[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều
Chương 14:
Mạch Vu Chi
08/12/2024
“Cái này gọi là mì bột sệt sao? Thật sự rất ngon.” Trương Thúy Hương không ngớt lời khen ngợi, “Không ngờ tiểu muội muội ngươi lại khéo tay như vậy, bằng tuổi Nham Nhi mà đã nấu được món ăn thế này.”
Ôn Tự Cẩm chỉ cười mà không nói.
Ăn xong bữa sáng, nàng đứng dậy, khẽ cúi người nói: “Đa tạ đại tỷ đã giúp đỡ. Ta đã hứa thì nhất định không đổi lời. Sau này nếu đại tỷ gặp khó khăn, cứ tìm ta, ta sẽ không bao giờ chối từ.”
Lời nói của nàng quả thực mang phong thái của một nữ hiệp hào sảng.
Tần Nham đứng bên nghe mà hai mắt sáng rỡ, tay nhỏ cứ nắm chặt vạt áo của mẫu thân.
“Các ngươi… đi ngay bây giờ sao?” Trương Thúy Hương tỏ vẻ không nỡ, “Nghe nói các ngươi lạc mất cha mẹ. Hay là cứ ở đây thêm ít ngày, chờ tìm được rồi hẵng đi cũng không muộn.”
Ôn Tự Cẩm và Yến Nguyệt Sanh đưa mắt nhìn nhau.
An Dương quận rộng lớn, chẳng ai chắc rằng một ngày có thể tìm được người thân. Nếu tìm không thấy, buổi tối ở đâu cũng là một vấn đề nan giải. Nếu Trương Thúy Hương còn muốn giữ họ ở lại làm tấm lá chắn, vậy thì nán thêm hai ngày cũng không sao.
Sau một thoáng trầm ngâm, Ôn Tự Cẩm gật đầu, khẽ nói: “Vậy thì những ngày tới lại phiền đại tỷ rồi.”
Trương Thúy Hương nở nụ cười thoải mái: “Chúng ta giúp nhau thôi mà, có gì phiền đâu.”
Thu dọn xong bếp núc, Ôn Tự Cẩm để Yến Thủy Linh – đứa nhỏ nhất, và Yến Nguyệt Sanh – người chân cẳng không tiện, ở lại trong tiểu viện, rồi dẫn Yến Minh Lãng ra ngoài tìm kiếm thân nhân.
Nhà họ Yến vốn có gia cảnh bình thường, chẳng có họ hàng giàu sang hay quyền quý. Nghe nói họ chọn đến An Dương quận là vì đứa cháu trai cả đang làm nghề thủ công ở đây. Vì vậy, hướng tìm kiếm chủ yếu của nàng là những con hẻm nhỏ, nơi người nghèo thường tụ tập.
Thế nhưng sau nửa ngày tìm kiếm, vẫn chẳng thu được gì.
Trong lòng Ôn Tự Cẩm dần dâng lên sự lo lắng. Nàng không còn nhiều thời gian để tìm người, việc cấp bách trước mắt là kiếm tiền, là tìm cách sống sót. Chuyện tìm thân nhân, đành phải gác lại sau.
Nhưng nàng không nói điều đó với Yến Minh Lãng. Nàng chỉ nắm tay đệ đệ, rẽ ngang rẽ dọc qua những con phố, đến trước cửa một tửu lầu.
Bên ngoài, dân chạy nạn lầm than khắp nơi, thế nhưng bên trong thành vẫn phồn hoa nhộn nhịp, một vẻ thái bình yên vui.
Chỉ một cánh cổng thành mà như ngăn cách hai thế giới khác biệt.
Ôn Tự Cẩm nắm chặt bàn tay nhỏ của Yến Minh Lãng, ngẩng đầu nhìn đèn lồng đỏ treo cao trước tửu lầu. Trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, cảnh tượng trước mắt dường như không chân thực chút nào.
Hôm qua nàng còn đang vùng vẫy trong dòng người chạy nạn, mà hôm nay đã đứng giữa cảnh yên vui phú quý.
Tiếng cười nói ồn ào từ tửu lầu vọng ra, khách khứa đều ăn vận sang trọng. Ôn Tự Cẩm và Yến Minh Lãng ăn mặc rách rưới, vừa bước đến đã bị nhận nhầm là kẻ ăn xin.
“Phi! Đi nơi khác mà ăn xin! Đây đâu phải chỗ cho các ngươi vào?” Tiểu nhị bước đến xua đuổi, còn đẩy vai họ, không chút nể nang.
Sắc mặt Ôn Tự Cẩm không đổi, nhưng ánh mắt nàng ánh lên một tia lạnh lùng.
Đúng lúc này, Yến Minh Lãng bỗng hét lớn: “Cha!”
Cậu bé hất tay tỷ tỷ, như một mũi tên lao vụt đi.
Ôn Tự Cẩm trừng mắt lạnh lẽo nhìn tên tiểu nhị, rồi vội xoay người đuổi theo đệ đệ.
