[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều
Chương 13:
Mạch Vu Chi
08/12/2024
Sự tình kỳ lạ tất có ẩn tình. Đôi mẹ con ấy mạo hiểm đưa bọn họ vào thành, lại còn bố trí nơi ở chu toàn thế này, nếu bảo không có gì mưu tính thì thật khó tin.
Hiện tại, chỉ còn cách kiên nhẫn chờ xem, rốt cuộc họ đang mưu đồ điều gì.
Chưa bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập. Ôn Tự Cẩm ngồi thẳng dậy, thầm nghĩ: “Cuối cùng cũng đến rồi.”
“Thúy Hương, để nàng chờ ta lâu rồi phải không?” Giọng một nam nhân khàn khàn vang lên khi cửa mở, ngọt ngào đến mức khiến người ta gai người. “Có nhớ ta không, tiểu bảo bối?”
Ngay sau đó, giọng nói dịu dàng của Trương Thúy Hương cất lên: “Chu Đôn, đừng làm ồn, trong phòng có người.”
“Có người? Ý nàng là Tần Nham? Không phải ta đã sắp xếp cho con bé phòng riêng rồi sao?” Nam nhân tỏ vẻ khó hiểu. “Chúng ta đâu có làm phiền con bé.”
“Không, không phải.” Trương Thúy Hương gắng sức đẩy hắn ra. “Là bà con của ta. Họ đang ở một phòng, ta và Nham Nhi ở phòng còn lại.”
Ý tứ đã rõ, đêm nay hắn đừng mong gì cả.
Nam nhân thất vọng buông nàng ra, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vậy ta không tiện ở lại. Mai ta sẽ quay lại.”
Dứt lời, hắn xoay người bỏ đi không chút do dự.
Trương Thúy Hương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đóng cửa và cài then. Động tĩnh trong sân khá lớn, nàng chỉ mong bọn trẻ không nghe thấy gì.
Nàng cúi đầu thở dài, rồi vội vã trở về phòng.
Loạn thế nhiễu nhương, muốn sống sót thật không dễ dàng. Nam nhân còn khổ cực, nữ nhân lại càng khốn khổ hơn.
Trong lòng Ôn Tự Cẩm bỗng dâng lên một nỗi phiền muộn khó tả. Nàng ngước nhìn vầng trăng sáng trên cao, bỗng nhớ da diết thời đại mà nàng từng sống – thời đại của khoa học kỹ thuật phát triển.
***
Sáng hôm sau, khi thức dậy, Trương Thúy Hương dịu dàng hỏi: “Đêm qua các ngươi ngủ có ngon không?”
Ôn Tự Cẩm và Yến Nguyệt Sanh liếc nhau, cả hai đồng loạt gật đầu: “Mệt quá nên ngủ rất say.”
Trương Thúy Hương khẽ thở phào, khóe môi nở một nụ cười: “Ta cũng mới đến An Dương, trong nhà không có gì ăn ngon, chỉ chuẩn bị được ít cháo loãng, các ngươi uống tạm nhé.”
Ôn Tự Cẩm cúi đầu nhìn vào bát, suýt nữa thì tròng mắt rơi xuống vì kinh ngạc.
Đây nào phải là cháo, chỉ là nước loãng với vài hạt gạo trôi nổi.
Trương Thúy Hương cũng có phần ngượng ngùng, nàng nhìn bốn chị em, trong lòng đầy áy náy vì bữa sáng quá đạm bạc: “Nếu không để ta đi chuẩn bị chút gì khác cho các ngươi ăn.”
“Không cần đâu.” Ôn Tự Cẩm liền ngăn lại, nhẹ giọng nói, “Đã phiền đại tỷ nhiều rồi, bữa sáng này cứ để ta lo liệu cho.”
Trong bếp chỉ còn vài bắp ngô đã ăn hết, khoai lang cũng không còn, chỉ còn một túi bột mì vơi cạn.
Ôn Tự Cẩm mượn căn bếp nhỏ của Trương Thúy Hương, lấy bột mì hòa với nước, nhào thành một hỗn hợp sệt, sẵn sàng để trổ tài. Nàng đun một nồi nước, chờ nước sôi sùng sục thì dùng đũa khuấy bột thành từng mảng mỏng thả vào nồi. Nước sôi đều, bột vừa chín tới mà không dính vào nhau.
Khi đã thả hết bột vào, nàng cho thêm ít rau dại và muối để món ăn thêm phần đậm đà.
Nồi bột mì giản dị, thanh đạm nhưng lại tỏa ra hơi ấm áp lạ thường trong buổi sáng se lạnh. Hương vị tuy đơn sơ, nhưng lại khiến lòng người cảm thấy ấm áp và vững dạ.
Ba chị em Yến Nguyệt Sanh ăn một cách ngon lành, không hề thấy có gì khác thường.
