[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều
Chương 16:
Mạch Vu Chi
08/12/2024
Ôn Tự Cẩm bật cười: “Không cần kiếp sau đâu. Qua một thời gian nữa, chúng ta sẽ ăn được.”
“Thật sao?” Trương Thúy Hương và Tần Nham cùng quay lại nhìn nàng.
Ôn Tự Cẩm đặt bát đũa xuống, xoa xoa khóe miệng, ánh mắt kiên định: “Ta muốn bắt đầu kiếm tiền.”
Không chỉ vì những đứa em không nơi nương tựa, mà còn vì chính nàng. Muốn sống sót, muốn no ấm, thì phải kiếm tiền.
Là một người sành ăn, muốn kiếm tiền, có rất nhiều cách. Con đường trước mắt, nàng đã có sẵn trong đầu.
Ôn Tự Cẩm gặp phải nan đề mà bất kỳ ai muốn khởi nghiệp cũng đều sẽ đối diện – nàng chẳng có chút vốn liếng nào trong tay, một đồng tiền cắc cũng không có.
Nếu là ngày thường, có thể lên núi hái ít rau dại hay sản vật đem bán lấy tiền. Nhưng bây giờ thiên hạ đang trải qua nạn đói, thứ gì ăn được đã bị người ta vét sạch từ lâu, còn đâu để lại cho nàng.
“Không bột đố gột nên hồ,” một phân tiền cũng có thể làm khó bậc anh hùng.
Đêm dài đằng đẵng, Ôn Tự Cẩm đi đi lại lại trước cửa tiểu viện, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Không biết từ khi nào, Yến Nguyệt Sanh đã chống gậy bước đến. Nhìn tỷ tỷ kế của mình đang ưu tư, hắn khẽ nói, giọng trầm thấp: “Có chuyện gì thì cứ nói với ta.”
Ôn Tự Cẩm đột nhiên quay đầu lại, thoáng sững sờ rồi hỏi: “Ngươi nghĩ sao? Có muốn quay về Yến gia không?”
Đáp lại nàng chỉ là tiếng nắm đấm đập mạnh vào cánh cửa gỗ.
Ôn Tự Cẩm trợn mắt, đưa tay xoa trán. Cậu bé này, tuổi tuy nhỏ nhưng lòng dạ thật sâu sắc, suy nghĩ cũng chẳng đơn giản chút nào.
Yến Minh Lãng rõ ràng chưa nói gì, vậy mà Yến Nguyệt Sanh lại nắm bắt được tình hình, còn dùng chuyện này để thử nàng. Đáng giận là nàng lại thực sự trúng bẫy của hắn!
“Ta đã biết rồi. Yến gia vứt bỏ chúng ta.” Yến Nguyệt Sanh nhếch môi cười nhạt. Dưới ánh trăng, gương mặt tái nhợt của hắn càng khiến cả người toát lên vẻ kỳ dị khó đoán. “Từ lâu bà nội đã xem chúng ta như gánh nặng. Nay gánh nặng được trút bỏ, sao bà còn muốn chúng ta quay về?”
Ôn Tự Cẩm lặng người, không biết phải nói gì.
Nàng vốn không có người thân, từ nhỏ đến lớn chỉ có một người bạn tri kỷ cùng nương tựa nhau. Vì thế, nàng chưa từng cảm nhận được nỗi đau bị người thân ruồng bỏ. Cảm xúc này, nàng không cách nào thấu hiểu được.
“Lần thứ hai rồi… Đây là lần thứ hai. Yến gia và những kẻ khác, rốt cuộc cũng chẳng khác gì nhau.” Đôi môi mỏng của cậu thiếu niên mười tuổi mím chặt lại, đôi mắt đen láy sâu thẳm như xoáy nước, chất chứa bao nỗi niềm khó tả.
Ôn Tự Cẩm nhìn chằm chằm cậu bé. Còn chưa kịp suy ngẫm sâu hơn, Yến Nguyệt Sanh bỗng ngẩng đầu, nở một nụ cười hồn nhiên đúng với lứa tuổi.
“Trưởng tỷ, sau này ta sẽ cùng ngươi kiếm tiền nhé.”
Lời nói đơn giản nhưng lại chất chứa biết bao thử thách. Hắn mới mười tuổi, lại què một chân, việc nặng không làm nổi, việc nhẹ chẳng ai thuê.
Bề ngoài là ngỏ ý muốn giúp, nhưng thực chất là một phép thử. Hắn muốn biết, liệu Ôn Tự Cẩm có giống như người khác, cũng sẽ vứt bỏ hắn hay không.
Ôn Tự Cẩm vốn định đưa mấy đứa trẻ này về Yến gia rồi rũ áo ra đi, từ đó trời cao mặc nàng tung cánh, biển rộng tha hồ bơi lội. Nhưng nay không thể đưa chúng về nữa, giống như một sợi dây vô hình đã trói chặt nàng lại.
