văn Khê không vào nhà, nhưng biết rằng, tính mạng của tổ phụ tổ mẫu đã an toàn.
Văn Khang dọn dẹp những thứ nôn ra xong, lại mời đại phu trong thôn đến.
Đại phu họ Trương trong thôn bắt mạch một hồi, ngạc nhiên nghi ngờ hỏi: “Đây đây đây, ngươi đã cho bọn họ ăn gì rồi?”
“Nước… Nước cháo loãng.” Lâm Huệ căng thẳng nói.
“Nước cháo? Không cho uống thuốc gì sao?”
Lâm Huệ nghe vậy, sợ đến mức ngã ngồi xuống đất: “Không có không có! Ta không có hạ độc!”
Đại phu trong thôn xua xua tay: “Không phải nói ngươi hạ độc, mà là bệnh của bọn họ có chuyển biến tốt lên rồi, thiết nghĩ chắc là đã nôn thứ đồ độc hại trong bụng ra ngoài.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.