Trương Thúy Hương thì tròn mắt ngạc nhiên, còn Tần Nham suýt nữa thì liếm sạch cả đáy chén.
Hiện tại, chỉ còn cách kiên nhẫn chờ xem, rốt cuộc họ đang mưu đồ điều gì.
Chưa bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập. Ôn Tự Cẩm ngồi thẳng dậy, thầm nghĩ: “Cuối cùng cũng đến rồi.”
“Thúy Hương, để nàng chờ ta lâu rồi phải không?” Giọng một nam nhân khàn khàn vang lên khi cửa mở, ngọt ngào đến mức khiến người ta gai người. “Có nhớ ta không, tiểu bảo bối?”
Ngay sau đó, giọng nói dịu dàng của Trương Thúy Hương cất lên: “Chu Đôn, đừng làm ồn, trong phòng có người.”
“Có người? Ý nàng là Tần Nham? Không phải ta đã sắp xếp cho con bé phòng riêng rồi sao?” Nam nhân tỏ vẻ khó hiểu. “Chúng ta đâu có làm phiền con bé.”
“Không, không phải.” Trương Thúy Hương gắng sức đẩy hắn ra. “Là bà con của ta. Họ đang ở một phòng, ta và Nham Nhi ở phòng còn lại.”
Ý tứ đã rõ, đêm nay hắn đừng mong gì cả.
Nam nhân thất vọng buông nàng ra, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vậy ta không tiện ở lại. Mai ta sẽ quay lại.”
Dứt lời, hắn xoay người bỏ đi không chút do dự.
Trương Thúy Hương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đóng cửa và cài then. Động tĩnh trong sân khá lớn, nàng chỉ mong bọn trẻ không nghe thấy gì.
Nàng cúi đầu thở dài, rồi vội vã trở về phòng.
Loạn thế nhiễu nhương, muốn sống sót thật không dễ dàng. Nam nhân còn khổ cực, nữ nhân lại càng khốn khổ hơn.
Trong lòng Ôn Tự Cẩm bỗng dâng lên một nỗi phiền muộn khó tả. Nàng ngước nhìn vầng trăng sáng trên cao, bỗng nhớ da diết thời đại mà nàng từng sống – thời đại của khoa học kỹ thuật phát triển.
***
Sáng hôm sau, khi thức dậy, Trương Thúy Hương dịu dàng hỏi: “Đêm qua các ngươi ngủ có ngon không?”
Ôn Tự Cẩm và Yến Nguyệt Sanh liếc nhau, cả hai đồng loạt gật đầu: “Mệt quá nên ngủ rất say.”
Trương Thúy Hương khẽ thở phào, khóe môi nở một nụ cười: “Ta cũng mới đến An Dương, trong nhà không có gì ăn ngon, chỉ chuẩn bị được ít cháo loãng, các ngươi uống tạm nhé.”
Ôn Tự Cẩm cúi đầu nhìn vào bát, suýt nữa thì tròng mắt rơi xuống vì kinh ngạc.
Đây nào phải là cháo, chỉ là nước loãng với vài hạt gạo trôi nổi.
Trương Thúy Hương cũng có phần ngượng ngùng, nàng nhìn bốn chị em, trong lòng đầy áy náy vì bữa sáng quá đạm bạc: “Nếu không để ta đi chuẩn bị chút gì khác cho các ngươi ăn.”
“Không cần đâu.” Ôn Tự Cẩm liền ngăn lại, nhẹ giọng nói, “Đã phiền đại tỷ nhiều rồi, bữa sáng này cứ để ta lo liệu cho.”
Trong bếp chỉ còn vài bắp ngô đã ăn hết, khoai lang cũng không còn, chỉ còn một túi bột mì vơi cạn.
Ôn Tự Cẩm mượn căn bếp nhỏ của Trương Thúy Hương, lấy bột mì hòa với nước, nhào thành một hỗn hợp sệt, sẵn sàng để trổ tài. Nàng đun một nồi nước, chờ nước sôi sùng sục thì dùng đũa khuấy bột thành từng mảng mỏng thả vào nồi. Nước sôi đều, bột vừa chín tới mà không dính vào nhau.
Khi đã thả hết bột vào, nàng cho thêm ít rau dại và muối để món ăn thêm phần đậm đà.
Nồi bột mì giản dị, thanh đạm nhưng lại tỏa ra hơi ấm áp lạ thường trong buổi sáng se lạnh. Hương vị tuy đơn sơ, nhưng lại khiến lòng người cảm thấy ấm áp và vững dạ.
Ba chị em Yến Nguyệt Sanh ăn một cách ngon lành, không hề thấy có gì khác thường.
Trương Thúy Hương thì tròn mắt ngạc nhiên, còn Tần Nham suýt nữa thì liếm sạch cả đáy chén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.