Nàng cúi mắt, trầm ngâm suy nghĩ.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Yến Nguyệt Sanh như dậy lên những con sóng lớn, chờ đợi một câu trả lời định đoạt số phận.
“Thật sao?” Trương Thúy Hương và Tần Nham cùng quay lại nhìn nàng.
Ôn Tự Cẩm đặt bát đũa xuống, xoa xoa khóe miệng, ánh mắt kiên định: “Ta muốn bắt đầu kiếm tiền.”
Không chỉ vì những đứa em không nơi nương tựa, mà còn vì chính nàng. Muốn sống sót, muốn no ấm, thì phải kiếm tiền.
Là một người sành ăn, muốn kiếm tiền, có rất nhiều cách. Con đường trước mắt, nàng đã có sẵn trong đầu.
Ôn Tự Cẩm gặp phải nan đề mà bất kỳ ai muốn khởi nghiệp cũng đều sẽ đối diện – nàng chẳng có chút vốn liếng nào trong tay, một đồng tiền cắc cũng không có.
Nếu là ngày thường, có thể lên núi hái ít rau dại hay sản vật đem bán lấy tiền. Nhưng bây giờ thiên hạ đang trải qua nạn đói, thứ gì ăn được đã bị người ta vét sạch từ lâu, còn đâu để lại cho nàng.
“Không bột đố gột nên hồ,” một phân tiền cũng có thể làm khó bậc anh hùng.
Đêm dài đằng đẵng, Ôn Tự Cẩm đi đi lại lại trước cửa tiểu viện, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Không biết từ khi nào, Yến Nguyệt Sanh đã chống gậy bước đến. Nhìn tỷ tỷ kế của mình đang ưu tư, hắn khẽ nói, giọng trầm thấp: “Có chuyện gì thì cứ nói với ta.”
Ôn Tự Cẩm đột nhiên quay đầu lại, thoáng sững sờ rồi hỏi: “Ngươi nghĩ sao? Có muốn quay về Yến gia không?”
Đáp lại nàng chỉ là tiếng nắm đấm đập mạnh vào cánh cửa gỗ.
Ôn Tự Cẩm trợn mắt, đưa tay xoa trán. Cậu bé này, tuổi tuy nhỏ nhưng lòng dạ thật sâu sắc, suy nghĩ cũng chẳng đơn giản chút nào.
Yến Minh Lãng rõ ràng chưa nói gì, vậy mà Yến Nguyệt Sanh lại nắm bắt được tình hình, còn dùng chuyện này để thử nàng. Đáng giận là nàng lại thực sự trúng bẫy của hắn!
“Ta đã biết rồi. Yến gia vứt bỏ chúng ta.” Yến Nguyệt Sanh nhếch môi cười nhạt. Dưới ánh trăng, gương mặt tái nhợt của hắn càng khiến cả người toát lên vẻ kỳ dị khó đoán. “Từ lâu bà nội đã xem chúng ta như gánh nặng. Nay gánh nặng được trút bỏ, sao bà còn muốn chúng ta quay về?”
Ôn Tự Cẩm lặng người, không biết phải nói gì.
Nàng vốn không có người thân, từ nhỏ đến lớn chỉ có một người bạn tri kỷ cùng nương tựa nhau. Vì thế, nàng chưa từng cảm nhận được nỗi đau bị người thân ruồng bỏ. Cảm xúc này, nàng không cách nào thấu hiểu được.
“Lần thứ hai rồi… Đây là lần thứ hai. Yến gia và những kẻ khác, rốt cuộc cũng chẳng khác gì nhau.” Đôi môi mỏng của cậu thiếu niên mười tuổi mím chặt lại, đôi mắt đen láy sâu thẳm như xoáy nước, chất chứa bao nỗi niềm khó tả.
Ôn Tự Cẩm nhìn chằm chằm cậu bé. Còn chưa kịp suy ngẫm sâu hơn, Yến Nguyệt Sanh bỗng ngẩng đầu, nở một nụ cười hồn nhiên đúng với lứa tuổi.
“Trưởng tỷ, sau này ta sẽ cùng ngươi kiếm tiền nhé.”
Lời nói đơn giản nhưng lại chất chứa biết bao thử thách. Hắn mới mười tuổi, lại què một chân, việc nặng không làm nổi, việc nhẹ chẳng ai thuê.
Bề ngoài là ngỏ ý muốn giúp, nhưng thực chất là một phép thử. Hắn muốn biết, liệu Ôn Tự Cẩm có giống như người khác, cũng sẽ vứt bỏ hắn hay không.
Ôn Tự Cẩm vốn định đưa mấy đứa trẻ này về Yến gia rồi rũ áo ra đi, từ đó trời cao mặc nàng tung cánh, biển rộng tha hồ bơi lội. Nhưng nay không thể đưa chúng về nữa, giống như một sợi dây vô hình đã trói chặt nàng lại.
Nàng cúi mắt, trầm ngâm suy nghĩ.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Yến Nguyệt Sanh như dậy lên những con sóng lớn, chờ đợi một câu trả lời định đoạt số phận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.