Hai tỷ đệ chạy vượt qua tửu lầu, băng qua con hẻm nhỏ, cuối cùng thấy một người đàn ông bước vào một ngôi nhà cũ kỹ hai gian.
Ôn Tự Cẩm chỉ cười mà không nói.
Ăn xong bữa sáng, nàng đứng dậy, khẽ cúi người nói: “Đa tạ đại tỷ đã giúp đỡ. Ta đã hứa thì nhất định không đổi lời. Sau này nếu đại tỷ gặp khó khăn, cứ tìm ta, ta sẽ không bao giờ chối từ.”
Lời nói của nàng quả thực mang phong thái của một nữ hiệp hào sảng.
Tần Nham đứng bên nghe mà hai mắt sáng rỡ, tay nhỏ cứ nắm chặt vạt áo của mẫu thân.
“Các ngươi… đi ngay bây giờ sao?” Trương Thúy Hương tỏ vẻ không nỡ, “Nghe nói các ngươi lạc mất cha mẹ. Hay là cứ ở đây thêm ít ngày, chờ tìm được rồi hẵng đi cũng không muộn.”
Ôn Tự Cẩm và Yến Nguyệt Sanh đưa mắt nhìn nhau.
An Dương quận rộng lớn, chẳng ai chắc rằng một ngày có thể tìm được người thân. Nếu tìm không thấy, buổi tối ở đâu cũng là một vấn đề nan giải. Nếu Trương Thúy Hương còn muốn giữ họ ở lại làm tấm lá chắn, vậy thì nán thêm hai ngày cũng không sao.
Sau một thoáng trầm ngâm, Ôn Tự Cẩm gật đầu, khẽ nói: “Vậy thì những ngày tới lại phiền đại tỷ rồi.”
Trương Thúy Hương nở nụ cười thoải mái: “Chúng ta giúp nhau thôi mà, có gì phiền đâu.”
Thu dọn xong bếp núc, Ôn Tự Cẩm để Yến Thủy Linh – đứa nhỏ nhất, và Yến Nguyệt Sanh – người chân cẳng không tiện, ở lại trong tiểu viện, rồi dẫn Yến Minh Lãng ra ngoài tìm kiếm thân nhân.
Nhà họ Yến vốn có gia cảnh bình thường, chẳng có họ hàng giàu sang hay quyền quý. Nghe nói họ chọn đến An Dương quận là vì đứa cháu trai cả đang làm nghề thủ công ở đây. Vì vậy, hướng tìm kiếm chủ yếu của nàng là những con hẻm nhỏ, nơi người nghèo thường tụ tập.
Thế nhưng sau nửa ngày tìm kiếm, vẫn chẳng thu được gì.
Trong lòng Ôn Tự Cẩm dần dâng lên sự lo lắng. Nàng không còn nhiều thời gian để tìm người, việc cấp bách trước mắt là kiếm tiền, là tìm cách sống sót. Chuyện tìm thân nhân, đành phải gác lại sau.
Nhưng nàng không nói điều đó với Yến Minh Lãng. Nàng chỉ nắm tay đệ đệ, rẽ ngang rẽ dọc qua những con phố, đến trước cửa một tửu lầu.
Bên ngoài, dân chạy nạn lầm than khắp nơi, thế nhưng bên trong thành vẫn phồn hoa nhộn nhịp, một vẻ thái bình yên vui.
Chỉ một cánh cổng thành mà như ngăn cách hai thế giới khác biệt.
Ôn Tự Cẩm nắm chặt bàn tay nhỏ của Yến Minh Lãng, ngẩng đầu nhìn đèn lồng đỏ treo cao trước tửu lầu. Trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, cảnh tượng trước mắt dường như không chân thực chút nào.
Hôm qua nàng còn đang vùng vẫy trong dòng người chạy nạn, mà hôm nay đã đứng giữa cảnh yên vui phú quý.
Tiếng cười nói ồn ào từ tửu lầu vọng ra, khách khứa đều ăn vận sang trọng. Ôn Tự Cẩm và Yến Minh Lãng ăn mặc rách rưới, vừa bước đến đã bị nhận nhầm là kẻ ăn xin.
“Phi! Đi nơi khác mà ăn xin! Đây đâu phải chỗ cho các ngươi vào?” Tiểu nhị bước đến xua đuổi, còn đẩy vai họ, không chút nể nang.
Sắc mặt Ôn Tự Cẩm không đổi, nhưng ánh mắt nàng ánh lên một tia lạnh lùng.
Đúng lúc này, Yến Minh Lãng bỗng hét lớn: “Cha!”
Cậu bé hất tay tỷ tỷ, như một mũi tên lao vụt đi.
Ôn Tự Cẩm trừng mắt lạnh lẽo nhìn tên tiểu nhị, rồi vội xoay người đuổi theo đệ đệ.
Hai tỷ đệ chạy vượt qua tửu lầu, băng qua con hẻm nhỏ, cuối cùng thấy một người đàn ông bước vào một ngôi nhà cũ kỹ hai gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.